Qua hai ngày, thương thế trên người Hồng Thược hoàn toàn tốt lên, nhưng Thượng Quan Khinh Vãn còn chưa nghĩ ra nên đàm phán với Thượng Quan Già như thế nào, nàng không thể để bản thân rơi vào thế bị động, nếu mỗi ngày đều không ra cửa được, nàng còn có thể làm gì? !

“Đại tiểu thư, lão... Lão gia đến !” Hồng Thược khẩn trương đầu lưỡi cũng không lưu loát, một đường chạy thẳng trở về Lê Hoa Uyển trước một bước, mật báo cho Thượng Quan Khinh Vãn..

Nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mắt Thượng Quan Khinh Vãn sáng ngời, chọn ngày không bằng hôm nay, hôm nay hắn chủ động tới cửa, nàng nhất định phải bắt lấy cơ hội này nói chuyện cùng hắn.

Rất nhanh, thân hình cứng cáp của Thượng Quan Già xuất hiện trong tầm mắt, Thượng Quan Khinh Vãn nhìn ra tâm tình hắn tựa hồ không tốt, nhất thời trong lòng do dự một chút, hôm nay nàng có thể mở lời sao? “Cha ——” Thượng Quan Khinh Vãn hơi hạ thấp người, thỉnh an hắn.

“Nghe nói gần đâyngươi rất ngoan, mỗi ngày đều ở Lê Hoa Uyển học nữ hồng...” Thượng Quan Già liếc nàng một cái, giọng nói trầm thấp thoáng hòa hoãn chút ít, xem ra đã không còn tức giận chuyện mấy ngày trước.

“Dạ. Lúc nữ nhi rảnh rỗi, sẽ cùng mẫu thân học nữ hồng.” Bộ dáng Thượng Quan Khinh Vãn nhu thuận thuận theo, thanh âm mềm nhẹ đáp, trong đầu nghĩ đến, nàng cũng không thực sự học nữ hồng, mặt khác nghĩa ra đưa ra yêu cầu cần ra ngoài mua vải dệt cùng chỉ thêu.

“Ân. Nữ nhi vốn nên học cái này, tay nghề nữ hồng mẹ ngươi ở Hạ Thương Quốc tuyệt đối là số một số hai! Đi theo nàng học cho tốt, đối với tương lai ngươi cũng có lợi...” Thượng Quan Già vừa lòng gật đầu, lông mày nhíu chặt nháy mắt giãn ra ấm áp .

Thấy giọng điệu hắn dịu đi, mắt thủy Thượng Quan Khinh Vãn chuyển động, xẹt qua tia giảo hoạt, thốt ra: “Nữ nhi cũng nghĩ như vậy, nhất định phải đi theo nương học tốt nữ hồng, chỉ là.. chỉ thêu đã dùng hết...”

“Vậy nhường nha hoàn đi mua nha!” Thượng Quan Già nhìn thoáng qua Hồng Thược, ánh mắt sắc bén không khỏi làm nha đầu kia rùng mình một cái.

“Không liên quan, là ta không vừa lòng, mua chỉ thêu về đều không có màu sắc nữ nhi thích.” Thượng Quan Khinh Vãn khẽ thở dài, giả bộ giọng điệu không sao cả thản nhiên nói.

“Vậy tự ngươi ra ngoài mua đi, mua thứ mình thích...” Thượng Quan Già thuận miệng đồng ý, không khỏi làm Thượng Quan Khinh Vãn lắp bắp kinh hãi, nàng thế nào cũng không ngờ, sẽ thoải mái giải trừ cấm cửa như thế.

“Cám ơn cha!” Trong mắt Thượng Quan Khinh Vãn không che giấu được vui vẻ vui sướng.

Mà lúc này, giọng nói trầm thấp lại lần nữa truyền đến: “Còn có... Vãn Nhi, ngươi học giỏi nữ hồng, cũng tự chuẩn bị tốt đi, hôm nay sau khi bãi triều hoàng thượng lén tìm ta hàn huyên vài câu. Hắn nói Bắc Minh Quốc phái sứ giả tới, nói muốn làm thông gia với ta, chỉ định muốn cưới ngươi! Tuy rằng việc này còn chưa quyết định, nhưng khẩu khí của hoàng thượng ta biết việc này đã định, trước tiên ngươi cùng nương ngươi chuẩn bị tốt đi!”

Ngữ khí Thượng Quan Già có chút không xác định, bởi vì hắn cũng không hiểu, vì sao Bắc Minh Quốc đột nhiên chỉ đích danh muốn Đích nữ phủ Thừa tướng phủ hòa thân, Thượng Quan Khinh Vãn không phải công chúa, càng không phải hoàng thân quốc thích, hơn nữa đã không còn thân hoàn bích, thực tại làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Đồng dạng, sau khi nghe Thượng Quan Già nói xong, giây lát mắt thủy trong suốt Thượng Quan Khinh Vãn mở to, tin tức phảng phất một đạo sấm sét giữa trời quang, tỉnh táo lại nàng lập tức xụ mặt, mặt nghiêm túc nói với Thượng Quan Già: “Cha, nữ nhi đã từng nói với ngài, ta muốn tự tuyển hôn phu của mình..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện