Xa xa đã nhìn thấy cánh cổng đỏ của Ninh gia, trong lòng Cố Thanh Sơn liền vui mừng. Chỉ cần khoảng cách gần nàng một chút, cũng khiến tâm tình của hắn trở nên thư sướng hơn bao giờ hết. Đi tới cửa, hắn dừng bước để ổn định tâm tình của mình đôi chút, mới cất bước vào trong.
“Ninh đại bá, đại nương….” Cố Thanh Sơn gọi lớn, rồi xách theo đồ vật này đến gần cửa chính.
Ninh Hạo nghe được, mở một cánh cổng ra: “Thanh Sơn ca ca, thật là huynh, từ xa đã nghe được giọng huynh rồi.”
Cố Thanh Sơn cười ha hả, hỏi: “Mấy hôm nay sao đệ không đến vườn rau?”
“Hôm nay nượng đệ dẫn đệ lên trấn trên họp chợ, Thanh Sơn ca ca, huynh vào nhà ngồi đi.” Ninh Hạo mời hắn tiến vào nhà.
“Ừm” Thật ra Cố Thanh Sơn hy vọng hắn có thể hỏi rằng vì sao Ninh Hinh không đến vườn rau, nhưng hẳn là giờ cũng không cần hỏi, xem ra là cùng nương của nàng lên trấn trên họp chợ rồi.
Vừa tiến vào nhà, đã thấy nương của Ninh Hinh từ trong phòng bếp đi ra: “Thanh Sơn đến rồi à, thằng nhỏ này, để cho Ninh Hinh, Ninh Hạo bảo con đến dùng cơm con lại không chịu, khách khí như vậy làm gì chứ”
Cố Thanh Sơn cười, đưa hai bọc lá sen: “Đại nương, hôm qua con bắt được con chồn, biếu người hai cái đùi. Người hầm thịt cho Tiểu Hạo ăn đi”
Nương của Ninh Hinh sửng sốt: “Ôi! Cái đùi chồn này lớn thật nha, Thanh Sơn à, con giữ lại ăn đi, hoặc là đem lên trấn trên bán, bán được không ít tiền đâu.”
“Đại nương, người còn nói con khách khí, người như này thì chắc không phải khách khí đâu. Người không nhận, về sau con cũng không dám đến ăn cơm nữa.” Cố Thanh Sơn cười đem đùi chồn đặt trên bàn.
Nượng của Ninh hinh vốn đang muốn từ chối, lại thấy tâm ý của đứa nhỏ này, nếu từ chối, chỉ sợ từ nay về sau hắn lại không dám đến nhà mình ăn cơm nữa, bây giờ nhận cũng không sao, sau này có cái gì ngon đưa lại cho hắn là được.
Nghĩ vậy, nương của Ninh Hinh cũng không nhún nhường nữa, cười nói: “Đứa nhỏ ngoan, con đã có tâm vậy, tối nay ăn cơm ở đây đi, dù là cuối hạ rồi, nhưng thịt cũng không để lâu được, vừa may hôm nay ta có lên trấn trên mua về nhiều đường phèn đỏ lắm, nấu giò hầm đường phèn đỏ, cho các con ăn đỡ thèm, sẵn cho Ninh Hinh bồi bổ cơ thể một chút.”
Nhắc đến tên Ninh Hinh, tâm Cố Thanh Sơn nhảy dựng lên, cố gắng ổn định tâm tình bình thản, nói: “Ninh Hinh muội muội làm sao vậy, mấy hôm nay cũng không thấy muội ấy đi ra vườn rau, muội ấy sinh bệnh hay sao ạ?”
Nương của Ninh Hinh ngượng ngùng cười: “Không có gì đâu, chỉ là cơ thể không thoải mái một chút thôi, mấy ngày nữa là khỏi. Tiêu Hạo, con ngồi chơi với Thanh Sơn ca ca một chút, nương đi nấu cơm”
Cố Thanh Sơn nhìn theo nương của Ninh Hinh đi vào dãy phòng phía Tây, hắn biết gian đầu tiên bên trong dãy phòng đó là phòng ngủ của Ninh Hinh, xem ra là nàng đang ở trong phòng nghỉ ngơi rồi, đã nói nấu ăn bồi bổ cho nàng, lại bảo nàng không việc gì, rốt cuộc là nàng bị làm sao vậy chứ? (MasterQ: Mùa dâu rụng tới đó ngố ạ…mặt đần thối ra thì làm sao cua gái, theo gia đi, gia sẽ yêu thương cưng như trứng mỏng :3 )
Thanh Sơn ngồi không yên, trong lòng cứ thấp thỏm, liếc mắt nhìn một người cũng đang ngồi không yên Tiêu Hạo, cười nói: “Tiểu Hạo, hai ngày trước vừa mưa, khẳng định thượng nguồn lại sẽ rất nhiều cá, chúng ta đi bờ sông lấy cái lộp đem về đây đi”
“Được đó, được đó” Ninh Hạo đang chuyện nương bảo ngồi chơi tiếp chuyện thì phải nói chuyện gì, nghe được lời này lập tức nhảy dựng lên, lôi kéo cánh tay to lộ ra khỏi tay áo của Thanh Sơn.
“Đại nương, bọn con đi ra sông xem lộp có bắt được cá tôm không nhé” Cố Thanh Sơn bị hắn lôi kéo ra ngoài, liền hướng về phía phòng bếp nói vọng.
Nương của Ninh Hinh xuyên qua cửa sổ nhìn ra sân nhà nói: “Được, đi nhanh đi, về sớm ăn cơm nữa”
Nhìn theo bóng dáng của tiểu tử, nương Ninh Hinh lặng lẽ thở dài, thật là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc mệnh khổ như vậy
Ninh Hạo vung chân chạy như bay, đến nơi vắng người, Cố Thanh Sơn cố ý thả chậm cước bộ nói: “Tiểu Hạo, đệ có nhớ ngày tỷ của đệ chưng cá không? Ăn ngon thật, nhớ lại ta còn muốn chảy nước miếng”
“Đúng vậy, đệ thích nhất là ăn cá, so với thịt ăn ngon hơn nhiều, chúng ta đi nhanh lên, không chừng lại bắt được 5 con cá lớn đấy chứ” Ninh Hạo mặt mày hớn hở nói.
“À, đúng rồi, Ninh Hinh bị làm sao vậy, bệnh à, có mời đại phu xem qua chưa?” Cố Thanh Sơn vờ lơ đãng hỏi
Ninh Hạo nhìn chung quanh không có ai, liền tiến lại gần hăn, thần bí nói: “Thanh Sơn ca ca, nương không cho đệ kể với người ngoài, nhưng huynh không phải người ngoài, đệ lén nói cho huynh biết. Tỷ tỷ của đệ xảy ra chuyện, hôm ăn cá xong đó, khi về nhà trên váy của tỷ thấm một mảng máu, dọa đệ sợ muốn chết”
Cố Thanh Sơn cả kinh, dừng bước chân, hai tay bắt lấy vai Ninh Hạo, mặt mày ngưng trọng: “Ninh Hinh bị thương sao? Có nặng lắm không? Tại soa lại bị thương?”
Ninh Hạo bị đau đến nhe rang, trợn mắt: “Thanh Sơn ca ca, huynh mau bỏ đệ ra. Ui! Đau chết”
Cố Thanh Sơn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng buông tay: “Ta nhất thời sốt ruột, thực xin lỗi đệ”
Ninh Hạo cũng không phải đứa nhỏ yếu ớt, chẳng những không oán trách, ánh mắt còn hâm mộ nói: “Thanh Sơn ca ca khỏe thật, đệ chỉ cần bằng một phần của huynh thôi là tốt rồi”
“Đệ còn nhỏ, đợi đệ lên 17 tuổi, khẳng định còn khỏe hơn ta. Đệ nói nhanh lên, Ninh Hinh bị làm sao vậy?”
Ninh Hạo lại nhìn quanh một chút, thấp giọng nói: “Nương và tỷ tỷ trong phòng nói chuyện, đệ là nghe lén được mà thôi. Nương nói, nữ nhân khi trưởng thành đều sẽ đổ máu như vậy, đừng lo…cái này gọi là gì ấy nhỉ. Hình như là quỳ thủy. Mỗi tháng đều sẽ có vài ngày như vậy, nương nói bị như vậy là có thể sinh tiểu oa nhi. Bất quá, đệ cũng không rõ, sinh tiểu oa nhi và đổ máu thì có liên hệ gì, Thanh Sơn ca ca, huynh có biết không?”
Ánh mắt trong suốt của Ninh Hạo lướt đến, khuôn mặt gầy nhỏ tuấn tú của Cố Thanh Sơn có chút phiếm hồng, hắng giọng một cái để che dấu tâm tình, nói: “Ta cũng không biết, chuyện của nữ nhân làm sao ta biết. Nếu đại nương đã nói đừng lo lắng, chắc hẳn không cần lo lắng, nào chúng ta đi xem lộp cá đi, cược không, đệ cược bao nhiêu con cá?”
Thành công dời đi lực chú ý của Ninh Hạo, Cố Thanh Sơn yên lặng thở nhẹ ra một hơi, trong lòng có điểm mừng thầm. Ninh Hinh trưởng thành rồi, thành một cô nương rồi, hai năm nữa thành thân, là có thể sinh một tiểu oa nhi mập mạp rồi nha.
Hắn cũng biết một chút về những chuyện của nữ nhân. Ngày nương hắn còn sống, thân thể cũng không khỏe, trong tháng sẽ có vài ngày nằm trên giường không dậy nổi. Có một lần, hắn thấy cha mình giặt một cái váy dính đầy máu, hắn sợ hãi, nghĩ đến mẫu thân sắp không qua khỏi. Khi đó, cha của hắn cười nói với hắn, không có việc gì, nữ nhân khi trưởng thành đều sẽ có vài ngày như vậy, nếu không như thế, sẽ không sinh được tiểu mập mạp. Còn nói hắn sau này cưới nương tử, tuyệt đối không được để nương tử làm việc trong những ngày ấy, lại còn phải bồi bổ thức ăn cho nàng.
Ngày đó, cha còn cười hề hề nói với hắn, tương lai con phải tẩm bổ cho nương tử của mình thật tốt, hưởng sung sướng cũng là con thôi. Bộ dạng của cha luôn hàm hậu thành thật, duy chỉ có ngày đó là gian manh một chút, Cố Thanh Sơn nhớ lại chỉ muốn cười.
Ninh Hạo đem cái lộp lên, hôm nay bắt được ba con cá, một con cá chép béo ú, hai con cá mè trắng và một đống tép.
“Thanh Sơn ca ca, có một con cua nè!” Hai mắt Ninh Hạo tỏa sáng, thật cẩn thận cầm một cái chân cua kéo lên. Con cua kia cũng không cam tâm bị người ta lôi kéo, liền huơ cái càng lên kẹp tay cậu bé. Ninh Hạo giật bắn vung tay, con cua rơi xuống đất, hắn đứng một bên cười ha hả.
Cố Thanh Sơn mỉm cười, vừa liếc mắt nhìn cậu thiếu niên bướng bỉnh, vừa thu dọn hộp tôm tép, đưa cậu bé về nhà. Ninh Hinh cần bồi bổ cơ thể, vừa vặn hắn đến đúng lúc, hết đùi heo rồi đến cá tôm, trong lòng sung sướng, giống như làm được một chuyện đại trọng sự.
Nương của Ninh Hinh là một người nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong món chân giò hầm đường phèn, cá mè hấp, cá chép ninh cách thủy, trứng chim xào mướp đắng, cá sốt cà. Đối với nhà nông gia mà nói, đây đã là bữa ăn tốt nhất, một năm Cố Thanh Sơn không ăn được bao lần.
“Thanh Sơn à, ngồi đi con, ăn nhiều một chút” Cha của Ninh Hinh cũng vừa về nhà, nhiệt tình đón tiếp.
Ninh Hạo nhìn người một nhà, thấy mình với Cố Thanh Sơn mới là thân thiết nhất, cũng không chịu thua kém mà lôi kéo hắn ngồi cạnh mình: “Thanh Sơn ca ca, huynh đừng khách khí, mọi người đều là người thân cùng một nhà.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn sốt sắng, có trời mới biết hắn muốn trở thành người một nhà với họ như thế nào. Trên tay tiếp nhận đôi đũa mà cha của Ninh Hinh đưa đến, nhưng hắn cũng không vội ăn, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phòng của Ninh Hinh,
“A Hinh, nương lấy con mỗi thứ một ít đồ ăn đây, con ăn ở trên kháng luôn đi”. Nương của Ninh Hinh đẩy cửa phòng ra, đem chén đĩa vào phòng.
“Nương ơi, con cũng không thể nằm suốt ngày được, con ra ngoài ăn ngay đây.” Giọng nói của Ninh Hinh mềm mại, mang theo hơi hướng làm nũng, trôi vào tai Cố Thanh Sơn lại giống như thành con sâu nhỏ, bò đến tận đầu quả tim của hắn.
“Không phải là nghe theo lời nương sao, không thể cảm lạnh, không thể vất vả. Con đó, tính tính không chịu yên ổn, cho con xuống giường, con lại đi tìm việc mà làm, ban đầu phải chú ý, bị bệnh một chút về sau sẽ không tốt. Nhanh ăn cơm đi, ăn nhiều một chút” Nương của Ninh Hinh đau lòng nhìn khuê nữ, thấp giọng nói.
Ninh Hinh nhìn những đĩa thức ăn như cái núi nhỏ, ưu sầu kéo tay áo của nương mình nói: “Nương thật đúng là mẹ ruột của con đó, nương nói con không được ăn ít, nhiều như vậy sao con ăn hết chứ, ít lại một chút không được sao?”
Ngày thường Ninh Hinh nói chuyện cũng thùy mị điềm đạm lắm, nhưng cũng không giống giọng điệu như hôm nay, Cố Thanh Sơn nghe mà muốn say đắm trong đó.
Hắn cắn một cái bánh bột mỳ, trong lòng yên lặng suy nghĩ: về sau cưới Ninh Hinh về, thời điểm nguyệt sự như này hắn cũng sẽ không để nàng làm việc, cũng sẽ làm thêm cho nàng một đống đồ ăn bồi bổ, sau đó nghe nàng làm nũng, gọi hắn là tướng công thân ái ~~~
Cố Thanh Sơn tưởng tượng say sưa, rồi tự mình cười khúc khích, khiến cho cha Ninh Hinh và Ninh Hạo cùng khó hiểu mà nhìn.