Edit by: Đại Cô Nương
P.s: Thường thì ta ham vui :)) có nàng cmt nên ta lên chương mới liền :)))


Lúc quay trở về phòng, Cố Thanh Sơn nhanh chóng cởi xiểm y thổi tắt ngọn đèn, xem ra nàng vẫn là cảnh giác cao độ, nếu như là không đợi nàng ngủ thì không thể hành động được.

“Ngủ đi, yên tâm huynh thế nào cũng đều không đi” Cố Thanh Sơn lòng là tràn ngập lửa giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, liền đem trung y đều cởi ra, lộ ra cánh tay để cảm thấy mát mẻ hơn được một chút

Ninh Hinh chăm chú nhìn hắn dáng người to lớn của hắn phía sau lưng cũng không dám nhìn. Rủ hàng lông mi xuống, thẳng tắp nằm trong ổ chăn của chính mình, chờ hắn thổi ngọn đèn, trong phòng ánh sáng màu vàng ấm, mới dám mở mắt ra.

Hai người đều là im lặng nằm, có thể nghe được hô hấp cùng nhịp tim của nhau, ngẫu nhiên cũng nghe được một vài tiếng bước chân qua lại ở bên ngoài.

“Thanh Sơn ca”

“Ân”

“Muội biết huynh không nguôi giận, nhưng là đêm nay huynh vẫn là không cần đi tìm hắn tính sổ, huynh đừng đi, có được không, nếu không thì muội sẽ không ngủ được” Ninh Hinh nhẹ giọng nói

“Hảo, huynh thề, nếu mà huynh đi tìm hắn, khiến cho huynh…”

Không đợi hắn nói xong, Ninh Hinh nhanh chóng dùng tay chặn lại trước miệng hắn “Không cần huynh phải thề, hãy để muội, nếu huynh đi tìm hắn thì sẽ khiến Ninh Hinh không được hảo…”

Cố Thanh Sơn mạnh trở mình, bàn tay to lớn bịt lại miệng cuả nàng, kéo xuống bàn tay nhỏ bé của nàng, vội vàng nói “Đừng nói bậy, huynh không có phát lời thề như vậy”

Ninh Hinh trầm mặc một lát, cũng đem tay hắn kéo xuống “Huynh là còn nghĩ đến việc tìm hắn tính sổ sao?”

“Huynh… Huynh không thể nuốt trôi được cục tức này, hắn dám đánh lên muội cái chủ ý xấu xa, Ninh Hinh, muội có biết hay không hiện tại ở ngực của ta có một đoàn hoả thiêu, căn bản chính là không có chỗ phát tiết, cũng sắp thiêu cháy chết ta” hắn rốt cục nhịn không được, miệng phun nhiệt khí, giọng căm hận nói.

Ninh Hinh ngước mắt lên nhìn hắn trong gang tấc, khuôn mặt tuấn tú, ánh sáng ám không thể thấy rõ, nhưng là vẫn có có thể cảm nhận được hắn là đang vô cùng tức giận, lồng ngực đều là nóng giận.

Nàng dùng sức nhấp mím môi, như là hạ quyết tâm làm một điều gì đó, xốc chăn của mình ra tiến vào trong ổ chăn của hắn, vươn 2 tay ôm lấy cổ hắn, dùng chính âm thanh run run không quen của mình mà nói “Thanh Sơn ca, buổi tối huynh trăm ngàn lần không được rời khỏi, nếu không muội sẽ không thèm nhìn đến huynh, muội khẳng định sẽ đi ra ngoài tìm tìm huynh. Người lạ không quen, nhất định muội sẽ lạc đường, hoặc là gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ? Cho nên huynh trăm ngàn lần không thể rời khỏi gian phòng này, muội biết huynh có khí mà không phát ra được, vậy thì huynh cứ phát ra với muội được rồi, chỉ cần huynh không ra, muội nguyện ý cho huynh hạ hoả” [Chết người, mỡ dâng miệng cọp chị ơi]

Cô nương xinh đẹp ở trong lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, trước ngực lại nóng bỏng lại mềm mại hai luồng dán vào ngực hắn, Cố Thanh Sơ chính là dù là hán tử làm bằng sát cũng không thể chịu nỗi a.

“Ninh Hinh, đừng… đừng như vậy, huynh sẽ không thể khống chế được…” Hắn chính là cổ họng khô khốc không nói thành lời

Ninh Hinh không nói nữa, trong bóng tối đem đầu mình đi qua, không màng đến cơ thể nóng bỏng của hắn, cũng không có nhìn lại tình cảnh có bao nhiêu nguy hiểm hiện tại của mình, liền chủ động hôn hắn.

Ánh sáng quá mờ, không thấy rõ, thì ra là hôn ở cằm của hắn

Man mát lành lạnh bờ môi dừng lại một khắc tại cằm của hắn, Cố Thanh Sơn vẫn là tâm huyết sôi trào, đầu óc cũng oanh một chút nổ tung. Này nha đầu ngốc, vì muốn hắn hạ hoả thế mà cũng dám chủ động đem chính mình đưa vào ổ chăn của hắn.

Hắn không nghĩ đến việc thân thiết với nàng tại đây, nhưng là hắn căn bản vô lực kháng cự.

Nóng bỏng đôi môi chuẩn xác bắt giữ được đến cánh môi mát mát mềm mềm, giống như nai con có chút hút vào. Hắn đem hương vị ngọt ngào ở trong miệng, liền khó có thể khống chế liều mạng mà hút vào. Trần trọc nghiền nát, ôn nhu liếm, cái lưỡi quấy phá trong miệng nhỏ nước bọt ngọt ngào, quấn quýt lấy nhau mà bá đạo mà dây dưa.

Hắn thuận thế áp đến bên trên người nàng, một đôi bàn tay to cũng không chút khách khí đưa đến nơi mềm mại, giống như một đôi mềm mại thỏ con nắm ở trong tay đặc biệt thoải mái.

“A Hinh…” Hắn nhịn không được thì thào ra tiếng, một bàn tay to chưa thoả mãn từ trung y theo dưới dò xét đi vào, đi vào lớp vải lụa trơn mềm, tuỳ ý mà hưởng thụ tha thiết với nơi hắn đã mơ ước từ lâu

Ninh Hinh không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, nguyên bản chính là chỉ nghĩ đến việc hôn hắn, nhường hắn không cần tức giận, thế nào lại trở thành như vậy? Mẫu chốt là hắn thân thể cao lớn còn áp ở trên ngừoi mình, thập nhận kiêu ngạo kêu gào hắn cường tráng thực lực khiến nàng chỉ muốn chạy trốn,

Trận này mưa rền gió dữ, nụ hôn mạnh mẽ giằng co mãi không biết bao lâu, Ninh Hinh cảm thấy chính mình cũng sắp mất mạng. Ngay tại lúc nàng mở miệng cầu xin tha thứ cũng không có đủ khí lực, hắn bổng nhiên ôm nàng nửa người, nhường nàng lên phía trên bản thân, khúc khởi đem hai chân đem nàng ôm chật vào bên trong

“A Hinh… Muội, muội hôm nay liền cho ta, trở lại về thôn chúng ta liền thành thân được không?” Hắn mồm to thở phì phò, trên trán tràn đầy mồ hôi.

Ninh Hinh ghé vào trong ngực của hắn, liều mạng thở dốc, thật lâu mới có thể hít thông không khí nói nửa câu nói “Không… Muốn động phòng…”

Hắn cũng hi vọng đêm những khắc tốt đẹp nhất kia ở tại đêm động phòng hoa chúc, ba năm nay hắn đã chờ đợi giây phút thần thánh ấy cũng đã chờ đợi đến vô số ngày đêm rồi

Nhưng là…

“A Hinh, ta thật sự chịu không được” Hắn đẩy đẩy kiện đùi, kẹp chật nàng.

Ninh Hinh lại một lần nữa bị giọng nói tràn đầy nóng bỏng kia doạ đến, ngập ngừng nói “Muội… muội chính là nghĩ… hôn huynh, huynh thế nào… có thể như vậy đâu?”

Bị chất vấn, hắn bất đắc dĩ lại không biết nên trả lời như thế nào. Ninh Hinh thừa dịp hắn ngây người nhanh chóng lăn vào bên trong, kéo qua chăn của chính mình, đem toàn thân trụ thâm mình an toàn, chỉ để lại một đôi mắt cảnh giác nhìn bóng đen bên cạnh.

“Aiz!” Cố Thanh Sơn biết là chính minh chung quy vẫn là không hạ được quyết tâm uỷ khất nước, vậy chỉ có thể uỷ khuất chính mình. Hắn xoay người người sườn áo ở trên người nàng, cách lớp chăn cùng nhau ôm chật nàng, bên trên thì hung hằng hôn vào cánh môi mềm mại của nàng, phía dưới chính mình động thủ giải quyết.

Sau khi hành sự xong, hắn ghé mặt vào sườn mặt của nàng thổi nhiệt khí “A Hinh, muội có biết hay không ta có bao nhiêu thương muội?”

“Ân, biết” Ninh Hinh khuôn mặt nhỏ đỏ đến hồng thuận, thật là nóng bỏng, trước kia nàng đối với chuyện nam nữ tỉnh tỉnh mê mê, hiện tại… dù cũng không phải hoàn toàn minh bạch, nhưng là nàng biết được nam nhân cơn khát có bao nhiêu mãnh liệt, trong lòng có chút sợ.

“Huynh hiện tại như vậy nhẫn, về sau muội phải bồi thường cho ta”

“…Ân”

“Chúng ta về sau khi thành thân, mỗi ngày buổi tối cho ta 3 lần” [Chết người đấy huynh ạ]

“…”

“A Hinh, nơi này của muội giống như trưởng thành không ít” Hắn một bên xoa một bên cảm thán.

Ninh Hinh đầu tiên là xấu hổ, ngay sau đó sửng sốt “Huynh làm sao mà biết?”

Này… làm sai mà biết đươc, haha..! Đương nhiên là từng đụng qia nhưng là hắn làm sao dám nói ra?

“Tự nhiên là nhìn ra” Hắn hắc hắc cười gượng hai tiếng, trên tay dùng sức nhéo một phen.

Ninh Hinh xấu hổ đến túm lại bàn tay to của hắn ném ra khỏi ổ chăn của mình, dịu dàng nói : “Huynh thật khi dễ người, trước kia còn tưởng rằng huynh là chính nhân quân tử, hôm nay mới biết đươc dĩ nhiên lại là cái…”

“Là cái gì?” Hắn mặt dày đẩy nàng

“Huynh… Không biết xấu hổ” Ninh Hinh xoay người vào trong vách tường, không để ý hắn

Cố Thanh Sơn xoay người xuống giường, đĩnh đạc xử lý cho chỗ lầy lội chiến trường, trong lòng vẫn là có cảm giác thành tựu. Tuy rằng chưa chân chính hành sự, nhưng là so với một đêm kia tư tàng áo gối vụng trộm đem đi tẩy rửa thì nay đã tiến bộ hơn nhiều lần

“Ngủ đi, yêm tâm, huynh cam đoan sẽ không ra khỏi cửa” Cố Thanh Sơn một lần nữa chui vào trong ổ chăn, đem một cánh tay khoát lên trên chăn của nàng, nhường nàng an tâm ngủ.

Tuy rằng không tính bỏ qua cho tên hổn đản này, nhưng đêm nay hắn sẽ tuyệt đối không đi tìm Triệu Hổ. Vừa tới lưu lại một mình Ninh Hinh trong phòng quả là thật lo lắng, thứ hai như nàng nói, nếu nàng tỉnh lại không thấy mình, khẳng định muốn đi ra ngoài tìm,

Ninh Hinh mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào trong giác ngủ, nhưng ngủ cũng không an ổn. Một lát nhăn mày, một lát lại sợ tới mức run run, ánh sáng mặc dù không đủ, nhưng Cố Thanh Sơn có thể nhìn rõ trong bóng tôi tự nhiên là thấy rõ.

