“Nhà chúng ta không thiếu tiền, ngươi nên thành thật một chút ở trong nhà đi! Đừng làm cho lão phu thêm phiền lòng nữa…” Thượng Quan Gìa nhíu nhíu đầu mày, một mặt đều không thoải mái, đêm đoàn viên hôm nay trừ bỏ niềm vui khi gặp lại được nhi tử đã lâu ngày không thấy ra, hình như cũng không còn chuyện gì đáng giá làm cho hắn cao hứng nữa.

“Phụ thân, lời cũng không thể nói như vậy. Người ta là tam hoàng tử cũng đâu có thiếu tiền nha, nhưng hắn cũng mở một tiệm đồ cổ mua bán đấy thôi…” Thượng Quan Khinh Vãn bĩu môi, hai ngày nay nàng đều cân nhắc đến chuyện này, mỗi ngày đều ở ngốc trong nhà cũng rất nhàm chán, nàng phải giúp bản thân tìm chút việc để làm mới được, bằng không cứ mãi như vậy, chắc nàng sớm chết vì buồn mất.

“Ngươi đã đến tiệm đồ cổ của tan hoàng tử?” Thượng Quan Gìa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nói :”Một nha đầu như người có thể so sánh cùng nam nhân? Nam nhân ra bên ngoài muốn làm chuyện gì cũng rất dễ dàng.”

Mắt thấy nam nhân lửa giận chưa tiêu này lại muốn bùng lên, Vân Tử Mạn chẳng biết lúc nào đã chạy đến phía sau Thượng Quan Khinh Vãn, phụ nhân âm thầm túm ống tay áo nữ nhi, ý bảo nàng không cần chống đối hắn nữa.

Thượng Quan Khinh Vãn ban đầu thật đúng là muốn cùng nam nhân này tranh luận, nơi phong kiến luôn đặt ý nghĩ trọng nam khinh nữ này quả thực rất quá đáng, nàng phải cải tạo bọn họ một phen thật tốt mới được, luôn miệng xem thường nữ nhân, nữ nhân không có địa vị trong xã hội, không có địa vị trong gia đình, nàng chính là muốn hỏi một chút, vậy những người uy vũ hán tử như các ngươi là được đến từ chỗ nào a? Không phải là từ trong bụng nữ nhân mà xuất ra sao? Nữ nhân thì đã sao, nữ nhân thì cũng rất vĩ đại nha, chỉ vì phải sinh dưỡng một sinh mệnh, các nàng đều phải mạo hiểm tánh mạnh nguy hiểm đi một vòng qua quỷ môn quan, có dễ dàng không?

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sốt ruộc của Vân Tử Mạn, lời sắp thoát ra khỏi miệng, Thượng Quan Khinh Vãn lại đành phải yên lặng nuốt vào trong bụng, nhưng mà trong lòng nàng cũng đã âm thầm quyết định chủ ý rồi, nói gì nàng cũng muốn tạo ra sự nghiệp của riêng mình, làm cho bọn người cổ nhân ngoan cố không đổi nhìn thấy, nữ nhân rốt cuộc có thể dựa vào hai tay của mình tự kiếm tiền nuôi sống bản thân hay không.

“Lão gia bớt giận, đều là do thiếp thân không tốt, sau này nhất định thiếp thân sẽ dạy bảo Vãn nhi thật tốt.” Vân Tử Mạn có thể nhận thấy hai ngày nay tâm tình của hắn đều không được tốt, chỉ có thể hơi hơi run rẩy xoa dịu hắn.

“Đem nha đầu kia giám sát chặt chẽ một chút, đừng làm cho nàng ta cả ngày không có việc gì lại ở bên ngoài gây phiền toái, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?” Thượng Quan Gìa cau mày quát khẽ, nếu như hắn không có nghe lầm thì, Thượng Quan Khinh Vãn còn đi đến cửa hàng đồ cổ của tam hoàng tử, một cô nương bị từ hôn như nàng, lại còn dám mỗi ngày đều ở bên ngoài dạo phố, người bên ngoài không biết đã bàn luận thế nào sau lưng hắn rồi.

“Dạ, thiếp thân đã hiểu.” Vân Tử Mạn cúi gằm đầu, ở trước mặt nam nhân này nàng hình như đều vĩnh viễn cúi đầu run rẩy, những lời nhiều nói nhất sợ cũng chỉ là “Vân”, “Hiểu”.

Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn hơi nhíu lại, nàng không thích thấy Vân Tử Mạn ở trước mặt Thượng Quan Gìa đều luôn là tư thái như vậy, phụ nhân ngũ quan thanh tú vẫn mỹ lệ như cũ, đại khái là vì tâm thái điềm tĩnh, năm thánh ở trên mặt nàng ta cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết, so ra còn xinh đẹp động lòng người hơn cả Liễu thị, nhìn qua, nàng ta còn hấp dẫn nhiều hơn cả ả.

Nàng nhất định sẽ giúp phụ nhân cải biến loại trạng thái trước mắt này, Thượng Quan Khinh Vãn âm thầm hứa hẹn ở trong lòng, nàng không chỉ là muốn cải biến Vân Tử Mạn, càng muốn cải biến Thượng Quan Gìa hơn, làm cho hắn phát hiện phụ nhân hắn luôn không đặt vào ở trong mắt là thiện lương cỡ nào, mỹ lệ cỡ nào a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện