Edit by: Đại cô nương 

Đợi đến lúc mặt trời lặn, Cố Thanh Sơn nhanh chóng đánh xe ngựa đến Vọng Tiên Lai, trước hết là thuê một gian phòng thượng hạng, đem chuyển lần lượt các vật dụng hôm nay mua được chuyển vào trong, sau đó là để Ninh Hinh được nghỉ ngơi một chút, Cố Thanh Sơn đi xuống tầng lửng tìm chưởng quầy.

Không ngoài sở liệu, tửu lâu cũng thật cao hứng thu hết các món đồ ăn thôn quê, lúc này cũng là tính với hắn 2 lạng bạc vừa đủ các chi phí ăn cơm phòng trọ.

Thời điểm quay lại phòng, Ninh Hinh cũng vừa mới rửa mặt xong, phô ra một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận, trong trắng ngoài hồng đặc biệt mê người.

Cố Thanh Sơn kiềm lòng không đặng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt lên số bạc vừa thu từ chưởng quầy, cười hắc hắc mà bảo rằng :

“Tức phụ, lại thu được 2 lượng bạc, hôm nay thu được nhiều tiền như vậy, nhanh nhanh thưởng cho ta một chút”

Ninh Hinh đỏ mặt, cúi gục đầu xuống: “Đừng gọi bậy”

Hắn cúi người xuống ở tại ngay bên má của nàng hôn xuống một cái, vừa ngọt ngào lại vừa thơm, ôm rồi liền chẳng muốn buông tay “Tính toán thử số tiền hôm nay thu đi”

Việc này làm sao mà Ninh Hinh bình tĩnh cho được, kéo cánh tay của hắn mà không được, dứt khoát để yên cho hắn ôm từ phía sau, kéo hắn đi đến bên cạnh bàn, đem hết số tiền bạc hôm nay kiếm được đổ lên bàn. Tiền đồng cũng lên đến được 3 ngàn 500 văn, bạc cùng với số của chưởng quầy đưa, tổng cộng cũng được 12 lượng, đây là sau khi mua vải bố còn lại

Ninh Hinh vui mừng đem tiền thu vào trong túi nhỏ, vừa xoay người lại đã bị hắn nắm lấy bàn tay nhỏ “Tức phụ, hôm nay cũng là kiếm được nhiều đồng tiền, gọi đồ ăn ngon một chút”

Đây là do lúc nãy ở tại quầy, hắn tranh thủ nói để trộn thành vợ chồng, nàng lại không thể phản bác lại, chỉ kiên trì nói “Ân, huynh muốn ăn gì thì có thể tuỳ tiện gọi món”

“Tức phụ đối với ta thật tốt” Cố Thanh Sơn kéo bàn tay thuỷ nộn của nàng đưa lên miệng hôn một vái, cười hì hì nắm tay nàng lên lầu. Vị trí ở lầu hai bên cửa sổ có một loạt nhã gian, hơi tối một chút chỉ có bên cạnh địa phương thắp một chén đèn dầu.

Cố Thanh Sơn chính là một địa điểm thanh tĩnh, liền tự nhiên lôi kéo Ninh Hinh ngồi vào bàn trong góc này. Do bọn họ đến sớm, trong đại sảnh cũng không có quá nhiều người, trong gian phòng cũng là đều im lặng.

Trong lúc đợi đồ ăn được dọn lên, 2 người một bên thì nhìn qua phong cảnh bên đường, một bên thì uống trà. Rất nhanh tiểu nhị bưng đến bốn món mặn một món canh, đều là những món rau thanh đạm mà Ninh Hinh thích, nàng khoan khoái ăn, thấy vậy hắn cũng là cao hứng.

Cầu thang bằng gỗ phát ra từng tiếng bước chân, là 2 người nam nhân. Ninh Hinh vốn là đang cuí đầu dùng bữa, cũng không hề chú ý đến bọn họ, Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn thoáng qua, là một già một trẻ, là một tên viên ngoại để râu cá trê, cùng với một tên nam nhân cao gầy, nhìn qua không giống người tốt. Đều không biết, hắn cũng không quá để tâm, như trước tập trung ăn cơm.

Hai người cũng giống bọn họ đi vào bạn bên cạnh, vào một nhã gian cách vách, người nam nhân kia nhanh chóng thả rèm cửa xuống, vừa vặn lúc Ninh Hinh vừa húp xong ngụm canh ngẩng đầu lên nuốt xuống.

Một ngụm canh nóng bỗng nhiên nghẹn lại ở tại cổ họng, Ninh Hinh ngây người một chút nhanh chóng phun ra một ngụm tại bàn bên cạnh, ho khan.

“Như thế nào vậy?” Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên không hiểu sự tình, vội buông đũa xuống, chạy tới vỗ lưng cho nàng

“Suỵt, đừng nói chuyện” Ninh Hinh khàn giọng nói

Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, theo bản năng nhìn về nhã gian cách ác. Bên trong hai người đã ngồi xuống, bắt đầu cất tiếng nói.

“Tam cữu, hôm nay ta tìm người là có một kiện chuyện tốt”

“Tiểu tử ngươi thì có thể có cái gì chuyện tốt chứ, lần trước đem người ta đánh cho người ta tàn phế, cha người ta bẩm báo lên đến Huyện Lý, còn không phải là do ta thay ngươi giải quyết. Ngươi khen ngược, lại đem lão nhân kia đánh cho một trận, may mắn người trong miền núi thành thật, chuyện này nếu đem đến kinh thành cáo trạng, còn không bằng đem ta đuổi ra khỏi cái huyện này?”

“Hắc hắc! Tam cữu người cũng thực biết nói đùa, gì mà còn cáo ngự trạng, sợ là còn chưa đến được với Hoàng Thượng đã bị Ngự Lâm Quân đánh chết rồi. Ở huyện Thuỷ Lai chúng ta, biểu cữu gia chính là huyện thái gia,ngài lại là tam cữu thân thiết của ta, ai dám theo ta Triệu Hổ không qua được nha”

Ninh Hinh hai tay phát run, gắt gao vịn vào bàn cũng không dừng lại được. Cố Thanh Sơn đại khái cũng biết được người kia là ai, và vì sao Ninh Hinh lại phản ứng kịch liệt như thế, ngồi cạnh nàng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nàng vào trong lòng, bồi nàng cùng nhau nghiêng tai lắng nghe động tĩnh từ nhã phòng bên cạnh.

“Đi, ít nhất vô nghĩa đi, hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì”

“Tam cữu, gần đây ta đang muốn mua một vài cái cửa hàng của Hạ gia, ai biết nhà này toàn là có người cứng đầu, dám không chịu bán. Ta thấy rằng, ta ở Lai Thuỷ Trấn có uy tín về đối đãi cao, không bằng liền đem Ninh gia Hướng Tỷ Lý chỉnh. Nhà bọn họ cùng với Hạ gia cũng là chỗ thân thích, cái này kêu là giết gà doạ khỉ. Ta có điểm tử tốt, cũng là cho biểu cữu ngài có cơ hội lập công. Lần trước khi đến cáo trạng cái Ninh lão đầu ở nha môn chửi ầm lên người có thể quên sao? Mấy ngày trước ta nghe Phô Đổng Đại – thợ trang sức nói, lão già kia có một nha đầu bộ dáng xinh đpej, nguyên bản là theo Đổng Lão Nhị đính thân. Nhưng là Ninh Gia không thức thời, Đổng gia còn có thể cùng bọn họ kết thông gia sao? Lui thân về sau, nha đầu kia cũng gả không ra, ta nghĩ đem nàng cấp cho biểu thúc làm cái tiểu thiếp, hắc hắc…”

Giọng cười khinh miệt giảm đi từ từ, Ninh Hinh gắt gao cắn môi, đôi mắt chứa đầy nước, đầu ngón tay đều đem bàn tay của Cố Thanh Sơn kìm chặt đến đau, Cố Thanh Sơn ngực tràn đây khí tức, cố nén đợi cho đến khi nghe hắn nói hết lời. Giờ phút này, khi nghe tới đoạn hắn muốn cấp Ninh Hinh làm tiểu thiếp của một lão già chính là nhịn cũng không nỗi, đằng đằng đứng lên, nắm chặt nấm đấm liền tiến về hướng phã phòng bên cạnh.

Ninh Hinh liều mạng ôm cánh tay hắn lắc đầu, nước mắt cũng không còn nén được, hạ giọng nói “Không cần, không cần đi…”

Đại ca vừa mới chuyển biến tốt, giờ thì có thể chống quải trượng đi được 2 bước, thắt lưng của cha từ khi bị người đánh cũng không còn tốt, vừa nhắc đến lòng lại càng đau. Hiện tại, nàng không thể trơ mắt nhìn Thanh Sơn ca đi chịu chế, Triệt gia phân đông đều là có võ, vừa rồi cũng nghe hắn nói, huyện thái gia lại là hắn biểu cửu gia, huyện thừa lại là thân cữu cữu, dân chúng bình thường căn bản không thể trêu vào.

Cố Thanh Sơn trán nổi đầy gân xanh, nắm tay chặt rắc rắc vang lên, một phen kéo canh tay của Ninh Hinh qua 1 bên: “Đừng sợ, muội ở đây chờ”

“Không…” Ninh Hinh kéo được hết, nước mắt ào ào chảy ra, dưới tình thế cấp bách một đầu chàng hướng về phía lầu 2 mở cửa sổ ra,

Cố Thanh Sơn liền phát hoảng, hoảng loạn chạy tới ôm thắt lưng của nàng “Muội…”

Ninh Hinh quay đầu lại với đôi mắt ngập nước, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin, cũng ôm lấy thắt lưng của hắn, không cho hắn hành động.

Thời điểm tiểu nhị lên lầu, thấy hai người đang ôm nhau thật chật, cười khanh khách dùng khăn lông trên vai che mắt “Ôi u uy, đây là làm gì đây…”

Ninh Hinh phục hồi lại tinh thần, lôi kéo tay hắn đi xuống dưới lầu, Cố Thanh Sơn bị nàng lôi kéo xuống lầu, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm vào gian phòng suy nghĩ biện pháp.

Ninh Hinh một hơi đem hắn kéo vào trong phòng ngủ, đem cửa gắt gao đóng lại, đẩy hắn ngồi vào bên giường “Trời đã tối rồi, đi ngủ sớm một chút”

Cố Thanh Sơn khí vui vẻ, nếu là bình thường, nàng nào có nhu thuận buồn ngủ, hắn khẳng định là cao hứng muốn chết, nhưng hôm nay lại không giống thế. “Ninh Hinh, muội hãy nghe ta nói, không cho cái tên Vương Bát Đản kia một cái giáo huấn, hắn liền muốn gieo tai hoạ cho người…” Hắn từ trong gói đồ của bản thân lấy ra một cái cung tên tinh cảo, không phải là loại mà bọn nhỏ thường đùa giỡn bằng gỗ, mà là bằng đồng, trên mặt da cũng là một khối đặc biệt của con sói khoẻ mạnh.

“Đây là lúc trong quân có một sư phụ kêu là Phí Cường đã tặng cho huynh, còn có này là 5 khoả bi théo. Này có thể vô thanh vô tức khiến cho người ta vào chỗ chết, huynh công phu không đủ, đánh không chết người, nhưng là có thể đánh hắn vào chỗ bị thương, nhường hắn cũng nếm thử mùi vị bị què chân là như thế nào, hơn nữa khoảng cách xa, huynh khẳng định sẽ không bị phát hiện” Cố Thanh Sơn nghiêm cẩn giải thích.

Ninh Hinh gắt gao lôi kéo cổ tay của hắn, nức nở nói “Huynh không thể đi, đại ca đã như vậy, cha cũng bị bọn họ đánh qua, huynh… huynh không xảy ra chuyện, muội không cho huynh đi.”

Vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi không ngừng. Cố Thanh Sơn đau lòng thở dài, nâng đôi bàn tay to phủ lên mặt của nàng, giúp nàng lau nước mắt “Được rồi, huynh nghe muội, không đi, đừng khóc”

Hắn thu hồi cung cùng bi thép, thả lại vào trong gói đồ nhỉ. Đi trở về bên giường, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực “Ninh Hinh không sợ, về sau có huynh ở dây, ai cũng thể khi dễ muội”

Ninh Hinh ở trong lòng hắn, nghe nhịp tim hắn trầm ổn, dần dần trong lòng cũng có chút kiên định. Chậm rãi nhắm mắt lại, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc bình tĩnh cùng ôn nhu này, sợ chỉ trong 1 phút sơ ý hạnh phúc này liền tan biến.

“Ninh Hinh, huynh đi gọi tiểu nhị đem đến một ít nước rửa chân đến, mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi.” Hắn kỳ thật luyến tiếc buông cô nương trong lòng ra, nhưng là chỉ có sớm một chút đem nàng dỗ ngủ, thì mới có thể đi đối phó với cái tên Vương Bát Đản.

“Ân” Ninh Hinh ngoan ngoãn lên tiếng, ngẩng đầu lên liền kéo lại bàn tay to lớn của hắn “ Huynh chỉ cần đứng ngay ở cửa kêu tiểu nhị một tiếng, đừng đi ra ngoài”

Cố Thanh Sơn bật cười “Không cần đến mức vậy, huynh đi sẽ quay lại liền mà? Huynh lại không cầm cung theo, không thể đánh hắn được”

“Kia cũng không được, tối hôm nay muội sẽ không buông tay huynh” Ninh Hinh quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt quật cường.

Cố Thanh Sơn cười cười điểm tại chóp mũi của nàng “Muội nha… thật sự là không có biện pháp với muội, được rồi, nghe muội”

Hắn lôi kéo tay nàng đến cạnh cửa, mở then chốt, kêu tiểu nhị lại đem một ít nước rửa chân. Không quá một lát, nước ấm được mang đến, tự nhiên là Ninh Hinh tẩy rửa trước, sau khi nàng rửa xong, Cố Thanh Sơn liền không một chút khách khí đem bàn chân to của bản thân bỏ vào trong bồn.

Thời điểm hắn đi đổ nước, Ninh Hinh xấy hoá đem cởi áo khoác chỉ mặc trung y tiến vào trong ổ chăn.

“Ninh Hinh, muội ngủ trước đi, huynh đi nhà xí một chuyến” Cố Thanh Sơn đi lại đi lại đảo mắt liếc qua đầu giường thản nhiên nói

Ninh Hinh như lâm phải đại địch, bật người ngồi dậy, banh nhanh bộ thượng tiểu sam, mặc lại váy, thắt xong đai lưng “Muội đi theo huynh”

Không phải chứ? Cố Thanh Sơn ngây dại “Này… điều này làm sao đi theo nha, nhà xí là cài chung, bên trong khả năng là còn có nam nhân khác. Liền tính là không có, muội xác định muốn… xem đi đi… sao”

Ninh Hinh bỗng chốc đỏ mặt, quay đầu không dám xem hắn, uỷ khuất nói “Huynh nói cái gì vậy, huynh đi vào, muội ở đằng xa đợi huynh”

“Nga” Cố Thanh Sơn có chút thất lạc, còn tưởng rằng người ta là muốn xem qua lão nhị (lạy anh =)) ) nguyên lai chính là thuần tuý nhìn chằm chằm hắn.

Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đi ra ngoài, ra vẻ vô tình than thở “Kỳ thật huynh cũng chẳng sợ bị muội nhìn thấy bản lĩnh của ta đâu…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện