Edit by: Đại Cô Nương [dihoacungblog.wordpress.com]
“Tỉ phu, tỉ tỉ ta về nhà sao?” Ninh Hinh vui mừng chạy lại đứng ở bên cạnh xe ngựa.
Ninh Giang cùng Hạ Vũ cũng nhanh chóng đi tới “Muội phụ, muội cũng tới rồi?”
Hạ Vũ cười nói – “Ta quay trở thôn đưa một ít vải, thuận tiện mang cho Ninh Hinh một vài xiêm y. Tiểu Quyên mang thai, bụng nàng cũng to hơn vài vòng những y phục trước đây đều không thể mặc vừa, có vài bộ mới chưa có mặc qua nên Tiểu Quyên bảo ta mang đến cho Ninh Hinh”
Nói xong hắn đưa qua cho Ninh Hinh một gói đồ nhỏ. Ninh Hinh cười nói – “Tỉ phu, ánh mắt huynh thật tốt, nhìn từ bờ sông bên kia đã có thể nhận ra ta?”
Hạ Vũ cười haha: “Ta cũng không phải là nhìn thấy muội, ta là nhìn thấy cái đầu to lớn của lợn rừng nên tới”
Mọi người cùng phá lên cười, liền Doãn tứ thẩm và Tiểu Hà đều cười nhìn đi lại, Tiểu Xuyên nàng dâu cũng đi theo cười, nhưng khi vừa nhìn thấy Hạ Vũ trên mặt cứng đờ, cười không nổi.
“Ha, vài ngày không gặp, huynh ngày càng biết chọc người, xem muội thay tỉ tỉ thu nhập huynh” Ninh Hinh nói cuốn tay áo như muốn đánh hắn, bị Ninh Giang cười kéo lại.
Sức lực của cô em vợ vốn cũng chẳng là bao mạnh, Hạ Vũ cũng không để ý, thật sự hướng tới phía con lợn rừng đi lại “Không phải là chọc muội. Mấy ngày nay, tỉ tỉ muộn nôn oẹ nghiêm trọng, ăn gì cũng không được, nôn đến không còn thứ gì. Ngày đó có ngừời đến trấn bán thỏ hoang, ta mua 2 con cho nàng ăn, nàng ăn đến ngon. Hôm nay ta đi ngang qua đây, xem có con lợn rừng, ta nghĩ đến mua một ít cho tỉ tỉ muội ăn, đến gần lại là thấy muội”
Vừa nói hắn vừa đi lại gần chỗ để nhìn lợn rừng
Tiểu Xuyên nàng dâu chột dạ cúi đầu đi đến nồi đang nấu trên bếp, định ngồi xuống để ngăn cho hắn nhận ra mình. Nhưng là Hạ Vũ lại nhanh nhận ra nằng, vui mừng nói “Ai! Ngươi không phải là người đã bán thỏ hoang hôm đó sao, lợn rừng này hẳn là cũng là ngươi bán đi? Bao nhiêu tiền một cân, ta lại muốn mua”
Tiểu Xuyên nàng dâu đỏ mặt vội vàng xua tay: “Ngươi nhận sai người rồi, ta không… không bán qua thỏ hoang”
Cố Thanh Sơn nghe qua liền minh bạch, trầm mặt đã đi tới “Đệ muội, ngày đó ta hỏi ngươi vì sao không đem 2 con thỏ to đưa cho Ninh Hinh, ngươi nói là nấu chung với đồ ăn, nhưng là đại gia đều không có ăn qua thịt thỏ, nguyên lại là ngươi cầm đi bán”
Tiểu Xuyên nàng dâu mặt từ đỏ liền chuyển qua tím, còn không biết nói gì, bên cạnh mọi người đã bắt đầu nghị luận. Có nói Doãn gia đuối lý, vong ân bội nghĩa, còn có chỉ vào Tiểu Xuyên cười to, có người chanh chua nói khó trách thành thân nửa năm cũng hoài không lên đứa nhỏ, nguyên lai là do thiếu đạo đức.
