Bất tri bất giác quay về cửa hàng đậu hủ, Cố Thanh Sơn cởi bỏ dây thừng, dắt con bò bần thần bước đi. Lão Vương đậu hũ vội vàng đuổi theo, kéo lấy vạt áo của hắn:

“Thanh Sơn, ngươi làm sao vậy? Vừa quay đi 1 lát, như thế nào lại mất hồn như thế?”


Cố Thanh Sơn đờ đẫn lắc đầu, nắm lấy xe bò mà đi, lão Vương đậu hũ thật sự lo lắng, cứ dựa theo tấm lòng của mình mà khuyên bảo:

“Cậu em này, có phải hay không cùng người trong lòng cãi nhau? Không có việc gì, ngươi xem tẩu tử vừa rồi cũng sinh khí, tôi đã nói nàng ta chính là người quan trọng nhất, nàng cũng là không cao hứng. Bất quá, buổi tối hò hét một trận là hết thôi. Chúng ta là nam nhân thì phải có điểm rộng lượng phải không nào?”

Cố Thanh Sơn tuy là tan nát cõi lòng rớt rơi từng mảng, đầu óc lại không có ngốc, biết người ta vì tốt cho mình, liền gật gật đầu, theo thói quen leo lên càng xe ngồi rồi đánh xe đi.

Lão Vương nhìn theo xác định đúng là đường về nhà, không cần hắn chạy theo khuyên bảo liền quay về quán mà buôn bán tiếp. Cố Thanh Sơn nghĩ đến lời nói của lão Vương đậu hũ, khóe miệng nhêch nhẹ một cái, lại cảm thấy ủy khuất. Hắn như thế nào lại cùng người trong lòng cãi nhau đâu? Nếu là nàng thật sự gả cho hắn, thì nàng nói như thế nào thì chính là như thế ấy, hắn tuyệt đối không cùng nàng mà cự cãi, cũng sẽ không làm nàng sinh khí. Hắn nhất định sẽ thừa nhận chính mình thích nàng, ngày nhớ đêm mong…. (Tiểu Đăng: Chậc chậc… ta nói này cái vị Sơn ca, ngta còn chưa là người iu của cưng mà cưng đã ảo tưởng quá nên giờ nó rớt 1 phát nát bét giấc mơ chưa? Về với mị, mị giúp tìm lại não cho cưng)

Cố Thanh Sơn liền ngồi ngơ ngác như vậy, trong tay nắm chặt tiền cùng gói to điểm tâm, không có chú ý tới con bò đã đi sai đường.

Trên con đường này cỏ dại nhiều, bò ta cũng đi chậm, vừa đi vừa ăn, bất tri bất giác thế nhưng đi vào chân núi Dã Lang trong rừng. Nơi này cách Trữ gia trang cũng không xa, có đôi khi nhàn rỗi không có việc gì, Cố Thanh Sơn mang theo bò đến đây ăn cỏ, cho nên nó nhận thức được con đường này.

Núi cao rừng rậm, cỏ hoang quá gối, kỳ thật nơi này cảnh sắc cũng không sai, nhưng là lòng đầy phiền muộn thì cũng vô tâm thưởng thức.

Ngô… ngô…

“Đừng kêu, ngoan, tốt lắm…”

Nếu bình thường, người nhanh nhẹn như Cố Thanh Sơn đã phát hiện ra nơi này có điều khác thường, chính là hôm nay hắn đã thất hồn lạc phách, cũng không có nghe được âm thanh quá mức rõ ràng.

“Ách…ách…” Một loạt âm thanh sảng khoái của nam nhân. (Tiểu Đăng: nam mô ai di đà phật… thiện tai… ta thật lòng không mong có j xảy ra… lầm bầm)

“Ngô…” Âm thanh phát ra từ miệng bị che lại của nữ nhân đang giãy dụa.

Bò ta ở trong rừng chuyên tâm ăn cỏ, không hướng đường thẳng mà đi nữa, nửa ngày chưa ăn đồ vật này nọ, nó thật sự là mệnh khổ mà. Cố Thanh Sơn cũng là nửa ngày chưa ăn gì, nhưng hắn không biết đói.

Bụi cỏ bên cạnh kịch liệt phát ra âm thanh khiến cho hắn chú ý. Cố Thanh Sơn hồi phục lại tinh thần, đem gói tiền to buộc ở đai lưng, bao điểm tâm đặt ở trong xe bò, đi qua nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì.

Đầu tiên nhìn đến là một cái mông phập phồng lên xuống, bốn cái bắp đùi lõa lồ, hướng lên trên là một nam nhân có tấm lưng ngăm đen, trên lưng có mấy vết cào đã ra máu. Phía dưới hăn ta là một thân hình trắng trẻo, một mái tóc rối tung – chính là nữ nhân bị hắn lấy hai tay khống chế, che miệng, ắt hẳn là một chuyện xấu hổ.

Đột nhiên nhìn đến cái không nên xem, Cố Thanh Sơn vội vàng xoay người sang chỗ khác, định dời bước. Mới vừa bước, đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đây không phải là người yêu đương vụng trộm, mà là cường bạo. Nữ nhân kia thực rõ rang là phản ứng quyết liệt. (Tiểu Đăng: lão thiên ơi… may là ông còn ban phát tí IQ cho cái con người khờ khạo này)

Trong bụi cỏ hai người cũng phát hiện ra hắn, nam nhân đình chỉ động tác, nữ nhân liều mạng dung chút sức lực cuối cùng hô lên: “Cứu mạng”.

Cố Thanh Sơn quay lại, đối diện nhìn rõ ràng tên nam nhân ấy.

“Ngô Nhị Cẩu, dĩ nhiên là ngươi, ngươi cái hỗn đản này, cư nhiên làm cái loại chuyện này”

Không được thỏa mãn, nam nhân tức giận mà mắng lớn:

“Không phải chuyện của ngươi, cút ngay”

Thừa dịp hắn nói chuyện hở ra một khoảng trống, nữ nhân giãy tay, kéo xuống tay của hắn đang bịt miệng mình mà cắn xuống, lại hô to nức nở:

“Thanh Sơn ca, cứu ta…”

Cố Thanh Sơn giật mình nhìn về phía nữ nhân, bộ dáng quả thật rất chật vật, sau đó bỗng giật mình.

” Xuân nha đầu, ngươi…. ”

“Ta là bị hắn lừa đến đây, Thanh Sơn ca cứu ta… “. Viên Xuân khóc lớn lên.

Cố Thanh Sơn tức giận, rất nhanh liền ra quyền, bước 2 bước dài liền kéo Ngô Nhị Cẩu kéo tới một bên, một quyền hung hăng mà nện vào mặt hắn, nửa bên mặt lập tức thũng xuống đỏ đến lợi hại. Ngô Nhị Cẩu bụng mặt mắng một câu, ra lại đòn chống đỡ. Cố Thanh Sơn mặc dù gầy, nhưng chính là hàng năm làm việc, trên tay có lực. Ngô Nhị Cẩu so với hắn béo hơn, nhưng là một thân thịt không hơn không kém, nắm đấm còn thua hắn không ít đi.

Hai người lao vào đánh nhau, cô nương bên cạnh nhân cô hội mặc lại quần áo nhưng không có lập tức rời đi mà là sợ hãi nói :

” Thanh Sơn ca, sự tình hôm nay ngươi có thể hay không đừng nói ra ngoài, bằng không… ta liền không còn đường sống ” (Tiểu Đăng : thứ lỗi nay ta nói quá nhiều. Cái con mẹ này, bộ hết dịp nói rồi ư ? Ta tức quá mà)

Cố Thanh Sơn nghe thấy được nhưng không có quay đầu lại, hắn không biết Xuân nha đầu có hay không mặc quần áo tử tế, tuy nói vừa rồi hắn không cố ý nhìn tới thân thể nàng, nhưng cũng cảm thấy thực xin lỗi Ninh Hinh. Kỳ thật Ninh Hinh cùng chính mình cũng không có quan hệ gì, bất quá, hăn không nghĩ xem qua nữ nhân khác.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu” – Hắn ấn Ngô Nhị Cẩu xuống, trầm giọng nói.

Ai ngờ Ngô Nhị Cẩu lại giương giọng nói :

“Xuân nha đầu, ta thiệt tình là thích muội. Muội đã là nữ nhân của ta, trở về nói với nương ngươi thương lượng một chút, ngày mai ta qua nhà muội cầu hôn, tốt nhất là nhận lời, bằng không, tôi sẽ đem việc này nói ra, muội cũng không thể ló đầu ra nhìn ai đi. Hơn nữa, ta đều đem mầm mống gieo xuống rồi, qua một trận này liền mang thai đi, vẫn là nhanh chóng thành thân mới tốt”

Xuân nha đầu tức giận cả người phát run, xoay người bỏ chạy.

Cố Thanh Sơn nhìn hắn làm chuyện xấu, còn như vậy uy hiếp người ta, trong lòng càng sinh khí, sử dụng hết sức lại đánh vài cái đánh lên người hắn hết xanh lại tím từng khối từng khối. (Tiếu Đăng » đúng, đánh hắn đi, đánh chết hắn là thay trời hành đạo… chaizzo)

“Cố Thanh Sơn, đừng đánh, ngươi tốt với Ninh Hinh, cuối cùng cũng chỉ có thể như vậy” – Ngô Nhị Cẩu đẩy mạnh hắn, đứng dậy đi mặc quần.

Nhắc tới Ninh Hinh, hắn thân mình cứng đờ, nhất thời giống như bị đứng lại.

Ngô Nhị Cẩu phun ra một ngụm máu, một bên chậm rì rì mặc quần nói :

“Ngươi nghĩ rằng ta, mẹ nó, vui vẻ như vậy ? Chẳng phải là lúc đó ta quẫn bách không có cách nào khác sao ? Ta nhìn trúng Xuân nha đầu, chính là mẹ nàng khẳng định sẽ không đáp ứng, bất đắc dĩ, ta chỉ có thể làm trước, cầu hôn sau. Thanh Sơn, ta biết ngươi xem trọng Ninh Hinh, chính là ngươi cũng không nghĩ tới : Ninh cha chính là lý chính, anh của nàng ta đính thân cũng là chính là đích khuê nữ thôn khác. Đường tỷ của nàng cũng đính thân, là Hạ gia giàu có trấn trên. Ngươi với ta giống nhau là một cô nhi, trong nhà lại đinh đương, leng keng (ý nói nhà nghèo, leng keng là tiếng tiềng cắc, còn nhà giàu ngta xài ngân phiếu, thỏi bạc thì làm sao phát ra tiếng như vậy), trừ phi cha mẹ Ninh Hinh mắt bị mù, mới có thế đem khuê nữ gả cho ngươi ”

Cố Thanh Sơn ngơ ngác ngồi xuống, lời hắn nói giống như một đao nhỏ từ từ cắt xuống tim hắn, mỗi một vết lại càng sâu hơn, như là khắc vào tận xương cốt.

Ngô Nhị Cẩu mặc xiêm y, không dám tới gần hắn, còn dựa vào trên thân cây mà cưới khổ :

“Sống lớn như vậy, mới biết được tư vị nữ nhân, thực mẹ nó thích, chỉ tiếcm đúng tại thời điểm khoái lại lại bị tiểu tử nhà ngươi phá hoại. Thanh Sơn huynh đệ, ca không trách ngươi, ca biết ngươi không phải cố ý. Hơn nữa ta còn hảo tâm nhắc nhở ngươi, chờ tiếp qua hai năm, Ninh Hinh mười lăm, ngươi hãy dùng biện pháp của ta, đem nàng tới ruộng dưa hành sự. Gạo nấu thành cơm, nàng còn dám nói không với ngươi sao ? Chờ coi đi, ngày mai nương của Xuân nha đầu khẳng định đồng ý lời cầu hôn của ta”

“Cẩu tử, ta có thích Ninh Hinh hay không với ngươi không quan hệ, cho dù ta thích nàng, cũng tuyệt không dùng thủ đoạn hèn hạ như ngươi. Ngươi cút cho ta… ” – Cố Thanh Sơn rống giận mắng hắn, thất hồn lạc phách vội vàng lên xe bò về. (Tiểu Đăng : nói được làm được, mị đây sẽ ủng hộ cho mi)

Ruộng dưa đã muốn hết sạch, hơn nửa màu xanh mướt đã trở nên tiêu điều, thường lui tới phía sau, hắn liền xe dịch mắt đến trong ba gian phòng gạch gõ đã muốn hư hỏng cả, chính là hiện tại hắn luyến tiếc đi, rời đi nơi này, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy Ninh Hinh ư ?

Hắm đem tiền bạc bán dưa đem trải ra, lại đi lấy những ít tiền ở nhiều nơi trong nhà đào ra. Đây là hắn mấy năm gần đây tích tụ lâu dần mà thành, toàn bộ đều bỏ vào bình, đem chôn xuống. Hắn đào mặt đất lành lặn lên, cẩn thận ôm lên cái bình, đến chỗ mảnh vải còn đang trải tiền, cẩn thận mà đổ xuống.

Tổng cộng là 3.681 đồng tiền, con số này thực may mắn (3681 – tất lại phát nhất, nghe bạn ta bảo thế), nhưng lại ít đến đáng thương, đổi thành bạc cũng liền được hơn 3 lượng. Trong nhà gian 3 đang lúc gạch gỗ hư hỏng, sắp sụp xuống, muốn kết hôn thì phải có được cái tân phòng. Ở Trữ Gia trang, đang phổ biến dạng phòng ngói phỏng chừng cần hơn 10 lượng bạc, hắn mất chừng vài năm mới có đủ hơn 1 phần ba.

Cô nương của Trữ Gia trang bình thường mười lăm tuổi đính hôn, mười sáu tuổi thành thân, còn có 2 năm nữa Ninh Hinh sẽ đính hôn, hắn cho dù đánh cuộc của mệnh để làm cũng không kiếm được hơn 10 lượng bạc. Ngay cả tân phòng đều không có được, làm sao mà lo cho nàng được cuộc sống tốt đây ? Cho dù hắn không ăn không uống, đem tất cả điều tiết kiệm cho nàng, cũng vô dụng.

Ngô Nhị Cẩu tuy rằng vô liêm sỉ không phải người, nhưng là có câu hắn nói đúng, trừ phi cha mẹ Ninh Hinh mắt bị mù, nếu không tuyệt sẽ không đem khuê nữ gả cho hắn.

Hắn chìm sâu vào giấc mộng đẹp lâu như vậy, vào giớ khắc này hoàn toàn tỉnh. Hắn thương tiếc cô nương người ta, tương lai lại muốn gả cho người khác, trừ bỏ trơ mắt nhìn nàng xuất giá, còn lại hắn đều không có làm được. Hắn tuyệt không thể nào giống Ngô Nhị Cẩu, vì để cưới được một cô nương mà hủy đi người ta. Hắn thật lòng thương tiếc Ninh Hinh, hắn như thế nào bỏ được lòng mà đi thương tổn nàng.

Cố Thanh Sơn quỳ gối trên tấm vải trải, hai tay ôm đầu, vô lực ngã xuống.

Trời sập, tâm cũng nát, sống tựa hồ cũng không còn ý nghĩa gì.

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, không cho nước mắt tuôn ra. Từ khi sinh ra lần đầu tiên động tâm, còn không có nhấm nháp mối tình tốt đẹp, cứ như vậy thống khổ mà chết yểu.

Đang lúc đần độn, không biết qua bao lâu, chân trời còn lại một ít ánh tà dương cuối cùng, Cố Thanh Sơn bật dậy.

Hắn chợt nhớ tới, kỳ thật còn một cách, tuy rằng nguy hiểm một chút, nhưng đối với hắn mà nói, mệnh cũng có thể từ bỏ, còn có cái gì không thể làm ?

Tiểu Đăng : ta nói cái Sơn ca này, cảm tạ tác giá không cho huynh ảo tưởng nữa, ta chán edit đoạn ảo tưởng của huynh lắm lắm rồi. Mau mà tỉnh đi. Gây dựng sự nghiệp đi, ta là ta thích người có sự nghiệp to lớn… Sau này huynh quay về, Hinh bánh bều đã lấy chồng thì k sao, ta đây thế chỗ cho… hí hí hí… không ngại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện