Edit by: Đại Cô Nương
P.s: Chúc cả nhà Giáng sinh vui vẻ nhé!. Lịch post bài của mị chính là khi có comment của post trước :)) Vì hem biết post lên có ai đọc hông nữa :))

Cố Thanh Sơn bị người đẩy qua một bên thắt lưng đụng vào bàn, thấy rõ người này chính là Triệu Hổ, hắn cuối đầu suy nghĩ chiến lược nhanh chóng đã ra được cái chủ ý.

Hắn giả bộ đánh rơi túi tiền xuống mặt đất, sau đó giả vờ ngồi xổm xuống nhặt túi tiền lên, nhân cơ hội này hắn lấy từ trong tay áo ra cung tên đã được cất giấu, nhanh chóng bỏ vào 2 khoả bi thép. Nhìn trái nhìn phải một chút đảm bảo không ai thực chú ý đến mình cũng như không có ai ngăn cản phía trước, hắn lập tức nhắm ngay khoảng chân phía dưới của Triệu Hổ, không chút do dự mà bắn ra. Ngay sau đó nhặt túi tiền lên, không một chút hoang mang mà đi xuống lầu.

Phía sau truyền lên tiếng hét thảm, lúc này Ninh Hinh cũng đã ăn no, chính là hắn (Cố Thanh Sơn) đã ăn qua nhiều, nàng là sợ lãng phí nên cũng cố gắng ăn thêm nhiều hơn một chút. Nàng vốn ngồi đưa lưng về phía cầu thang, khi nghe được động tĩnh thì quay đầu lại nhìn lên chiếc đũa trên tay cũng bị cả kinh rơi xuống bàn.

Triệu Hổ hai tay ôm chân quỳ trên mặt đất, đau đến nỗi không quan tâm đến thứ khác chỉ ngửa đầu lên trời la to, mấy tên gia đinh xung quanh hắn hốt hoảng cũng không biết làm sao.

Ninh Hinh theo bản năng tìm kiếm xung quanh thân ảnh của Cố Thanh Sơn, nhưng là không tìm thấy được, hắn đã đi xuống lầu rồi sao? Có phải thời điểm hắn đi xuống lầu đã gặp qua Triệu Hổ?

Tâm can rối loạn, Ninh Hinh cảm giác sợ như muốn đòi mạng (sợ muốn chết đó =)) ăn cũng không vào nữa, liền đứng dậy đi xuống lầu. Nàng bước đi có chút hỗn loạn, bước cuối cùng của bậc thang còn suýt nữa ngã sấp xuống, bước chân lảo đảo hướng ra ngoài cửa đi, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu bước đi cũng không chú ý đến từ bên ngoài bước vào là một thư sinh, bả vai không may đánh vào người bên cạnh.

“Thực xin lỗi” Ninh Hinh lập tức xin lỗi, nhưng cũng không có nâng mắt lên nhìn người nọ, chỉ thấy được vạt áo màu trắng, liền ôm vai xoay người sang chỗ khác

“Ninh Hinh?” Người nọ kinh hỉ la lên một tiếng, Ninh Hinh thân mình cứng đơ

“Ninh Hinh thật là nàng nha, nàng… nàng thế nào lại lên thị trấn, là tới thăm ta sao?” Thư sinh trắng trẽo nõn nà kia kinh hỉ chạy đến trước mặt nàng.

Nhóm đồng học cùng với hắn cũng đều đang mặc đồng phục thư sinh màu trắng của tường học của huyện, trên đầu là triết khăn đâu thúc phát nhưng cũng không làm mất đi bộ dáng anh tuấn cửa hắn. Giờ phút này khi thấy hắn chạy về phía cô nương mọi người đều tò mò nhìn qua

“Là một mỹ cô nương nha, Đổng Thiếu Thành người chắc chắn là biết người ta sao?” Một thư sinh cao gầy hỏi

“Aiz, đây là người thân cuả ngươi sao, cái kia…Thiếu Thành, ta còn chưa có đính hôn đâu, này ngươi có biết, ha ha…” Một thư sinh có mắt đào hoa nở cụ cười biến thành hình trăng lưỡi liềm.

“ Như vậy một cô nương xinh đẹp, Thiếu Thành còn không tự mình đi lại, có thể để ngươi chiếm tiện nghi?” Tên còn lại cười ha ha

Đổng Thiếu Thành thấy Ninh Hinh đầy thất kinh ánh mắt, ôn nhu nói: “Ninh Hinh, nàng đừng sợ, ta sẽ không để bọn họ khi dễ nàng” Nói xong, nhanh chóng kéo Ninh Hinh qua nhìn về đám đồng bạn cùng trường, cười đến độ không khép được miệng: “Đây là vị hôn thê của ta Ninh Hinh, ta không nghĩ đến hôm nay sẽ được gặp nàng ở trên trấn, các ngươi đi ăn cơm đi, ta mang nàng đến chỗ khác ăn”

“Ôi u, thế nào mà phải đi chỗ khác, cùng nhau ăn đi”

“Có phải hay không sợ chúng ta cướp mất cô nương xinh đẹp, ha ha…”

Một vài người bạn tốt học cùng trêu ghẹo, lại không nghĩ đến Ninh Hinh vung mạnh cánh tay, thoát ra khỏi Đổng Thiếu Thanh, thở phì phì nói “Buông tay, ai là vị hôn thê của ngươi?”

Đổng Thiếu Thành sửng sờ, một đôi mắt trong suốt ngây ngốc nhìn Ninh Hinh cũng không biết nói gì cho phái. Vài thư sinh cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, đều kinh ngạc nhìn.

“Ninh Hinh, là vì mấy ngày nay ta không quan tâm đến nàng, nàng tức giận sao? Ta… Ta theo sơ lục trở về huyện đọc sách, mấy tháng này cũng không có trở về nhà, chính là tập trung học thật tốt, thời điểm thi Hương có thể đạt trung cử là có thể để nàng làm phu nhân nhà quan Ta vốn chính là tưởng vào Tết đoan ngọ sẽ trở về thăm nàng…” Đổng Thiếu Thành thành thật cẩn thận giải thích

“Câm miệng ai muốn ngươi thăm, giữa ta và ngươi không còn nửa điểm qua hệ…” Ninh Hinh cũng không nhìn hắn, chỉ sốt ruột nhìn quanh phía ngoài cửa, ngóng trông Cố Thanh Sơn nhanh chóng xuất hiện,

Sau khi dắt ngưạ phì phò ra đến cửa đại viện, Cố Thanh Sơn nắm dây cương đi ở phía trước, liếc mắt một cái liền thấy Ninh Hinh đứng ở phía cửa. Sắc mặt của nàng không được tốt lắm, không, chính xác ra là thật không tốt.

Cố Thanh Sơn có chút chột dạ cuối đầu, đã đáp ứng với nàng là không tìm Triệu Hổ báo thù, nhưng hắn vẫn là không nhịn được, vẫn là hôm nay bắn bi thép ra, vừa rồi nghe một tiếng kêu thê thảm đến tê tâm liệt phế, đủ để chứng minh là đánh cho hắn không nhẹ

“Nhanh như vậy đã xuống lâu? Ăn no rồi sao?” Cố Thanh Sơn tận lực bình tĩnh cười nói

Ninh Hinh đi nhanh hai bước, ngồi xuống càng xe, sốt ruột giục hắn “Đi nhanh thôi”

Đổng Thiếu Thành đâu có chịu để nàng như vậy nhanh chóng rời đi, đuổi bước lên phía trước ngăn trở Cố Thanh Sơn: “Đây là… là đại đường ca đi, vừa mới đến, thế nào liền vội vã đi. Ninh Hinh giận ta, huynh nhường cho ta bồi tội với nàng một chút”

Đổng Thiếu Thành cũng đã gặp qua Ninh Bân vài lần, liền biết đây không phải là Ninh Bân đại ca của nàng. Nhưng là hắn tin tưởng nhân phẩm của Ninh Hinh, tuyệt sẽ không đi theo một nam nhân xa lạ ra đường, cho nên hắn chỉ có thể nghĩ đến thân phận người nam nhân xa lạ này chính Ninh Giang. Bởi vì thời điểm năm trước đính hôn, hắn có gặp qua Ninh Giang, tuy rằng không nhớ rõ diện mạo, nhưng trong ấn tượng của hắn là người cao lớn khôi ngô.

Cố Thanh Sơn cũng là ngoài ý muốn, lên đến thị trấn mà vẫn có người nhận thức được Ninh Hinh, lại hỏi “Ngươi là ai?”

