Edit by: Đại cô nương (dihoacungblog.wordpress.com)
Sáng nay hắn tranh thủ để có thể hoàn thành xong mọi công việc để buổi chiều có thể vào trong núi đi săn vài con thú, cả ngày hôm nay không thể thấy được nàng hắn cảm thấy có chút nhớ nhung đi. Chính là không thể kìm chế được mà nhớ, mấy ngày hôm trước hắn đều là đứng từ xa nhìn qua nàng thời điểm, nàng sẽ cùng hắn liếc nhìn nhau, sau đó sẽ là gục đầu xuống mân miệng nhỏ cười trộm. Cố Thanh Sơn là đặc biệt yêu thích bộ dáng này của nàng, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, nhưng là vì ở trước mặt mọi người, hăn phải biết thu liễm lại, lọai sự tình mắt qua mày lại tình ý này là một loại cảm giác ngọt ngào pha lẫn khẩn trương mà.
Giờ phút này, Ninh Hinh bưng chén trà đưa ra, Cố Thanh Sơn vội vàng đứng dậy vươn 2 tay ra tiếp nhận. Nàng cuí đầu không dám nhìn thẳng hắn, hắn cũng cúi đầu, cũng thật là thập phần chăm chú nhìn mặt nàng, 2 tay tuy đã cầm được cái chèn trà nhưng lại gỉa vờ như chưa thấy, làm như không cẩn thân cầm tay nàng.
Ninh Hinh trên tay run lên, vội vàng né tránh, Cố Thanh Sơn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hắn chỉ là sợ nước trà nóng văng lên tay nàng. Chén trà vuông góc rơi xuống đất “Phách” tiếng chén sứ bị vỡ ra trên mặt đất vang lên.
Dưới tình thế cấp bách, Cố Thanh Sơn vươn cánh tay dài của mình duỗi ra khoát lên lưng của Ninh Hinh, một tay ôm lấy Ninh Hinh, đem người thả ở 2 bước ở bên ngoài, vội vàng hỏi nàng “Không có việc gì đi? Có bị nóng không?”
Ninh Hinh sững sờ giơ 2 tay đẩy hắn ra, nhìn quanh nhà một chút xem có ai thấy hay không, trên mặt không tự chủ mà đỏ ửng, ngập ngừng nới – “Không sao… Muội, muội đi đổi kiện quần áo.”
Nàng chạy nhanh như trối chết, Cố Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng nàng mà lòng ảo não, ngồi xổm xuống nhặt lên từng mãnh vở nhỏ.
“Để đó ta làm cho, Thanh Sơn ngươi đứng lên đi thôi, đừng chạm vào” Ninh Hinh Nương rốt cuộc phản ứng có chút kiếp sợ cầm theo chôỉ quét đi lại.
Lão thần tiên như trước vẫn đang ngồi thảnh thơi ở bên xích đu cũng có chút hoảng đi, nhìn Cố Thanh Sơn cười hề hề – “Tiểu Cố nha, không nên nóng vội mà uống trà nóng, còn dễ dàng làm nóng người, ngươi có phải hay không lại bị sốt”
Ninh Bân nhìn bộ dạng quẫn bách của Cố Thanh Sơn chỉ cười mà không nói. Cố Thanh Sơn thực sự không thể ở lại được nữa, đứng dậy cáo từ, trên đường về luôn tự thầm mắng bản thân thật không có chút tiền đồ nào. Nàng không phải là hôm nay không thể nào nhìn qua chính mình sao? Chỉ là thiếu nàng vài cái ánh mắt liền không muốn sống được sao, vẫn còn nhiều thời gian nha, vậy mà để nàng ở trước mặt mọi người bị mất mặt, lỡ may nàng không thèm đến thì làm sao bây giờ, còn không tưởng cong tâm cong phế.
Cố Thanh Sơn chính là mắng bản thân cả đoạn đường, cả buổi tối cũng có chút không yên. Trời vừa tờ mờ sáng hắn đã an vị ở tại bờ sông, ánh mắt tha thiết nhìn về phía cưả thôn. Hôm nay trời âm u đến lợi hại, hắn ngẩng đầu lên thầm khấn bái lão thiên, trăm ngàn làn đừng đổ mưa, như vậy khẳng định nàng sẽ không đến mất.
Tựa như ông trời cũng có chút cảm thướng cho đứa trẻ cuồng dại này, thực liền không đổ mưa, chỉ có vài ngọn gió mang theo chút ít mát mẻ, vừa khéo thích hơp cho mọi người làm việc. Mọi người đã tập trung lại làm việc, trưởng nhóm thợ xây là Thạch Đại Trụ lớn tiếng cổ vũ, chúc phúc cho gia chủ, nhanh chóng có được một nhà trẻ nhỏ, vượt qua khó khăn mưa gió. Phòng chứa lương thực đối với nông gia là cái phòng quan trọng nhất trong nhà, mọi người vừa muốn để lại dấu ấn vừa muốn chúc mừng.
Tục ngữ nói “Cơn mưa lớn sẽ đánh bại cái xấu”. Từ xưa đến nay, nhân gia đều cho rằng mưa lớn trong khi cất nhà là chuyện đại cát đai lợi, ở trong mắt của hương nhân thì mưa lớn sẽ giúp gia chủ tránh được ma quỷ quấy phá [Đại tỷ: Ta chém đấy =)) chứ nó viết gì ta đọc còn không thấu nữa]. Cho nên, bà con vùng quê khi cất nhà chính là chờ đợi cơn mưa lớn, chính là dù trời không đổ mưa, cũng muốn đem nước đến hắt cho thật nhiều, cầu lấy cái may mắn.
Cố Thanh Sơn này chính là xây cái thâp nhị gian phòng cũng là một cái đại trạch đầy khí phái đi, mắt thấy cũng sắp hoàn thành tốt rồi, cũng muốn tương đương với chính cái Phùng Cốc Vũ đi. Nhà người khác chính là gian nan muốn bỏ tiền để mua 1 trận mưa lớn, còn hắn đây thì tề tựu đủ cả cái gọi là “Thiên thời địa lợi nhân hoà”, quả thực là làm cho người ta hâm mộ chảy nước miếng a.
Trời sắp mưa, Cố Thanh Sơn phải đi chuẩn bị một chút phần thưởng linh tinh, nhưng là vì hôm nay vẫn là chưa được thấy qua Ninh Hinh, hắn cả một ngày cũng không có khả nàng kiên nhẫn. Thời điểm ăn điểm tâm cũng chỉ là qua loa vài cái, Cố Thanh Sơn đứng ở bờ sông vén bùn lầy mà cũng không yên, thường quay đầu nhìn lại hướng cửa thôn.
“Thanh Sơn đâu, căn phòng lớn này của người cũng thật là khí phái làm cho người ta hâm mộ không ít, xem như vậy, còn có thể vượt qua cơn mua lớn biết bao nhiêu hỉ sự đây, người nằm mơ cũng cười đi?” – Lão Vương Mộc một bên bào bình khung cửa, một bên hỏi
“Cháu… Cháu đang suy nghĩ thượng lương nên chuẩn bị những gì đây” Cố Thanh Sơn trả lời qua loa, rồi lại quay đầu nhìn về hướng cửa thôn
Rất xa, đẫ thấy bóng dáng lả lướt của cô nương gia xuất hiện bên hông là một cái rổ đang hướng bên này đi tới. Thật tốt quá, nàng không nổi giận, nàng đã đến rồi. Cố Thanh Sơn vô cùng vui mừng, miệng không tiếng nở nụ cười.
Ninh Trường Thuỷ trên tay cầm cái bay, đứng trên cao nhìn thấy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô nương từ xa đang lại gần, trêu ghẹo nói – “Aiz, Thanh Sơn, người này tưởng này nọ cũng có thể nhạc thành như vậy, kết quả vẫn là tương tư người đâu nha”
Đại Thạch Trụ không rõ sự tình, hảo tâm thay ông chủ gỉai thích – “Thanh Sơn cũn là là nên hảo tìm người cùng thương lượn, phòng liền đã xong tốt lắm, vẫn là nên cưới vợ sinh con được rồi”
Mọi người thiện ý cười haha, mặc dù không phải là tiểu tử nhà mình thú nàng dâu nhưng cũng có chút khao khát, âm thầm chậc lưỡi.
“Aiz! Các người nói thử qua cô nương cần có dạng gì cùng tài năng thì xứng đáng với Thanh Sơn a?” một tiểu tử tay dính đầy bùn cười nói.
Thời điểm Ninh Hinh đi đến, vừa khéo nghe được lời trêu trọc ấy. Nàng cúi đầu nhìn chân một chút, có chút hội hận không muốn đi qua, nhưng lại là không thể đứng bất động ở mãi chỗ này, liền hơi vòng vo phương hướng đi qua mảnh đất trồng rau nhà mình.
Cố Thanh Sơn thấy nàng vậy mà không có đi qua hướng này, trong lòng thực có chút thất lạc, ngay trước mặt mọi người cũng không dám đi qua hỏi nàng. Chỉ phải lớn tiếng nói – “Ta thì có gì đặc biệt đâu chứ, bất quá là trải qua những tháng ngày bên ngoài, chính là nhân gia cô nương không ghét bỏ ta thô thục là tốt lằm rồi”
Ninh Trường Thuỷ cũng là học hắn lớn tiếng nói – “Cô nương muốn gả cho người, trong thôn ta còn không xếp thành sông sao, nếu người trong trong lòng ngươi không biết quý trọng ngươi, chính là cũng không cần nàng nữa, tuỳ tiện tìm một cô nương khác so với nàng cũng hảo”
Cố Thanh Sơn bỗng chốc nóng nảy, ánh mắt hung hắng nhìn hắn một cái, nói “Ngươi lại nói bậy, ta tấu tử người tin hay không. Ta ai cũng đều không cần, cái gì mà tuỳ tiện đổi 1 cái, người thế nào nghĩ đến việc đem tức phụ của người thau đổi? Ta thích nàng là việc của ta, nàng không thích ta, ta cũng vui ý, không cho ngươi nhắc lại nàng”
Ninh Trường Thuỷ cũng không nghĩ đến phản ứng của hắn laị kịch liệt như vậy, chính mình vốn chỉ là hảo tâm thay hắn chèn ép một tí khí thái nàng dâu, thế nào còn tức giận, không khỏi cuí đầu cười nói “Liền ngươi như vậy sủng nàng, xứng đáng để bị người ta khi dễ mà”
Cố Thanh Sơn hợp tình hợp lý nẩng đầu trừng hắn liếc hắn một cái “Mà ta vui”
Ninh Tam thúc cùng Ninh Giang liếc nhau, đều không nói chuyện. Hắn đối với Ninh Hinh thật quá tốt đi, không thể không khiến cho người ta hoài nghi.
Ninh Hinh cả buổi sáng chính là đều dọn cỏ ở bên đất trồng rau, bắt sâu giữa trưa đến thời điểm ăn cơm cũng không tính toán muốn ăn, nghĩ đến ít đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn ở nhà định bụng đi về.
“Ninh Hinh, qua đây ăn đi thôi” Cố Thanh Sơn cố ý không đi ăn cơm, mà gánh thùng nước đi qua, ra vẻ như trùng hợp gặp nàng. Hắn trong mắt là tràn đầy vẻ cầu xin, nhường nàng bỗng chốc liền mềm long. Nhớ lại hôm qua hắn không có ở lại dùng cơm, nàng thấp giọng hỏi – “Buổi sáng huynh đã ăn gì chưa”
Cố Thanh Sơn cười khổ – “Lại chẳng có người nào mang cơm cho huynh, huynh thế nào mà có cơm ăn đây”
Nguyên lai là hắn vẫn chưa có ăn cơm, còn phải làm việc cả buổi sáng, Ninh Hinh thực đau lòng mà, liếc hắn giận một cái, liền để cái rổ xuống, ở trước mặt hắn dùng nước trong thùng tẩy rửa sạch tay.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại ngay tại trước mặt, ngón tay mảnh khảnh khoát một cái nước trong thùng xuất ra, hồng nhuận móng tay ướt sủng, thật muốn nắm vào trong long hung hăng hôn xuống. Nhưng là xung quanh có nhiều ngừơi như vậy, cho dù bọn họ có đang vùi đầu ăn cơm đi nữa thì hắn đây cũng không phải là điều mà hắn có thể làm được.
“Huynh sai rồi, lần sau sẽ là không dám làm như vậy nữa” Hắn hạ giọng, thành thật nhìn về phía nàng mà xin lỗi. Thời điểm cúi đầu nhìn xuống nhìn nàng, tình cảm mãnh liệt trong mặt, tự nhủ rằn về sau sẽ phải bình tĩnh nhìn nàng giống như nhìn Tiểu Hà vậy
Ninh Hinh đang muốn đứng dậy, nghe được hắn nói như vậy, liền ngưng chà sát tay trong thùng nước, ngập ngừng nói “Ngày hôm qua, nương có hỏi qua muội …”
“kia…” hai mắt của hắn sang ngời, muốn biết có phải hay không Ninh Hinh Nương đã đồng ý các cọc sự này
Không đợi hắn nói xong, Ninh Hinh liền xoay người sang chỗ khắp, cầm theo rỗ đi qua hướng nhà bếp đến cái nồi. Cố Thanh Sơn vội vàng mang theo thùng nước đuổi theo, nhưng là Ninh Hỉ đã cười hề hề cho 2 người cuối cùng bọn hắn nhận cơm, Ninh Hinh đi qua tiếp nhận chén cơm, đi qua ngồi cạnh Tiểu Hà ăn, hắn cũng chỉ tiếp nhận một chén đầy đồ ăn , người dưới góc cây, ăn không có chút tư vị nào
Nàng không chịu nhìn qua, chính là hắn cũng ăn không ngon
“Thanh Sơn ca, huynh là đang tìm gì sao?” Tiểu Hà thấy hắn thỉnh thoảng lại nhin qua bên này nhìn quanh, không khỏi hỏi.
“Không… ta, đồ ăn có chút nhạt, ta muốn ăn kèm với vài khoả hành tây. Ninh Hinh, không phải nhà muội có mảnh đất trồng ít rau đi, có phải hay không cũng có hành tây, có thể cho ta một gốc được không?” Rốt cuộc nam nhân cũng tìm được cớ, hưng phấn đứng lên.
Ninh Hinh sửng sốt một chút, cớ này tựa hồ cũng không thể cự tuyệt được. Nàng chỉ có thể đứng lên, buông chén cơm xuống đi đến bên kệ bếp tính toán đem cho hắn ít hành. Cố Thanh Sơn thầm mừng cười, tính toánh nhanh chóng chờ nàng đi được nửa đường, hắn là vì muốn tìm muốn tìm của hành lớn mà vụng trộm đuổi theo nàng cũng là vụng trộm nói với nàng mấy câu.
Ninh Hỉ từ sau khi tiếp nhận công việc từ Tiểu Xuyên nàng dâu, chính là mỗi ngày biến đổi đa dạng các món ăn, nghĩ là sẽ khiến Cố Thanh Sơn hài long. Hiện tại hắn như vậy có tiền, tương lai khi làm tiệc vui mừng, khẳng định cũng muốn làm tiệc đi, rồi khi đứa nhỏ qua trăng tròn cũng muốn 1 cái đại tiệc, chính mình còn không phải là còn đất dụng võ sao?
Nhưng là hôm nay ông chủ mất hứng, ngại du đại. Chậc chậc kẻ có tiền chính là không giống người, ăn thịt nhiều thời điểm sẽ bị ngấy, không cùng với nông gia hán tử nơi nầy đều ngóng trông ngày ngày cùng tiền lương nhiều thì chính là ngóng trông thịt nhiều. Mắt thấy phòng sắp được hoàn thành, cơ hội ăn thịt cũng không còn nhiều, tối hôm qua thời điểm trở về, có không ít người đã lặng lẽ dặn hắn nấu thêm nhiều thịt hơn, dù sao Thanh Sơn cũng không cần [Đại tỷ: Bởi vậy ta nói, có tật giật mình hứ]
Ninh Hỉ vì muốn vãn hồi lại ấn tượng tốt trong lòng ông chủ, nhanh chân chạy qua giành việc nói “Ta đã ăn no, để ta đi cắt hành cho”
Cố Thanh Sơn ngơ ngác nhìn Ninh Hỉ thân mình nhỏ bé hồng hộc chạy qua, không bao lâu liền đem qua một gốc lột sạch thập phần sạch sẻ hành trắng non mềm mịn, hành xanh to trong giao vào trong tay hắn.
Nam nhân không tiếng độc nháy mắt mấy cái, nhìn lại khoả hành hành tây trên tau, lại nhìn sang cô nương đang mân miêng nhỏ, trong ánh mắt ai oán quả thực không còn gì nói thành lời
Ninh Trường Thuỷ thấy Ninh Hỉ thúc nãy vỗ mông ngựa nhưng lại thành vỗ đùi ngựa, kìm không đặng cười haha, mọi người nghi hoặc nhìn hắn, hắn liền chỉ tay vào con chim trong dòng nước một cái nói “Các người xem kia chỉ là cái đầu ngốc nha, vào giữa dòng sông lại không ăn cá mà lại đi ăn cỏ”
Mọi người đều bị hấp dẫn đem tầm mắt nhìn qua, Cố Thanh Sơn lớn mật nhân cơ hội nhìn về phía Ninh Hinh, hướng nàng quơ quơ hành tây trên tay quệt miệng, vẻ mặt uỷ khuất.
Ninh Hinh thấy vẻ mặt ngốc của hắn phốc xuy một chút liền nở nu cười, hờn dỗi liếc nhìn hắn một cái, bĩu bĩu môi, dùng khẩu hình miệng nói với hắn 2 chữ “xứng đáng”
Nàng cuối cùng cũng chịu hướng chính mình mỉm cười, tâm Cố Thanh Sơn liền tươi sáng rộng mở. tiếng lòng giống khóe miệng của nàng giống nhau khoan khoái toát ra đứng lên.
Hắn si ngốc lưu luyến người trong lòng, chau mày, bĩu môi nhỏ, đều làm long hắn như bay lên.
Sáng nay hắn tranh thủ để có thể hoàn thành xong mọi công việc để buổi chiều có thể vào trong núi đi săn vài con thú, cả ngày hôm nay không thể thấy được nàng hắn cảm thấy có chút nhớ nhung đi. Chính là không thể kìm chế được mà nhớ, mấy ngày hôm trước hắn đều là đứng từ xa nhìn qua nàng thời điểm, nàng sẽ cùng hắn liếc nhìn nhau, sau đó sẽ là gục đầu xuống mân miệng nhỏ cười trộm. Cố Thanh Sơn là đặc biệt yêu thích bộ dáng này của nàng, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, nhưng là vì ở trước mặt mọi người, hăn phải biết thu liễm lại, lọai sự tình mắt qua mày lại tình ý này là một loại cảm giác ngọt ngào pha lẫn khẩn trương mà.
Giờ phút này, Ninh Hinh bưng chén trà đưa ra, Cố Thanh Sơn vội vàng đứng dậy vươn 2 tay ra tiếp nhận. Nàng cuí đầu không dám nhìn thẳng hắn, hắn cũng cúi đầu, cũng thật là thập phần chăm chú nhìn mặt nàng, 2 tay tuy đã cầm được cái chèn trà nhưng lại gỉa vờ như chưa thấy, làm như không cẩn thân cầm tay nàng.
Ninh Hinh trên tay run lên, vội vàng né tránh, Cố Thanh Sơn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hắn chỉ là sợ nước trà nóng văng lên tay nàng. Chén trà vuông góc rơi xuống đất “Phách” tiếng chén sứ bị vỡ ra trên mặt đất vang lên.
Dưới tình thế cấp bách, Cố Thanh Sơn vươn cánh tay dài của mình duỗi ra khoát lên lưng của Ninh Hinh, một tay ôm lấy Ninh Hinh, đem người thả ở 2 bước ở bên ngoài, vội vàng hỏi nàng “Không có việc gì đi? Có bị nóng không?”
Ninh Hinh sững sờ giơ 2 tay đẩy hắn ra, nhìn quanh nhà một chút xem có ai thấy hay không, trên mặt không tự chủ mà đỏ ửng, ngập ngừng nới – “Không sao… Muội, muội đi đổi kiện quần áo.”
Nàng chạy nhanh như trối chết, Cố Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng nàng mà lòng ảo não, ngồi xổm xuống nhặt lên từng mãnh vở nhỏ.
“Để đó ta làm cho, Thanh Sơn ngươi đứng lên đi thôi, đừng chạm vào” Ninh Hinh Nương rốt cuộc phản ứng có chút kiếp sợ cầm theo chôỉ quét đi lại.
Lão thần tiên như trước vẫn đang ngồi thảnh thơi ở bên xích đu cũng có chút hoảng đi, nhìn Cố Thanh Sơn cười hề hề – “Tiểu Cố nha, không nên nóng vội mà uống trà nóng, còn dễ dàng làm nóng người, ngươi có phải hay không lại bị sốt”
Ninh Bân nhìn bộ dạng quẫn bách của Cố Thanh Sơn chỉ cười mà không nói. Cố Thanh Sơn thực sự không thể ở lại được nữa, đứng dậy cáo từ, trên đường về luôn tự thầm mắng bản thân thật không có chút tiền đồ nào. Nàng không phải là hôm nay không thể nào nhìn qua chính mình sao? Chỉ là thiếu nàng vài cái ánh mắt liền không muốn sống được sao, vẫn còn nhiều thời gian nha, vậy mà để nàng ở trước mặt mọi người bị mất mặt, lỡ may nàng không thèm đến thì làm sao bây giờ, còn không tưởng cong tâm cong phế.
Cố Thanh Sơn chính là mắng bản thân cả đoạn đường, cả buổi tối cũng có chút không yên. Trời vừa tờ mờ sáng hắn đã an vị ở tại bờ sông, ánh mắt tha thiết nhìn về phía cưả thôn. Hôm nay trời âm u đến lợi hại, hắn ngẩng đầu lên thầm khấn bái lão thiên, trăm ngàn làn đừng đổ mưa, như vậy khẳng định nàng sẽ không đến mất.
Tựa như ông trời cũng có chút cảm thướng cho đứa trẻ cuồng dại này, thực liền không đổ mưa, chỉ có vài ngọn gió mang theo chút ít mát mẻ, vừa khéo thích hơp cho mọi người làm việc. Mọi người đã tập trung lại làm việc, trưởng nhóm thợ xây là Thạch Đại Trụ lớn tiếng cổ vũ, chúc phúc cho gia chủ, nhanh chóng có được một nhà trẻ nhỏ, vượt qua khó khăn mưa gió. Phòng chứa lương thực đối với nông gia là cái phòng quan trọng nhất trong nhà, mọi người vừa muốn để lại dấu ấn vừa muốn chúc mừng.
Tục ngữ nói “Cơn mưa lớn sẽ đánh bại cái xấu”. Từ xưa đến nay, nhân gia đều cho rằng mưa lớn trong khi cất nhà là chuyện đại cát đai lợi, ở trong mắt của hương nhân thì mưa lớn sẽ giúp gia chủ tránh được ma quỷ quấy phá [Đại tỷ: Ta chém đấy =)) chứ nó viết gì ta đọc còn không thấu nữa]. Cho nên, bà con vùng quê khi cất nhà chính là chờ đợi cơn mưa lớn, chính là dù trời không đổ mưa, cũng muốn đem nước đến hắt cho thật nhiều, cầu lấy cái may mắn.
Cố Thanh Sơn này chính là xây cái thâp nhị gian phòng cũng là một cái đại trạch đầy khí phái đi, mắt thấy cũng sắp hoàn thành tốt rồi, cũng muốn tương đương với chính cái Phùng Cốc Vũ đi. Nhà người khác chính là gian nan muốn bỏ tiền để mua 1 trận mưa lớn, còn hắn đây thì tề tựu đủ cả cái gọi là “Thiên thời địa lợi nhân hoà”, quả thực là làm cho người ta hâm mộ chảy nước miếng a.
Trời sắp mưa, Cố Thanh Sơn phải đi chuẩn bị một chút phần thưởng linh tinh, nhưng là vì hôm nay vẫn là chưa được thấy qua Ninh Hinh, hắn cả một ngày cũng không có khả nàng kiên nhẫn. Thời điểm ăn điểm tâm cũng chỉ là qua loa vài cái, Cố Thanh Sơn đứng ở bờ sông vén bùn lầy mà cũng không yên, thường quay đầu nhìn lại hướng cửa thôn.
“Thanh Sơn đâu, căn phòng lớn này của người cũng thật là khí phái làm cho người ta hâm mộ không ít, xem như vậy, còn có thể vượt qua cơn mua lớn biết bao nhiêu hỉ sự đây, người nằm mơ cũng cười đi?” – Lão Vương Mộc một bên bào bình khung cửa, một bên hỏi
“Cháu… Cháu đang suy nghĩ thượng lương nên chuẩn bị những gì đây” Cố Thanh Sơn trả lời qua loa, rồi lại quay đầu nhìn về hướng cửa thôn
Rất xa, đẫ thấy bóng dáng lả lướt của cô nương gia xuất hiện bên hông là một cái rổ đang hướng bên này đi tới. Thật tốt quá, nàng không nổi giận, nàng đã đến rồi. Cố Thanh Sơn vô cùng vui mừng, miệng không tiếng nở nụ cười.
Ninh Trường Thuỷ trên tay cầm cái bay, đứng trên cao nhìn thấy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô nương từ xa đang lại gần, trêu ghẹo nói – “Aiz, Thanh Sơn, người này tưởng này nọ cũng có thể nhạc thành như vậy, kết quả vẫn là tương tư người đâu nha”
Đại Thạch Trụ không rõ sự tình, hảo tâm thay ông chủ gỉai thích – “Thanh Sơn cũn là là nên hảo tìm người cùng thương lượn, phòng liền đã xong tốt lắm, vẫn là nên cưới vợ sinh con được rồi”
Mọi người thiện ý cười haha, mặc dù không phải là tiểu tử nhà mình thú nàng dâu nhưng cũng có chút khao khát, âm thầm chậc lưỡi.
“Aiz! Các người nói thử qua cô nương cần có dạng gì cùng tài năng thì xứng đáng với Thanh Sơn a?” một tiểu tử tay dính đầy bùn cười nói.
Thời điểm Ninh Hinh đi đến, vừa khéo nghe được lời trêu trọc ấy. Nàng cúi đầu nhìn chân một chút, có chút hội hận không muốn đi qua, nhưng lại là không thể đứng bất động ở mãi chỗ này, liền hơi vòng vo phương hướng đi qua mảnh đất trồng rau nhà mình.
Cố Thanh Sơn thấy nàng vậy mà không có đi qua hướng này, trong lòng thực có chút thất lạc, ngay trước mặt mọi người cũng không dám đi qua hỏi nàng. Chỉ phải lớn tiếng nói – “Ta thì có gì đặc biệt đâu chứ, bất quá là trải qua những tháng ngày bên ngoài, chính là nhân gia cô nương không ghét bỏ ta thô thục là tốt lằm rồi”
Ninh Trường Thuỷ cũng là học hắn lớn tiếng nói – “Cô nương muốn gả cho người, trong thôn ta còn không xếp thành sông sao, nếu người trong trong lòng ngươi không biết quý trọng ngươi, chính là cũng không cần nàng nữa, tuỳ tiện tìm một cô nương khác so với nàng cũng hảo”
Cố Thanh Sơn bỗng chốc nóng nảy, ánh mắt hung hắng nhìn hắn một cái, nói “Ngươi lại nói bậy, ta tấu tử người tin hay không. Ta ai cũng đều không cần, cái gì mà tuỳ tiện đổi 1 cái, người thế nào nghĩ đến việc đem tức phụ của người thau đổi? Ta thích nàng là việc của ta, nàng không thích ta, ta cũng vui ý, không cho ngươi nhắc lại nàng”
Ninh Trường Thuỷ cũng không nghĩ đến phản ứng của hắn laị kịch liệt như vậy, chính mình vốn chỉ là hảo tâm thay hắn chèn ép một tí khí thái nàng dâu, thế nào còn tức giận, không khỏi cuí đầu cười nói “Liền ngươi như vậy sủng nàng, xứng đáng để bị người ta khi dễ mà”
Cố Thanh Sơn hợp tình hợp lý nẩng đầu trừng hắn liếc hắn một cái “Mà ta vui”
Ninh Tam thúc cùng Ninh Giang liếc nhau, đều không nói chuyện. Hắn đối với Ninh Hinh thật quá tốt đi, không thể không khiến cho người ta hoài nghi.
Ninh Hinh cả buổi sáng chính là đều dọn cỏ ở bên đất trồng rau, bắt sâu giữa trưa đến thời điểm ăn cơm cũng không tính toán muốn ăn, nghĩ đến ít đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn ở nhà định bụng đi về.
“Ninh Hinh, qua đây ăn đi thôi” Cố Thanh Sơn cố ý không đi ăn cơm, mà gánh thùng nước đi qua, ra vẻ như trùng hợp gặp nàng. Hắn trong mắt là tràn đầy vẻ cầu xin, nhường nàng bỗng chốc liền mềm long. Nhớ lại hôm qua hắn không có ở lại dùng cơm, nàng thấp giọng hỏi – “Buổi sáng huynh đã ăn gì chưa”
Cố Thanh Sơn cười khổ – “Lại chẳng có người nào mang cơm cho huynh, huynh thế nào mà có cơm ăn đây”
Nguyên lai là hắn vẫn chưa có ăn cơm, còn phải làm việc cả buổi sáng, Ninh Hinh thực đau lòng mà, liếc hắn giận một cái, liền để cái rổ xuống, ở trước mặt hắn dùng nước trong thùng tẩy rửa sạch tay.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại ngay tại trước mặt, ngón tay mảnh khảnh khoát một cái nước trong thùng xuất ra, hồng nhuận móng tay ướt sủng, thật muốn nắm vào trong long hung hăng hôn xuống. Nhưng là xung quanh có nhiều ngừơi như vậy, cho dù bọn họ có đang vùi đầu ăn cơm đi nữa thì hắn đây cũng không phải là điều mà hắn có thể làm được.
“Huynh sai rồi, lần sau sẽ là không dám làm như vậy nữa” Hắn hạ giọng, thành thật nhìn về phía nàng mà xin lỗi. Thời điểm cúi đầu nhìn xuống nhìn nàng, tình cảm mãnh liệt trong mặt, tự nhủ rằn về sau sẽ phải bình tĩnh nhìn nàng giống như nhìn Tiểu Hà vậy
Ninh Hinh đang muốn đứng dậy, nghe được hắn nói như vậy, liền ngưng chà sát tay trong thùng nước, ngập ngừng nói “Ngày hôm qua, nương có hỏi qua muội …”
“kia…” hai mắt của hắn sang ngời, muốn biết có phải hay không Ninh Hinh Nương đã đồng ý các cọc sự này
Không đợi hắn nói xong, Ninh Hinh liền xoay người sang chỗ khắp, cầm theo rỗ đi qua hướng nhà bếp đến cái nồi. Cố Thanh Sơn vội vàng mang theo thùng nước đuổi theo, nhưng là Ninh Hỉ đã cười hề hề cho 2 người cuối cùng bọn hắn nhận cơm, Ninh Hinh đi qua tiếp nhận chén cơm, đi qua ngồi cạnh Tiểu Hà ăn, hắn cũng chỉ tiếp nhận một chén đầy đồ ăn , người dưới góc cây, ăn không có chút tư vị nào
Nàng không chịu nhìn qua, chính là hắn cũng ăn không ngon
“Thanh Sơn ca, huynh là đang tìm gì sao?” Tiểu Hà thấy hắn thỉnh thoảng lại nhin qua bên này nhìn quanh, không khỏi hỏi.
“Không… ta, đồ ăn có chút nhạt, ta muốn ăn kèm với vài khoả hành tây. Ninh Hinh, không phải nhà muội có mảnh đất trồng ít rau đi, có phải hay không cũng có hành tây, có thể cho ta một gốc được không?” Rốt cuộc nam nhân cũng tìm được cớ, hưng phấn đứng lên.
Ninh Hinh sửng sốt một chút, cớ này tựa hồ cũng không thể cự tuyệt được. Nàng chỉ có thể đứng lên, buông chén cơm xuống đi đến bên kệ bếp tính toán đem cho hắn ít hành. Cố Thanh Sơn thầm mừng cười, tính toánh nhanh chóng chờ nàng đi được nửa đường, hắn là vì muốn tìm muốn tìm của hành lớn mà vụng trộm đuổi theo nàng cũng là vụng trộm nói với nàng mấy câu.
Ninh Hỉ từ sau khi tiếp nhận công việc từ Tiểu Xuyên nàng dâu, chính là mỗi ngày biến đổi đa dạng các món ăn, nghĩ là sẽ khiến Cố Thanh Sơn hài long. Hiện tại hắn như vậy có tiền, tương lai khi làm tiệc vui mừng, khẳng định cũng muốn làm tiệc đi, rồi khi đứa nhỏ qua trăng tròn cũng muốn 1 cái đại tiệc, chính mình còn không phải là còn đất dụng võ sao?
Nhưng là hôm nay ông chủ mất hứng, ngại du đại. Chậc chậc kẻ có tiền chính là không giống người, ăn thịt nhiều thời điểm sẽ bị ngấy, không cùng với nông gia hán tử nơi nầy đều ngóng trông ngày ngày cùng tiền lương nhiều thì chính là ngóng trông thịt nhiều. Mắt thấy phòng sắp được hoàn thành, cơ hội ăn thịt cũng không còn nhiều, tối hôm qua thời điểm trở về, có không ít người đã lặng lẽ dặn hắn nấu thêm nhiều thịt hơn, dù sao Thanh Sơn cũng không cần [Đại tỷ: Bởi vậy ta nói, có tật giật mình hứ]
Ninh Hỉ vì muốn vãn hồi lại ấn tượng tốt trong lòng ông chủ, nhanh chân chạy qua giành việc nói “Ta đã ăn no, để ta đi cắt hành cho”
Cố Thanh Sơn ngơ ngác nhìn Ninh Hỉ thân mình nhỏ bé hồng hộc chạy qua, không bao lâu liền đem qua một gốc lột sạch thập phần sạch sẻ hành trắng non mềm mịn, hành xanh to trong giao vào trong tay hắn.
Nam nhân không tiếng độc nháy mắt mấy cái, nhìn lại khoả hành hành tây trên tau, lại nhìn sang cô nương đang mân miêng nhỏ, trong ánh mắt ai oán quả thực không còn gì nói thành lời
Ninh Trường Thuỷ thấy Ninh Hỉ thúc nãy vỗ mông ngựa nhưng lại thành vỗ đùi ngựa, kìm không đặng cười haha, mọi người nghi hoặc nhìn hắn, hắn liền chỉ tay vào con chim trong dòng nước một cái nói “Các người xem kia chỉ là cái đầu ngốc nha, vào giữa dòng sông lại không ăn cá mà lại đi ăn cỏ”
Mọi người đều bị hấp dẫn đem tầm mắt nhìn qua, Cố Thanh Sơn lớn mật nhân cơ hội nhìn về phía Ninh Hinh, hướng nàng quơ quơ hành tây trên tay quệt miệng, vẻ mặt uỷ khuất.
Ninh Hinh thấy vẻ mặt ngốc của hắn phốc xuy một chút liền nở nu cười, hờn dỗi liếc nhìn hắn một cái, bĩu bĩu môi, dùng khẩu hình miệng nói với hắn 2 chữ “xứng đáng”
Nàng cuối cùng cũng chịu hướng chính mình mỉm cười, tâm Cố Thanh Sơn liền tươi sáng rộng mở. tiếng lòng giống khóe miệng của nàng giống nhau khoan khoái toát ra đứng lên.
Hắn si ngốc lưu luyến người trong lòng, chau mày, bĩu môi nhỏ, đều làm long hắn như bay lên.
Danh sách chương