Tối hôm sau, màn đêm đã buông xuống, Thượng Quan Khinh Vãn mới có cơ hội chuồn ra sân, Hồng Thược bị nàng túm đến phòng thay quần áo nam nhân, sau đó cũng tự mình thay đổi quần áo.

Nhìn một màn trước mắt, Hồng Thược sợ tới mức hít thở cũng không thông, căn bản nửa điểm cũng đoán không ra đại tiểu thư nhà nàng lại muốn làm gì!

“Đi, bồi bổn tiểu thư ra phố đi dạo, còn ở buồn trong phòng như vậy thế nào cũng sớm bị bệnh thôi a!” Khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn câu lên, khuôn mặt cười thật xấu xa, không cho Hồng Thược có cơ hội mở miệng cự tuyệt, nàng liền một hơi kéo nàng ta chạy đến Lê Hoa Uyển.

Cho đến khi ra đến cửa viện Lê Hoa Uyển, Hồng Thược mới dám thở phì phò đè thấp tiếng nói nói :”Đại tiểu thư, buổi sáng phu nhân đã nói qua, không thể để cho người ra ngoài, bằng không lão gia mà biết sẽ mắng chửi người…”

“Nha đầu ngốc, đó là lời nói ban ngày, bây giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài hít thở không khí rồi.” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn Hồng Thược chớp chớp hai mắt, mắt to linh động loé ra tinh quang giảo hoạt.

Hồng Thược nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng yên lặng cân nhắc bản thân nên nói như thế nào, chỉ là còn chưa đợi lời của nàng nghĩ ra được, Thượng Quan Khinh Vãn đã kéo nàng từ cửa sau chuồn ra khỏi phủ.

Trên đường cái nhìn quanh, nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ thẫm, không khí thật náo nhiệt, Thượng Quan Khinh Vãn không nghĩ tới đời sống về đêm của cổ đại cũng có thể hấp dẫn như vậy, Yên Hoa bên trái nơi đầu hẻm xuất ra những giọng nói phi dương kiều mị, nữ tử nơi này ăn mặc gợi cảm tựa hồ không có cố kị gì, ngang nhiên đứng ở thanh lâu ở phía trước lôi kéo khách nhân.

“Đại tiểu thư, đừng có nhìn, chúng ta vẫn là đi thôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Thược xấu hổ đến đỏ bừng, chẳng qua cũng chỉ là nhìn đến một cái xa xa như thế, nàng cũng đã cảm thấy thẹn thùng đến nổi muốn tìm một cái lổ để chui vào.

“Di! Ngươi xem, kia không phải là tam hoàng tử sao?” Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn lơ đãng liếc mắt, liền chú ý bên cạnh Yên Hoa ở đầu ngõ có một bóng dáng quen thuộc, không phải tam hoàng tử thì là ai? Chỉ thấy hắn bây giờ đang cùng một nam nhân lôi lôi kéo kéo, người nam nhân kia nhìn cũng có chút quen mắt, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn nhíu lại lâm vào trần tư, nàng nhớ ra, nam nhân kia chính là người mà lần trước nàng cùng Hồng Thược đến của hàng đồ cổ của tam hoàng tử gặp được!

Nàng nhanh chóng kéo Hồng Thược đến chỗ tối núp vào, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hai nam nhân đang đứng cách đó không xa, lực chú ý toàn bộ đều dồn lên trên người bọn họ, nhìn hai đại nam nhân bọn họ đứng bên đường do dự, quả thực có chút không bình thường, quan trọng nhất là sắc mặt hai người khác xa dị thường, trên mặt tam hoang tử treo nụ cười lúng túng, nhưng là đang cùng đối phương nói tốt cái gì đó, nhưng đối phương căn bản nửa điểm cảm kích cũng không có, sắc mặt vẫnn xanh mét như cũ, trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.

Hai người đứng ở đầu hẻm một hồi lâu, ngươi một lời ta một tiếng lôi kéo, cuối cùng giống như đạt được thoả thuận, Nam Cung Nguyên Thác đi theo nam nhân kia cùng nhau biến mất ở đầu ngõ.

“Đi, đi qua nhìn thử một cái nào.” Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được tò mò, đường đường là tam hoàng tử lại cũng có lúc phải ăn nói khép nép trước mặt vị nam nhân kia như thế, sắc mặt đối phương xanh mét, hắn lại còn muốn bồi khuôn mặt tươi cười, quả thực có chút không bình thường, vừa đúng lúc nàng đang nhàn rỗi đến phát chán, tất nhiên phải giúp chính mình tìm tiết mục tiêu khiển một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện