Ánh mắt của mọi người nhà họ Tần lại lần nữa tập trung vào Mục Hàn.

Xe tải ở chiến khu Sở Bắc chất đầy rượu và thuốc lá.

Không cần phải hỏi, đây đương nhiên là rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu.

Thằng nhóc này chắc không có thân phận lớn như vậy đâu nhỉ? Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.

Nếu đúng là thằng nhóc này chuẩn bị xe tải kia thì thế lực của đứa con rể chỉ biết ăn bám này của nhà họ Tần quá lớn rồi, hoặc có lẽ cậu ta chỉ đang che giấu đi thực lực mà thôi.

Những vị khách còn lại cũng tò mò không kém.

Ngay cả Tần Lệ cũng không nhịn được hỏi: “Mục Hàn, đúng là mày chuẩn bị xe tải này?”

“Tất nhiên rồi ạ”, Mục Hàn đáp.

“Ra ngoài xem thế nào”, trong khí thế hừng hực như vậy, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu chủ động đi ra khỏi khu nhà họ Tần, liền nhìn thấy xe tải quân sự đậu ở cửa, có vài anh lính đang vận chuyển rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu xuống dưới đất.

Trong số những binh sĩ này, có cả Diệp Chí Văn.

“Là Chí Văn!”, Lưu Minh Tương với đôi mắt sắc bén lập tức vui mừng thốt lên khi nhìn thấy Diệp Chí Văn

“Thật đúng là một xe tải chở đầy rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu!”, anh rể cả Trương Hạo ngẩn người.

Là một người trong thể chế, Trương Hạo đương nhiên biết sức nặng của cả một xe tải rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu này.

“Ấy! Đúng là Chí Văn nhà chúng ta này!”, Tần Yến lập tức cảm thấy tự hào vô cùng, gương mặt tràn đầy ý cười như gió xuân: “Mọi người nhìn đi. Chiếc xe tải chở đầy rượu và thuốc lá ở chiến khu này là Chí Văn nhà chúng tôi mang tới đấy!”

“Đúng thế!”, anh rể thứ ba Lưu Minh gật đầu nói: “Tham mưu chiến khu Sở Bắc và đội trưởng Tư Mã của đại đội đặc chủng đã đích thân đến mừng thọ bà cụ nhà, điều này đủ chứng minh vị trí của Chí Văn trong lòng các nhà lãnh đạo. Vì vậy, lãnh đạo đã để Chí Văn mang về một xe tải chất đầy rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu cũng là điều đương nhiên”.

“Cô ba, con rể ba, các con đã tìm được đứa cháu rể tốt cho mẹ!”, Ngô Tâm Ưu không khỏi gật đầu.

Trong chiến khu Sở Bắc, Diệp Chí Văn đã biết thân phận của Mục Hàn, thấy mọi người đều tính phần công lớn lao này về phía mình, Diệp Chí Văn có chút bất an, hắn vô thức liếc nhìn Mục Hàn, nhưng lại thấy sắc mặt của anh vô cùng bình tĩnh.

Nếu không phải vì ký một thỏa thuận bảo mật và không bao giờ tiết lộ danh tính của Mục Hàn với thế giới bên ngoài, Diệp Chí Văn thực sự muốn nói to với những người này rằng chiếc xe tải chở rượu và thuốc lá đặc biệt này là do Mục Hàn gửi tới.

“Thưa các vị trưởng bối, mọi người quá khen rồi! Trên thực tế, với thân phận của cháu, cho dù được lãnh đạo chiến khu quý mến, cũng không thể đủ tư cách để mang về chiếc xe chở rượu và thuốc lá đặc biệt này”.

“Số rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu này là do một lãnh đạo lớn đến kiểm tra chiến khu Sở Bắc gửi tặng. Anh ta nghe nói nhà họ Tần đang tổ chức lễ mừng thọ lần thứ sáu mươi của bà, nên anh ta đã đặc biệt yêu cầu cháu mang về để mừng thọ bà”.

Diệp Chí Văn chỉ có thể giải thích một cách mơ hồ.

“Lãnh đạo lớn tới kiểm tra chiến khu Sở Bắc?”, dù sao cũng là người trong thể chế, anh rể cả Trương Hạo lập tức đoán được: “Theo tôi biết, lãnh đạo lớn hiện tại đến Sở Bắc mà có đủ tư cách kiểm tra chiến khu Sở Bắc, chỉ có một người, là đại thống soái dưới một người, trên vạn người!”

“Chiếc xe tải chở đầy rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu này đúng là là do đại thống soái gửi tặng?”

Ngay khi Trương Hạo nói ra lời này, toàn bộ khu nhà họ Tần lập tức sôi trào.

Ngay cả Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng tràn đầy hứng khởi, trong mắt họ cũng toàn vẻ mê mẩn.

Một trăm năm sau khi thành lập Hoa Hạ, đại thống soái duy nhất đã lãnh đạo Tứ đại chiến thần sáu năm trước đã đánh bại hơn bốn mươi quốc gia láng giềng trong một lần, khiến từ đó về sau không một ai dám xâm phạm bất kỳ phần lãnh thổ nào của Hoa Hạ.

Có tin đồn rằng đại thống soái còn có một thân phận bí ẩn khác, đó là Điện Chủ Điện Long Vương.

