Mặc dù Tần Nam tuyên bố sẽ không truy cứu Mục Hàn nữa, nhưng trong bữa tiệc mừng thọ sau đó, rõ ràng cả nhà Tần Lệ đã bị nhà họ Tần ghẻ lạnh, ngồi ở vị trí xa nhất trong hàng ghế khách mời, gần ngoài cổng khu nhà họ Tần.

Hơn nữa, xung quanh bàn của nhà Tần Lệ đều có trẻ con vây quanh.

So với bốn chị em Tần Phiêu thì sự chênh lệch về địa vị là rất lớn.

Sự khác biệt quá lớn này khiến Tần Lệ giận đến mức run lẩy bẩy.

Bà ta trút hết cơn giận lên người Mục Hàn: “Đều tại đồ phế vật vô dụng mày, hại chúng tao lâm vào tình cảnh này!”

“Mẹ”, Lâm Nhã Hiên bênh vực Mục Hàn: “Con nghĩ rằng như này cũng rất tốt, ít nhất tai của chúng ta cũng được yên tĩnh đi nhiều, không phải nghe bọn họ thì thà thì thầm nữa”.

Từ lúc bước vào nhà họ Tần, Lâm Nhã Hiên đã nhìn thấu được mấy bác đang cố tình nhắm vào bọn họ.

“Chẳng phải vậy sao”, Mục Hàn cười ha ha đáp: “Ít nhất cũng có thể yên tâm ăn uống”.

Nhìn thấy trong bữa tiệc, mấy anh rể liên tục nâng ly mời rượu Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, trên mặt hai ông bà cụ nở nụ cười tươi rói cười nói vui vẻ, nhưng ngay cả cơ hội đến gần hai ông bà cụ mà nhà mình cũng không có, nên Tần Lệ hết sức tức giận trừng mắt liếc xéo Mục Hàn.

Mất mặt quá đi mất!

“Thưa các vị!”, sau khi uống xong ba vòng rượu, Tần Nam đảo mắt nhìn quan khách xung quanh và nói với vẻ rất trịnh trọng: “Nhân dịp lễ mừng thọ lần thứ sáu mươi của vợ tôi, mọi người tề tựu đông đủ, tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện”.

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Tần Nam, mấy bác rể đột nhiên vểnh tai lên nghe ngóng.

Bởi vì họ biết rằng những gì Tần Nam sẽ nói tiếp theo có lẽ là điều họ quan tâm nhất.

“Mọi người đều biết rằng vợ chồng già chúng tôi không có con trai, nhưng lại có tới năm cô con gái. Sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Tần đang lâm vào cảnh túng quẫn không có người thừa kế. Nếu theo nguyên tắc phân chia bình đẳng thì năm cô con gái sẽ được chia đều tài sản, đây cũng là một nguyên tắc hợp lý. Năm đứa con gái, con rể và mấy đứa cháu nhà họ Tần đều là những người giỏi giang xuất chúng trong mỗi ngành nghề”.

Nói đến đây, Tần Nam liếc nhìn sang bàn Tần Lệ rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, cũng có vài người không quá lý tưởng. Vì vậy, vợ chồng già chúng tôi đã bàn bạc và đưa ra quyết định, giao sản nghiệp lại cho người thật sự có năng lực”.

Chọn người có năng lực?

Tần Nam vừa dứt lời, sảnh tiệc nhà họ Tần như nổ tung.

Chọn người có năng lực nghĩa là khối tài sản khổng lồ của nhà họ Tần sẽ chỉ thuộc về một trong năm cô con gái.

Đám người Trương Hạo lập tức nghĩ ngay đến nhà Tần Yến và Lưu Minh.

Mặc dù nhà Tần Yến và Lưu Minh kém xa so với Trương Hạo và những người khác về thành tích cá nhân, nhưng con gái của họ đã tìm được người con rể tốt là Diệp Chí Văn, thậm chí còn có được thể diện của đại thống soái.

Bàn về người có năng lực nhất thì không ai có thể so sánh được với con rể tương lai Diệp Chí Văn của Tần Yến và Lưu Minh.

“Dĩ nhiên, người có năng lực này không phải do bố mẹ chỉ định. Mà phải dựa vào bản thân các con tạo nên thành tích chứng tỏ năng lực bản thân cho bố mẹ xem”, Ngô Tâm Ưu khẽ cười và giải thích: “Tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đang muốn đầu tư vào Sở Bắc, xây dựng một khách sạn năm sao tích hợp các chức năng lưu trú, giải trí, thể dục và kinh doanh, một khi khách sạn này được hoàn thành thì chắc chắn sẽ trở thành một địa điểm nổi bật ở Sở Bắc. Một tuần sau, tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải sẽ công khai mở thầu, tìm kiếm các công ty xây dựng có thực lực để đảm nhận dự án xây dựng khách sạn của họ”.

“Mà ngành kinh doanh chủ yếu nhất của nhà họ Tần là xây dựng công trình dân dụng. Nếu dự án này do nhà họ Tần của chúng ta thực hiện thì ngoài lợi nhuận đáng kinh ngạc, chúng ta còn có thể tạo mối quan hệ với những gia tộc giàu có hạng nhất như tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải, là một cơ hội tốt để đưa nhà họ Tần lên một tầng cao mới”.

“Do đó, bố mẹ đã quyết định, trong số năm người con gái và con rể, người nào có thể đấu thầu thành công công trình này cho nhà họ Tần trong thời gian một tuần thì sẽ là người thừa kế hợp pháp sản nghiệp nhà họ Tần chúng ta!”

Mặc dù nhà họ Tần chỉ là gia tộc hạng hai ở Sở Bắc nhưng toàn bộ sản nghiệp cũng khoảng tầm mấy trăm triệu tệ.

Cho dù là Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh hay Thôi Sĩ Kỳ, cũng không khỏi kích động.

Vốn dĩ họ cho rằng với các mối quan hệ của Diệp Chí Văn thì chắc chắn nhà Lưu Minh sẽ được thừa kế, bây giờ ông bà cụ đã thông báo như vậy thì đồng nghĩa với việc ai cũng có cơ hội.

“Đó là tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đấy! Mặc dù trước giờ tôi làm ăn kinh doanh và có nhiều bạn bè, nhưng thật sự không đủ để móc nối mối quan hệ với tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải!”, Vương Binh xua tay, hỏi Trương Hạo: “Anh cả, với địa vị của anh trong cơ quan thì chắc có lẽ có chút quan hệ với tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đúng không?”

“Chú nghĩ nhiều rồi đấy!”, Trương Hạo vội vàng lắc đầu: “Tuy rằng tôi có quen biết với mấy người đứng đầu trong cơ quan chính phủ ở Sở Bắc, nhưng Đông Hải là nơi nào cơ chứ, là thành phố quốc tế đấy! Là nơi mà thành phố Sở Bắc nhỏ bé của chúng ta có thể so sánh sao?”

Mặc dù miệng nói như vậy nhưng Trương Hạo đã quyết định trở về sẽ lập tức đi móc nối các mối quan hệ.

Suy cho cùng, nếu tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải muốn đầu tư vào Sở Bắc thì nhất định sẽ có giao thiệp với chính phủ Sở Bắc.

Đến lúc đó, dựa vào lợi ích có được từ các mối quan hệ của mình thì khối tài sản trị giá mấy trăm triệu của nhà họ Tần không phải sẽ rơi vào tay mình hay sao.

“Em sợ rằng sẽ không có cơ hội rồi!”, Lưu Minh nói với vẻ bất lực: “Mọi người đều biết, Chí Văn nhà chúng tôi làm lính ở chiến khu. Ngoài việc được các lãnh đạo coi trọng thì chẳng có mối quan hệ cá nhân nào trong giới chính trị và kinh doanh!”

Lưu Minh nói bóng nói gió khoe khoang khiến Trương Hạo và Vương Binh thầm mắng ông ta là một con cáo già.

“Em biết một vài người bạn trong giới sưu tập, có lẽ họ có thể làm cầu nối giới thiệu em liên hệ với người của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải! Có điều, em không dám đặt kỳ vọng nhiều!”, Thôi Sĩ Kỳ suy tư rồi nói ra suy nghĩ của mình.

Khi bốn ông bác giả vờ khiêm tốn trò chuyện với nhau, Mục Hàn đã bí mật gửi một tin nhắn cho Mộ Dung Phong, hỏi về tình hình cụ thể của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải.

Mộ Dung Phong đã trả lời rằng, tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải là một sản nghiệp của Điện Long Vương và ông chủ thực sự hiện giờ lại là Diệp Thiên.

Thú vị đấy.

Mục Hàn cất điện thoại di động, đứng bật lên và cười nói: “Nếu bốn bác đều không nắm chắc có thể đấu thầu thành công trong cuộc đấu thầu của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải thì chi bằng để cháu đi”.

“Mục Hàn, Mày điên rồi! Mau ngồi xuống!”, Tần Lệ bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Bà ta vội vàng mắng Mục Hàn: “Đây không có chỗ cho mày lên tiếng đâu”.

Lâm Nhã Hiên cũng sững sờ, không ngờ Mục Hàn lại gan dạ như vậy.

“Mẹ, mẹ nói như vậy là không đúng rồi!” Mục Hàn phản bác: “Mẹ cũng là con gái của nhà họ Tần, nếu bốn chị gái của mẹ đều có thể tranh giành tài sản của nhà họ Tần thì tại sao chúng ta lại không thể chứ?”

“Ha ha ha!”, câu nói của Mục Hàn khiến bốn ông bác bật cười lớn.

Đặc biệt là bác cả Trương Hạo, cười nghiêng ngả.

“Mục Hàn, cậu là thằng ở rể bám váy đàn bà, có bản lĩnh lớn đến mức nào mà lại dám tự tin nói chắc chắn sẽ đấu thầu thành công! Cậu cho rằng Đông Hải là vùng đất nông thôn như Sở Bắc của chúng ta sao? Tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải là một công ty có tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới đấy!”

Nếu không tính đến Diệp Chí Văn thì người gần gũi nhất với tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chính là Trương Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện