Vào hoàng cung, từ hướng đi đến Từ Ninh Cung, chỉ thấy cung điện nguy nga hùng vĩ, mái hiên đỏ thẩm man man lởn vởn, tường cột đều được điêu khắc cực tinh mỹ, khung cảnh hoàng cung, chỉ có thể nói là thanh lệ hàm súc, tôn quý đường hoàng.
Thượng Quan Khinh Vãn thuận tay kéo cánh tay Vân Tử Mạn, mẹ con hai người được cung nữ dẫn dắt đi vào bên trong.
“Thỉnh Thừa tướng phu nhân bên này, Thái hậu nương nương đã chờ ngài lâu rồi…” Nha hoàn ý cười trong suốt tiến lên, cung kính hạ thấp người hành lễ, khi ánh mắt rơi trên người Thượng Quan Khinh Vãn, đáy mắt lướt qua một tia dị sắc, không rõ tiểu mỹ nhân bên người Thừa tướng phu nhân cùng nàng ta là có quan hệ gì? “Vãn Nhi, nhớ kỹ lời nói của nương nói với con, ở trong cung vạn nhất cũng đừng thất lễ.” Vân Tư Mạn lại lần nữa nhắc nhở.
“Nương, dọc theo đường đi ngài đã nói câu này một trăm lẻ tám lần rồi.” Thượng Quan Khinh Vãn bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ nàng thật sự không để cho người khác bớt lo lắng đến vậy sao?
Mới bước một bước vào Từ Ninh Cung, đập vào mắt Thượng Quan Khinh Vãn là Thái hậu nương nương đang dựa trên tháp đàn mộc, tuy rằng đã qua tuổi sáu mươi, nhưng mặt mày lão nhân gia vẫn rất hồng hào, chói lọi, hoa y chim hoàng yến màu son sa tanh, làm nổi bậc mái tóc trắng của bà khiến cho từ trên xuống dưới càng thêm cao quý, đầu đội cửu phượng châu sai, búi tóc cài toàn châu ngọc Bát Bảo, giờ phút này bà đang lười biếng híp mắt, được hạ nhân hầu hạ xoa bóp cánh tay cùng chân xem ra là rất thoải mái!
Bà ngoại? Thượng Quan Khinh Vãn không khỏi trừng lớn mắt, vị Thái hậu nương nương này cùng bà ngoại này bề ngoài giống nhau như đúc, thuở nhỏ là nàng ở cùng bà ngoại lớn lên, cảm tình cùng bà ngoại là tốt tốt nhất, đáng tiếc từ hai năm trước bà ngoại đã qua đời, nàng đối với bà ngoại yêu thương cũng chỉ có thể trở thành tràn đầy tưởng niệm.
Hai mẹ con cung kính tiến lên, cùng nhau thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương cũng lệnh cho nha hoàn ban trà cho các nàng, lúc đầu còn lười nhác dựa trên ghế cũng chậm rãi ngồi dậy.
“Tử Mạn, hôm nay nghĩ thế nào tiến cung đến thăm ai gia? Còn đem theo một Nữ Oa….” Thái hậu nương nương mặt mũi hiền lành, ý cười trong suốt, khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt Thượng Quan Khinh Vãn, không khỏi xẹt qua một tia kinh diễm.
“Thái hậu nương nương, ngài thế nào ngay cả Vãn Nhi cũng nhận không ra…” Thượng Quan Khinh Vãn hoạt bát hướng về phía lão nhân gia chớp mắt hai cái, cười mỉm, khuôn mặt quen thuộc khiến nàng cảm thấy thập phần gần gũi, tựa như là đang nhìn thấy bà ngoại thật.
“Nga?! Vãn Nhi… Mặt nàng… Biến đẹp!” Lão nhân gia trừng lớn mắt hạnh, biểu tình rất không thể tin, sau đó hồi phục lại tinh thần nhìn nàng đầy hứng thú tiếp theo còn kéo tay nàng lại gần.
Biểu tình như vậy hôm nay Thượng Quan Khinh Vãn đã thấy rất nhiều lần, cho nên thấy nhưng cũng không thể trách, cười nói :”Trong lòng Thái hậu nương nương nhất định rất hiếu kỳ, Vãn Nhi thế nào từ một người quái dị lại biến thành mỹ nữ, đúng không ạ?”
Tuy rằng đối mặt là Thái hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng Thượng Quan Khinh Vãn một chút cũng không luống cuống, không chỉ là không có câu nệ sợ hãi, ngược lại quỷ linh tinh quái cùng Thái hậu nương nương thân thiện nói đùa, ngay cả Vân Tử Mạn đứng một bên cũng hoàn toàn không ngờ một màn trước mắt này, một già một trẻ kia nắm tay thân mật ngồi trên ghế dựa hàn huyên tâm sự, nàng ngược lại lại giống người ngoài cuộc, ngồi ở bên cạnh cũng chỉ có thể nhìn cùng nghe.
Thượng Quan Khinh Vãn thuận tay kéo cánh tay Vân Tử Mạn, mẹ con hai người được cung nữ dẫn dắt đi vào bên trong.
“Thỉnh Thừa tướng phu nhân bên này, Thái hậu nương nương đã chờ ngài lâu rồi…” Nha hoàn ý cười trong suốt tiến lên, cung kính hạ thấp người hành lễ, khi ánh mắt rơi trên người Thượng Quan Khinh Vãn, đáy mắt lướt qua một tia dị sắc, không rõ tiểu mỹ nhân bên người Thừa tướng phu nhân cùng nàng ta là có quan hệ gì? “Vãn Nhi, nhớ kỹ lời nói của nương nói với con, ở trong cung vạn nhất cũng đừng thất lễ.” Vân Tư Mạn lại lần nữa nhắc nhở.
“Nương, dọc theo đường đi ngài đã nói câu này một trăm lẻ tám lần rồi.” Thượng Quan Khinh Vãn bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ nàng thật sự không để cho người khác bớt lo lắng đến vậy sao?
Mới bước một bước vào Từ Ninh Cung, đập vào mắt Thượng Quan Khinh Vãn là Thái hậu nương nương đang dựa trên tháp đàn mộc, tuy rằng đã qua tuổi sáu mươi, nhưng mặt mày lão nhân gia vẫn rất hồng hào, chói lọi, hoa y chim hoàng yến màu son sa tanh, làm nổi bậc mái tóc trắng của bà khiến cho từ trên xuống dưới càng thêm cao quý, đầu đội cửu phượng châu sai, búi tóc cài toàn châu ngọc Bát Bảo, giờ phút này bà đang lười biếng híp mắt, được hạ nhân hầu hạ xoa bóp cánh tay cùng chân xem ra là rất thoải mái!
Bà ngoại? Thượng Quan Khinh Vãn không khỏi trừng lớn mắt, vị Thái hậu nương nương này cùng bà ngoại này bề ngoài giống nhau như đúc, thuở nhỏ là nàng ở cùng bà ngoại lớn lên, cảm tình cùng bà ngoại là tốt tốt nhất, đáng tiếc từ hai năm trước bà ngoại đã qua đời, nàng đối với bà ngoại yêu thương cũng chỉ có thể trở thành tràn đầy tưởng niệm.
Hai mẹ con cung kính tiến lên, cùng nhau thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương cũng lệnh cho nha hoàn ban trà cho các nàng, lúc đầu còn lười nhác dựa trên ghế cũng chậm rãi ngồi dậy.
“Tử Mạn, hôm nay nghĩ thế nào tiến cung đến thăm ai gia? Còn đem theo một Nữ Oa….” Thái hậu nương nương mặt mũi hiền lành, ý cười trong suốt, khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt Thượng Quan Khinh Vãn, không khỏi xẹt qua một tia kinh diễm.
“Thái hậu nương nương, ngài thế nào ngay cả Vãn Nhi cũng nhận không ra…” Thượng Quan Khinh Vãn hoạt bát hướng về phía lão nhân gia chớp mắt hai cái, cười mỉm, khuôn mặt quen thuộc khiến nàng cảm thấy thập phần gần gũi, tựa như là đang nhìn thấy bà ngoại thật.
“Nga?! Vãn Nhi… Mặt nàng… Biến đẹp!” Lão nhân gia trừng lớn mắt hạnh, biểu tình rất không thể tin, sau đó hồi phục lại tinh thần nhìn nàng đầy hứng thú tiếp theo còn kéo tay nàng lại gần.
Biểu tình như vậy hôm nay Thượng Quan Khinh Vãn đã thấy rất nhiều lần, cho nên thấy nhưng cũng không thể trách, cười nói :”Trong lòng Thái hậu nương nương nhất định rất hiếu kỳ, Vãn Nhi thế nào từ một người quái dị lại biến thành mỹ nữ, đúng không ạ?”
Tuy rằng đối mặt là Thái hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng Thượng Quan Khinh Vãn một chút cũng không luống cuống, không chỉ là không có câu nệ sợ hãi, ngược lại quỷ linh tinh quái cùng Thái hậu nương nương thân thiện nói đùa, ngay cả Vân Tử Mạn đứng một bên cũng hoàn toàn không ngờ một màn trước mắt này, một già một trẻ kia nắm tay thân mật ngồi trên ghế dựa hàn huyên tâm sự, nàng ngược lại lại giống người ngoài cuộc, ngồi ở bên cạnh cũng chỉ có thể nhìn cùng nghe.
Danh sách chương