Doãn tứ thẩm nóng giận quay qua tát cho nàng một cái mà nói “Ngươi thật là kiến thức hạn hẹp, cũng không phải chưa từng trải qua việc đời, Thanh Sơn đối với nhà chúng ta chính là tín nhiệm, người thế mà có thể làm ra cái chuyện không bằng heo chó này”
Tiểu Xuyên nàng dâu bụm miệng khóc lớn “Ta không có, không có… là hắn ngụm máu phun người”
Hạ Vũ là người buôn bán nhiều năm, loại người nào mà hắn chưa từng gặp qua, thấy nàng cười nhạo ánh mắt cuả bản thân, dứt khoát thản nhiên trả lời: “Ngươi thế nào mà còn không chịu thừa nhận, hai con thỏ xám lớn, trên cổ đều là do trúng tên, ta đưa cho người nhất điếu tiền, người còn nói về sau chính là tiền riêng của người”
“Ngươi…” Tiểu Xuyên nàng dâu dùng tay chỉ về hướng Hạ Vũ nhưng là nói không ra lời, Doãn tứ thẩm ở một bên khá tức giận, đối với nàng nói “Ngươi thế nhưng là bán được tiền lớn mà lại đem giấu đi, giấu ở đâu, nhanh đi cầm lại đưa cho Thanh Sơn”
Tiểu Xuyên nàng dâu đau đến nhe răng trợn mắt, một bên trốn la lên “Nào có nhất điếu tiền, rõ ràng chỉ là 500 văn, hắn cố ý nói nhiều hơn hàm hại ta”
Mọi người đứng xem náo nhiệt liền cười to, Hạ Vũ cùng là cười theo nói “Ngươi thừa nhận là tốt rồi, quả thật là 500 văn, ta mà còn không nói thêm ngươi làm sao mà chịu thừa nhận chính mình”
Doãn tứ thẩm thở phì phì quát Tiểu Xuyên nhanh về nhà lấy tiền, Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua phía Ninh Hinh đang rối rắm một chút, chung quy là không có mở miệng, chuyển qua hướng Ninh Giang nói “Ninh Giang đại ca, đây là ai giới thiệu với ta một tiếng nha”
Ninh Giang cười nói “Đây là muội phu của ta, Ninh Quyên cô gia – Hạ Vũ, là Hạ gia trang thiếu chủ. Muội phu, đây là người ở thôn chúng ta vừa mới phục hoàn binh dịch trở về – Cố Thanh Sơn, lợn rừng này là chính hắn săn được”
Hạ Vũ cao thấp đánh giá Cố Thanh Sơn, gật đầu tán thưởng “Huynh đệ có bản sự không tệ, ta còn muốn mua khối thịt cho nàng dâu của ta ăn đấy, người có thể bán không”
Cố Thanh Sơn không nói hai lời, cầm lấy dao cắt liền một cái chân, hào phóng đưa qua Hạ Vũ “Cầm về ăn đi thôi, còn mua gì, cũng không phải là người ngoài, ngươi mà trả tiền ta lại không cho”
Cũng là người thân cuả Ninh Hinh, tự nhiên hắn muốn tạo mối quan hệ thân thiết, chỉ là một cái chân heo tính là cái gì.
Ninh Hinh nghe được hắn nói “Cũng không phải người ngoài”, liền ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu trốn ra sau lưng đại đường ca.
Ninh Giang cũng không có nghĩ nhiều như vậy, Hạ Vũ vốn là cô gia của Ninh Gia, tự nhiên cũng không phải là ngoại nhân, Thanh Sơn vốn là luôn hào phóng, cũng không có nửa điểm cảm thấy áy náy nài nọ, cùng lắm thì sau này đưa một ít lễ vật qua lại, bồi thường cho hắn cái khác.
Hạ Vũ cố ý lấy tiền túi ra trả, Cố Sơn chết sống không chịu nhận, cứng rắn nói là cho hắn được nhà mới thêm chuyện vui, 2 người đẩy qua đẩy lại cả buổi, vẫn là Ninh Giang ra mặt hoà giải – “Muội phu, nếu là Thanh Sơn đã không chịu nhận thì ngươi cũng không cần phải đưa qua, như vậy đi, ngươi xem Thanh Sơn này phòng cũng là sắp xong, về sau còn muốn cưới vợ, chờ hắn bố trí phòng mới thời điểm, ngươi mang đến chút vải dệt góp thêm chút vui đi”
Song phương liền quyết định như vậy rồi, Hạ Vũ vội vàng theo xe ngựa vui mừng mà quay trở về, mọi người lại quay trở về tiếp tục công việc.
Doãn tứ thẩm nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về, cầm theo 500 văn, đỏ mặt cùng thở gấp nói “Thanh Sơn, nhà chúng ta … là có lỗi với ngươi, ta đều là không còn mặt mũi để tới gặp ngươi. Con dâu ta cũng không có mặt mũi, ta đã đánh nàng một trận, đây là 500 văn tiền nàng bán, ta lại đưa cho ngươi”
Cố Thanh Sơn nhìn qua 500 văn tiền, thản nhiên nói “Trời nóng, mọi người hẳn là làm việc đều có chút mệt mỏi, thẩm không cần đưa tiền lại cho ta, mỗi ngày đều là đem mua đậu xanh nấu mấy nồi cho mọi người uống đi”
Doãn tứ thẩm vội vàng đáp ứng, vội vàng chạy vào trong thôn mua đậu xanh. Trước khi trời tối liền đem nửa túi tiền trở về còn đem đại trù Ninh Hỉ kêu đến.
Đêm đó đến lúc phát tiền công, Doãn tứ thẩm không có chịu nhận 100 văn tiền, Cố Thanh Sơn cất cao giọng nói – “Tứ thẩm người là nhận đi, ta nơi này là ân oán rõ ràng, đệ muội nếu là nói rõ ràng với ta, ta sẽ là đưa cho nàng 2 con thỏ cũng không phải là việc lớn lao gì, chỉ là ta không tán thành việc nàng lén lút làm như vậy. Mọi người đã chịu bỏ công sức, nên lấy tiền công như vậy mới là nên”
Doãn tứ thẩm ngượng ngùng xấu hổ vô cùng, tiếp nhận tiền công liên tục nói cảm tạ
Ngày thứ 2, chuyện xấu của Tiểu Xuyên được truyền ra khắp Ninh gia trang. Nàng rốt cuộc cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi công trường nhận tiền công, đi bờ sông giặt quần áo còn bị người trỉ trỏ sau lưng. Thật là vất vả giấu đi được 500 văn tiền, còn chưa có mua gì cho bản thân đã bị bà bà lấy đi mất, quả thực là đau lòng muốn chết, nhưng là bảo nàng đi tìm cái chì nằng cũng là không đủ quyết tâm. Trên mặt bị bà bà thực sự đánh cho 1 cái, sưng lên đến tận mấy ngày mới hết, khi ăn cơm thì đau đến thấu trời đất.
Mắt thấy Cốc Vũ đến, phòng cũng đã được đắp tường cao, qua vài ngày nữa đã có thể thượng lương [Đại cô nương: Thật là ta không tìm được cái từ gì lấp vào nên để nguyên :v] Hôm nay nhìn trời có vẻ âm u, Cố Thanh Sơn nói với mọi người nếu sáng mai nếu là có mưa liền nghỉ ngơi một ngày, chờ trời tốt hơn thì lại đến làm.
Hắn kêu Ninh Trường Thuỷ đến hỗ trợ xem công trường, đêm nay hắn muốn đi đánh một ít gà rừng, chim cút cùng nấm đưa cho Ninh Hinh cùng Ninh Hạo đem về.
“Ninh bá, đại nương, ta đến thăm Ninh Bân ca”. Cố Thanh Sơn vừa vào đến cửa la lớn, rồi đi đến phòng của Ninh Bân.
Ninh Hinh nương đều tiên chú ý không phải là những gì hắn cầm trên tay mà là đi nhìn đôi giày mà hắn đang đi. Là tay nghề của khuê nữ nhà mình, là nương sao có thể không nhận ra, Từ ngày đôi giày kia biến mất, Ninh Hinh nương mấy ngày này thực không có yên lòng, nói bóng nói gió hỏi Ninh Hinh qua, nhưng đều là bị nàng chuyển hướng qua đề tài khác.
Đến khi nhìn thấy đôi giày là dưới chân hắn, Ninh Hinh nương đều là thở dài nhẹ nhỏm, u oán liếc khuê nữ mình một cái. Không phải chỉ là làm giày cho Thanh Sơn sao, việc gì mà phải che đậy? Thanh Sơn có ân tình lớn với nhà mình như vậy, đừng nói là làm một đôi giày, liền tính có thể làm cả mấy cái chăn giường, xiêm y cũng là đúng, nàng chỉ biết tán thành không có khả năng phản đối đi.
Không đúng rồi… không đối.
Ninh Hinh nương càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp lắm, liền là thấy cớ sao lại là phải giấu diếm, nàng lại cố tính giấu vậy hẳn chứng minh là có vấn đề.
Mang theo ánh mắt tìm tói, Ninh Hinh nương nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hắn đang ngồi bên cạnh Ninh Bân, là mấy nam nhân nói chuyện,
Ninh Hinh cha cười nói “Thanh Sơn thế nào, ngươi mang đến cái đầu heo kia quả là có chỗ thực dụng, lão thần tiên thích nhất là ăn đầu heo cùng với lỗ tai, nhất là khi được kết hợp cùng với dược liệu ninh qua. Ngươi xem bọn hắn cũng được dưỡng béo lên không ít. Chính là ngươi vất vả, vừa phải vội vàng làm phòng mới lại còn phải vào núi đi săn”
Lão thần tiên nằm ở xích đu dương dương tự đắc nói “hắn vất vả là xứng, không chịu được vất vả thì làm sao có thể thú được tức phụ xinh đẹp như hoa, ngươi nói đúng không nha … Tiểu Ninh?”
Ninh Hinh lập tức xoay người sang hướng khác đổ nước, che giấu đi vẻ mặt mất tự nhiên của mình. Đợi đến khi sắc mặt bình tỉnh rồi mới quay mặt lại, 2 tay nâng lên ly trà cấp lão đại thân tiên “Ngài uống trà đi”
Lão gia tử cười ha ha, bỗng chốc nhìn ra vẫn qua quan hệ của 2 người lại tiến thêm 1 bước, cùng trước kia không giống, càng đùa càng vui.
Ninh Bân nhẹ giọng nói “A Hinh, muội cũng đưa qua cho Thanh Sơn một chén nước uống nha”
Ninh Hinh không nghĩ cùng Cố Thanh Sơn tiếp xúc gần gũi, sợ lại bị Lão thần tiên nói lời trêu ghẹo, liền qua loa tắc trách nói “Hắn không khát, lúc nãy còn mới uống một bán lớn đậu xanh”
Cố Thanh Sơn ngầng đầu lên nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống của Ninh Hinh, nhẹ nhàng cười, phụ hoạ nói “Ừ, ta không khát, ta vừa uống rồi”
Lão thần tiên nghe được cười haha, đung đưa xích đu qua lại làm nước trà bị đổ văng ra ngoài. Ninh Hinh sợ hắn bị nóng, vội vàng đem cốc nước bưng trở vèe, còn nhìn hắn trừng mắt cười cái gì nha
Cố Thanh Sơn ánh mắt ý thức nhìn theo Ninh Hinh, chẳng sợ chính là nhìn theo Ninh Hinh, cũng xem như vậy chuyên chú “Ninh Hinh, kỳ thật… ta đột nhiên lại muốn uống nước”
Ninh Hinh quay đầu nhìn thấy bộ dáng mong đợi của hắn, nháy mắt có chút mơ hồ, lại không đành lòng lơ hắn, liền đưa qua cho hắn một chén nước chè.
Đại cô nương: Cái này giống như mặt trong đã tỏ mặt ngoài còn e
“Tỉ phu, tỉ tỉ ta về nhà sao?” Ninh Hinh vui mừng chạy lại đứng ở bên cạnh xe ngựa.
Ninh Giang cùng Hạ Vũ cũng nhanh chóng đi tới “Muội phụ, muội cũng tới rồi?”
Hạ Vũ cười nói – “Ta quay trở thôn đưa một ít vải, thuận tiện mang cho Ninh Hinh một vài xiêm y. Tiểu Quyên mang thai, bụng nàng cũng to hơn vài vòng những y phục trước đây đều không thể mặc vừa, có vài bộ mới chưa có mặc qua nên Tiểu Quyên bảo ta mang đến cho Ninh Hinh”
Nói xong hắn đưa qua cho Ninh Hinh một gói đồ nhỏ. Ninh Hinh cười nói – “Tỉ phu, ánh mắt huynh thật tốt, nhìn từ bờ sông bên kia đã có thể nhận ra ta?”
Hạ Vũ cười haha: “Ta cũng không phải là nhìn thấy muội, ta là nhìn thấy cái đầu to lớn của lợn rừng nên tới”
Mọi người cùng phá lên cười, liền Doãn tứ thẩm và Tiểu Hà đều cười nhìn đi lại, Tiểu Xuyên nàng dâu cũng đi theo cười, nhưng khi vừa nhìn thấy Hạ Vũ trên mặt cứng đờ, cười không nổi.
“Ha, vài ngày không gặp, huynh ngày càng biết chọc người, xem muội thay tỉ tỉ thu nhập huynh” Ninh Hinh nói cuốn tay áo như muốn đánh hắn, bị Ninh Giang cười kéo lại.
Sức lực của cô em vợ vốn cũng chẳng là bao mạnh, Hạ Vũ cũng không để ý, thật sự hướng tới phía con lợn rừng đi lại “Không phải là chọc muội. Mấy ngày nay, tỉ tỉ muộn nôn oẹ nghiêm trọng, ăn gì cũng không được, nôn đến không còn thứ gì. Ngày đó có ngừời đến trấn bán thỏ hoang, ta mua 2 con cho nàng ăn, nàng ăn đến ngon. Hôm nay ta đi ngang qua đây, xem có con lợn rừng, ta nghĩ đến mua một ít cho tỉ tỉ muội ăn, đến gần lại là thấy muội”
Vừa nói hắn vừa đi lại gần chỗ để nhìn lợn rừng
Tiểu Xuyên nàng dâu chột dạ cúi đầu đi đến nồi đang nấu trên bếp, định ngồi xuống để ngăn cho hắn nhận ra mình. Nhưng là Hạ Vũ lại nhanh nhận ra nằng, vui mừng nói “Ai! Ngươi không phải là người đã bán thỏ hoang hôm đó sao, lợn rừng này hẳn là cũng là ngươi bán đi? Bao nhiêu tiền một cân, ta lại muốn mua”
Tiểu Xuyên nàng dâu đỏ mặt vội vàng xua tay: “Ngươi nhận sai người rồi, ta không… không bán qua thỏ hoang”
Cố Thanh Sơn nghe qua liền minh bạch, trầm mặt đã đi tới “Đệ muội, ngày đó ta hỏi ngươi vì sao không đem 2 con thỏ to đưa cho Ninh Hinh, ngươi nói là nấu chung với đồ ăn, nhưng là đại gia đều không có ăn qua thịt thỏ, nguyên lại là ngươi cầm đi bán”
Tiểu Xuyên nàng dâu mặt từ đỏ liền chuyển qua tím, còn không biết nói gì, bên cạnh mọi người đã bắt đầu nghị luận. Có nói Doãn gia đuối lý, vong ân bội nghĩa, còn có chỉ vào Tiểu Xuyên cười to, có người chanh chua nói khó trách thành thân nửa năm cũng hoài không lên đứa nhỏ, nguyên lai là do thiếu đạo đức.