“Thanh Sơn ca, huynh đừng để ý đến hắn, nhanh đi đi” Ninh Hinh cấp trong mắt đều là lửa giận

Đổng Thiếu Thành liền đi đến bên người Ninh Hinh, như trước là một bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai bộ dáng: “Ninh Hinh, đều là ta không tốt, nàng đừng tức giận được không? Ta về sau hàng tháng đều sẽ trở về gặp nàng một lân, kỳ thật… ta cũng rất nhớ nàng. Ta không dám gặp nàng, sợ nhịn không được luôn nhớ nàng, chậm trễ việc hoc”

Các thư sinh cùng trường cũng đại khái minh bạch sao lại thế này, đồng học của Đổng Thiếu Thành cách đó sẵn nói “Tẩu tử, người đừng nóng giận, Thiếu Thành đi sớm về tối chăm chỉ đọc sách, vì mong muốn cho người phong quang tiền môn nha”

“Đúng vậy, đệ muội, Thiếu Thành là một nam nhân tốt, thành thật bổn phận, cũng có học vấn cao”

Cố Thanh Sơn ở một bên nhìn ra ngoài cửa, một bên trương lên khuôn mặt tuấn tú nháy mắt lạnh xuống. Hắn nghiêm cẩn đánh giá kĩ ngừơi nam nhân trước mặt, một thân mình mặc bộ quần áo màu trắng dáng ngừơi bình thường, cũng có chút khí chấy ngọc thụ lâm phong. Khuôn mặt trắng nõn, mày mặt ôn hoà, là bộ dáng khiêm tốn mọi cô nương đều thích.

Đây là Đổng Thiếu Thành, từng là vị hôn phu của nàng

Hơn nưã thực rõ ràng, nam nhân này cũng không biết đến sự kiện từ hôn, còn coi nàng là vị hôn thê, như vậy mới ôn nhu dỗ nàng.

Trong lòng khởi lên một cỗ đáng lòng kèm theo tức giận, Cố Thanh Sơn đỏ tròng mắt, một phen kéo cổ áo của Đổng Thiếu Thành, nhanh chóng khoát hắn về phía đám thư sinh kia: “Lăn”

Cố Thanh Sơn cho xe lăn bánh, ngồi ở bên cạnh Ninh Hinh, hung hăng trừng mắt đánh roi, thét to để ngựa nhanh chóng chạy đi

Đổng Thiếu Thành được mọi người đỡ đứng dậy nhìn qua chỉ thấy xe ngựa đã lăn bánh. Hắn không chút do dự chạy đuổi theo, một bên kêu to: “Ninh Hinh, nàng đừng đi, nàng nghe ta giải thích, nghe ta ta giải thích được không?”

Ninh Hinh đẩy ra màn xe chui vào bên trong, nghe bên ngoài Đổng Thiếu Thành một tiếng rồi một tiếng gọi tên của nàng, tâm tình thực phức tạp.

Cố Thanh Sơn tự nhiên cũng không thỏai mái, nếu không phải bởi vì hôm nay hắn đã đánh Triệu Hổ, nơi này ắt không thể ở lâu, hắn thật muốn nói rõ cho tên Đổng Thiếu Thành rõ mọi chuyện, đừng như vậy mà kết thúc mọi chuyện không minh bạch.

Ra thị trấn, xe ngựa trên đường bằng phẳng đi về phía trước, nếu không cần thiết thì cũng có thể không cần đánh xe cũng chẳng sợ sai đường, Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn vào màn xe đang lay động, tưởng nói với nàng vài câu, nhưng lại không biết bắt đầu nói gì

Ninh Hinh ngồi trong xe, im lặng, đi rồi một đường vậy mà cũng không có nửa âm thanh nào phát ra. Vừa mới bắt đầu, Cố Thanh Sơn còn lo lắng nàng sẽ khóc, nếu thật sự khóc, có phải hay không bởi vì trong lòng nàng còn chưa bỏ xuống được tên Đổng Thiếu Thành kia.

Hắn cũng không nghĩ tới Đổng Thiếu Thành là một tên giai công tử nhẹ nhàng, người đọc sách tao nhãm các cô nương bình thường ai lại không thích nam nhân như vậy, mà không phải tự nhìn lại bản thân mình một đại quê mùa. Cho dù học được chút ít bản sự, có thể săn thú kiếm tiền, nhưng thời điểm trước mặt Đổng Thiếu Thành, hắn không nhiên đối với bản thân không có chút tin tưởng gì.

Đi được hai canh giờ, về đến Ninh Gia trang cũng đã hoàng hôn, suốt dọc đường hai người cũng không nói gì

Cố Thanh Sơn trực tiếp đem xe tiến vào trong nhà mới, vén màn xe lên để Ninh Hinh bước ra, khoá mắt dư quang thấy hắn thân thủ xuất ra, tựa hồ muốn kéo chính mình xuống xe, Nàng không nghĩ sẽ đợi hắn kéo tay, sẽ giả bộ như không phát hiện, chính mình vịn vào thành xe nhảy xuống đất.

Cố Thanh Sơn ngây ngốc thân thủ, trong lòng không có tư vị gì, tuy rằng ánh mắt của nàng không hướng trên tay của hắn nhưng hắn có thể khẳng định nàng biết hắn sẽ vươn tay.

Nàng không để ý hắn, là vì tên Đổng Thiếu Thành kia sao?

Cố Thanh Sơn trong lòng có chút loạn, nhìn kĩ vào trong xe cũng không có chút vui vẻ gì, chậm rì rì dỡ hàng ôm vào trong nhà

Ninh Hinh ngoài miệng cũng không nói chuyện, tay chân cũng rất nhanh nhẹn phụ hắn chuyển đồ, hắn đem giường chiếu chuyển vào trong nhà, nàng cũng nhanh chóng kéo bình. Trải lên tấm trải giường bằng nỉ, kháng nhục, nàng hay tay cầm hai cái kháng điếu một bên là hoa nhỏ một bên màu đỏ thẫm, cũng không biết là hắn có muốn trải cái hồng cho không khí vui mừng một chút, hay là cất lại cho thời điểm tân hôn mới lấy ra.

“Thanh Sơn ca, nên dùng cái nào đây?”

Nàng rốt cuộc cũng mở miệng, Cố Thanh Sơn vui mừng buông ấm trà, chén trà, đi đến trước mặt của nàng, sờ sờ sấp vải bông, lại nhìn một cái tấm bảo đỏ thẫm. lấy lòng ôn nhu nói “Muội quyết định đi”

Hắn tốt như vậy, Ninh Hinh trong mắt bỗng chốc liền chảy nước mắt, xoay người sang chỗ khác, đem môi cắn gắt gao chọn cái hoa kia, đem cái màu đỏ đặt vào trong ngăn tủ

Nàng không dám xác định như cậy tiên diễm màu đỏ, đem đến chính mình còn có hay không được dùng với tên Triệu Hổ ti bỉ tiểu nhân, lần này Thanh Sơn ca lại đánh hắn, xem ra hắn bị thương cũng không nhẹ. Nàng suy nghĩ một đường, thật sự nghĩ không ra làm thế nào để có thể thoát ra được một kiếp này, nếu thật là muốn cá chết lười rách, nàng cũng không muốn liên luỵ đến Thanh Sơn ca,

Ninh Hinh còn đang bận bố trí lại phòng ở, trong viện liền vang lên tiếng của Doãn Tiểu Xuyêm “Thanh Sơn ca, ở nhà sao?”

Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua Ninh Hinh một cái, vội vàng chạy ra ngoài đớn, sợ hắn tiến vào Ninh Hinh sẽ không được tự nhiên “Ở đây, có việc sao?”

“Nương ta nói ta đem qua cho ngươi cơm chiều, là Tiểu Hà đi theo Ninh Hỉ đại trụ học làm bát chén lớn, ngươi tới nếm thử, cũng thuận tiện nói về chuyện hôn nhân của các ngươi. Nga, người đừng hiểu lầm, là ngươi tự quyết định việc hôn nhân. Mẹ ta nói, ngươi cũng không phải ngoại nhân, giống như huynh đệ của ta, phòng ở cũng đã có cũng nên nói chuyện hôn nhân, liền muốn hỏi một chút ngươi muốn tìm dạng cô nương nfom nàng giúp đỡ lo liệu. Tiểu Hà cũng không còn nhỏ cũng nên xem tướng nhân gia, không bằng tìm một bà mối cùng nhau an bài.” Doãn Tiểu Xuyên cười hì hì nói

Cố Thanh Sơn cuối đầu nghĩ nghĩ nói “Như vậy đi, ta đi qua nhà ngươi một chuyến, giáp mặt với Tứ thẩm đem lời nói ra rõ ràng. Cơm chiều cũng không ăn, một lát ta trở về lại ăn sau”

Hắn có ý nói lớn tiếng, vì muốn cô nương trong phòng nghe được, hắn lập tức trở về, nàng thu thập xong phòng ở thì có thể nấu cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện