Nhìn hàng chữ trên đền thờ, đúng là càng khiếm khuyết cái gì thì càng thích tung hê cái đó.
Nguyệt Hồi không dám nói cười, nhảy từ trên xe xuống, chờ Tăng Kình vào gọi Tiểu Tứ ra nói chuyện.
Trên phố thưa thớt người qua, buổi sáng đã họp chợ một lần, những đống tuyết bị giẫm đạp túm tụm lại, biến thành vũng bùn đục ngầu ven đường.
Nguyệt Hồi cuộn tay áo mờ mịt ngắm nhìn, bỗng nhiên sinh ra chút sầu muộn nhàn rỗi của kẻ có tiền, cảm khái hạt tuyết rơi từ trên trời xuống thuần tịnh thanh khiết biết bao, đền khi chạm đất lại phải chịu kiếp bị giày xéo.
Thực ra Lương Ngộ cũng vậy, Hoàng Đế cũng thế, nhìn thì khí thế vô biên, xuyên qua thân xác hào quang bên ngoài, bên trong lại chẳng khác gì tuyết đọng.
Trước khi thành danh đã phải nếm đủ thứ đắng cay, cho đến bây giờ vỡ nát, cất trở vào vại vàng, hóa thành nước, chờ đến mùa xuân năm sau lại trổ ra một nhành hoa mai.
Đầu ngõ Đông Xưởng là một khoảng đất trống trải, hai bên chẳng có gì che chắn.
Nàng đứng ngay đầu gió lạnh căm căm, ủng quan giẫm lên gạch xanh, gạch không lát đủ kín, hơi nhón chân là bùn lầy sẽ lan ra giữa những khe gạch.
Nàng dịch đi nửa bước, bởi vì nhất thời ham chơi, trên mặt ủng bắn bùn lấm tấm như hạt vừng, đúng là người không phải lo sinh nhai, bắt đầu học thói phá hoại đồ đạc.
Nếu đổi thành khi trước, nàng thà chịu đi chân trần cũng phải để đôi ủng này lại cho Tiểu Tứ.
Cuối cùng cũng có người đi ra khỏi cửa, Tăng Kình đưa Tiểu Tứ ra, còn mình thì đứng lại đó.
Đây chính là nhãn lực của Tùy đường Tư Lễ Giám, biết hai người họ có chuyện muốn nói, chưa cần dặn dò đã thức thời biết đường tránh đi.
Tiểu Tứ tươi cười, bước nhanh tới trước mặt nàng, gặp được nàng là lại bắt đầu ba hoa, “Mấy ngày không gặp, tỷ tịnh thân rồi hả?”
Nguyệt Hồi xì một tiếng, ngắm nó khắp trên dưới, lúc trước tiểu tử này thiếu ăn, hóp hết cả má.
Bây giờ đến Đông Xưởng không ăn thịt thì ăn màn thầu, mới mấy ngày mà trông đầy đặn hẳn lên.
Nàng duỗi tay giúp nó bao lại cổ áo, “Mấy ngày nay ta không ở nhà, phải vào cung, có lẽ sau này cũng phải cắm rễ lại trong cung rồi, hôm nay ta được thả về nghỉ ngơi thu xếp, ước chừng không lâu nữa lại phải vào.”
Tiểu Tứ giật mình, “Làm sao mà lại để tỷ tiến cung? Tỷ đâu biết được mấy mặt chữ, Đại Nghiệp này hết người rồi, bắt tỷ vào bưng bô hay sao?”
Nguyệt Hồi không chịu lép vế, trừng mắt đáp: “Đệ không nói mấy lời hay ho được hả? Đệ đó, gầy gò khác gì sợi giá đỗ, cũng vào Đông Xưởng làm việc rồi đấy thôi! Ta tiến cung không phải để bưng bô, ta hầu hạ Hoàng Thượng.
Khắp nơi đều là người có học vấn, ta không có cũng chẳng làm sao, Hoàng Thượng nhìn trúng ta thành thật phúc hậu, đệ quản được không!”
Cả hai đều đầu võ mồm mà lớn, gặp nhau mà không cãi cọ vài câu thì sẽ thấy không thoải mái.
Nhưng đấu xong rồi lại cảm thấy không nỡ, Tiểu Tứ buồn bã nhìn nàng: “Nguyệt tỷ, có phải Hoàng Thượng muốn cất nhắc tỷ làm phi tử không? Tỷ lớn thế này rồi, vào cung còn có ngày được ra nữa ư? Lần này tỷ đi, đệ muốn gặp sẽ khó khăn lắm, tỷ đừng đi có được không? Chờ đệ kiếm được tiền, đệ nuôi tỷ, hà tất phải làm hạ nhân để người ta sai khiến.”
Nguyệt Hồi nghe nó nói mà sống mũi cay cay, trẻ con lớn rồi, biết thương nàng rồi, có mấy câu này cũng không uổng công nàng nuôi lớn.
Nhưng con người rồi sẽ có lúc đi đến thời điểm thân bất do kỷ, không giống ngày xưa trôi dạt tứ phương, có một bát cháo đã thấy vui sướng.
Bây giờ ăn ngon uống tốt quen miệng, bữa cơm hai món một canh vẫn sợ không đủ, còn phải duy trì thể diện, phải dùng bát vàng đĩa bạc đũa ngà voi.
Hơn nữa tiến cung đâu phải chém đầu, thực ra không cần phải bi thương đến vậy, vì thế nàng vỗ vai nó nói không sao: “Đệ chờ đi, với bản lĩnh của ta, rồi đến lúc ta làm Thái Hậu cho đệ nhìn.
Yên tâm, chó phú quý không quên bạn nghèo, tối nay có về ăn cơm không?”
Nàng đập đông một búa chọc tây một gậy, Tiểu Tứ đã sớm thành quen, cẩn thận tính toán công việc thấy không có gì quá quan trọng, liền nói: “Bây giờ đệ vẫn chỉ là học việc, có đệ hay không cũng không sao.
Lát nữa đệ vào xin phép với sư phụ, kiểu gì cũng về ăn với tỷ một bữa.”
Nguyệt Hồi nói được thôi: “Ta về chuẩn bị trước, đệ ngoan ngoãn làm việc đi.
Buổi tối về sớm chút, ta sai người làm đồ ăn ngon cho, nhớ chưa?”
Tiểu Tứ gật đầu, thấy nàng vẫy tay về phía Tăng Kình, tên Tùy đường mà phiên tử Đông Xưởng nhìn thấy đều phải tất cung tất kính bước nhanh lại đây, nhoẻn cười kính cẩn nhẹ nhàng nói: “Cô nương dặn dò xong rồi, để ta đưa cô nương về luôn.”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Làm phiền ngài vậy.”
Tăng Kình đỡ nàng lên xe, còn mình thì ngồi ngoài càng xe vung roi thúc ngựa.
Tiểu Tứ nhìn theo xe ngựa chậm rãi đi xa, mơ hồ cảm thấy mất đi thứ gì.
Trước kia chỉ mải lo ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ chẳng cần nhọc nhằn, thế rồi người từng sống nương tựa vào nhau chậm rãi rời đi.
Cũng không biết nàng nhận lại ca ca là chuyện tốt hay xấu, chỉ sợ vị Đốc chủ kia tìm được muội muội về, lại không đơn thuần coi nàng như muội muội.
Ngụy trang danh nghĩa người thân, không vắt hết ích lợi của nàng ra thì thật có lỗi với cái mũ ô sa trên đầu.
Nguyệt Hồi được Tăng Kình đưa đến tận cửa.
Về đến nhà thì Tào Điện Sinh và nha hoàn trong viện của nàng đều ùa ra đón, vội vàng hầu hạ nàng tắm rửa thay đồ.
Bên ngoài trời quá lạnh, đi một vòng đã đủ đông cứng ngón chân, ngâm vào thùng nước ấm mới dần dần sống lại.
Nàng kê gáy lên mép thùng tắm, vắt khăn mặt đắp lên trán, nhắm mắt cảm khái ở nhà vẫn là nhất, trong cung chẳng thiếu cái gì, nhưng mà cái gì cũng chẳng tiện, hai ngày nay lăn lộn khắp nơi, từ đầu đến chân đều bốc mùi rồi.
Lục Ỷ bưng xiêm y sạch sẽ lại đây, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương đừng ngủ, sẽ cảm lạnh đó.
Tắm một chút rồi mau đứng lên thôi, y phục đã tươm tất rồi, chờ lau khô tóc xong hẵng chợp mắt.”
Nguyệt Hồi ngâm đến khi cả người ửng đỏ, da dẻ đầu ngón tay nhăn nheo lại, lúc này mới chậm chạp bò ra khỏi thùng.
Mấy nha đầu lau người cho nàng, nàng còn có chút ngượng ngùng, né tránh nói để nàng tự làm, Ngọc Chấn cười bảo: “Cô nương đừng thế, cô nương làm rồi thì chúng em biết phải làm gì.
Hầu hạ cô nương là bổn phận của chúng em, cô nương không thể tranh với chúng em được.”
Đúng vậy, mỗi người có việc của mình, thí dụ như sau này nàng vào cung rồi cũng phải hầu hạ Hoàng Đế ăn uống tiêu tiểu.
Vì thế nàng đành đứng yên đó để mặc các nàng bận tới bận lui, thoa cho nàng một lớp phấn thơm từ trên xuống dưới, sau đó thay cho nàng một bộ y phục mới xinh đẹp, áo ngoài bằng gấm Tứ Xuyên màu vàng củ gừng, bên dưới là váy tám khổ xanh lá mạ, quàng thêm khăn ấm, lại còn đeo vào cổ tay nàng một bộ vòng tay đa bảo nạm vàng.
Thu Lại lau vành tai nàng tính toán, “Lỗ tai cô nương xỏ ngày bé bị tịt mất rồi, chờ ngày mai chúng em chuẩn bị, lại xỏ cho cô nương một lần nữa.” Làm nàng sợ đến nỗi ôm kín tai.
Tùng Phong đặt ghế nằm ở nơi nắng cửa sổ chiếu tới, quả thực đầu giờ chiều mệt rã rời, nàng nằm liệt trên ghế, ngủ một giấc đến tận giờ thân.
Khi tỉnh dậy thì hỏi cơm tối đã chuẩn bị xong chưa, Lục Ỷ thưa: “Món nướng món hấp đều có nhà bếp thu xếp thỏa đáng, cô nương đừng lo lắng.”
Nguyệt Hồi gật gù, “Thế Đốc chủ đã về chưa?”
Lục Ỷ nói vẫn chưa, “Tào quản sự đang chờ sẵn ở đầu ngõ rồi ạ, khi nào về sẽ đến bẩm cho cô nương.”
Nguyệt Hồi ừ, ca ca đệ đệ đều không ở nhà, nàng thấy thật nhàm chán, đành đi đến sau án luyện chữ.
Trên án vẫn còn nguyên giấy viết tên ngày đó, nàng rút hai tờ ra đặt cạnh nhau, Nhật Bùi Nguyệt Hồi, nhìn thôi đã thấy cảm động, ngay cả cái tên của hai huynh muội cũng hiện ra huyết mạch tương liên.
Bút thuận của tên nàng và ca ca không nhiều lắm, định xem xem Phó Tây Châu viết như thế nào.
Lục Ỷ mở sách ra cho nàng xem, nàng vừa nhìn vào đã thấy chóng mặt, vốn định viết thử một lần mà giờ chỉ đành gấp sách lại…Đáng nhẽ phải là Tiểu Tứ tự học viết mới đúng, nàng nhanh nhảu làm gì.
Nàng lăn lộn trong thư phòng giết thời gian, ngó chỗ này sờ chỗ nọ, chẳng mấy chốc mặt trời đã ngả về tây.
Kỳ lạ mãi chẳng thấy ai về, nàng sốt ruột như có lửa đốt, đứng trước cửa nói thầm: “Sắp chờ dài cổ rồi, vẫn nên ra bên ngoài đợi thôi…”
Kết quả là đi đến cửa viện thì gặp phải Tùng Phong đi vào, hỏi cô nương đi đâu thế.
Nguyệt Hồi nói đi ra đầu ngõ đón Đốc chủ, Tùng Phong ơ một tiếng: “Đốc chủ đã về một lúc rồi, người bên ngoài không báo cho cô nương sao?”
Nguyệt Hồi nói không có, toét miệng cười, “Chắc là lại quên mất trong phủ nhiều thêm một người rồi.” Vừa nói vừa đi về hướng viện của ca ca.
Nơi Lương Ngộ ở là trung tâm của phủ Đề Đốc, vẻ trống trải kia, vẻ khí khái kia, đúng là quá đỗi hợp với thân phận của hắn.
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Hồi đến chỗ này, từ ngày bị phiên tử đưa về là trời đổ tuyết lớn, nàng muốn đi dạo cũng bị gió tuyết cản đường, bây giờ Càn Thanh Cung lẫn Khôn Ninh Cung đều đi hết, chỉ có mỗi viện của ca ca là chưa từng đặt chân.
Lương Ngộ là người tao nhã, trong viện khơi một dòng suối khúc khuỷu nho nhỏ, bên cạnh trồng một cây tùng Hoàng Sơn.
Người khác chơi cây cảnh đều trồng trong chậu, còn hắn thì trồng thẳng xuống đất, nhưng tỉa tót cực kỳ tỉ mỉ, thân cây cao tầm hai người, tạo hình xếp vòm như cái ô, cứng cáp ngay thẳng.
Chỉ là Lương Ngộ cao ngạo, ở Tư Lễ Giám bị người ta gọi lão tổ tông léo nhéo cả ngày, về nhà liền không thích có người ở gần hầu hạ.
Khi Nguyệt Hồi bước vào, trong viện không có lấy một bóng người, tường viện phía tây lấp ló sợi nắng chiều tà, đậu lại trên ngọn lá tùng, chưa kịp làm tan tuyết đọng đã run rẩy rơi mất.
Nàng ngó nghiêng vào trong phòng, chẳng có chút động tĩnh gì hết, cứ như là chẳng có ai.
Nàng nhấc vạt váy bước lên bậc thang, đứng trước cửa lớn tiếng gọi ca ca: “Huynh có ở trong không?”
Đợi rồi đợi, đằng sau cánh cửa chẳng thấy hồi âm, nàng không khỏi nhụt chí, đừng nói là trong cung xảy ra việc gì, lại gọi hắn quay trở về rồi đấy!
Phải làm việc cho người ta là có chỗ này không tốt, làm lụng không quản ngày hay đêm.
Nguyệt Hồi thở dài, giơ tay gõ cửa, “Ca ca, huynh chưa về hay là ngủ rồi thế? Ông mặt trời vẫn còn treo trên cao kia kìa, nếu ngủ thì không tốt lắm đâu.”
Thực ra chỉ là nàng nói linh tinh thôi, đoán chừng hắn không ở trong, đang định rời đi thì lại nghe thấy sau cửa có tiếng người đáp, âm thanh thấp thoáng, “Không ngủ, vào đi.”
Nguyệt Hồi hớn hở, vội đẩy cửa đi vào, quả thực trong minh gian không có ai, đằng sau cánh cửa bình phong phía tây lại có tiếng nước truyền tới, nàng ngó nghiêng xung quanh, hắng giọng cất lời: “Xưởng thần hầu hạ chủ tử thế này đấy ư? Thấy có khách tới mà không ra đón đành thôi, còn dám tắm trước mặt người ta, có thể thấy không để Thái Hậu vào mắt, không để quy củ thể thống Đại Nghiệp vào mắt.”
Nàng bắt chước âm điệu ngữ khí của Thái Hậu, giống đến nỗi không chút biến dạng, nếu không phải biết được năng lực của nàng thì quả thật sẽ bị nàng dọa sợ.
Người bên trong thấp giọng mắng: “Đừng nghịch ngợm.”
Nguyệt Hồi mặc kệ, đứng trước cửa trêu đùa: “Xưởng thần, bên trong đã có ai hầu hạ chưa? Nếu chưa thì để ta vào kỳ lưng cho?”
Đáng tiếc vị kia không đáp lại nàng, ngay cả tiếng nước cũng chẳng thấy.
Nguyệt Hồi có chút thất vọng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Phía sau cửa bình phong có người đi lại, bóng hình thấp thoáng lộ ra qua hoa văn khắc trên song.
Nguyệt Hồi chán chết ngồi trên ghế tùy tiện liếc mắt một cái, cái liếc mắt này lập tức khiến nàng kinh diễm.
Hắn mặc minh y rộng rãi, mái tóc rối bời, bởi vì gương mặt kia cực kỳ lạnh lùng, từng bước đi tới tạo cảm giác như bước ra từ làn gió.
Phong vị của Lương Ngộ từ trước đến nay vẫn luôn như thuốc như rượu, hắn có thể mặc cẩm y đai ngọc sắc bén chói mắt, cũng có thể mặc tố y như trăng sớm rọi sao.
Dựa vào đâu mà lại có phong độ siêu nhiên nhường này, chính là bởi gương mặt quá đẹp.
Bằng ánh mắt thâm sâu am tường cái đẹp của Nguyệt Hồi, hắn còn có thân thể chỗ thon chỗ đầy cân xứng, lại thêm eo nhỏ chân dài hoàn mỹ quá chừng.
Hắn mới gội đầu, nước nhỏ giọt tí tách từ tóc xuống, trước ngực sau lưng đều bị thấm ướt một vùng, cổ áo buông lơi, có thể thấy đoạn cổ thon dưới vải.
Vẻ tuyệt sắc này giống như cái màn thầu trắng mới lấy ra khỏi lồng hấp, ấn tay một cái là sẽ lún xuống.
Nguyệt Hồi vừa tự ti mình lớn lên không được xinh đẹp yêu diễm, vừa thấy may mà còn có ca ca bù đắp cho khuyết điểm của nàng.
Nàng đứng lên, vô cùng ân cần mà nói: “Tóc huynh còn ướt, không cẩn thận sẽ cảm lạnh, để muội lau cho.”
Lương Ngộ đang định mắng nàng dám dùng giọng Thái Hậu xằng bậy, chưa kịp hé miệng đã bị nàng hùng hổ ấn ngồi xuống.
Nàng túm lấy cái khăn vắt trên bình phong cẩn thận bao trùm tóc hắn, lại cẩn thận xoa từng túm tóc nhỏ, vừa lau vừa hỏi: “Ca ca, sao Tiểu Tứ vẫn còn chưa về? Nó đã nói tối nay phải về ăn cơm với muội rồi.”
Ngữ khí Lương Ngộ vẫn thản nhiên, “Chắc là lại vướng việc gì.” Nói xong thì nhìn bóng nàng trong gương đồng, “Muội hớt hải chạy đến đây là để thám thính cái này?”
Nguyệt Hồi nói đúng thế, “Huynh sai người đi hỏi một chút đi, sắp tối rồi, Đông Xưởng không có lúc tan ca sao, chẳng nhẽ ngày ngày đều ở lại nha môn?”
Lương Ngộ lạnh nhạt rời tầm mắt: “Nó không phải trẻ con, không cần muội phải lo.”
Lời tuy nói vậy, nhưng mà giống như khi tối trời sẽ phải thu quần áo, đã nói về mà vẫn chưa thấy về, tốt xấu gì cũng phải có một lời chắc chắn.
Nguyệt Hồi đáp: “Muội cũng đâu phải trẻ con, còn lớn hơn Tiểu Tứ hai tuổi nữa là, chẳng phải vẫn cần huynh lo cho muội đấy thôi? Muội nhìn ra huynh không thích Tiểu Tứ, nhưng nó là đứa bé ngoan, một lòng cảm kích huynh đề bạt, nó kính trọng huynh lắm đấy.”
Đã nói đến tận đây rồi, hắn còn không lên tiếng thì quả thực quá máu lạnh.
Vì thế hắn vỗ tay, dưới hành lang nhanh chóng có người đi lên nghe lệnh, hắn thuận miệng ra lệnh: “Đến Đông Xưởng một chuyến, hỏi Phùng Thản xem khi nào Phó Tây Châu về được.”
Người dưới hành lang dạ vâng, tiếng bước chân vội vàng rời đi.
Chiều hôm dần đổi sắc trong gió lạnh, một bàn một ghế hai con người giống như bị bịt kín mít trong tầng lụa mỏng.
Hắn nhìn nàng trong gương, nàng tận tâm tận lực giúp hắn lau tóc, lẩm bẩm rì rầm: “Sắp vào đêm rồi, để tóc ướt không được đâu, sau này sẽ bị đau đầu.”
Trong viện lại có người đến, đã tới giờ thắp đèn, phải treo đèn lồng lên hành lang, tỳ nữ thả nhẹ bước chân tiến vào, quẹt lửa thắp sáng giá đèn, xong việc lại lui bước ra ngoài.
Tầng sáng xoay chuyển trong căn phòng, thoạt nhìn trong gương, khuôn mặt Nguyệt Hồi cũng rạng rỡ hẳn lên.
“Muội không buông được Tiểu Tứ…” Hắn rũ mắt, mở hộp lược ra, “Trước đây ta đã nói với muội rồi, nếu thực sự không được, ta có thể để nó tiến cung hầu hạ muội.”
Nguyệt Hồi hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, “Không phải muội không bỏ được, chỉ là mãi không thấy Tiểu Tứ về, làm huynh với muội đều phải ngồi chờ, muội sợ huynh đói bụng.”
Lương Ngộ cười, “Trưa nay ta ăn muộn, bây giờ vẫn chưa đói, nếu muội muốn chờ thì cứ chờ thêm một lúc.”
Nguyệt Hồi ừ một tiếng, mái tóc đen nhánh dần dần khô đi dưới bàn tay nàng, nàng vươn tay lấy cái lược bí, nhẹ nhàng giúp hắn chải lại ngọn tóc.
Nha đầu ngày thường trông thì lỗ mãng, đến lúc làm công việc tỉ mỉ lại không hề qua loa.
Lương Ngộ hiếm khi để cho ai thân cận đến vậy, hoặc là nói mấy năm nay chưa từng có ai có thể khiến hắn tin cậy hoàn toàn.
Nguyệt Hồi ở ngay sau lưng, hắn không cần lo lắng nàng sẽ làm gì bất lợi với hắn, loại thư giãn này sẽ gây nghiện.
Hắn nhắm mắt lại, mỉm cười nói: “Bên cạnh Hoàng Thượng có một thái giám chải đầu, tay nghề chải đầu rất tốt, nhưng mà Hoàng Thượng không thích.
Ta thấy muội không tồi, chi bằng thế vào chỗ trống của thái giám kia đi, công việc này thoải mái, không phải bận bịu cả ngày như bưng trà rót nước, mỗi ngày chỉ cần chải hai lần thôi.”
Nguyệt Hồi nói được đó, “Nhưng mà chỉ sợ chải đầu cho Hoàng Thượng còn chẳng tận tâm bằng chải đầu cho ca ca.”
Lương Ngộ nghe xong hơi mở mắt ra, câu này là đúng là lời dễ nghe nhất trong ngày, cuối cùng nàng cũng biết thân sơ, không hướng về người ngoài nữa.
Nhưng giao tình của nàng với Tiểu Tứ quả thực không thua gì với hắn, chỉ mới một chốc thôi mà nàng đã đảo mắt ra ngoài mấy lần.
Hắn mím miệng, nhíu mày đóng tráp đựng lược lại, dùng lực hơi mạnh, cái nắp đánh cộp một tiếng, lúc này nàng mới hoàn hồn trở về.
Nàng không rõ nguyên do, ngơ ngác mờ mịt.
Đúng lúc Tào Điện Sinh tiến vào, dừng trước bậc cửa gọi một tiếng Đốc chủ, “Người được sai đi Đông Xưởng đã về rồi ạ, không gặp được Phùng thiên hộ, nghe nói Thiên hộ dẫn người ra ngoài tra án, Tiểu Tứ gia cũng đi theo.
Sợ là hôm nay không kịp về kinh, cô nương đừng đợi nữa, vẫn là truyền bữa đi thôi.”
Nguyệt Hồi không dám nói cười, nhảy từ trên xe xuống, chờ Tăng Kình vào gọi Tiểu Tứ ra nói chuyện.
Trên phố thưa thớt người qua, buổi sáng đã họp chợ một lần, những đống tuyết bị giẫm đạp túm tụm lại, biến thành vũng bùn đục ngầu ven đường.
Nguyệt Hồi cuộn tay áo mờ mịt ngắm nhìn, bỗng nhiên sinh ra chút sầu muộn nhàn rỗi của kẻ có tiền, cảm khái hạt tuyết rơi từ trên trời xuống thuần tịnh thanh khiết biết bao, đền khi chạm đất lại phải chịu kiếp bị giày xéo.
Thực ra Lương Ngộ cũng vậy, Hoàng Đế cũng thế, nhìn thì khí thế vô biên, xuyên qua thân xác hào quang bên ngoài, bên trong lại chẳng khác gì tuyết đọng.
Trước khi thành danh đã phải nếm đủ thứ đắng cay, cho đến bây giờ vỡ nát, cất trở vào vại vàng, hóa thành nước, chờ đến mùa xuân năm sau lại trổ ra một nhành hoa mai.
Đầu ngõ Đông Xưởng là một khoảng đất trống trải, hai bên chẳng có gì che chắn.
Nàng đứng ngay đầu gió lạnh căm căm, ủng quan giẫm lên gạch xanh, gạch không lát đủ kín, hơi nhón chân là bùn lầy sẽ lan ra giữa những khe gạch.
Nàng dịch đi nửa bước, bởi vì nhất thời ham chơi, trên mặt ủng bắn bùn lấm tấm như hạt vừng, đúng là người không phải lo sinh nhai, bắt đầu học thói phá hoại đồ đạc.
Nếu đổi thành khi trước, nàng thà chịu đi chân trần cũng phải để đôi ủng này lại cho Tiểu Tứ.
Cuối cùng cũng có người đi ra khỏi cửa, Tăng Kình đưa Tiểu Tứ ra, còn mình thì đứng lại đó.
Đây chính là nhãn lực của Tùy đường Tư Lễ Giám, biết hai người họ có chuyện muốn nói, chưa cần dặn dò đã thức thời biết đường tránh đi.
Tiểu Tứ tươi cười, bước nhanh tới trước mặt nàng, gặp được nàng là lại bắt đầu ba hoa, “Mấy ngày không gặp, tỷ tịnh thân rồi hả?”
Nguyệt Hồi xì một tiếng, ngắm nó khắp trên dưới, lúc trước tiểu tử này thiếu ăn, hóp hết cả má.
Bây giờ đến Đông Xưởng không ăn thịt thì ăn màn thầu, mới mấy ngày mà trông đầy đặn hẳn lên.
Nàng duỗi tay giúp nó bao lại cổ áo, “Mấy ngày nay ta không ở nhà, phải vào cung, có lẽ sau này cũng phải cắm rễ lại trong cung rồi, hôm nay ta được thả về nghỉ ngơi thu xếp, ước chừng không lâu nữa lại phải vào.”
Tiểu Tứ giật mình, “Làm sao mà lại để tỷ tiến cung? Tỷ đâu biết được mấy mặt chữ, Đại Nghiệp này hết người rồi, bắt tỷ vào bưng bô hay sao?”
Nguyệt Hồi không chịu lép vế, trừng mắt đáp: “Đệ không nói mấy lời hay ho được hả? Đệ đó, gầy gò khác gì sợi giá đỗ, cũng vào Đông Xưởng làm việc rồi đấy thôi! Ta tiến cung không phải để bưng bô, ta hầu hạ Hoàng Thượng.
Khắp nơi đều là người có học vấn, ta không có cũng chẳng làm sao, Hoàng Thượng nhìn trúng ta thành thật phúc hậu, đệ quản được không!”
Cả hai đều đầu võ mồm mà lớn, gặp nhau mà không cãi cọ vài câu thì sẽ thấy không thoải mái.
Nhưng đấu xong rồi lại cảm thấy không nỡ, Tiểu Tứ buồn bã nhìn nàng: “Nguyệt tỷ, có phải Hoàng Thượng muốn cất nhắc tỷ làm phi tử không? Tỷ lớn thế này rồi, vào cung còn có ngày được ra nữa ư? Lần này tỷ đi, đệ muốn gặp sẽ khó khăn lắm, tỷ đừng đi có được không? Chờ đệ kiếm được tiền, đệ nuôi tỷ, hà tất phải làm hạ nhân để người ta sai khiến.”
Nguyệt Hồi nghe nó nói mà sống mũi cay cay, trẻ con lớn rồi, biết thương nàng rồi, có mấy câu này cũng không uổng công nàng nuôi lớn.
Nhưng con người rồi sẽ có lúc đi đến thời điểm thân bất do kỷ, không giống ngày xưa trôi dạt tứ phương, có một bát cháo đã thấy vui sướng.
Bây giờ ăn ngon uống tốt quen miệng, bữa cơm hai món một canh vẫn sợ không đủ, còn phải duy trì thể diện, phải dùng bát vàng đĩa bạc đũa ngà voi.
Hơn nữa tiến cung đâu phải chém đầu, thực ra không cần phải bi thương đến vậy, vì thế nàng vỗ vai nó nói không sao: “Đệ chờ đi, với bản lĩnh của ta, rồi đến lúc ta làm Thái Hậu cho đệ nhìn.
Yên tâm, chó phú quý không quên bạn nghèo, tối nay có về ăn cơm không?”
Nàng đập đông một búa chọc tây một gậy, Tiểu Tứ đã sớm thành quen, cẩn thận tính toán công việc thấy không có gì quá quan trọng, liền nói: “Bây giờ đệ vẫn chỉ là học việc, có đệ hay không cũng không sao.
Lát nữa đệ vào xin phép với sư phụ, kiểu gì cũng về ăn với tỷ một bữa.”
Nguyệt Hồi nói được thôi: “Ta về chuẩn bị trước, đệ ngoan ngoãn làm việc đi.
Buổi tối về sớm chút, ta sai người làm đồ ăn ngon cho, nhớ chưa?”
Tiểu Tứ gật đầu, thấy nàng vẫy tay về phía Tăng Kình, tên Tùy đường mà phiên tử Đông Xưởng nhìn thấy đều phải tất cung tất kính bước nhanh lại đây, nhoẻn cười kính cẩn nhẹ nhàng nói: “Cô nương dặn dò xong rồi, để ta đưa cô nương về luôn.”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Làm phiền ngài vậy.”
Tăng Kình đỡ nàng lên xe, còn mình thì ngồi ngoài càng xe vung roi thúc ngựa.
Tiểu Tứ nhìn theo xe ngựa chậm rãi đi xa, mơ hồ cảm thấy mất đi thứ gì.
Trước kia chỉ mải lo ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ chẳng cần nhọc nhằn, thế rồi người từng sống nương tựa vào nhau chậm rãi rời đi.
Cũng không biết nàng nhận lại ca ca là chuyện tốt hay xấu, chỉ sợ vị Đốc chủ kia tìm được muội muội về, lại không đơn thuần coi nàng như muội muội.
Ngụy trang danh nghĩa người thân, không vắt hết ích lợi của nàng ra thì thật có lỗi với cái mũ ô sa trên đầu.
Nguyệt Hồi được Tăng Kình đưa đến tận cửa.
Về đến nhà thì Tào Điện Sinh và nha hoàn trong viện của nàng đều ùa ra đón, vội vàng hầu hạ nàng tắm rửa thay đồ.
Bên ngoài trời quá lạnh, đi một vòng đã đủ đông cứng ngón chân, ngâm vào thùng nước ấm mới dần dần sống lại.
Nàng kê gáy lên mép thùng tắm, vắt khăn mặt đắp lên trán, nhắm mắt cảm khái ở nhà vẫn là nhất, trong cung chẳng thiếu cái gì, nhưng mà cái gì cũng chẳng tiện, hai ngày nay lăn lộn khắp nơi, từ đầu đến chân đều bốc mùi rồi.
Lục Ỷ bưng xiêm y sạch sẽ lại đây, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương đừng ngủ, sẽ cảm lạnh đó.
Tắm một chút rồi mau đứng lên thôi, y phục đã tươm tất rồi, chờ lau khô tóc xong hẵng chợp mắt.”
Nguyệt Hồi ngâm đến khi cả người ửng đỏ, da dẻ đầu ngón tay nhăn nheo lại, lúc này mới chậm chạp bò ra khỏi thùng.
Mấy nha đầu lau người cho nàng, nàng còn có chút ngượng ngùng, né tránh nói để nàng tự làm, Ngọc Chấn cười bảo: “Cô nương đừng thế, cô nương làm rồi thì chúng em biết phải làm gì.
Hầu hạ cô nương là bổn phận của chúng em, cô nương không thể tranh với chúng em được.”
Đúng vậy, mỗi người có việc của mình, thí dụ như sau này nàng vào cung rồi cũng phải hầu hạ Hoàng Đế ăn uống tiêu tiểu.
Vì thế nàng đành đứng yên đó để mặc các nàng bận tới bận lui, thoa cho nàng một lớp phấn thơm từ trên xuống dưới, sau đó thay cho nàng một bộ y phục mới xinh đẹp, áo ngoài bằng gấm Tứ Xuyên màu vàng củ gừng, bên dưới là váy tám khổ xanh lá mạ, quàng thêm khăn ấm, lại còn đeo vào cổ tay nàng một bộ vòng tay đa bảo nạm vàng.
Thu Lại lau vành tai nàng tính toán, “Lỗ tai cô nương xỏ ngày bé bị tịt mất rồi, chờ ngày mai chúng em chuẩn bị, lại xỏ cho cô nương một lần nữa.” Làm nàng sợ đến nỗi ôm kín tai.
Tùng Phong đặt ghế nằm ở nơi nắng cửa sổ chiếu tới, quả thực đầu giờ chiều mệt rã rời, nàng nằm liệt trên ghế, ngủ một giấc đến tận giờ thân.
Khi tỉnh dậy thì hỏi cơm tối đã chuẩn bị xong chưa, Lục Ỷ thưa: “Món nướng món hấp đều có nhà bếp thu xếp thỏa đáng, cô nương đừng lo lắng.”
Nguyệt Hồi gật gù, “Thế Đốc chủ đã về chưa?”
Lục Ỷ nói vẫn chưa, “Tào quản sự đang chờ sẵn ở đầu ngõ rồi ạ, khi nào về sẽ đến bẩm cho cô nương.”
Nguyệt Hồi ừ, ca ca đệ đệ đều không ở nhà, nàng thấy thật nhàm chán, đành đi đến sau án luyện chữ.
Trên án vẫn còn nguyên giấy viết tên ngày đó, nàng rút hai tờ ra đặt cạnh nhau, Nhật Bùi Nguyệt Hồi, nhìn thôi đã thấy cảm động, ngay cả cái tên của hai huynh muội cũng hiện ra huyết mạch tương liên.
Bút thuận của tên nàng và ca ca không nhiều lắm, định xem xem Phó Tây Châu viết như thế nào.
Lục Ỷ mở sách ra cho nàng xem, nàng vừa nhìn vào đã thấy chóng mặt, vốn định viết thử một lần mà giờ chỉ đành gấp sách lại…Đáng nhẽ phải là Tiểu Tứ tự học viết mới đúng, nàng nhanh nhảu làm gì.
Nàng lăn lộn trong thư phòng giết thời gian, ngó chỗ này sờ chỗ nọ, chẳng mấy chốc mặt trời đã ngả về tây.
Kỳ lạ mãi chẳng thấy ai về, nàng sốt ruột như có lửa đốt, đứng trước cửa nói thầm: “Sắp chờ dài cổ rồi, vẫn nên ra bên ngoài đợi thôi…”
Kết quả là đi đến cửa viện thì gặp phải Tùng Phong đi vào, hỏi cô nương đi đâu thế.
Nguyệt Hồi nói đi ra đầu ngõ đón Đốc chủ, Tùng Phong ơ một tiếng: “Đốc chủ đã về một lúc rồi, người bên ngoài không báo cho cô nương sao?”
Nguyệt Hồi nói không có, toét miệng cười, “Chắc là lại quên mất trong phủ nhiều thêm một người rồi.” Vừa nói vừa đi về hướng viện của ca ca.
Nơi Lương Ngộ ở là trung tâm của phủ Đề Đốc, vẻ trống trải kia, vẻ khí khái kia, đúng là quá đỗi hợp với thân phận của hắn.
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Hồi đến chỗ này, từ ngày bị phiên tử đưa về là trời đổ tuyết lớn, nàng muốn đi dạo cũng bị gió tuyết cản đường, bây giờ Càn Thanh Cung lẫn Khôn Ninh Cung đều đi hết, chỉ có mỗi viện của ca ca là chưa từng đặt chân.
Lương Ngộ là người tao nhã, trong viện khơi một dòng suối khúc khuỷu nho nhỏ, bên cạnh trồng một cây tùng Hoàng Sơn.
Người khác chơi cây cảnh đều trồng trong chậu, còn hắn thì trồng thẳng xuống đất, nhưng tỉa tót cực kỳ tỉ mỉ, thân cây cao tầm hai người, tạo hình xếp vòm như cái ô, cứng cáp ngay thẳng.
Chỉ là Lương Ngộ cao ngạo, ở Tư Lễ Giám bị người ta gọi lão tổ tông léo nhéo cả ngày, về nhà liền không thích có người ở gần hầu hạ.
Khi Nguyệt Hồi bước vào, trong viện không có lấy một bóng người, tường viện phía tây lấp ló sợi nắng chiều tà, đậu lại trên ngọn lá tùng, chưa kịp làm tan tuyết đọng đã run rẩy rơi mất.
Nàng ngó nghiêng vào trong phòng, chẳng có chút động tĩnh gì hết, cứ như là chẳng có ai.
Nàng nhấc vạt váy bước lên bậc thang, đứng trước cửa lớn tiếng gọi ca ca: “Huynh có ở trong không?”
Đợi rồi đợi, đằng sau cánh cửa chẳng thấy hồi âm, nàng không khỏi nhụt chí, đừng nói là trong cung xảy ra việc gì, lại gọi hắn quay trở về rồi đấy!
Phải làm việc cho người ta là có chỗ này không tốt, làm lụng không quản ngày hay đêm.
Nguyệt Hồi thở dài, giơ tay gõ cửa, “Ca ca, huynh chưa về hay là ngủ rồi thế? Ông mặt trời vẫn còn treo trên cao kia kìa, nếu ngủ thì không tốt lắm đâu.”
Thực ra chỉ là nàng nói linh tinh thôi, đoán chừng hắn không ở trong, đang định rời đi thì lại nghe thấy sau cửa có tiếng người đáp, âm thanh thấp thoáng, “Không ngủ, vào đi.”
Nguyệt Hồi hớn hở, vội đẩy cửa đi vào, quả thực trong minh gian không có ai, đằng sau cánh cửa bình phong phía tây lại có tiếng nước truyền tới, nàng ngó nghiêng xung quanh, hắng giọng cất lời: “Xưởng thần hầu hạ chủ tử thế này đấy ư? Thấy có khách tới mà không ra đón đành thôi, còn dám tắm trước mặt người ta, có thể thấy không để Thái Hậu vào mắt, không để quy củ thể thống Đại Nghiệp vào mắt.”
Nàng bắt chước âm điệu ngữ khí của Thái Hậu, giống đến nỗi không chút biến dạng, nếu không phải biết được năng lực của nàng thì quả thật sẽ bị nàng dọa sợ.
Người bên trong thấp giọng mắng: “Đừng nghịch ngợm.”
Nguyệt Hồi mặc kệ, đứng trước cửa trêu đùa: “Xưởng thần, bên trong đã có ai hầu hạ chưa? Nếu chưa thì để ta vào kỳ lưng cho?”
Đáng tiếc vị kia không đáp lại nàng, ngay cả tiếng nước cũng chẳng thấy.
Nguyệt Hồi có chút thất vọng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Phía sau cửa bình phong có người đi lại, bóng hình thấp thoáng lộ ra qua hoa văn khắc trên song.
Nguyệt Hồi chán chết ngồi trên ghế tùy tiện liếc mắt một cái, cái liếc mắt này lập tức khiến nàng kinh diễm.
Hắn mặc minh y rộng rãi, mái tóc rối bời, bởi vì gương mặt kia cực kỳ lạnh lùng, từng bước đi tới tạo cảm giác như bước ra từ làn gió.
Phong vị của Lương Ngộ từ trước đến nay vẫn luôn như thuốc như rượu, hắn có thể mặc cẩm y đai ngọc sắc bén chói mắt, cũng có thể mặc tố y như trăng sớm rọi sao.
Dựa vào đâu mà lại có phong độ siêu nhiên nhường này, chính là bởi gương mặt quá đẹp.
Bằng ánh mắt thâm sâu am tường cái đẹp của Nguyệt Hồi, hắn còn có thân thể chỗ thon chỗ đầy cân xứng, lại thêm eo nhỏ chân dài hoàn mỹ quá chừng.
Hắn mới gội đầu, nước nhỏ giọt tí tách từ tóc xuống, trước ngực sau lưng đều bị thấm ướt một vùng, cổ áo buông lơi, có thể thấy đoạn cổ thon dưới vải.
Vẻ tuyệt sắc này giống như cái màn thầu trắng mới lấy ra khỏi lồng hấp, ấn tay một cái là sẽ lún xuống.
Nguyệt Hồi vừa tự ti mình lớn lên không được xinh đẹp yêu diễm, vừa thấy may mà còn có ca ca bù đắp cho khuyết điểm của nàng.
Nàng đứng lên, vô cùng ân cần mà nói: “Tóc huynh còn ướt, không cẩn thận sẽ cảm lạnh, để muội lau cho.”
Lương Ngộ đang định mắng nàng dám dùng giọng Thái Hậu xằng bậy, chưa kịp hé miệng đã bị nàng hùng hổ ấn ngồi xuống.
Nàng túm lấy cái khăn vắt trên bình phong cẩn thận bao trùm tóc hắn, lại cẩn thận xoa từng túm tóc nhỏ, vừa lau vừa hỏi: “Ca ca, sao Tiểu Tứ vẫn còn chưa về? Nó đã nói tối nay phải về ăn cơm với muội rồi.”
Ngữ khí Lương Ngộ vẫn thản nhiên, “Chắc là lại vướng việc gì.” Nói xong thì nhìn bóng nàng trong gương đồng, “Muội hớt hải chạy đến đây là để thám thính cái này?”
Nguyệt Hồi nói đúng thế, “Huynh sai người đi hỏi một chút đi, sắp tối rồi, Đông Xưởng không có lúc tan ca sao, chẳng nhẽ ngày ngày đều ở lại nha môn?”
Lương Ngộ lạnh nhạt rời tầm mắt: “Nó không phải trẻ con, không cần muội phải lo.”
Lời tuy nói vậy, nhưng mà giống như khi tối trời sẽ phải thu quần áo, đã nói về mà vẫn chưa thấy về, tốt xấu gì cũng phải có một lời chắc chắn.
Nguyệt Hồi đáp: “Muội cũng đâu phải trẻ con, còn lớn hơn Tiểu Tứ hai tuổi nữa là, chẳng phải vẫn cần huynh lo cho muội đấy thôi? Muội nhìn ra huynh không thích Tiểu Tứ, nhưng nó là đứa bé ngoan, một lòng cảm kích huynh đề bạt, nó kính trọng huynh lắm đấy.”
Đã nói đến tận đây rồi, hắn còn không lên tiếng thì quả thực quá máu lạnh.
Vì thế hắn vỗ tay, dưới hành lang nhanh chóng có người đi lên nghe lệnh, hắn thuận miệng ra lệnh: “Đến Đông Xưởng một chuyến, hỏi Phùng Thản xem khi nào Phó Tây Châu về được.”
Người dưới hành lang dạ vâng, tiếng bước chân vội vàng rời đi.
Chiều hôm dần đổi sắc trong gió lạnh, một bàn một ghế hai con người giống như bị bịt kín mít trong tầng lụa mỏng.
Hắn nhìn nàng trong gương, nàng tận tâm tận lực giúp hắn lau tóc, lẩm bẩm rì rầm: “Sắp vào đêm rồi, để tóc ướt không được đâu, sau này sẽ bị đau đầu.”
Trong viện lại có người đến, đã tới giờ thắp đèn, phải treo đèn lồng lên hành lang, tỳ nữ thả nhẹ bước chân tiến vào, quẹt lửa thắp sáng giá đèn, xong việc lại lui bước ra ngoài.
Tầng sáng xoay chuyển trong căn phòng, thoạt nhìn trong gương, khuôn mặt Nguyệt Hồi cũng rạng rỡ hẳn lên.
“Muội không buông được Tiểu Tứ…” Hắn rũ mắt, mở hộp lược ra, “Trước đây ta đã nói với muội rồi, nếu thực sự không được, ta có thể để nó tiến cung hầu hạ muội.”
Nguyệt Hồi hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, “Không phải muội không bỏ được, chỉ là mãi không thấy Tiểu Tứ về, làm huynh với muội đều phải ngồi chờ, muội sợ huynh đói bụng.”
Lương Ngộ cười, “Trưa nay ta ăn muộn, bây giờ vẫn chưa đói, nếu muội muốn chờ thì cứ chờ thêm một lúc.”
Nguyệt Hồi ừ một tiếng, mái tóc đen nhánh dần dần khô đi dưới bàn tay nàng, nàng vươn tay lấy cái lược bí, nhẹ nhàng giúp hắn chải lại ngọn tóc.
Nha đầu ngày thường trông thì lỗ mãng, đến lúc làm công việc tỉ mỉ lại không hề qua loa.
Lương Ngộ hiếm khi để cho ai thân cận đến vậy, hoặc là nói mấy năm nay chưa từng có ai có thể khiến hắn tin cậy hoàn toàn.
Nguyệt Hồi ở ngay sau lưng, hắn không cần lo lắng nàng sẽ làm gì bất lợi với hắn, loại thư giãn này sẽ gây nghiện.
Hắn nhắm mắt lại, mỉm cười nói: “Bên cạnh Hoàng Thượng có một thái giám chải đầu, tay nghề chải đầu rất tốt, nhưng mà Hoàng Thượng không thích.
Ta thấy muội không tồi, chi bằng thế vào chỗ trống của thái giám kia đi, công việc này thoải mái, không phải bận bịu cả ngày như bưng trà rót nước, mỗi ngày chỉ cần chải hai lần thôi.”
Nguyệt Hồi nói được đó, “Nhưng mà chỉ sợ chải đầu cho Hoàng Thượng còn chẳng tận tâm bằng chải đầu cho ca ca.”
Lương Ngộ nghe xong hơi mở mắt ra, câu này là đúng là lời dễ nghe nhất trong ngày, cuối cùng nàng cũng biết thân sơ, không hướng về người ngoài nữa.
Nhưng giao tình của nàng với Tiểu Tứ quả thực không thua gì với hắn, chỉ mới một chốc thôi mà nàng đã đảo mắt ra ngoài mấy lần.
Hắn mím miệng, nhíu mày đóng tráp đựng lược lại, dùng lực hơi mạnh, cái nắp đánh cộp một tiếng, lúc này nàng mới hoàn hồn trở về.
Nàng không rõ nguyên do, ngơ ngác mờ mịt.
Đúng lúc Tào Điện Sinh tiến vào, dừng trước bậc cửa gọi một tiếng Đốc chủ, “Người được sai đi Đông Xưởng đã về rồi ạ, không gặp được Phùng thiên hộ, nghe nói Thiên hộ dẫn người ra ngoài tra án, Tiểu Tứ gia cũng đi theo.
Sợ là hôm nay không kịp về kinh, cô nương đừng đợi nữa, vẫn là truyền bữa đi thôi.”
Danh sách chương