Hắn đau lòng cực kỳ, tiến vào trong ổ chăn của Ninh Hinh ôm nàng ngủ, nhẹ nhàng dỗ “A Hinh không sợ, có huynh ở đây, không ai dám khi dễ muội”

Cố Thanh Sơn nhìn cô nương mảnh mai trong lòng, đem răng cắn ken két: Triệu Hổ, ngươi là cái vương bát đản, lão tử tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ninh Hinh cả đêm tỉnh vài hồi, sờ sờ nam nhân bên cạnh vẫn còn, liền mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Cố Thanh Sơn cũng tỉnh, liền ôm nàng ngủ, để nàng an tâm.

Buổi sáng tỉnh lại, Ninh Hinh đầu tiên là ngửi được một cỗ khác thường mùi, mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn đến thanh bố trên chăn có một mảng đục [là gì các tỉ muội tự hiểu đi]

Cố Thanh Sơn đứng ở bên giường đang thắt lại đai lưng, thấy nàng nhìn chằm chằm chỗ kia, vẻ mặt ngây thơ, nhất thời nổi tâm tư trêu đùa

Xoay người lấy tay phủi phủi “Ngày hôm qua huynh đã lau qua, thế nào lại còn lưu lại dấu thế này?”

Ninh Hinh sững sờ liếc hắn một cái, thấy hắn ái muội ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua, liền cũng đoán được 8, 9 phần, nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt, thật chỉ muốn kiếm lỗ mà đi qua, hận không thể trốn mãi trong ổ chăn.

Cố Thanh Sơn cực kỳ yêu thích bộ dáng này của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi của nàng, nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì đều phải biết, hiện tại hiểu được cũng tốt, về sau khi thành thân cũng không bị hoảng loạn.”

Ninh Hinh quay mặt nhìn qua chỗ khác không them nhìn hắn, thành thân về sau liền là thê tử người ta, hắn muốn thế nào cũng đều được. Nhưng lại là hiện tại còn chưa có thành thân đâu, làm như vậy có tính là đùa giỡn lưu manh.

Đùa giỡn qua lại cũng khiến cho tâm tình của nam nhân trở nên tốt, nghẹn 1 bụng cười đi đến bên ngoài múc nước rửa mặt, đi đến nửa sân còn hát vu vơ vài câu

Quân tử báo thù 10 năm không muộn, hắn đã nghĩ không suốt, không cần vội vã đánh tên Triệu Hổ kia, chạy rồi thì bỏ, còn sau cơ hội tái ngộ còn nhiều, cơ hội báo thù cũng thoải mái liền động thủ là được.

Suốt buổi sáng, hai người cùng nhau mua sắm thêm nhiều đồ dùng hằng ngày, giữa trưa thì quay trở về tưu lâu ăn cơm.

Cơm trưa hắn vẫn như trước gọi qua các món rau xanh thanh đạm, nhường Ninh Hinh ăn no một bữa, vì buổi chiều còn phải đi, bọn họ ăn tương đối sớm. Cố Thanh Sơn ăn nhanh, cơm nước xong liền đứng dậy “Ninh Hinh muội từ từ ăn, huynh đi về phía sau hậu viện kiểm tra xe ngựa một chút, liền đem dẫn ra phía trước cửa, một lát muội ăn xong liền trực tiếp tới cửa trước chúng ta đi”

“Ân, hảo” Ninh Hinh gật đầu đáp ứng

Cố Thanh Sơn đi nhanh hướng tới cầu thang tửu lâu, lại gặp gỡ mấy người đang nghênh ngang đã đi tới, bên cạnh mở đường gia đinh đem hắn hướng qua bên cạnh đẩy ra “Lăn đi, chó khôn không cần đợi nói”

Cố Thanh Sơn mày kiếm nhếch lên, ánh mắt sáng, là cái gia đinh vây quanh tên kia dùng mắt quét qua đúng là Triệu Hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện