“Do phủ đã đến cửa cầu hôn, chuyện hôn sự này lại liên quan đến giao tình giữa lão gia cùng người phản bội, nếu thực cứ từ chối Do gia như vậy, tỷ tỷ có phải cố ý khiến cho lão gia mất hết mặt mũi hay sao, nếu thực là như vậy, ngày sau trong lòng lão gia chẳng phải là sẽ mất đi cái gọi là tình thân với các người sao.” Mặt Liễu thị lập tức trở nên thâm trầm, đem Thượng Quan Gìa ra làm cái cớ để nói chuyện với mẹ con nàng, thật đúng mà một người đàn bà khôn khéo a.

Luôn luôn dịu dàng thành thật như Vân Tử Mạn lập tức bị câu nói của nàng ta làm cho sợ hãi, mười ngón tay siết chặt, bất giác càng bất an hơn.

“Nương, tam di nương nói rất đúng, chuyện này lại có liên quan đến giao tình của phụ thân cùng kẻ phản bội, cho nên không được lỗ mãng!” Thượng Quan Khinh Vãn một bên kéo tay mẫu thân, cười khẽ mở miệng nói.

Lời của nàng nhất thời khiến Liễu Tâm Lan nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt lướt qua một tia ánh sáng, một mặt mị thái, xinh đẹp bước đến vài bước, kéo gần khoảng cách với Thượng Quan Khinh Vãn, thân thiện cười nói :”Nói cách khác… Việc hôn sự này đại tiểu thư đã đồng ý, ta bây giờ liền cho bà mai Lưu đi đáp lời a.”

“Đợt một chút----“ Khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn mang theo ý cười lạnh lùng, không nhanh không chậm chậm rãi mở miệng :”Tam di nương cũng biết, ta đây mới cùng nhị hoàng tử từ hôn, còn chưa kịp đi đến chỗ Thái hậu nương nương thỉnh tội! Không phải Vãn Nhi không đáp ứng việc hôn sự với Do gia phủ, mà là nếu Vãn Nhi đáp ứng cửa hôn sự này rồi, lại chính là không tôn trọng đối với Thái hậu nương nương, đối với nhị hoàng tử bất kính!”

“Đây… Đây là đạo lý gì a?” Tươi cười trên mặt Liễu thị nhanh chóng đông cứng lại, nha đầu kia thật đúng là không ít trò, gả thì gả, thế nào lại có liên quan đến Thái hậu nương nương cùng nhị hoàng tử? “Tam di nương thử nghĩ lại xem, bổn tiểu thư huỷ hôn ước với nhị hoàng tử, quay đầu lại gả cho Do nhị công tử, chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải là đang nói nhị hoàng tử so với Do nhị công tử kém hơn sao? Vả lại cuộc hôn sự kia lại là do Thái hậu nương nương chỉ định, đây không phải là đang cho Thái hậu nương nương một cái tát sao? Đạo lý như vậy…. Chẳng lẽ tam di nương không biết sao?” Lời nói Thượng Quan Khinh Vãn đều sắt bén như chứa đao, một mặt lại là biểu tình đang xem kịch vui.

Liễu Tâm Lan nhíu đôi mi thanh tú, khẽ cắn môi, nhất thời nghẹn lời, Thượng Quan Nghê Diệu một bên cũng thật không ngờ Thượng Quan Khinh Vãn lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mắt thuỷ xẹt qua một tia hối am sẫm màu.

“Ngượng ngùng. Tam di nương, ta cùng nương còn phải vội tiến cung, lát nữa nếu Thái hậu nương nương chờ đến sốt ruột mà trách tội, ai cũng không thể đảm đương nổi đâu a.” Khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn ngậm cười, nhìn biểu tình Liễu thị a khẩu không trả lời nổi tiếng nào, không khỏi đắc ý mỉm cười, kéo cánh tay Vân Tử Mạn, cũng không quay đầu liền rời khỏi tiểu viện.

“Đáng chết!” Đôi mẹ con Liễu Tâm Lan nhìn bóng dáng đang đi kia, nhịn không được xiết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Nương, ta thấy ngài hay là thôi đi, nàng ta đã không đồng ý gả, cũng sẽ không lấy chồng, dù sao bây giờ nàng ta đã là thứ tàn hoa bại liễu, đời này cũng cứ như vậy thôi, ngài lại bực bôi nàng ta làm gì? Người chịu tổn thương cũng chỉ có mình ngài.” Thượng Quan Nghê Diệu bĩu môi, giọng điệu tràn đầy khinh thường, từ nhỏ nàng đã không thích người đại tỷ quái dị kia rồi.

Không! Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhãn tình liền sáng lên, nàng thiếu chút nữa đã quên, đại tỷ xấu xí của nàng hiện tại đã không còn tồn tại nữa! Hiện tại Thượng Quan Khinh Vãn chính là mỹ nhân khuynh thành, nàng… Một mặt đầy tàn nhan kia của nàng thế nào đã không còn thấy tăm hơi chứ? Thật sự là làm cho người sinh khí* (tức giận) mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện