Sau giờ Ngọ nóng bức (khoảng 11h-13h), hắn nằm dài ra trên tấm phản gần ruộng dưa hấu vừa ngủ vừa canh chừng. Đến chạng vạng, hắn đem một ít cá cùng bánh tôm còn dư lại ra hâm nóng rồi vô cùng thống khoái ngồi xuống ăn đến sạch sẽ. Sau đó, đến sông tắm rửa một cái rồi đi lên, chỉ thấy mấy cụm mây đên tận chân trời đang lặng lẽ uốn lượn lại đây, gió nổi lên, ắt hẳn là sắp mưa rồi.
Ruộng dưa hấu hầu hết đã sắp có thể bán được, còn lại một ít là những quả dưa nhỏ không đáng lưu tâm, hắn không lo cơn mưa này sẽ làm hỏng. Chính là, không hiểu sao tâm tình lại có chút buồn bực. Vì cái gì? Chính hắn cũng không thể nói rõ.
Khóm hoa lài mềm mại của Ninh Hinh đã hé nở những nụ hoa nhỏ xinh. Nếu bị hạt mưa to rơi trúng, ắt hẳn là sẽ bị nát mất, Ninh Hinh nhìn thấy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Cố Thanh Sơn bèn đem một ít cây sậy tới, làm thành một túp lều nho nhỏ, đem hoa che chở ở bên trong.
Gần nửa đêm, quả nhiên trời đổ mưa, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, mưa vẫn lất phất rơi chứ không tạnh hẳn. Ngồi ở trước ruộng dưa, hắn chán đến mức chỉ biết đưa cái chân to ra xòe hứng mưa (Tiểu Đăng: có nghĩa là thay vì đưa tay hứng mưa thì Sơn ca thò chân ra hứng mưa), ánh mắt thì chăm chăm nhìn theo hướng con đường nhỏ dẫn vào trong thôn.
Hôm nay chắc Ninh Hinh sẽ không đến.
Một trận gió lạnh làm cho nước mưa tạt vào cổ Cố Thanh Sơn, hắn bỗng giật mình, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm. Gần đây, tự thấy bản thân mình giống như cả ngày đều ngóng trông Ninh Hinh, thấy nàng liền cảm thấy cả người thoải mái, không thấy liền quấy nhiễu tim phổi.
Đây là….. Thích nàng sao?
Sự bất ngờ này làm Cố Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc, mười bảy tuổi, lần đầu tiên thích một cô nương, tâm tư hiểu rõ, không rõ là cái tư vị gì.
Như vậy….. Ninh Hinh thích mình sao?
Nhớ tới đôi mắt trong suốt của nàng, Cố Thanh Sơn hãy còn lắc lắc đầu, nàng mới mười ba tuổi, còn chưa biết động xuân tâm đâu, chỉ coi hắn như đại ca mà đối đãi thôi.
Cố Thanh Sơn cúi thấp đầu buồn bực, một lát sau liền cao hứng đứng lên. Cho dù Ninh Hinh tạm thời không có thích hắn cũng không việc gì, nàng còn nhỏ thôi, chính mình lúc này chẳng phải cũng mới động tâm sao? Chính mình trước thầm mến nàng vài năm cũng không sao, chỉ cần mình chặt chặt chẽ chẽ canh giữ, không cho nam nhân khác có thể có cơ hội (Tiểu Đăng: vâng, có thể cũng không được chứ đừng nói có cơ hội, dã man). Lại tiếp tục đối xử tốt với nàng, quá hai năm, Ninh Hinh chắc chắn sẽ động tâm thôi.
Bình thường các cô nương trong Trữ Gia Trang sau khi tròn 15 tuổi sẽ tìm đối tượng tốt, một gia đình thích hợp để đính ước, mười sáu tuổi là thời điểm để thành thân.
Cố Thanh Sơn nhìn mưa bay trong thôn nhỏ mà cười ngây ngô, tiếp qua hai năm, Ninh Hinh mười lăm, hắn mười chín, vừa vặn thích hợp. Suy nghĩ này làm hắn cảm nhận mộng đẹp trước ruộng dưa, lấy ra từ dưới đệm giường một cái bao nhỏ, bên trong là một đôi vòng bạc, là nương để lại, nói là tặng cho con dâu tương lai.
Hắn đắc ý vừa nằm ngủ vừa cảm thấy nhộn nhạo, khi tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Mưa tạnh, phía tây bầu trời phá lệ chói mắt, còn có một cầu vồng thật rực rỡ. Ngày mai trời quang, chắc Ninh Hinh nên đến hái dưa.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn, ngày hôm sau Ninh Hinh cũng không đến. Cố Thanh Sơn mỏi mắt tha thiết mong ngóng, nhìn về hướng con đường nhỏ, cái cổ muốn dài luôn rồi. Hắn tự nhủ, hẳn là vừa mới tạnh mưa, nàng ngại đường trơn, hôm nay nắng gắt một ngày, đã muốn hong khô đất đai, ngày mai khẳng định sẽ đến đây. Đúng, nhất định là như vậy. Ninh Hinh là một cô nương yêu sạch sẽ, váy luôn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, loại bùn đất này, nàng khẳng định là ghét nhất đi.
Cố Thanh Sơn tìm được một lý do thật tốt, trong lòng liền kiên định. Buổi tối im lặng như tờ, trăng sao thưa thớt, nhìn hướng thôn trang, hắn suy nghĩ: Ninh Hinh lúc này đang ngủ hay sao?
Đột nhiên, ruộng dưa bỗng phát ra tiếng…. soạt soạt… Có trộm à?
Hắn rón ra rón rén đứng lên, trong tay nắm chặt cây rựa, nhẹ nhàng đi đến nơi phát ra âm thanh, quả nhiên thấy một con vật màu xám đang gặm dưa. Cố Thanh Sơn nghiêng đầu vui vẻ thầm nghĩ: “Dĩ nhiên là một con chồn”. Cái đầu không lớn, nhìn qua khoảng 20 cân (khoảng 10kg). Thịt chồn vừa mềm vừa thơm, tuy là không có ngon như thịt heo rừng, nhưng heo rừng của núi này rất hung hãn, dũng mãnh nên không dễ dàng bắt được.
Đã lâu chưa ăn thịt, Cố Thanh Sơn liếm liếm miệng, tay nắm rựa tăng thêm vài phần lực, lần này con chồn này nhất định phải tóm được.
Hắn không nóng lòng xuống tay, mà trước quan sát một chút địa hình chung quanh. Nơi này là cuối của ruộng dưa, qua một chút chính là chỗ trồng hoa lài của Ninh Hinh, nếu bị con chồn dẫm vào, nàng khẳng định là không vui. Hai bên chỗ này đều có những ngọn mầm tươi tốt, nếu nó hướng đến mặt trên chạy, khẳng định sẽ bị dây leo quấn vào chân, khi đó chuyện bắt nó sẽ trở nên dễ dàng. Nếu là nó quay sang hắn thì khó khăn hơn. Lại chui qua chân hắn, khoảng cách gần như vậy ngược lại rất không thuận tiện. Một… không… Nếu nó lao đến chân mình, vậy hắn liền nhảy dựng lên mà hung hăng bổ xuống. Nếu nó hướng tới đất trồng rau mà chạy, sẽ nhanh chóng mà tiến lên vài bước, canh lúc nó tiến gần đến hoa lài mà bắt lấy nó đâm chết.
Nhanh chóng quyết định phương pháp, Cố Thanh Sơn phát lực mạnh, hung hăng mà hướng tới cổ con vật mà đâm. Con chồn kia tựa hồ cũng cảm giác được nguy hiểm, kêu lên một tiếng rồi hướng phía trước mà bỏ chạy. Mông nó đã trúng một nhát, nó kêu lên thảm thiết, càng vội vàng mà tiến nhanh đến vào phần ruộng trồng rau. Cố Thanh Sơn hai tay nắm lấy rựa, hướng trên mặt đất mà bổ xuống, hai chân bay lên không đá vào đầu con chồn.
Con chồn kêu lên 1 tiếng, ngã xuống trên bờ ruộng, không nhúc nhích.
“Vật nhỏ, còn dám chạy đến khóm hoa lài của Ninh Hinh nhà gia, không biết nàng là người trong lòng của gia hay sao? Dám khi dễ Ninh Hinh, xem ra gia không lột da của ngươi ra không được rồi.”
Cố Thanh Sơn cười hì hì xóc con chồn lên… Hầy… Cũng không nhẹ đâu.
Xách đến cạnh tấm phản, lại lấy dây thừng cột nó lên cây cọc gỗ. Sợ nó hôn mê, vạn nhất chốc lát tỉnh dậy, chạy mất thì làm sao.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ chu toàn, lại không ngăn được sự hung phấn, mãi cũng không ngủ được.
Đối với nông gia, số lần được ăn thịt trong năm không nhiều, mặc dù giống như nhà Ninh Hinh là phú hộ giàu có, cũng chỉ vào thời điểm mừng năm mới làm một cái đầu heo, muối chút thịt khô để có thể ăn vào mùa xuân mà thôi. Hiện đã là hạ mạt (cuối mùa hạ), nghĩ đến Ninh Hinh hẳn là cũng vài tháng chưa được ăn thịt đi.
Mới tờ mờ sáng, Cố Thanh Sơn liền đứng lên cởi dây đưa con chồn xuống, xách đến bờ sông giết thịt. Trước lột da đem vắt lên nhánh cây phơi nắng, nhìn màu xám mượt mà của da lông, hắn nhẹ nhàng cười, chờ phơi nắng xong, sẽ đưa cho Ninh Hinh, để cho nàng làm thành một cái mũ da hoặc bao tay, mùa đông sẽ không còn sợ lạnh.
Hắn đem tứ chi con chồn cắt để một bên, đem xương sống kéo xuống, giữ lại để xào rau (Tiểu Đăng: xào rau??? Sao k phải hầm canh nhỉ?), mặt khác phần thắt lưng thịt nhiều thì cắt thành từng khối nhỏ, tính toán chờ Ninh Hinh đến đây sẽ hầm cho nàng ăn. Cố Thanh Sơn sẽ tự mình hầm thịt. Bất quá, hắn chỉ có thể đem tất cả thịt, nước, muối cùng nhau bỏ vào nồi hầm lên thôi, so với Ninh Hinh làm, hương vị kém quá xa.
Ngó trái ngó phải mãi, không thấy bóng dáng nàng đâu. Hai bên đường ruộng đã rậm rạp, chi chít dấu chân. Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Cố Thanh Sơn nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ đành chịu, không biết phải làm sao đành phải xoay người vào nấu cơm ăn. Căn cứ theo biện pháp thường ngày mà nấu nửa nồi thịt, ăn vào cũng được tính là thơm ngon, dù sao cũng đã nửa năm không được ăn thịt a. Chính là bởi trong lòng nhớ thương Ninh Hinh, hắn ăn cũng không yên. Lúc sau ăn xong, liền ngồi xổm ở đầu bờ ruộng, đôi mắt trông mong nhìn theo hướng đường mòn dẫn vào thôn.
Thời gian đã chạng vạng, vẫn không nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh mà hắn trông mong. Cố Thanh Sơn đứng ngồi không yên, dùng lá sen bao lại một cái chân chồn tính toán đưa đi Doãn gia. Thời điểm vào thôn, lại cố ý chọn một cung đường thật xa, bởi vì đường đấy đi qua nhà Ninh Hinh.
Ninh gia là ngôi nhà ngói năm gian to lớn, một gian nhà chính, một gian phòng bếp, Ninh Bân và Ninh Hạo ắt là ngủ gần gian của cha mẹ, đầu phía tây hẳn là phòng ngủ của Ninh Hinh. Cách cửa nhà nàng cũng không xa, hai cánh cổng màu đỏ, trừ bỏ tường xây làm bình phong ở cổng, nhìn không được thứ gì khác.
Cố Thanh Sơn đứng ở cửa một lát, cũng không không nghe thấy động tĩnh gì, định bụng đi vào, lại cảm thấy không có được lý do thích hợp. Sợ bị người bên ngoài nhìn thấy mình, nhìn ngó xung quanh một cái, hắn cẩn thận mỗi một bước chân mà rời đi, đi sang nhà Tứ thẩm Doãn gia.
“Thanh Sơn đến đấy à? Cơm nước chưa? Tiểu Hà đương nấu cơm, trong chốc lát là có thôi”. Tứ thẩm đang ở ngoài vườn hái rau dại cho gà ăn, thấy hắn vào cửa liền nhiệt tình hô lớn.
Cố Thanh Sơn cảm thấy được Tứ thẩm này cũng không xấu, còn thật sự quan tâm hắn, chung quy không đem việc trượng phu của mình vì cứu người mà mất mạng ra nói ngoài miệng, làm như đã quên đi vậy.
“Cháu ăn rồi, thẩm, đêm qua cháu bắt được một con chồn, đưa tới cho thẩm một cái đùi, nấu cho đệ đệ muội muội ăn đi”. Cố Thanh Sơn đem bọc lá sen đưa cho đệ đệ, Doãn Tứ thẩm ánh mắt liền sáng lên.
“Ui… đây hẳn là một con chồn to nha, trời ạ, Tiểu Hà mau tới, đem đồ cất đi nào”. Doãn Tứ thẩm sợ bẩn không dám cầm, vội vàng kêu nữ nhi ra.
Tiểu Hà so với Ninh Hinh nhỏ hơn nửa tuổi, mười hai, vóc người lại cùng Ninh Hinh không sai biệt lắm. Đang ở trong phòng nhóm lửa, nghe được bên ngoài gọi, có thịt ăn, mặt mày hớn hở chạy đến vui mừng kêu một tiếng Thanh Sơn ca ca, tiến đến nhận cái đùi nặng trịch mang vào trong bếp.
Cố Thanh Sơn bình thản nhìn nàng một cái, đem đùi chồn đưa sang, lại quay đầu cùng Tứ thẩm nói chuyện. Trong lòng lại càng khẳng định ý nghĩ của chính mình, chính là thật thích Ninh Hinh, nhìn đến Ninh Hinh, đầy người là nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn không đủ rồi lại không dám nhìn, trong lòng cũng nhanh chóng mà hồi hộp không thôi. Vừa mới nhìn đến Tiểu Hà, cái cảm giác gì cũng đều không có, cảm giác cùng với lúc nhìn thấy ca ca của nàng là Doãn Tiểu Xuyên cũng chẳng khác gì nhau.
Đàm thoại vài câu, Cố Thanh Sơn cáo từ. Doãn Tứ Thẩm cười tiễn đi ra, ngoài miệng càng không ngừng khen:
“Thanh Sơn thật là một đứa trẻ tốt, không tính tới chuyện báo ân báo đáp, mấu chốt là tình nghĩa hai gia đình a, lúc nương con còn sống thì chúng ta chẳng khác gì người một nhà. Đêm 30, Thẩm vốn là muốn gọi con cùng đi lễ mừng năm mới, ai ngờ bị đoạt trước, đương nhiên hắn cũng là có ý tốt, tựa như con đưa cho thẩm cái đùi chồn này vậy, hay là đưa đến cho nhà hắn một cái giống vậy, cũng là trọn tình nghĩa a”
Tứ Thẩm nói chuyện dài dòng, chủ yếu biện minh rằng mình không phải da mặt dày lấy đồ mà không đáp lại, mà có qua có lại cho toại lòng nhau, cho rằng mình xứng đáng nhận được lễ vật đáng giá như vậy.
Đầu lông mày Cố Thanh Sơn bỗng dãn ra, trong lòng đột nhiên lóe sáng. Đúng rồi, hắn cũng có thể có lý do đưa đùi chồn, dù sao người ta cũng đã đãi hắn một chút cơm tất niên mà, bình thường Ninh Hinh cùng Ninh Hạo cũng thường xuyên mang chút thức ăn qua cho hắn, hắn bất quá là cho người ta mấy trái dưa hấu mà thôi. Chớ không phải có tật giật mình, vì trong lòng có Ninh Hinh mà không dám đi Ninh gia? Nghĩ vậy hắn vỗ mạnh một cái, bước nhanh mà đi.
Trở lại ruộng dưa, dùng lá sen bọc lại 2 cái đùi chồn, bước đi vè hướng Ninh gia.
Ruộng dưa hấu hầu hết đã sắp có thể bán được, còn lại một ít là những quả dưa nhỏ không đáng lưu tâm, hắn không lo cơn mưa này sẽ làm hỏng. Chính là, không hiểu sao tâm tình lại có chút buồn bực. Vì cái gì? Chính hắn cũng không thể nói rõ.
Khóm hoa lài mềm mại của Ninh Hinh đã hé nở những nụ hoa nhỏ xinh. Nếu bị hạt mưa to rơi trúng, ắt hẳn là sẽ bị nát mất, Ninh Hinh nhìn thấy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Cố Thanh Sơn bèn đem một ít cây sậy tới, làm thành một túp lều nho nhỏ, đem hoa che chở ở bên trong.
Gần nửa đêm, quả nhiên trời đổ mưa, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, mưa vẫn lất phất rơi chứ không tạnh hẳn. Ngồi ở trước ruộng dưa, hắn chán đến mức chỉ biết đưa cái chân to ra xòe hứng mưa (Tiểu Đăng: có nghĩa là thay vì đưa tay hứng mưa thì Sơn ca thò chân ra hứng mưa), ánh mắt thì chăm chăm nhìn theo hướng con đường nhỏ dẫn vào trong thôn.
Hôm nay chắc Ninh Hinh sẽ không đến.
Một trận gió lạnh làm cho nước mưa tạt vào cổ Cố Thanh Sơn, hắn bỗng giật mình, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm. Gần đây, tự thấy bản thân mình giống như cả ngày đều ngóng trông Ninh Hinh, thấy nàng liền cảm thấy cả người thoải mái, không thấy liền quấy nhiễu tim phổi.
Đây là….. Thích nàng sao?
Sự bất ngờ này làm Cố Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc, mười bảy tuổi, lần đầu tiên thích một cô nương, tâm tư hiểu rõ, không rõ là cái tư vị gì.
Như vậy….. Ninh Hinh thích mình sao?
Nhớ tới đôi mắt trong suốt của nàng, Cố Thanh Sơn hãy còn lắc lắc đầu, nàng mới mười ba tuổi, còn chưa biết động xuân tâm đâu, chỉ coi hắn như đại ca mà đối đãi thôi.
Cố Thanh Sơn cúi thấp đầu buồn bực, một lát sau liền cao hứng đứng lên. Cho dù Ninh Hinh tạm thời không có thích hắn cũng không việc gì, nàng còn nhỏ thôi, chính mình lúc này chẳng phải cũng mới động tâm sao? Chính mình trước thầm mến nàng vài năm cũng không sao, chỉ cần mình chặt chặt chẽ chẽ canh giữ, không cho nam nhân khác có thể có cơ hội (Tiểu Đăng: vâng, có thể cũng không được chứ đừng nói có cơ hội, dã man). Lại tiếp tục đối xử tốt với nàng, quá hai năm, Ninh Hinh chắc chắn sẽ động tâm thôi.
Bình thường các cô nương trong Trữ Gia Trang sau khi tròn 15 tuổi sẽ tìm đối tượng tốt, một gia đình thích hợp để đính ước, mười sáu tuổi là thời điểm để thành thân.
Cố Thanh Sơn nhìn mưa bay trong thôn nhỏ mà cười ngây ngô, tiếp qua hai năm, Ninh Hinh mười lăm, hắn mười chín, vừa vặn thích hợp. Suy nghĩ này làm hắn cảm nhận mộng đẹp trước ruộng dưa, lấy ra từ dưới đệm giường một cái bao nhỏ, bên trong là một đôi vòng bạc, là nương để lại, nói là tặng cho con dâu tương lai.
Hắn đắc ý vừa nằm ngủ vừa cảm thấy nhộn nhạo, khi tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Mưa tạnh, phía tây bầu trời phá lệ chói mắt, còn có một cầu vồng thật rực rỡ. Ngày mai trời quang, chắc Ninh Hinh nên đến hái dưa.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn, ngày hôm sau Ninh Hinh cũng không đến. Cố Thanh Sơn mỏi mắt tha thiết mong ngóng, nhìn về hướng con đường nhỏ, cái cổ muốn dài luôn rồi. Hắn tự nhủ, hẳn là vừa mới tạnh mưa, nàng ngại đường trơn, hôm nay nắng gắt một ngày, đã muốn hong khô đất đai, ngày mai khẳng định sẽ đến đây. Đúng, nhất định là như vậy. Ninh Hinh là một cô nương yêu sạch sẽ, váy luôn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, loại bùn đất này, nàng khẳng định là ghét nhất đi.
Cố Thanh Sơn tìm được một lý do thật tốt, trong lòng liền kiên định. Buổi tối im lặng như tờ, trăng sao thưa thớt, nhìn hướng thôn trang, hắn suy nghĩ: Ninh Hinh lúc này đang ngủ hay sao?
Đột nhiên, ruộng dưa bỗng phát ra tiếng…. soạt soạt… Có trộm à?
Hắn rón ra rón rén đứng lên, trong tay nắm chặt cây rựa, nhẹ nhàng đi đến nơi phát ra âm thanh, quả nhiên thấy một con vật màu xám đang gặm dưa. Cố Thanh Sơn nghiêng đầu vui vẻ thầm nghĩ: “Dĩ nhiên là một con chồn”. Cái đầu không lớn, nhìn qua khoảng 20 cân (khoảng 10kg). Thịt chồn vừa mềm vừa thơm, tuy là không có ngon như thịt heo rừng, nhưng heo rừng của núi này rất hung hãn, dũng mãnh nên không dễ dàng bắt được.
Đã lâu chưa ăn thịt, Cố Thanh Sơn liếm liếm miệng, tay nắm rựa tăng thêm vài phần lực, lần này con chồn này nhất định phải tóm được.
Hắn không nóng lòng xuống tay, mà trước quan sát một chút địa hình chung quanh. Nơi này là cuối của ruộng dưa, qua một chút chính là chỗ trồng hoa lài của Ninh Hinh, nếu bị con chồn dẫm vào, nàng khẳng định là không vui. Hai bên chỗ này đều có những ngọn mầm tươi tốt, nếu nó hướng đến mặt trên chạy, khẳng định sẽ bị dây leo quấn vào chân, khi đó chuyện bắt nó sẽ trở nên dễ dàng. Nếu là nó quay sang hắn thì khó khăn hơn. Lại chui qua chân hắn, khoảng cách gần như vậy ngược lại rất không thuận tiện. Một… không… Nếu nó lao đến chân mình, vậy hắn liền nhảy dựng lên mà hung hăng bổ xuống. Nếu nó hướng tới đất trồng rau mà chạy, sẽ nhanh chóng mà tiến lên vài bước, canh lúc nó tiến gần đến hoa lài mà bắt lấy nó đâm chết.
Nhanh chóng quyết định phương pháp, Cố Thanh Sơn phát lực mạnh, hung hăng mà hướng tới cổ con vật mà đâm. Con chồn kia tựa hồ cũng cảm giác được nguy hiểm, kêu lên một tiếng rồi hướng phía trước mà bỏ chạy. Mông nó đã trúng một nhát, nó kêu lên thảm thiết, càng vội vàng mà tiến nhanh đến vào phần ruộng trồng rau. Cố Thanh Sơn hai tay nắm lấy rựa, hướng trên mặt đất mà bổ xuống, hai chân bay lên không đá vào đầu con chồn.
Con chồn kêu lên 1 tiếng, ngã xuống trên bờ ruộng, không nhúc nhích.
“Vật nhỏ, còn dám chạy đến khóm hoa lài của Ninh Hinh nhà gia, không biết nàng là người trong lòng của gia hay sao? Dám khi dễ Ninh Hinh, xem ra gia không lột da của ngươi ra không được rồi.”
Cố Thanh Sơn cười hì hì xóc con chồn lên… Hầy… Cũng không nhẹ đâu.
Xách đến cạnh tấm phản, lại lấy dây thừng cột nó lên cây cọc gỗ. Sợ nó hôn mê, vạn nhất chốc lát tỉnh dậy, chạy mất thì làm sao.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ chu toàn, lại không ngăn được sự hung phấn, mãi cũng không ngủ được.
Đối với nông gia, số lần được ăn thịt trong năm không nhiều, mặc dù giống như nhà Ninh Hinh là phú hộ giàu có, cũng chỉ vào thời điểm mừng năm mới làm một cái đầu heo, muối chút thịt khô để có thể ăn vào mùa xuân mà thôi. Hiện đã là hạ mạt (cuối mùa hạ), nghĩ đến Ninh Hinh hẳn là cũng vài tháng chưa được ăn thịt đi.
Mới tờ mờ sáng, Cố Thanh Sơn liền đứng lên cởi dây đưa con chồn xuống, xách đến bờ sông giết thịt. Trước lột da đem vắt lên nhánh cây phơi nắng, nhìn màu xám mượt mà của da lông, hắn nhẹ nhàng cười, chờ phơi nắng xong, sẽ đưa cho Ninh Hinh, để cho nàng làm thành một cái mũ da hoặc bao tay, mùa đông sẽ không còn sợ lạnh.
Hắn đem tứ chi con chồn cắt để một bên, đem xương sống kéo xuống, giữ lại để xào rau (Tiểu Đăng: xào rau??? Sao k phải hầm canh nhỉ?), mặt khác phần thắt lưng thịt nhiều thì cắt thành từng khối nhỏ, tính toán chờ Ninh Hinh đến đây sẽ hầm cho nàng ăn. Cố Thanh Sơn sẽ tự mình hầm thịt. Bất quá, hắn chỉ có thể đem tất cả thịt, nước, muối cùng nhau bỏ vào nồi hầm lên thôi, so với Ninh Hinh làm, hương vị kém quá xa.
Ngó trái ngó phải mãi, không thấy bóng dáng nàng đâu. Hai bên đường ruộng đã rậm rạp, chi chít dấu chân. Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Cố Thanh Sơn nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ đành chịu, không biết phải làm sao đành phải xoay người vào nấu cơm ăn. Căn cứ theo biện pháp thường ngày mà nấu nửa nồi thịt, ăn vào cũng được tính là thơm ngon, dù sao cũng đã nửa năm không được ăn thịt a. Chính là bởi trong lòng nhớ thương Ninh Hinh, hắn ăn cũng không yên. Lúc sau ăn xong, liền ngồi xổm ở đầu bờ ruộng, đôi mắt trông mong nhìn theo hướng đường mòn dẫn vào thôn.
Thời gian đã chạng vạng, vẫn không nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh mà hắn trông mong. Cố Thanh Sơn đứng ngồi không yên, dùng lá sen bao lại một cái chân chồn tính toán đưa đi Doãn gia. Thời điểm vào thôn, lại cố ý chọn một cung đường thật xa, bởi vì đường đấy đi qua nhà Ninh Hinh.
Ninh gia là ngôi nhà ngói năm gian to lớn, một gian nhà chính, một gian phòng bếp, Ninh Bân và Ninh Hạo ắt là ngủ gần gian của cha mẹ, đầu phía tây hẳn là phòng ngủ của Ninh Hinh. Cách cửa nhà nàng cũng không xa, hai cánh cổng màu đỏ, trừ bỏ tường xây làm bình phong ở cổng, nhìn không được thứ gì khác.
Cố Thanh Sơn đứng ở cửa một lát, cũng không không nghe thấy động tĩnh gì, định bụng đi vào, lại cảm thấy không có được lý do thích hợp. Sợ bị người bên ngoài nhìn thấy mình, nhìn ngó xung quanh một cái, hắn cẩn thận mỗi một bước chân mà rời đi, đi sang nhà Tứ thẩm Doãn gia.
“Thanh Sơn đến đấy à? Cơm nước chưa? Tiểu Hà đương nấu cơm, trong chốc lát là có thôi”. Tứ thẩm đang ở ngoài vườn hái rau dại cho gà ăn, thấy hắn vào cửa liền nhiệt tình hô lớn.
Cố Thanh Sơn cảm thấy được Tứ thẩm này cũng không xấu, còn thật sự quan tâm hắn, chung quy không đem việc trượng phu của mình vì cứu người mà mất mạng ra nói ngoài miệng, làm như đã quên đi vậy.
“Cháu ăn rồi, thẩm, đêm qua cháu bắt được một con chồn, đưa tới cho thẩm một cái đùi, nấu cho đệ đệ muội muội ăn đi”. Cố Thanh Sơn đem bọc lá sen đưa cho đệ đệ, Doãn Tứ thẩm ánh mắt liền sáng lên.
“Ui… đây hẳn là một con chồn to nha, trời ạ, Tiểu Hà mau tới, đem đồ cất đi nào”. Doãn Tứ thẩm sợ bẩn không dám cầm, vội vàng kêu nữ nhi ra.
Tiểu Hà so với Ninh Hinh nhỏ hơn nửa tuổi, mười hai, vóc người lại cùng Ninh Hinh không sai biệt lắm. Đang ở trong phòng nhóm lửa, nghe được bên ngoài gọi, có thịt ăn, mặt mày hớn hở chạy đến vui mừng kêu một tiếng Thanh Sơn ca ca, tiến đến nhận cái đùi nặng trịch mang vào trong bếp.
Cố Thanh Sơn bình thản nhìn nàng một cái, đem đùi chồn đưa sang, lại quay đầu cùng Tứ thẩm nói chuyện. Trong lòng lại càng khẳng định ý nghĩ của chính mình, chính là thật thích Ninh Hinh, nhìn đến Ninh Hinh, đầy người là nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn không đủ rồi lại không dám nhìn, trong lòng cũng nhanh chóng mà hồi hộp không thôi. Vừa mới nhìn đến Tiểu Hà, cái cảm giác gì cũng đều không có, cảm giác cùng với lúc nhìn thấy ca ca của nàng là Doãn Tiểu Xuyên cũng chẳng khác gì nhau.
Đàm thoại vài câu, Cố Thanh Sơn cáo từ. Doãn Tứ Thẩm cười tiễn đi ra, ngoài miệng càng không ngừng khen:
“Thanh Sơn thật là một đứa trẻ tốt, không tính tới chuyện báo ân báo đáp, mấu chốt là tình nghĩa hai gia đình a, lúc nương con còn sống thì chúng ta chẳng khác gì người một nhà. Đêm 30, Thẩm vốn là muốn gọi con cùng đi lễ mừng năm mới, ai ngờ bị đoạt trước, đương nhiên hắn cũng là có ý tốt, tựa như con đưa cho thẩm cái đùi chồn này vậy, hay là đưa đến cho nhà hắn một cái giống vậy, cũng là trọn tình nghĩa a”
Tứ Thẩm nói chuyện dài dòng, chủ yếu biện minh rằng mình không phải da mặt dày lấy đồ mà không đáp lại, mà có qua có lại cho toại lòng nhau, cho rằng mình xứng đáng nhận được lễ vật đáng giá như vậy.
Đầu lông mày Cố Thanh Sơn bỗng dãn ra, trong lòng đột nhiên lóe sáng. Đúng rồi, hắn cũng có thể có lý do đưa đùi chồn, dù sao người ta cũng đã đãi hắn một chút cơm tất niên mà, bình thường Ninh Hinh cùng Ninh Hạo cũng thường xuyên mang chút thức ăn qua cho hắn, hắn bất quá là cho người ta mấy trái dưa hấu mà thôi. Chớ không phải có tật giật mình, vì trong lòng có Ninh Hinh mà không dám đi Ninh gia? Nghĩ vậy hắn vỗ mạnh một cái, bước nhanh mà đi.
Trở lại ruộng dưa, dùng lá sen bọc lại 2 cái đùi chồn, bước đi vè hướng Ninh gia.
Danh sách chương