Doãn tứ thẩm nóng giận quay qua tát cho nàng một cái mà nói “Ngươi thật là kiến thức hạn hẹp, cũng không phải chưa từng trải qua việc đời, Thanh Sơn đối với nhà chúng ta chính là tín nhiệm, người thế mà có thể làm ra cái chuyện không bằng heo chó này”
Tiểu Xuyên nàng dâu bụm miệng khóc lớn “Ta không có, không có… là hắn ngụm máu phun người”
Hạ Vũ là người buôn bán nhiều năm, loại người nào mà hắn chưa từng gặp qua, thấy nàng cười nhạo ánh mắt cuả bản thân, dứt khoát thản nhiên trả lời: “Ngươi thế nào mà còn không chịu thừa nhận, hai con thỏ xám lớn, trên cổ đều là do trúng tên, ta đưa cho người nhất điếu tiền, người còn nói về sau chính là tiền riêng của người”
“Ngươi…” Tiểu Xuyên nàng dâu dùng tay chỉ về hướng Hạ Vũ nhưng là nói không ra lời, Doãn tứ thẩm ở một bên khá tức giận, đối với nàng nói “Ngươi thế nhưng là bán được tiền lớn mà lại đem giấu đi, giấu ở đâu, nhanh đi cầm lại đưa cho Thanh Sơn”
Tiểu Xuyên nàng dâu đau đến nhe răng trợn mắt, một bên trốn la lên “Nào có nhất điếu tiền, rõ ràng chỉ là 500 văn, hắn cố ý nói nhiều hơn hàm hại ta”
Mọi người đứng xem náo nhiệt liền cười to, Hạ Vũ cùng là cười theo nói “Ngươi thừa nhận là tốt rồi, quả thật là 500 văn, ta mà còn không nói thêm ngươi làm sao mà chịu thừa nhận chính mình”
Doãn tứ thẩm thở phì phì quát Tiểu Xuyên nhanh về nhà lấy tiền, Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua phía Ninh Hinh đang rối rắm một chút, chung quy là không có mở miệng, chuyển qua hướng Ninh Giang nói “Ninh Giang đại ca, đây là ai giới thiệu với ta một tiếng nha”
Ninh Giang cười nói “Đây là muội phu của ta, Ninh Quyên cô gia – Hạ Vũ, là Hạ gia trang thiếu chủ. Muội phu, đây là người ở thôn chúng ta vừa mới phục hoàn binh dịch trở về – Cố Thanh Sơn, lợn rừng này là chính hắn săn được”
Hạ Vũ cao thấp đánh giá Cố Thanh Sơn, gật đầu tán thưởng “Huynh đệ có bản sự không tệ, ta còn muốn mua khối thịt cho nàng dâu của ta ăn đấy, người có thể bán không”
Cố Thanh Sơn không nói hai lời, cầm lấy dao cắt liền một cái chân, hào phóng đưa qua Hạ Vũ “Cầm về ăn đi thôi, còn mua gì, cũng không phải là người ngoài, ngươi mà trả tiền ta lại không cho”
Cũng là người thân cuả Ninh Hinh, tự nhiên hắn muốn tạo mối quan hệ thân thiết, chỉ là một cái chân heo tính là cái gì.
Ninh Hinh nghe được hắn nói “Cũng không phải người ngoài”, liền ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu trốn ra sau lưng đại đường ca.
Ninh Giang cũng không có nghĩ nhiều như vậy, Hạ Vũ vốn là cô gia của Ninh Gia, tự nhiên cũng không phải là ngoại nhân, Thanh Sơn vốn là luôn hào phóng, cũng không có nửa điểm cảm thấy áy náy nài nọ, cùng lắm thì sau này đưa một ít lễ vật qua lại, bồi thường cho hắn cái khác.
Hạ Vũ cố ý lấy tiền túi ra trả, Cố Sơn chết sống không chịu nhận, cứng rắn nói là cho hắn được nhà mới thêm chuyện vui, 2 người đẩy qua đẩy lại cả buổi, vẫn là Ninh Giang ra mặt hoà giải – “Muội phu, nếu là Thanh Sơn đã không chịu nhận thì ngươi cũng không cần phải đưa qua, như vậy đi, ngươi xem Thanh Sơn này phòng cũng là sắp xong, về sau còn muốn cưới vợ, chờ hắn bố trí phòng mới thời điểm, ngươi mang đến chút vải dệt góp thêm chút vui đi”
Song phương liền quyết định như vậy rồi, Hạ Vũ vội vàng theo xe ngựa vui mừng mà quay trở về, mọi người lại quay trở về tiếp tục công việc.
Doãn tứ thẩm nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về, cầm theo 500 văn, đỏ mặt cùng thở gấp nói “Thanh Sơn, nhà chúng ta … là có lỗi với ngươi, ta đều là không còn mặt mũi để tới gặp ngươi. Con dâu ta cũng không có mặt mũi, ta đã đánh nàng một trận, đây là 500 văn tiền nàng bán, ta lại đưa cho ngươi”
Cố Thanh Sơn nhìn qua 500 văn tiền, thản nhiên nói “Trời nóng, mọi người hẳn là làm việc đều có chút mệt mỏi, thẩm không cần đưa tiền lại cho ta, mỗi ngày đều là đem mua đậu xanh nấu mấy nồi cho mọi người uống đi”
Doãn tứ thẩm vội vàng đáp ứng, vội vàng chạy vào trong thôn mua đậu xanh. Trước khi trời tối liền đem nửa túi tiền trở về còn đem đại trù Ninh Hỉ kêu đến.
Đêm đó đến lúc phát tiền công, Doãn tứ thẩm không có chịu nhận 100 văn tiền, Cố Thanh Sơn cất cao giọng nói – “Tứ thẩm người là nhận đi, ta nơi này là ân oán rõ ràng, đệ muội nếu là nói rõ ràng với ta, ta sẽ là đưa cho nàng 2 con thỏ cũng không phải là việc lớn lao gì, chỉ là ta không tán thành việc nàng lén lút làm như vậy. Mọi người đã chịu bỏ công sức, nên lấy tiền công như vậy mới là nên”
Doãn tứ thẩm ngượng ngùng xấu hổ vô cùng, tiếp nhận tiền công liên tục nói cảm tạ
Ngày thứ 2, chuyện xấu của Tiểu Xuyên được truyền ra khắp Ninh gia trang. Nàng rốt cuộc cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi công trường nhận tiền công, đi bờ sông giặt quần áo còn bị người trỉ trỏ sau lưng. Thật là vất vả giấu đi được 500 văn tiền, còn chưa có mua gì cho bản thân đã bị bà bà lấy đi mất, quả thực là đau lòng muốn chết, nhưng là bảo nàng đi tìm cái chì nằng cũng là không đủ quyết tâm. Trên mặt bị bà bà thực sự đánh cho 1 cái, sưng lên đến tận mấy ngày mới hết, khi ăn cơm thì đau đến thấu trời đất.
Mắt thấy Cốc Vũ đến, phòng cũng đã được đắp tường cao, qua vài ngày nữa đã có thể thượng lương [Đại cô nương: Thật là ta không tìm được cái từ gì lấp vào nên để nguyên :v] Hôm nay nhìn trời có vẻ âm u, Cố Thanh Sơn nói với mọi người nếu sáng mai nếu là có mưa liền nghỉ ngơi một ngày, chờ trời tốt hơn thì lại đến làm.
Hắn kêu Ninh Trường Thuỷ đến hỗ trợ xem công trường, đêm nay hắn muốn đi đánh một ít gà rừng, chim cút cùng nấm đưa cho Ninh Hinh cùng Ninh Hạo đem về.
“Ninh bá, đại nương, ta đến thăm Ninh Bân ca”. Cố Thanh Sơn vừa vào đến cửa la lớn, rồi đi đến phòng của Ninh Bân.
Ninh Hinh nương đều tiên chú ý không phải là những gì hắn cầm trên tay mà là đi nhìn đôi giày mà hắn đang đi. Là tay nghề của khuê nữ nhà mình, là nương sao có thể không nhận ra, Từ ngày đôi giày kia biến mất, Ninh Hinh nương mấy ngày này thực không có yên lòng, nói bóng nói gió hỏi Ninh Hinh qua, nhưng đều là bị nàng chuyển hướng qua đề tài khác.
Đến khi nhìn thấy đôi giày là dưới chân hắn, Ninh Hinh nương đều là thở dài nhẹ nhỏm, u oán liếc khuê nữ mình một cái. Không phải chỉ là làm giày cho Thanh Sơn sao, việc gì mà phải che đậy? Thanh Sơn có ân tình lớn với nhà mình như vậy, đừng nói là làm một đôi giày, liền tính có thể làm cả mấy cái chăn giường, xiêm y cũng là đúng, nàng chỉ biết tán thành không có khả năng phản đối đi.
Không đúng rồi… không đối.
Ninh Hinh nương càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp lắm, liền là thấy cớ sao lại là phải giấu diếm, nàng lại cố tính giấu vậy hẳn chứng minh là có vấn đề.
Mang theo ánh mắt tìm tói, Ninh Hinh nương nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hắn đang ngồi bên cạnh Ninh Bân, là mấy nam nhân nói chuyện,
Ninh Hinh cha cười nói “Thanh Sơn thế nào, ngươi mang đến cái đầu heo kia quả là có chỗ thực dụng, lão thần tiên thích nhất là ăn đầu heo cùng với lỗ tai, nhất là khi được kết hợp cùng với dược liệu ninh qua. Ngươi xem bọn hắn cũng được dưỡng béo lên không ít. Chính là ngươi vất vả, vừa phải vội vàng làm phòng mới lại còn phải vào núi đi săn”
Lão thần tiên nằm ở xích đu dương dương tự đắc nói “hắn vất vả là xứng, không chịu được vất vả thì làm sao có thể thú được tức phụ xinh đẹp như hoa, ngươi nói đúng không nha … Tiểu Ninh?”
Ninh Hinh lập tức xoay người sang hướng khác đổ nước, che giấu đi vẻ mặt mất tự nhiên của mình. Đợi đến khi sắc mặt bình tỉnh rồi mới quay mặt lại, 2 tay nâng lên ly trà cấp lão đại thân tiên “Ngài uống trà đi”
Lão gia tử cười ha ha, bỗng chốc nhìn ra vẫn qua quan hệ của 2 người lại tiến thêm 1 bước, cùng trước kia không giống, càng đùa càng vui.
Ninh Bân nhẹ giọng nói “A Hinh, muội cũng đưa qua cho Thanh Sơn một chén nước uống nha”
Ninh Hinh không nghĩ cùng Cố Thanh Sơn tiếp xúc gần gũi, sợ lại bị Lão thần tiên nói lời trêu ghẹo, liền qua loa tắc trách nói “Hắn không khát, lúc nãy còn mới uống một bán lớn đậu xanh”
Cố Thanh Sơn ngầng đầu lên nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống của Ninh Hinh, nhẹ nhàng cười, phụ hoạ nói “Ừ, ta không khát, ta vừa uống rồi”
Lão thần tiên nghe được cười haha, đung đưa xích đu qua lại làm nước trà bị đổ văng ra ngoài. Ninh Hinh sợ hắn bị nóng, vội vàng đem cốc nước bưng trở vèe, còn nhìn hắn trừng mắt cười cái gì nha
Cố Thanh Sơn ánh mắt ý thức nhìn theo Ninh Hinh, chẳng sợ chính là nhìn theo Ninh Hinh, cũng xem như vậy chuyên chú “Ninh Hinh, kỳ thật… ta đột nhiên lại muốn uống nước”
Ninh Hinh quay đầu nhìn thấy bộ dáng mong đợi của hắn, nháy mắt có chút mơ hồ, lại không đành lòng lơ hắn, liền đưa qua cho hắn một chén nước chè.
Đại cô nương: Cái này giống như mặt trong đã tỏ mặt ngoài còn e
Danh sách chương