Editor: tieudangnhi

“Nói cũng đúng, tâm tư Bạch công tử nếu như không được nhẵn nhụi như vậy, thì làm sao có thể độc chiếm tam hoàng tử được…” Lời Thượng Quan Khinh Vãn vừa thốt ra, nhưng còn chưa nói xong, nàng liền ý thức được bản thân mình đường đột, giây tiếp theo đã ngậm lại miệng, ngước mắt nhìn về phía hắn, ngượng ngùng xuất ra một nụ cười gượng gạo.

Cơ bắp trên mặt hắn chỉ hơi hơi run rẩy hai cái, phản ứng cũng không có biến hoá gì lớn, giống như cái gì cũng không nghe thấy, khoé môi vẫn cười nhạt như cũ.

“Bạch công tử ngàn vạn lần đừng để ý, ta chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi, cũng không cố ý mạo phạm.” Thượng Quan Khinh Vãn vẫn tiếp tục tươi cười, dè dặt cẩn trọng giải thích, nghĩ tới hắn vừa rồi đã nói muôn giúp nàng mở y quán, chuyện này cũng không tệ! Nàng ngàn vạn lần không thể vào lúc quan trọng nhất phá hư tất cả a.

“Đương nhiên sẽ không.” Cơ bắp trên mặt Bạch Hoa Trần có vẻ có chút cứng ngắt, nhìn nàng căn bản đều không để ý đến hắn có thật sự để ý hay không, đã sớm lại đắm chìm trong mỹ thực dụ hoặc.

Ngay vào lúc này, đầu bếp lại tự mình trình lên vài món mỹ vị, cung kính giới thiệu :”Gia chủ ta nói cô nương rất thích ăn thịt, sai tiểu nhân làm thêm vài món mang lên, đây là món thịt muối tiên, đây là hào sống nấu hương, vịt hấp hạch đào, còn món này là bánh bao hoa mai, bên trong là hỗn hợp thịt của vài loại chim quý hiếm, còn đây là món bướu lạc đà rất nhiều người được ưa chuộng…”

“Đủ, đủ rồi, một mình ta ăn không hết nhiều món như vậy, quá lãng phí…” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn đến nhỏ dãi, chỉ hận bụng mình không đủ lớn, nhiều mỹ thực như vậy ăn không hết thì chẳng phải quá lãng phí sao, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt liền sáng ngời, nhìn Bạch Hoa Trần :”Nếu ăn không hết, có thể đóng gói mang về không?”

“Đóng gói?” Bạch Hoa Trần ban đầu ngẩn ra, bất quá rất nhanh liền hiểu ý tứ của nàng, mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, trả lời :”Đương nhiên có thể, những món ăn này… Đều là vì Thượng Quan đại tiểu thư mà chuẩn bị, ngươi muốn xử trí như thế nào cũng được.”

“Vậy… Ta lần sao có thể đến ăn nữa không?” Nét mặt Thượng Quan Khinh Vãn biểu lộ nét cười nịnh bợ, nàng thấy sắc mặt hắn đêm nay cực kỳ tốt, giọng điệu cũng không tệ, thái độ càng khỏi phải nói, nhịn không được lại muốn được một tấc lấn thêm một thước.

“Đương nhiên… Có thể.” Cơ bắp trên mặt Bạch Hoa Trần biến hoá càng thêm cứng ngắc, sườn mắt liếc nhìn đầu bếp mặc váy dài áo dài, tiếng nói thuần hậu khan khan xuất ra :”Thấy rõ chưa, vị Thượng Quan đại tiểu thư này, ngày sau nếu nàng đến chỗ này ăn cơm, không cần gia phân phó, các ngươi cũng phải hầu hạ thật tốt cho ta, không được có nửa điểm qua loa, hiểu chưa?”

Tiếng nói của hắn không thấp không cao, ngữ tốc không nhanh không chậm, Thượng Quan Khinh Vãn lại chú ý tới, lúc hắn phân phó, đầu bếp kia sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, sau đó chỉ biết lấp ba lấp bấp đáp :”Dạ dạ dạ, tiểu nhân đã hiểu, chủ tử ngài cứ yên tâm đi.”

Phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy?! Thượng Quan Khinh Vãn nhu nhu lỗ tai, nàng thật không có nghe lầm chớ? Vì sao buổi tối hôm nay luôn có một loại cảm giác bị mộng du, hoàn mỹ đến nỗi làm người ta cảm thấy không chân thực.

“Ta… Sẽ không phải là đang nằm mơ đi?” Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn loé ra nghi ngờ, theo bản năng nâng tay lên ở trên mặt mình dùng sức nhéo mạnh một cái, đau! Nam Tử ngồi đối diện như bị hành động đột ngột này của nàng làm cho nhìn đến ngẩn ra, đáy mắt cũng gợi lên một nét nghi ngờ, hành vi cử chỉ của nữ nhân này không lần nào để cho hắn nhìn bình thường, luôn có chút cảm giác không thể hợp nhau. Bất quá, nặng nhất không phải ở trong này, mà là chỗ y thuật cao minh của nàng, có năng lực rất tốt…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện