Nguyệt Hồi thất vọng đến cùng cực, “Đã hứa rồi, sao mà bây giờ lại không về?”
Nàng lầm bầm đứng lên, chẳng chải đầu nữa, buồn nản liếc Lương Ngộ một cái.
“Người của Đông Xưởng đều vô lý như vậy sao? Buổi sáng muội đã hẹn xong với Tiểu Tứ rồi, nó nói xin nghỉ xong sẽ về luôn, dù sao mới chỉ là học việc, thiếu đi nó cũng không hề gì.
Sao bây giờ lại thành thế này, tự nhiên lại dẫn theo Tiểu Tứ đi? Chẳng nhẽ là không vừa ý với nó, cố ý không cho nó về nhà?”
Trên mặt Lương Ngộ vẫn không có gì khác thường, chút chột dạ này vẫn có thể che giấu cực tốt, đừng ai hòng nhìn ra được.
Đông Xưởng nằm dưới quyền hắn, muốn sai người nào đi chỗ nào, tất cả đều chỉ cần hắn nói một câu.
Hắn làm quan đến ngày hôm nay, vốn không nên quá mức hà khắc, không nên chấp nhặt với trẻ con, nhưng mà hắn cứ thích thế, còn phải gặp mặt kẻ hắn không thích hay sao?
Chỉ là Nguyệt Hồi giận lắm rồi, nàng khó chịu đầy mặt, thở dốc hồng hộc, hắn không còn cách nào, chỉ đành ôn hòa giảng giải: “Đông Xưởng phải gánh vác nhiều vụ án, động một chút là mất mạng, thường xuyên không đủ nhân lực.
Tiểu Tứ mới vào mà đã được đề bạt đã là phá lệ lắm rồi, nếu không tận tâm làm việc thì sẽ mang tai tiếng.
Chẳng nhẽ Tiểu Tứ vào Đông Xưởng không phải để thăng quan tiến chức? Sau này lên làm Bách hộ, Thiên hộ thì phải khiến mọi người tâm phục khẩu phục, có vậy mới sai bảo được phiên tử dưới trướng.
Sắp hết năm rồi, bao nhiêu án tích góp trong năm đều phải thanh toán cho xong, không thể để kéo dài đến sang năm, giống như bách tính trả nợ cuối năm vậy, nha môn cũng phải thế.” Hắn xoay người nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: “Muội lớn thế này rồi, đệ đệ không về liền nóng nảy, chẳng phải ca ca vẫn ở đây sao, nổi giận như vậy làm gì? Chẳng nhẽ không thích ăn cơm với ca ca?”
Nguyệt Hồi bị lời hắn nói làm cho ngượng ngùng, lí nhí đáp: “Muội không có ý đó, chỉ là thấy nhớ Tiểu Tứ, muội sắp phải vào cung rồi, muốn gặp nhau lại càng khó.”
Vấn đề to bằng trời cũng chẳng tính là gì trước mặt Lương Ngộ, hắn nói: “Không việc gì, nữ quan khác không thể xuất cung, còn muội là muội muội ta, muốn đi đâu cũng chỉ cần một ánh mắt của ta là xong.”
Thế là lập tức giải quyết xong rồi, Nguyệt Hồi ngây ngô cười: “Ừ ha, muội ngớ ngẩn quá, để ca ca chê cười.
Quả thực muội sợ Tiểu Tứ không được ca ca thích, huynh mà mặc kệ nó thì mấy Đương đầu kia sẽ bắt nạt nó mất.”
Vẻ mặt dưới đèn của Lương Ngộ vẫn rất ôn hòa, lời nói rất đỗi chân thành: “Ta làm sao mà không thích Tiểu Tứ được, trong nhà vốn ít người, hiếm lắm mới có được một huynh đệ lớn lên cùng muội, muội đã coi nó như đệ đệ ruột, đương nhiên ta cũng coi nó như thể tay chân.”
Nguyệt Hồi nghe xong, trái tim thả lỏng hơn phân nửa.
Khi còn kiếm cơm ở bến thuyền nàng không hề dễ lừa gạt đâu, trở về nhà đều thu hết tâm nhãn lại, ca ca nói gì nàng cũng không chút hoài nghi.
Nhưng mà trời quá lạnh, tuyết lại rơi rồi, sợ Tiểu Tứ ở ngoài sẽ đông cứng mất.
Chỉ là khó mà nói ra, chẳng may ca ca lại cảm thấy nàng cứ như bà vợ càm ràm, Tiểu Tứ lớn thế rồi mà nàng còn muốn xen vào chuyện cơm ăn áo mặc, sẽ tưởng nàng thực sự muốn cưới Tiểu Tứ mất.
Nàng nghĩ ngợi, “Thế cũng được, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Rồi quay sang nói với Tào Điện Sinh,“Tào quản sự, chuẩn bị đi là vừa.”
Tào Điện Sinh đáp vâng, lui ra ngoài dàn xếp.
Lương Ngộ thấy nàng hết giận, lúc này mới lười nhác xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu búi một búi tóc lỏng.
Trước gương đặt một cái tráp đựng đồ, hắn tùy ý chọn lựa bên trong, nam nhân không dùng trang sức phức tạp sặc sỡ như nữ nhân, nam nhân cùng lắm chỉ đeo túi thơm hoặc đeo sợi ngọc.
Trong cái tráp tử đàn kia đặt mười mấy cây trâm song song nhau, đủ loại hình dáng đủ loại chất liệu.
Ngón tay hắn chậm rãi lướt qua, cuối cùng chọn lấy một cây bạch ngọc, cắm lên búi tóc.
Quay đầu nhìn nàng một cái, hắn dò hỏi: “Đã cất cái trâm cá vàng Hoàng Thượng tặng đi chưa?”
Nguyệt Hồi ừm một tiếng, “Đồ ngự ban mà, sao mà dám để mất.”
Lương Ngộ nghe xong, chọn ra từ đống trâm một cây trâm ngọc phỉ thúy, trên đỉnh khắc hoa triền chi bảo tướng, nước ngọc trong đến nỗi không lẫn chút gợn, đưa qua cho nàng, “Từ lúc muội về ta vẫn chưa tặng gì cho muội, giữ cái này lại đi, kiểu dáng không câu nệ nam nữ, muội cài lên cũng đẹp.”
Nguyệt Hồi mờ mịt nhận lấy, “Cho muội ư?”
Lương Ngộ qật đầu, “Không đáng tiền bằng cái trâm cá vàng điểm thúy kia sao?”
Nguyệt Hồi nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận cúi đầu ngắm, không dám làm ra bộ dạng con buôn, dù cây trâm này đủ để đổi lấy một cửa hiệu mặt phố luôn rồi.
Bởi vì nó là đồ của ca ca, nàng cảm thấy thở dốc về phía nó cũng là khinh nhờn, là tội lỗi.
Nhưng mà kiểu đua đòi này của ca ca cũng quá lợi hại, Hoàng Đế tặng điểm thúy, hắn liền tặng phỉ thúy, người sau cao hơn người trước.
Nguyệt Hồi toe toét cười, “Huynh đang so hào phóng với Vạn Tuế Gia đấy hả?”
Lương Ngộ liếc nàng: “So cái gì? Ta đâu có bảo muội bán nó.
Chỉ là đồ của ca ca, giữ lại làm kỷ niệm, nếu như sau này mỗi người một ngả…”
“Muội sắp vào cung rồi, còn đi ngả nào được.” Nàng cẩn thận vuốt ve cây trâm, thì thào nói: “Nếu đi cũng phải có huynh cùng đi.”
Có những lời này cũng coi như được an ủi, Lương Ngộ cười, “Ta ghi tạc trong lòng, chỉ mong một hai năm sau muội không đổi ý.”
Nguyệt Hồi nhìn hắn một cái, cảm thấy hôm nay ca ca hơi kỳ lạ, câu nào câu nấy như thể đang nói lời tiên tri.
Liệu có phải tận trong đáy lòng hắn vẫn còn do dự chuyện tiến cung?
Nam nhân mà, có những thứ khó mà nói thành lời, Nguyệt Hồi rất thông cảm.
Vì thế nàng cắm cây trâm lên tóc, ôm lấy cánh tay hắn: “Huynh sợ muội trông thấy hoàng quyền phú quý nhiều quá, quên đi mất có một ca ca luôn đúng không? Huynh đừng lo, muội muốn bò lên thì vẫn phải nhờ đến huynh mà.”
Gương đồng thật lớn phản chiếu hình bóng hai người, Lương Ngộ nhìn nàng mềm ấm dựa bên, đáy lòng dần thấm phiền muộn, “Khi nào muội muốn bò lên, nhớ báo cho ta một tiếng.”
Nguyệt Hồi định đáp, lại nghe thấy ngoài cửa vang tiếng thông truyền của Tào Điện Sinh, nói bàn tiệc đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mời Đốc chủ và cô nương di giá.
Nơi ăn cơm không xa lắm, những phủ đệ thế này đều có một hoa sảnh nhỏ trong mỗi viện, mùa đông sẽ đốt lò đất, dành riêng cho những lúc ăn cơm.
Nguyệt Hồi đi đến đó, ngồi trên ghế ngắm nhìn, cả một bàn đầy món ăn, còn có cả chim cút chiên mà nàng đặc biệt dặn dò, đây là món Tiểu Tứ thích ăn nhất.
Lúc này thì xong rồi, bàn cơm lại thiếu một người, mỗi hai người ăn làm sao hết, lãng phí biết bao.
Lương Ngộ đã sống quen những ngày tháng xa hoa, có những món vẫn còn nguyên, thưởng cho thuộc hạ là được.
Một bữa tối rất phô trương cho hai huynh muội, lúc ăn lại rất đơn giản, Lương Ngộ còn chẳng uống rượu, ngồi vào bàn với nàng bưng bát lên, chỉ ăn mỗi cơm, kiểu ăn thế này đúng là tiếc cho một bàn đầy món ngon.
Nhưng mà càng đáng tiếc hơn ở chỗ ăn cũng không được yên ổn, chốc lát lại có Cẩm Y Vệ đến bẩm báo án kiện cho nha môn, chốc lát lại có quan viên từ ngoại trấn xa xôi ngàn dặm bái kiến.
Cuối cùng hắn chỉ ăn được mấy miếng ít ỏi đã gác đũa thay xiêm y, đi lên tiền viện tiếp khách.
Nơi ở của Nguyệt Hồi chỉ cách đình viện tiếp khách một cái hoa viên nhỏ, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đầu đằng kia yến tiệc linh đình.
Nàng nằm trên giường, bởi vì buổi chiều ngủ hơi nhiều, lúc này vẫn chưa thấy mệt, giọng nói Lương Ngộ giống như thanh kiếm sắc trong tuyết sớm lạnh thấu xương, vang lên rõ ràng giữa đêm đông.
Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cười của ca ca, nửa là ưu nhã nửa là khoe khoang, phảng phất như rất dễ nói chuyện, thế rồi từng câu từng chữ lại lộ ra sắc bén.
Những quan viên đến bái kiến hẳn là vì chuyện khai quặng, cẩn thận nịnh hót, nói có tên sai dịch nhặt được vàng đầu chó tại nơi cách chỗ khai thác mười hai dặm về phía bắc, phỏng chừng ở đó có mỏ vàng, vào kinh trình kính Chưởng ấn, còn là để xin chỉ thị triều đình có muốn mở thêm một mỏ vàng nữa hay không.
Khi Lương Ngộ làm việc đều có tác phong của hắn, những việc có thể tự làm chủ thế này cũng không trực tiếp quyết định, chỉ nói sẽ bẩm báo, đuổi người về trước, còn vàng đầu chó hiếu kính thì giữ lại theo thường lệ, những cái khác về sau bàn tiếp.
Nguyệt Hồi thở dài, hẳn là khi con người ta đã lên đến địa vị này, rốt cuộc không thể trong sạch nổi nữa.
Ngày trước cha quá ngay thẳng, vì thế mà mới bị Tư Lễ Giám Đông Xưởng mưu hại.
Bây giờ ca ca làm Chưởng ấn Tư Lễ Giám, làm Đề đốc Đông Xưởng thì thế nào, lại đi lên đường cũ của những người đó hay sao.
Bóc lột khai quặng, đồ tốt thu về, bao nhiêu năm nhẫn nhục cẩn trọng chính là để trở thành quyền hoạn càng ngày càng ác độc hơn nữa.
Đương nhiên đây chỉ là chút cảm khái nho nhỏ đêm khuya, ngủ một giấc dậy nàng lại cảm thấy đúng là không có tiền không được.
Ca ca đã vào cung từ sớm, tuổi trẻ đúng là thật vất vả, gà gáy canh năm dậy, giải quyết đủ thứ vụn vặt của Tử Cấm Thành, bình định hết thảy phong ba trên triều đình, bảo sao cả cưới vợ cũng không rảnh lo.
Sau khi rời giường, Lục Ỷ giúp nàng thoa phấn trang điểm.
Nàng ngồi trước bàn gương, cây trâm xanh biếc nằm trong đống trang sức như hạc giữa bầy gà, giống như chính Lương Ngộ, lộ ra một loại khí chất không ai dám bỏ qua.
Đồ vật quý báu thế này không thể cứ để đó được, Nguyệt Hồi nói: “Lát nữa tìm cho ta một cái hộp xinh đẹp một chút, ta phải cất nó đi.”
Lục Ỷ vâng: “Không biết trong nhà kho có sẵn hay không, nếu không thì trong thành có một cửa hàng, không bán gì khác, chuyên bán hộp nhỏ đủ màu để đựng trang sức.”
Nguyệt Hồi nói: “Đúng là hộp đựng còn quý hơn cả trang sức, giống như sách nói, mua hộp về, ngọc trả lại, thực sự trên đời có người tình nguyện tiêu tiền phung phí kiểu này.”
Tùng Phong quỳ gối cạnh nam khang vén mành đáp: “Người không có tiền mới so đo có phí hay không, người có tiền chỉ việc lo có vui hay không, ngựa khỏe xứng với yên tốt mà.”
Nguyệt Hồi cầm cây trâm kia lên, trìu mến vuốt ve một lát, cuối cùng lấy khăn tay bọc lại, cất vào cùng hộp với cái trâm cá vàng điểm thúy.
Lục Ỷ thoa son cho nàng, lại lấy cao Ngọc Dung tới tỉ mỉ bôi vào tay nàng.
Nguyệt Hồi nhàn rỗi, nói đông nói tây tán gẫu: “Các em vào phủ mấy năm rồi?”
Lục Ỷ nói: “Phủ này vừa xây xong chúng em đã vào, ít nhất cũng tầm 3 4 năm.”
“Thế thì cũng coi như có thâm niên.” Nguyệt Hồi nói: “Trên đường về hôm qua ta đi ngang qua chợ người ở Đông Trực Môn, thấy ở nơi đó toàn là trẻ con bị bán, còn có rất nhiều cô nương, đều là bị lục soát từ trong Uông phủ ra, cũng không hề khóc, cả đám người cứ như hóa gỗ.”
Tùng Phong tính tình linh hoạt, nàng ồ lên: “Em biết Uông công công, chính là vị tiền nhiệm của Đốc chủ chúng ta, thích nuôi nữ nhân, nổi danh khắp kinh thành.
Cái nhà kia xây lên chia thành từng gian từng gian, giống như chuồng ngựa ấy.
Những nữ nhân trong phủ ông ta đều là thu nạp từ khắp trời nam biển bắc về, không có tên, chỉ ủi số lên cánh tay, một loạt đến hơn hai mươi, chẳng còn gì khác.
Mỗi lần Uông công công truyền người đều gọi số, nói hôm nay mang Tiểu Bát đến cho ta, ngày mai mang Tiểu Cửu đến cho ta, cứ điểm tên như vậy.”
Nguyệt Hồi chép miệng, “Đáng sợ, Hoàng Thượng còn chẳng đến mức như thế.” Nói rồi lại hỏi han: “Phủ chúng ta xây từng ấy năm rồi, không ai đưa nữ nhân đến phủ sao?”
Tùng Phong quay lại, nghĩ thầm hẳn là cô nương muốn có tẩu tử rồi, liền nhìn Lục Ỷ cười nói: “Sao mà không có được, lúc phủ mới xây xong Đốc chủ mời Uông công công ăn tiệc, Uông công công liền nói không có nữ nhân thì không coi là nhà.
Ông ta háo sắc kinh khủng, còn nhìn trúng Lục Ỷ tỷ tỷ, thế là vừa hay có người tặng nha đầu cho Đốc chủ, Đốc chủ liền thuận tay tặng lại cho Uông công công luôn, xem như cứu Lục Ỷ tỷ tỷ một mạng.”
Nguyệt Hồi bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn Lục Ỷ, ánh mắt đầy ắp thâm ý.
Lục Ỷ thấy nàng sắp hiểu lầm, vội cười nói: “Cô nương đừng đoán mò, Đốc chủ rất chú ý đến đám hạ nhân chúng em.
Trước khi vào phủ chúng em đã được phiên tử thẩm tra hết, đều là người có nền tảng cả.
Còn mấy người từ bên ngoài tặng, không nhận thì không nể mặt, nhận thì không tin tưởng được, Đốc chủ có băn khoăn của Đốc chủ.”
Nguyệt Hồi còn đang hớn hở, vốn tưởng ca ca có ý gì đó với Lục Ỷ, ai dè lại là nàng nghĩ nhiều.
Cũng đúng thôi, người đẹp như thế, sợ chỉ tiên trên trời mới xứng đôi với hắn.
Dáng vẻ mới tắm xong ngày hôm qua, nếu không phải vì là muội muội ruột thì nàng đã không cầm giữ nổi.
Nhưng mà tuổi càng ngày càng lớn, không ai bầu bạn sẽ buồn lắm, Uông thái giám là quá háo sắc, còn hắn là quá lãnh đạm, có thể thấy tổn thương thân thể dễ dàng tạo ra hai thế cực đoan, nếu không phải kiêng dè né tránh thì sẽ là nổi điên bất chấp tất cả.
Nguyệt Hồi tự thấy đã nhìn thấu thói đời ấm lạnh, cảm khái nhân sinh một phen, hết nhọc lòng đệ đệ lại đến nhọc lòng ca ca.
Chỉ là ngày tháng bôn ba kiếm ngũ cốc trước kia một đi không trở lại, bây giờ chỉ cần ngồi im là có sẵn ăn sẵn uống, nàng bỗng dưng hơi nhớ bến thuyền bị nắng chiếu đến bạc màu, nhớ cả quán trà lạnh đắp mái cỏ tranh dựng bên bờ.
Nàng thở ngắn than dài, tiểu thư khuê các am hiểu cầm kỳ thi họa, có thể dùng mấy thứ đó để giết thời gian, còn nàng dốt đặc cán mai, chỉ đành đứng ngơ ngẩn dưới hành lang gấp khúc xem đám Ngọc Chấn phơi đệm phơi chăn.
Đúng lúc nhàn đến nỗi định rủ mọi người chơi bài thì ngoài cửa có nha đầu vào truyền lời, nói: “Cô nương, bên ngoài có một thiếu niên trẻ tuổi đến, nói là tìm cô nương.”
Nguyệt Hồi ngồi thẳng người dậy, “Thiếu niên trẻ tuổi?” Khi trước chạy đôn chạy đáo ngoài bến thuyền, phải giao thiệp với đủ loại người, nàng cũng quen không ít thiếu niên, đừng nói là ai đó biết được nàng bay cao, định đến tìm nàng tống tiền đấy? Cũng không hẳn, chẳng ai có giao tình sâu sắc, hay là Tiểu Tứ đã về?
Nàng đứng dậy từ ghế nằm, “Là Tiểu Tứ gia sao?”
Nha đầu không biết Tiểu Tứ, nghe xong chỉ biết trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
“Thế Tào quản sự đâu?”
Nha đầu nói: “Có mấy vị quan từ Giang Nam đến phủ cầu kiến Đốc chủ, Tào quản sự đang đi tiếp bọn họ ạ.”
Sắp cuối năm rồi, quả đúng là càng thêm nhiều giao tình luồn cúi, hôm qua ca ca đã gặp một đống người, hôm nay lại có một đống nữa tìm đến.
Nguyệt Hồi hết cách, không nghĩ ra được là ai, đành phải đi theo nha đầu ra cổng.
Đến trước thềm thì trông thấy một cái xe ngựa đang đỗ cạnh bậc thang, xe được làm rất tinh xảo, nóc xe còn khắc hoa xinh đẹp, ngay cả càng xe cũng làm bằng gỗ nam.
“Ai thế nhỉ?” Nàng túm chặt tay áo ấm, trên trán đeo ngọa thố, bởi vì dải ngọa thố buộc thấp, đè lên trán, ánh nắng chiếu xuống làm đám lông tỏa sáng, phất phơ rủ xuống trước mắt.
Người đâu? Chẳng nhẽ còn ngồi trong xe? Hẳn là sợ lạnh lắm đây, đến bái kiến mà còn phải nàng ra đón.
Nhưng mà người hầu hạ bên ngoài lại không hề hàm hồ, cánh mành kiệu bẩm một tiếng vào trong: “Gia, cô nương ra rồi ạ.”
Vì thế mà một góc mành được vén lên, người trong mành trông bộ dạng nàng nghiêng đầu híp mắt, vừa nhìn đã biết không hề dễ trêu.
Bởi vì mành không vén cao, không nhìn thấy hết nàng được, hơi cong eo định ngó qua khe hở rộng hơn dưới mành để nàng nhìn rõ, đáng tiếc vẫn là mông lung, dù sao trong kiệu vẫn tối hơn bên ngoài một chút.
Nguyệt Hồi đi xuống bậc thang, tiến lên hai bước, không biết nên xưng hô như thế nào, tươi cười hỏi: “Nghe nói ngài tìm ta? Đành phiền ngài lộ mặt vàng.”
Lúc này mành kiệu đã vén rộng hơn, chân dung người phía sau mành hiện ra.
Nguyệt Hồi vừa thấy liền lắp bắp kinh hãi, “Ối, sao lại là ngài?”
Nàng lầm bầm đứng lên, chẳng chải đầu nữa, buồn nản liếc Lương Ngộ một cái.
“Người của Đông Xưởng đều vô lý như vậy sao? Buổi sáng muội đã hẹn xong với Tiểu Tứ rồi, nó nói xin nghỉ xong sẽ về luôn, dù sao mới chỉ là học việc, thiếu đi nó cũng không hề gì.
Sao bây giờ lại thành thế này, tự nhiên lại dẫn theo Tiểu Tứ đi? Chẳng nhẽ là không vừa ý với nó, cố ý không cho nó về nhà?”
Trên mặt Lương Ngộ vẫn không có gì khác thường, chút chột dạ này vẫn có thể che giấu cực tốt, đừng ai hòng nhìn ra được.
Đông Xưởng nằm dưới quyền hắn, muốn sai người nào đi chỗ nào, tất cả đều chỉ cần hắn nói một câu.
Hắn làm quan đến ngày hôm nay, vốn không nên quá mức hà khắc, không nên chấp nhặt với trẻ con, nhưng mà hắn cứ thích thế, còn phải gặp mặt kẻ hắn không thích hay sao?
Chỉ là Nguyệt Hồi giận lắm rồi, nàng khó chịu đầy mặt, thở dốc hồng hộc, hắn không còn cách nào, chỉ đành ôn hòa giảng giải: “Đông Xưởng phải gánh vác nhiều vụ án, động một chút là mất mạng, thường xuyên không đủ nhân lực.
Tiểu Tứ mới vào mà đã được đề bạt đã là phá lệ lắm rồi, nếu không tận tâm làm việc thì sẽ mang tai tiếng.
Chẳng nhẽ Tiểu Tứ vào Đông Xưởng không phải để thăng quan tiến chức? Sau này lên làm Bách hộ, Thiên hộ thì phải khiến mọi người tâm phục khẩu phục, có vậy mới sai bảo được phiên tử dưới trướng.
Sắp hết năm rồi, bao nhiêu án tích góp trong năm đều phải thanh toán cho xong, không thể để kéo dài đến sang năm, giống như bách tính trả nợ cuối năm vậy, nha môn cũng phải thế.” Hắn xoay người nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: “Muội lớn thế này rồi, đệ đệ không về liền nóng nảy, chẳng phải ca ca vẫn ở đây sao, nổi giận như vậy làm gì? Chẳng nhẽ không thích ăn cơm với ca ca?”
Nguyệt Hồi bị lời hắn nói làm cho ngượng ngùng, lí nhí đáp: “Muội không có ý đó, chỉ là thấy nhớ Tiểu Tứ, muội sắp phải vào cung rồi, muốn gặp nhau lại càng khó.”
Vấn đề to bằng trời cũng chẳng tính là gì trước mặt Lương Ngộ, hắn nói: “Không việc gì, nữ quan khác không thể xuất cung, còn muội là muội muội ta, muốn đi đâu cũng chỉ cần một ánh mắt của ta là xong.”
Thế là lập tức giải quyết xong rồi, Nguyệt Hồi ngây ngô cười: “Ừ ha, muội ngớ ngẩn quá, để ca ca chê cười.
Quả thực muội sợ Tiểu Tứ không được ca ca thích, huynh mà mặc kệ nó thì mấy Đương đầu kia sẽ bắt nạt nó mất.”
Vẻ mặt dưới đèn của Lương Ngộ vẫn rất ôn hòa, lời nói rất đỗi chân thành: “Ta làm sao mà không thích Tiểu Tứ được, trong nhà vốn ít người, hiếm lắm mới có được một huynh đệ lớn lên cùng muội, muội đã coi nó như đệ đệ ruột, đương nhiên ta cũng coi nó như thể tay chân.”
Nguyệt Hồi nghe xong, trái tim thả lỏng hơn phân nửa.
Khi còn kiếm cơm ở bến thuyền nàng không hề dễ lừa gạt đâu, trở về nhà đều thu hết tâm nhãn lại, ca ca nói gì nàng cũng không chút hoài nghi.
Nhưng mà trời quá lạnh, tuyết lại rơi rồi, sợ Tiểu Tứ ở ngoài sẽ đông cứng mất.
Chỉ là khó mà nói ra, chẳng may ca ca lại cảm thấy nàng cứ như bà vợ càm ràm, Tiểu Tứ lớn thế rồi mà nàng còn muốn xen vào chuyện cơm ăn áo mặc, sẽ tưởng nàng thực sự muốn cưới Tiểu Tứ mất.
Nàng nghĩ ngợi, “Thế cũng được, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Rồi quay sang nói với Tào Điện Sinh,“Tào quản sự, chuẩn bị đi là vừa.”
Tào Điện Sinh đáp vâng, lui ra ngoài dàn xếp.
Lương Ngộ thấy nàng hết giận, lúc này mới lười nhác xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu búi một búi tóc lỏng.
Trước gương đặt một cái tráp đựng đồ, hắn tùy ý chọn lựa bên trong, nam nhân không dùng trang sức phức tạp sặc sỡ như nữ nhân, nam nhân cùng lắm chỉ đeo túi thơm hoặc đeo sợi ngọc.
Trong cái tráp tử đàn kia đặt mười mấy cây trâm song song nhau, đủ loại hình dáng đủ loại chất liệu.
Ngón tay hắn chậm rãi lướt qua, cuối cùng chọn lấy một cây bạch ngọc, cắm lên búi tóc.
Quay đầu nhìn nàng một cái, hắn dò hỏi: “Đã cất cái trâm cá vàng Hoàng Thượng tặng đi chưa?”
Nguyệt Hồi ừm một tiếng, “Đồ ngự ban mà, sao mà dám để mất.”
Lương Ngộ nghe xong, chọn ra từ đống trâm một cây trâm ngọc phỉ thúy, trên đỉnh khắc hoa triền chi bảo tướng, nước ngọc trong đến nỗi không lẫn chút gợn, đưa qua cho nàng, “Từ lúc muội về ta vẫn chưa tặng gì cho muội, giữ cái này lại đi, kiểu dáng không câu nệ nam nữ, muội cài lên cũng đẹp.”
Nguyệt Hồi mờ mịt nhận lấy, “Cho muội ư?”
Lương Ngộ qật đầu, “Không đáng tiền bằng cái trâm cá vàng điểm thúy kia sao?”
Nguyệt Hồi nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận cúi đầu ngắm, không dám làm ra bộ dạng con buôn, dù cây trâm này đủ để đổi lấy một cửa hiệu mặt phố luôn rồi.
Bởi vì nó là đồ của ca ca, nàng cảm thấy thở dốc về phía nó cũng là khinh nhờn, là tội lỗi.
Nhưng mà kiểu đua đòi này của ca ca cũng quá lợi hại, Hoàng Đế tặng điểm thúy, hắn liền tặng phỉ thúy, người sau cao hơn người trước.
Nguyệt Hồi toe toét cười, “Huynh đang so hào phóng với Vạn Tuế Gia đấy hả?”
Lương Ngộ liếc nàng: “So cái gì? Ta đâu có bảo muội bán nó.
Chỉ là đồ của ca ca, giữ lại làm kỷ niệm, nếu như sau này mỗi người một ngả…”
“Muội sắp vào cung rồi, còn đi ngả nào được.” Nàng cẩn thận vuốt ve cây trâm, thì thào nói: “Nếu đi cũng phải có huynh cùng đi.”
Có những lời này cũng coi như được an ủi, Lương Ngộ cười, “Ta ghi tạc trong lòng, chỉ mong một hai năm sau muội không đổi ý.”
Nguyệt Hồi nhìn hắn một cái, cảm thấy hôm nay ca ca hơi kỳ lạ, câu nào câu nấy như thể đang nói lời tiên tri.
Liệu có phải tận trong đáy lòng hắn vẫn còn do dự chuyện tiến cung?
Nam nhân mà, có những thứ khó mà nói thành lời, Nguyệt Hồi rất thông cảm.
Vì thế nàng cắm cây trâm lên tóc, ôm lấy cánh tay hắn: “Huynh sợ muội trông thấy hoàng quyền phú quý nhiều quá, quên đi mất có một ca ca luôn đúng không? Huynh đừng lo, muội muốn bò lên thì vẫn phải nhờ đến huynh mà.”
Gương đồng thật lớn phản chiếu hình bóng hai người, Lương Ngộ nhìn nàng mềm ấm dựa bên, đáy lòng dần thấm phiền muộn, “Khi nào muội muốn bò lên, nhớ báo cho ta một tiếng.”
Nguyệt Hồi định đáp, lại nghe thấy ngoài cửa vang tiếng thông truyền của Tào Điện Sinh, nói bàn tiệc đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mời Đốc chủ và cô nương di giá.
Nơi ăn cơm không xa lắm, những phủ đệ thế này đều có một hoa sảnh nhỏ trong mỗi viện, mùa đông sẽ đốt lò đất, dành riêng cho những lúc ăn cơm.
Nguyệt Hồi đi đến đó, ngồi trên ghế ngắm nhìn, cả một bàn đầy món ăn, còn có cả chim cút chiên mà nàng đặc biệt dặn dò, đây là món Tiểu Tứ thích ăn nhất.
Lúc này thì xong rồi, bàn cơm lại thiếu một người, mỗi hai người ăn làm sao hết, lãng phí biết bao.
Lương Ngộ đã sống quen những ngày tháng xa hoa, có những món vẫn còn nguyên, thưởng cho thuộc hạ là được.
Một bữa tối rất phô trương cho hai huynh muội, lúc ăn lại rất đơn giản, Lương Ngộ còn chẳng uống rượu, ngồi vào bàn với nàng bưng bát lên, chỉ ăn mỗi cơm, kiểu ăn thế này đúng là tiếc cho một bàn đầy món ngon.
Nhưng mà càng đáng tiếc hơn ở chỗ ăn cũng không được yên ổn, chốc lát lại có Cẩm Y Vệ đến bẩm báo án kiện cho nha môn, chốc lát lại có quan viên từ ngoại trấn xa xôi ngàn dặm bái kiến.
Cuối cùng hắn chỉ ăn được mấy miếng ít ỏi đã gác đũa thay xiêm y, đi lên tiền viện tiếp khách.
Nơi ở của Nguyệt Hồi chỉ cách đình viện tiếp khách một cái hoa viên nhỏ, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đầu đằng kia yến tiệc linh đình.
Nàng nằm trên giường, bởi vì buổi chiều ngủ hơi nhiều, lúc này vẫn chưa thấy mệt, giọng nói Lương Ngộ giống như thanh kiếm sắc trong tuyết sớm lạnh thấu xương, vang lên rõ ràng giữa đêm đông.
Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cười của ca ca, nửa là ưu nhã nửa là khoe khoang, phảng phất như rất dễ nói chuyện, thế rồi từng câu từng chữ lại lộ ra sắc bén.
Những quan viên đến bái kiến hẳn là vì chuyện khai quặng, cẩn thận nịnh hót, nói có tên sai dịch nhặt được vàng đầu chó tại nơi cách chỗ khai thác mười hai dặm về phía bắc, phỏng chừng ở đó có mỏ vàng, vào kinh trình kính Chưởng ấn, còn là để xin chỉ thị triều đình có muốn mở thêm một mỏ vàng nữa hay không.
Khi Lương Ngộ làm việc đều có tác phong của hắn, những việc có thể tự làm chủ thế này cũng không trực tiếp quyết định, chỉ nói sẽ bẩm báo, đuổi người về trước, còn vàng đầu chó hiếu kính thì giữ lại theo thường lệ, những cái khác về sau bàn tiếp.
Nguyệt Hồi thở dài, hẳn là khi con người ta đã lên đến địa vị này, rốt cuộc không thể trong sạch nổi nữa.
Ngày trước cha quá ngay thẳng, vì thế mà mới bị Tư Lễ Giám Đông Xưởng mưu hại.
Bây giờ ca ca làm Chưởng ấn Tư Lễ Giám, làm Đề đốc Đông Xưởng thì thế nào, lại đi lên đường cũ của những người đó hay sao.
Bóc lột khai quặng, đồ tốt thu về, bao nhiêu năm nhẫn nhục cẩn trọng chính là để trở thành quyền hoạn càng ngày càng ác độc hơn nữa.
Đương nhiên đây chỉ là chút cảm khái nho nhỏ đêm khuya, ngủ một giấc dậy nàng lại cảm thấy đúng là không có tiền không được.
Ca ca đã vào cung từ sớm, tuổi trẻ đúng là thật vất vả, gà gáy canh năm dậy, giải quyết đủ thứ vụn vặt của Tử Cấm Thành, bình định hết thảy phong ba trên triều đình, bảo sao cả cưới vợ cũng không rảnh lo.
Sau khi rời giường, Lục Ỷ giúp nàng thoa phấn trang điểm.
Nàng ngồi trước bàn gương, cây trâm xanh biếc nằm trong đống trang sức như hạc giữa bầy gà, giống như chính Lương Ngộ, lộ ra một loại khí chất không ai dám bỏ qua.
Đồ vật quý báu thế này không thể cứ để đó được, Nguyệt Hồi nói: “Lát nữa tìm cho ta một cái hộp xinh đẹp một chút, ta phải cất nó đi.”
Lục Ỷ vâng: “Không biết trong nhà kho có sẵn hay không, nếu không thì trong thành có một cửa hàng, không bán gì khác, chuyên bán hộp nhỏ đủ màu để đựng trang sức.”
Nguyệt Hồi nói: “Đúng là hộp đựng còn quý hơn cả trang sức, giống như sách nói, mua hộp về, ngọc trả lại, thực sự trên đời có người tình nguyện tiêu tiền phung phí kiểu này.”
Tùng Phong quỳ gối cạnh nam khang vén mành đáp: “Người không có tiền mới so đo có phí hay không, người có tiền chỉ việc lo có vui hay không, ngựa khỏe xứng với yên tốt mà.”
Nguyệt Hồi cầm cây trâm kia lên, trìu mến vuốt ve một lát, cuối cùng lấy khăn tay bọc lại, cất vào cùng hộp với cái trâm cá vàng điểm thúy.
Lục Ỷ thoa son cho nàng, lại lấy cao Ngọc Dung tới tỉ mỉ bôi vào tay nàng.
Nguyệt Hồi nhàn rỗi, nói đông nói tây tán gẫu: “Các em vào phủ mấy năm rồi?”
Lục Ỷ nói: “Phủ này vừa xây xong chúng em đã vào, ít nhất cũng tầm 3 4 năm.”
“Thế thì cũng coi như có thâm niên.” Nguyệt Hồi nói: “Trên đường về hôm qua ta đi ngang qua chợ người ở Đông Trực Môn, thấy ở nơi đó toàn là trẻ con bị bán, còn có rất nhiều cô nương, đều là bị lục soát từ trong Uông phủ ra, cũng không hề khóc, cả đám người cứ như hóa gỗ.”
Tùng Phong tính tình linh hoạt, nàng ồ lên: “Em biết Uông công công, chính là vị tiền nhiệm của Đốc chủ chúng ta, thích nuôi nữ nhân, nổi danh khắp kinh thành.
Cái nhà kia xây lên chia thành từng gian từng gian, giống như chuồng ngựa ấy.
Những nữ nhân trong phủ ông ta đều là thu nạp từ khắp trời nam biển bắc về, không có tên, chỉ ủi số lên cánh tay, một loạt đến hơn hai mươi, chẳng còn gì khác.
Mỗi lần Uông công công truyền người đều gọi số, nói hôm nay mang Tiểu Bát đến cho ta, ngày mai mang Tiểu Cửu đến cho ta, cứ điểm tên như vậy.”
Nguyệt Hồi chép miệng, “Đáng sợ, Hoàng Thượng còn chẳng đến mức như thế.” Nói rồi lại hỏi han: “Phủ chúng ta xây từng ấy năm rồi, không ai đưa nữ nhân đến phủ sao?”
Tùng Phong quay lại, nghĩ thầm hẳn là cô nương muốn có tẩu tử rồi, liền nhìn Lục Ỷ cười nói: “Sao mà không có được, lúc phủ mới xây xong Đốc chủ mời Uông công công ăn tiệc, Uông công công liền nói không có nữ nhân thì không coi là nhà.
Ông ta háo sắc kinh khủng, còn nhìn trúng Lục Ỷ tỷ tỷ, thế là vừa hay có người tặng nha đầu cho Đốc chủ, Đốc chủ liền thuận tay tặng lại cho Uông công công luôn, xem như cứu Lục Ỷ tỷ tỷ một mạng.”
Nguyệt Hồi bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn Lục Ỷ, ánh mắt đầy ắp thâm ý.
Lục Ỷ thấy nàng sắp hiểu lầm, vội cười nói: “Cô nương đừng đoán mò, Đốc chủ rất chú ý đến đám hạ nhân chúng em.
Trước khi vào phủ chúng em đã được phiên tử thẩm tra hết, đều là người có nền tảng cả.
Còn mấy người từ bên ngoài tặng, không nhận thì không nể mặt, nhận thì không tin tưởng được, Đốc chủ có băn khoăn của Đốc chủ.”
Nguyệt Hồi còn đang hớn hở, vốn tưởng ca ca có ý gì đó với Lục Ỷ, ai dè lại là nàng nghĩ nhiều.
Cũng đúng thôi, người đẹp như thế, sợ chỉ tiên trên trời mới xứng đôi với hắn.
Dáng vẻ mới tắm xong ngày hôm qua, nếu không phải vì là muội muội ruột thì nàng đã không cầm giữ nổi.
Nhưng mà tuổi càng ngày càng lớn, không ai bầu bạn sẽ buồn lắm, Uông thái giám là quá háo sắc, còn hắn là quá lãnh đạm, có thể thấy tổn thương thân thể dễ dàng tạo ra hai thế cực đoan, nếu không phải kiêng dè né tránh thì sẽ là nổi điên bất chấp tất cả.
Nguyệt Hồi tự thấy đã nhìn thấu thói đời ấm lạnh, cảm khái nhân sinh một phen, hết nhọc lòng đệ đệ lại đến nhọc lòng ca ca.
Chỉ là ngày tháng bôn ba kiếm ngũ cốc trước kia một đi không trở lại, bây giờ chỉ cần ngồi im là có sẵn ăn sẵn uống, nàng bỗng dưng hơi nhớ bến thuyền bị nắng chiếu đến bạc màu, nhớ cả quán trà lạnh đắp mái cỏ tranh dựng bên bờ.
Nàng thở ngắn than dài, tiểu thư khuê các am hiểu cầm kỳ thi họa, có thể dùng mấy thứ đó để giết thời gian, còn nàng dốt đặc cán mai, chỉ đành đứng ngơ ngẩn dưới hành lang gấp khúc xem đám Ngọc Chấn phơi đệm phơi chăn.
Đúng lúc nhàn đến nỗi định rủ mọi người chơi bài thì ngoài cửa có nha đầu vào truyền lời, nói: “Cô nương, bên ngoài có một thiếu niên trẻ tuổi đến, nói là tìm cô nương.”
Nguyệt Hồi ngồi thẳng người dậy, “Thiếu niên trẻ tuổi?” Khi trước chạy đôn chạy đáo ngoài bến thuyền, phải giao thiệp với đủ loại người, nàng cũng quen không ít thiếu niên, đừng nói là ai đó biết được nàng bay cao, định đến tìm nàng tống tiền đấy? Cũng không hẳn, chẳng ai có giao tình sâu sắc, hay là Tiểu Tứ đã về?
Nàng đứng dậy từ ghế nằm, “Là Tiểu Tứ gia sao?”
Nha đầu không biết Tiểu Tứ, nghe xong chỉ biết trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
“Thế Tào quản sự đâu?”
Nha đầu nói: “Có mấy vị quan từ Giang Nam đến phủ cầu kiến Đốc chủ, Tào quản sự đang đi tiếp bọn họ ạ.”
Sắp cuối năm rồi, quả đúng là càng thêm nhiều giao tình luồn cúi, hôm qua ca ca đã gặp một đống người, hôm nay lại có một đống nữa tìm đến.
Nguyệt Hồi hết cách, không nghĩ ra được là ai, đành phải đi theo nha đầu ra cổng.
Đến trước thềm thì trông thấy một cái xe ngựa đang đỗ cạnh bậc thang, xe được làm rất tinh xảo, nóc xe còn khắc hoa xinh đẹp, ngay cả càng xe cũng làm bằng gỗ nam.
“Ai thế nhỉ?” Nàng túm chặt tay áo ấm, trên trán đeo ngọa thố, bởi vì dải ngọa thố buộc thấp, đè lên trán, ánh nắng chiếu xuống làm đám lông tỏa sáng, phất phơ rủ xuống trước mắt.
Người đâu? Chẳng nhẽ còn ngồi trong xe? Hẳn là sợ lạnh lắm đây, đến bái kiến mà còn phải nàng ra đón.
Nhưng mà người hầu hạ bên ngoài lại không hề hàm hồ, cánh mành kiệu bẩm một tiếng vào trong: “Gia, cô nương ra rồi ạ.”
Vì thế mà một góc mành được vén lên, người trong mành trông bộ dạng nàng nghiêng đầu híp mắt, vừa nhìn đã biết không hề dễ trêu.
Bởi vì mành không vén cao, không nhìn thấy hết nàng được, hơi cong eo định ngó qua khe hở rộng hơn dưới mành để nàng nhìn rõ, đáng tiếc vẫn là mông lung, dù sao trong kiệu vẫn tối hơn bên ngoài một chút.
Nguyệt Hồi đi xuống bậc thang, tiến lên hai bước, không biết nên xưng hô như thế nào, tươi cười hỏi: “Nghe nói ngài tìm ta? Đành phiền ngài lộ mặt vàng.”
Lúc này mành kiệu đã vén rộng hơn, chân dung người phía sau mành hiện ra.
Nguyệt Hồi vừa thấy liền lắp bắp kinh hãi, “Ối, sao lại là ngài?”
Danh sách chương