Điện Long Vương nắm giữ một nửa tài sản và quyền lực của thế giới.

Đương nhiên, Điện Long Vương đối với những người có mặt tại khu nhà họ Tần mà nói là quá xa xôi, hoặc quá hoang đường.

Nhưng đối với người dân Hoa Hạ mà nói, đại thống soái thực sự là một tồn tại khiến trăm ngàn người ngưỡng mộ.

“Ngay cả đại thống soái cũng tặng quà mừng thọ cho bà nhà tôi?”, mặc dù đã sáu mươi tuổi, nhưng Ngô Tâm Ưu vẫn vui mừng không nói nên lời: “Thật vinh hạnh biết mấy!”

“Đúng vậy!”, Tần Nam cũng rất vui mừng: “Nếu có thể gây dựng được quan hệ với đại thống soái, nhà họ Tần chúng ta lập tức một bước lên tiên, mọi thứ đều sẽ nằm trong tầm tay chúng ta!”

Cũng là người trong thể chế, anh rể cả Trương Hạo là người đầu tiên nịnh hót Diệp Chí Văn: “Em ba, em rể ba, tương lai của Chí Văn nhà hai em vô cùng tươi sáng! Đại thống soái tặng cho bà nhà món quà mừng thọ hào phóng như vậy, rõ ràng là rất coi trọng Chí Văn nhà hai em. Đại thống soái là người thế nào chứ, người ông ta nhìn trúng, tương lai không xán lạn sao được?”

Trương Hạo nói lời này khiến mọi người lập tức hoàn hồn.

Họ lần lượt chúc mừng Tần Yến và Lưu Minh.

Là bạn gái của Diệp Chí Văn, Lưu Minh Tương càng tự hào hơn.

Điều này khiến Diệp Chí Văn mặc dù xấu hổ, nhưng hắn chỉ có thể cắn rứt lương tâm, chấp nhận sự xu nịnh của mọi người.

Tần Lệ vẫn đang thưởng thức lời khen ngợi của Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không ai để ý đến gia đình ba người họ nữa. Tần Lệ cảm thấy rất chua xót, rất bất mãn, bà ta lườm Mục Hàn một cái: “Nhìn xem mày đã gây ra chuyện gì kìa, không biết thì đừng có nói bừa chứ!”

Còn Lâm Nhã Hiên thì đang tự hỏi, làm thế nào mà Mục Hàn biết rằng sẽ có một xe tải rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu tới đây chứ?

“Đúng vậy! Tôi vừa nghe có người nói chiếc xe tải này chất đầy rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu là do cậu ta chuyển tới”, lúc này, giọng nói của Tần Mỹ vang lên: “Có người thật không biết xấu hổ, rõ ràng không phải công lao của cậu ta, nhưng cứ phải nói là của mình bằng được”.

Tần Mỹ đột nhiên chuyển sự chú ý của mọi người sang Mục Hàn.

“Có lẽ thằng nhóc này có thể đã biết trước tin tức, muốn đổi trắng thay đen, ghi công cho bản thân. May mắn thay, Chí Văn đã đích thân hộ tống chiếc xe tải, ngăn chặn âm mưu của cậu ta!”

Thôi Sĩ Kỳ tự mình suy đoán.

“Tôi nói em năm này, mắt nhìn người của em kém lắm. Có một đứa con rể chỉ biết ăn bám, thực ra cũng chả có gì to tát cả. Nhưng nếu tính tình không tốt, bụng dạ xấu xa, thì vô phương cứu chữa rồi!”

Chị cả Tần Mỹ bình tĩnh lên tiếng giáo huấn.

“Thưa các vị trưởng bối, mọi người đã hiểu lầm Mục Hàn rồi!”, nhìn Mục Hàn bị mọi người nhà họ Tần quở trách, Diệp Chí Văn hoảng sợ, vội vàng bảo vệ Mục Hàn: “Mục Hàn anh ta lúc trước quả thực từng chào hỏi với lãnh đạo hậu cần chiến khu!”

“Được rồi! Chí Văn, bà biết cháu tốt bụng, sẵn lòng giúp đỡ người khác! Nhưng những người như Mục Hàn không xứng đáng để cháu giúp!”, Ngô Tâm Ưu nói: “Ngay cả khi cậu ta thực sự có quen biết với lãnh đạo hậu cần chiến khu, lãnh đạo hậu cần chiến khu có thể có quyền lực lớn như vậy, vì cậu ta mà gửi một xe tải chất đầy rượu và thuốc lá đặc biệt ở chiến khu sao?”

“Thằng con rể ăn bám này của nhà cô năm, bố thấy, cậu ta cũng chỉ là có chút bản lĩnh lấy được một ít rượu và thuốc lá đặc biệt mà thôi! Người như thế này căn bản không nhấc đầu lên được trong nhà họ Tần chúng ta!”, Tần Nam cũng gật đầu: “Nể tình thằng nhóc này cũng có lòng tặng quà, chuyện ngày hôm nay chất dứt tại đây. Nhưng từ nay về sau, không được phép có lần thứ hai. Nếu không, tôi quyết không tha!”

Các người đúng là… có mắt mà không thấy Thái Sơn!

Diệp Chí Văn thật sự bất lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện