Hai người bọn họ khi nào thì biến thành người trên một chiếc thuyền? Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được bĩu môi, hơn nữa hắn còn tuyên bố sẽ tìm cách kết nối quan hệ bên phía phụ thân của nàng, chuyện này… Nàng nghe có chút khó tin, tuyệt không thể nghĩ là thật! Nhìn Thượng Quan Khinh Vãn đem số thức ăn còn dư cho hạ nhân đóng gói lại, ánh mắt thâm thuý của Bạch Hoa Trần lướt qua một tia thú ý không dễ phát hiện, trầm thấp lên tiếng :”Sắc trời đã quá muộn, để tại hạ đưa Thượng Quan đại tiểu thư đi một đoạn.”
Thượng Quan Khinh Vãn nhin hắn, lại nhìn số thức ăn đã được đóng gói kỹ càng của mình, con ngươi đảo quanh, gật gật đầu :”Cũng được!”
--- ---------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----
Đêm hơi mát, không khí có hơi ẩm thấp, bên trong làn gió thoang thoảng hương hoa thanh đạm nhẹ nhàng, xen lẫn một tia thơm tho của bùn đất, Bạch Hoa Trần tự mình đánh xe ngựa, theo chỉ dẫn của nàng chạy về hướng Thừa Tướng phủ.
“Không cần đi cửa chính, đi của sau…” Thượng Quan Khinh Vãn cũng ở trong xe ngựa ngồi không quen, xốc màn xe lên ngồi xuống trước mặt xe ngựa, bận rộn chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Bạch Hoa Trần không nói gì, ấn theo phương hướng từ ngón tay nàng chỉ mà điều khiển xe ngựa, cuối cùng yên lặng ngừng ở ngoài cửa sau.
“Ai! Phụ thân ta đã sai người đem của sau đóng kín rồi, hiện tại bổn tiểu thư chỉ có thể trèo tường leo qua thôi, vậy nên… Một lát ta leo lên đầu tường, làm phiền Bạch công tử tiếp ta một chút.” Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn hơi nhíu, tường viện cao này đã tiêu hao thể lực của nàng cũng không ít.
Bạch Hoa Trần nhìn nàng, lại nhìn tường cao kia, khoé môi không tự giác hơi giơ lên, tựa tiếu phi tiếu, mâu quang lộng lẫy, nhưng dáng vẻ lại giống như đang chuẩn bị xem kịch vui.
Thượng Quan Khinh Vãn thân thủ cũng có thể xem như lanh lẹ, bước trái bước phải, một hồi trống làm tinh thần thêm hăn hái “Cọ cọ” lên tường cao, quay đầu nhìn về phía hắn, vẫy tay ý bảo hắn đem gói thức ăn đưa lên, Bạch Hoa Trần cười mà không đáp, xoay người cầm lấy hai hộp trúc phi thân nhảy lên, linh hoạt vững vàng dừng ở tường cao bên kia.
Nàng nhìn hắn đã vững vàng phi xuống đất, ánh mắt nao nao, bất quá rất nhanh liền phản ứng kịp, cũng tự nhiên phi theo xuống đất, chủ động tiến lên tiếp nhận lấy hộp trúc trong tay hắn, giọng nói ép tới cúi đầu :”Đa tạ Bạch công tử, sắc trời đã không còn sớm, ngươi cũng nhanh đi về đi.”
Vừa nghe nàng nói chuyện, ánh mắt hắn vừa quan sát khắp mọi nơi, má lúm đồng tiên bên khoé môi trong nháy mắt đột nhiên rút lại, thần sắc nơi đáy mắt biến hoá phức tạp.
“Nơi này chính là phủ Thừa tướng?” Con ngươi sắc bén của Bạch Hoa Tràn nhìn chằm chằm cách đó không xa, thâm trầm lên tiếng, bí mật mang theo khí thế bá đạo cùng bức bách, làm hắn thoạt nhìn càng cuồng vọng nguy hiểm hơn, anh tuấn tà tứ!
“Đúng vậy!” Thượng Quan Khinh Vãn thoái mái tự nhiên đáp, vẫn chưa cảm nhận được hắn có gì khác thường, theo sau khoát tay :”Ta phải đi, Bạch công tử cũng nhanh chóng đi thôi, đừng làm cho người khác phát hiện…”
Không đợi hắn trả lời, Thượng Quan Khinh Vãn liền vội vàng bước nhanh rời đi, Bạch Hoa Trần vẫn chưa vội vã rời đi, đôi mắt hẹp dài trong bóng đêm loé lên tia sắc bén, vì sao nơi hậu viện của phủ Thừa tướng này tạo cho hắn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết? Nhưng hắn chắn chắc mình chưa từng tới qua nơi này…
--- ------ ------ -----Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----
Gió thu lạnh giá, là rụng trong đình viện sào sạt lây động, Thượng Quan Khinh Vãn lười nhác dựa vào một gốc cây quỳnh hoa trong viện, vô số la thu đón gió bay xuống, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời, tư thái cô độc vô hạn.
Ban đầu còn trông cậy vào tam hoàng tử Nam Cung Nguyên Thác có thể giúp đỡ mình, nhưng đã qua hai ngày rồi cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu, xem ra là rất khó trông cậy vào hắn rồi, còn cái tên Bạch Hoa Trần kia, cũng không biết hai ngày nay có giúp nàng thu xếp chuyện mở y quán hay không.
Thượng Quan Khinh Vãn nhin hắn, lại nhìn số thức ăn đã được đóng gói kỹ càng của mình, con ngươi đảo quanh, gật gật đầu :”Cũng được!”
--- ---------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----
Đêm hơi mát, không khí có hơi ẩm thấp, bên trong làn gió thoang thoảng hương hoa thanh đạm nhẹ nhàng, xen lẫn một tia thơm tho của bùn đất, Bạch Hoa Trần tự mình đánh xe ngựa, theo chỉ dẫn của nàng chạy về hướng Thừa Tướng phủ.
“Không cần đi cửa chính, đi của sau…” Thượng Quan Khinh Vãn cũng ở trong xe ngựa ngồi không quen, xốc màn xe lên ngồi xuống trước mặt xe ngựa, bận rộn chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Bạch Hoa Trần không nói gì, ấn theo phương hướng từ ngón tay nàng chỉ mà điều khiển xe ngựa, cuối cùng yên lặng ngừng ở ngoài cửa sau.
“Ai! Phụ thân ta đã sai người đem của sau đóng kín rồi, hiện tại bổn tiểu thư chỉ có thể trèo tường leo qua thôi, vậy nên… Một lát ta leo lên đầu tường, làm phiền Bạch công tử tiếp ta một chút.” Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn hơi nhíu, tường viện cao này đã tiêu hao thể lực của nàng cũng không ít.
Bạch Hoa Trần nhìn nàng, lại nhìn tường cao kia, khoé môi không tự giác hơi giơ lên, tựa tiếu phi tiếu, mâu quang lộng lẫy, nhưng dáng vẻ lại giống như đang chuẩn bị xem kịch vui.
Thượng Quan Khinh Vãn thân thủ cũng có thể xem như lanh lẹ, bước trái bước phải, một hồi trống làm tinh thần thêm hăn hái “Cọ cọ” lên tường cao, quay đầu nhìn về phía hắn, vẫy tay ý bảo hắn đem gói thức ăn đưa lên, Bạch Hoa Trần cười mà không đáp, xoay người cầm lấy hai hộp trúc phi thân nhảy lên, linh hoạt vững vàng dừng ở tường cao bên kia.
Nàng nhìn hắn đã vững vàng phi xuống đất, ánh mắt nao nao, bất quá rất nhanh liền phản ứng kịp, cũng tự nhiên phi theo xuống đất, chủ động tiến lên tiếp nhận lấy hộp trúc trong tay hắn, giọng nói ép tới cúi đầu :”Đa tạ Bạch công tử, sắc trời đã không còn sớm, ngươi cũng nhanh đi về đi.”
Vừa nghe nàng nói chuyện, ánh mắt hắn vừa quan sát khắp mọi nơi, má lúm đồng tiên bên khoé môi trong nháy mắt đột nhiên rút lại, thần sắc nơi đáy mắt biến hoá phức tạp.
“Nơi này chính là phủ Thừa tướng?” Con ngươi sắc bén của Bạch Hoa Tràn nhìn chằm chằm cách đó không xa, thâm trầm lên tiếng, bí mật mang theo khí thế bá đạo cùng bức bách, làm hắn thoạt nhìn càng cuồng vọng nguy hiểm hơn, anh tuấn tà tứ!
“Đúng vậy!” Thượng Quan Khinh Vãn thoái mái tự nhiên đáp, vẫn chưa cảm nhận được hắn có gì khác thường, theo sau khoát tay :”Ta phải đi, Bạch công tử cũng nhanh chóng đi thôi, đừng làm cho người khác phát hiện…”
Không đợi hắn trả lời, Thượng Quan Khinh Vãn liền vội vàng bước nhanh rời đi, Bạch Hoa Trần vẫn chưa vội vã rời đi, đôi mắt hẹp dài trong bóng đêm loé lên tia sắc bén, vì sao nơi hậu viện của phủ Thừa tướng này tạo cho hắn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết? Nhưng hắn chắn chắc mình chưa từng tới qua nơi này…
--- ------ ------ -----Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----
Gió thu lạnh giá, là rụng trong đình viện sào sạt lây động, Thượng Quan Khinh Vãn lười nhác dựa vào một gốc cây quỳnh hoa trong viện, vô số la thu đón gió bay xuống, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời, tư thái cô độc vô hạn.
Ban đầu còn trông cậy vào tam hoàng tử Nam Cung Nguyên Thác có thể giúp đỡ mình, nhưng đã qua hai ngày rồi cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu, xem ra là rất khó trông cậy vào hắn rồi, còn cái tên Bạch Hoa Trần kia, cũng không biết hai ngày nay có giúp nàng thu xếp chuyện mở y quán hay không.
Danh sách chương