“Dưa hấu ngon ngọt mới hái đây, dưa trái to, ăn không hết, mau tới nếm thử đi” Cố Thanh Sơn một bên rao hàng, một bên vừa bổ thử một trái, ruột dưa màu đỏ tươi vô cùng hấp dẫn, bày hàng bên đường mời mọi người nếm thử. Đây cùng là lý do vì sao nhà bọn họ bán dưa tốt như vậy, không như những người bán hàng khó khăn khác, không tiếc cho khách hàng một chút tiện nghi.
Mỗi năm Cố Thanh Sơn bán dưa, luôn bán ở trước cửa tiệm bán đậu hũ, những phú hộ lớn ở trấn trên phần lớn đều quen hắn, biết dưa nhà hắn nhiều nước, lại ngon ngọt, đa số mọi người đều không cần thử dưa trước mà đều mua luôn. Đến trưa, một xe dưa đều bán hết rồi, hắn cẩn thận đếm, tổng cộng năm trăm ba mươi văn tiền.
Đem xe bò giao cho Vương đại ca bán đậu hũ nhờ trông hộ, Cố Thanh Sơn lại tặng hắn hai quả dưa đem về nhà cho mấy đứa nhỏ ăn, tâm tình vui vẻ ôm bọc tiền ra phố.
Vương đại ca bán đậu hũ nhìn theo bóng dáng tiểu tử, cười với vợ mình nói: “Nàng nói xem có phải dạo này Thanh Sơn có chuyện vui không? Cả ngày hôm nay miệng hắn toác ra cười, không thấy khép lại chút nào.”
Vương tẩu tử được mệnh danh là đậu hũ Tây Thi, cười rộ lên nói: “Ta đoán, tám phần là có người hỏi vợ cho hắn, hắn còn thật vừa ý cô nương nhà người ta, lúc chàng đến nhà ta cầu hôn không phải là bộ dạng như vậy sao mà còn hỏi”
“Ha ha! Rõ ràng là lúc trước nàng có ý với ta trước, mỗi lần thấy ta đều cười, cố ý câu dẫn ta” Vương đại ca dương dương tự đắc nói.
“Hứ, chàng nói bậy, ai thèm để ý chàng chứ” Đậu hũ Tây Thi liền nổi giận, xoay người tiếp tục dọn dẹp đậu hũ, không đáp lại nam nhân của nàng nữa.
Cố Thanh Sơn chân dài đi mau, rất nhanh đã đi xa, cũng không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Hắn nóng lòng đi mua lễ vật mừng sinh thần cho Ninh Hinh, bước chân cũng thành nhanh như gió. Rất nhanh, đã đến cửa hàng trang sức duy nhất trên trấn – Đổng Ký, nhìn quầy hàng bên trong đầy những cây trâm cũng cài tóc màu sắc rực rỡ, những đôi khuyên tai thượng đẳng, ánh mắt của Cố Thanh Sơn đều muốn sáng rực lên.
Chưởng quầy mập mạp nhìn hắn chỉ là một thiếu niên cao gầy người mặc quần ngắn, trên giày còn dính bùn đất, liền khinh thường bĩu môi.
“Chủ quán, cây trâm hạt châu này bán thế nào?” Cố Thanh Sơn vừa ý cây trâm hạt châu trên tủ, mặt trên đính một con bướm tinh xảo nhìn như đang muốn bay đi, hạt châu màu hồng nhạt trong suốt, trơn bóng, cài lên mái tóc đen nhánh của Ninh Hinh, chắc chắn là rất đẹp
“Chú em thật biết nhìn hàng, cây trâm này là mẫu mới nhất trên kinh thành đấy, hai lượng bạc” Đồng chưởng quầy đáp.
“Đắt như vậy?” Thanh niên mới lớn chưa bao giờ mua trang sức nghe xong liền ngây người.
“Đương nhiên, mua không nổi thì đừng có hỏi, trâm hạt châu này về trấn chỉ có hai cây, một cây mấy ngày trước đã được chưởng quầy của Hạ gia bố trang mua về để tặng cho vị hôn thê xinh đẹp như hoa, còn ngươi cũng không phải thiếu gia nhà giàu, nên đừng si tâm vọng tưởng. Đó, đến đó mà lựa rồi mua cho thê tử nông thôn của người một cái đi” Chưởng quầy Đồng chỉ tay về phí kệ đồ cũ.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khó chịu, nhưng lại không có cách nào, mình cũng chẳng nhiều tiền như vậy, đành phải ngượng ngùng đi đến góc kệ đồ cũ, chọn một đôi bông tai ngọc trai, giá hai văn tiền, dùng một miếng vải bông gói kỹ, cất vào trong túi tiền của mình. (Master Q: gặp gia..gia về hái hết dưa thồn vào họng thằng cha chưởng quầy đó >”<)
Dù cái túi tiền nhẹ đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn không đau lòng, tiêu tiền cho Ninh Hinh, hắn chẳng đau lòng chút nào, chính là có chút tiếc nuối, trâm châu đẹp như vậy nhưng hắn không mua nổi.
Bất quá không sao, về sau hắn sẽ cho Ninh Hinh thứ tốt nhất. Hắn tự an ủi chính mình, bước nhanh tới Ngũ Vị Trai. Nơi này điểm tâm ngọt gì cũng có, hương vị lại đặc biệt ngon. Trước kia, thời điểm nương của hắn sinh bệnh, cha hắn cắn răng mua hơn nửa cân. Nương của Thanh Sơn lại xót con trai, liền cho hắn thử một chút, hắn không biết gọi là bánh gì, dù sao cũng thật ngon, vừa mềm vừa mịn, bỏ vào miệng như muốn tan ra.
Hắn cũng muốn mua cho Ninh Hinh nửa cân, đắt đến thế nào cũng mua.
Bất quá, nếm qua cũng đã lâu, chính hắn cũng không nhớ rõ hình dáng của cái bánh đó, chỉ nhớ rõ bánh màu trắng, hình tròn, có hai điểm đỏ ở trên. Hắn dạo qua tiệm bánh một lần, rồi dừng trước một cái kệ trưng bày điểm tâm có hình dạng hao hao trong trí nhớ; “Cái này gọi là bánh gì? Bao nhiêu tiền một cân?”
Tiểu nhị của quán tên Hạ Kỳ mới hơn hai mươi tuổi, cười hì hì nói: “Bánh này là bánh Phù Dung, bánh mới của tiệm, bốn mươi văn một cân, ngươi mua nhiều hay ít?”
Bốn mươi văn, đắt muốn chết, bằng nửa tháng tiền sinh hoạt của hắn.
“Ta sợ ăn không ngon, ta muốn nếm thử một chút, nếu là ngon thật, ta sẽ mua một khối” Cố Thanh Sơn thật cẩn thận nói.
Sắc mặt Hạ Kỳ không mấy tốt, nói: “Một cái bọn ta không bán đâu, muốn mua ít nhất là nửa cân, nhà bọn ta là tiệm lâu đời, không cần nếm qua vẫn biết ngon ngay, muốn mua thì mua, không mua thì đi chỗ khác.
Cố Thanh sơn thở dài một cái, mím môi hạ quyết tâm: “Được rồi, vậy bán nửa cân”
Hạ Kỳ nhanh nhẹn gói nửa cân bánh Phù Dung, dùng tờ giấy gói lại, đang muốn lấy dây cỏ gói lại, lại bị Cố Thanh Sơn ngăn trở: “Thế nào? Lại không muốn mua?”
“Không phải, tôi muốn nếm thử nửa cái xem có hợp khẩu vị hay không, nếu là không ăn được, tôi sẽ mua loại khác” Cố Thanh Sơn nhanh tay bẻ một miếng bỏ vào trong miệng, quả nhiên thật ngọt, vừa mềm vừa mịn, bỏ vào miệng liền tan. Hắn cười cười gật đầu: “Ăn ngon, nàng nhất định sẽ thích”
Hạ Kỳ bị bộ dáng hàm hậu của hắn chọc cho cười: “Tiểu tử, mua cho vợ ngươi ăn à? Có phải vợ ngươi mang thai nên thèm những loại đồ ngọt này không? Ngươi yên tâm đi, Ngũ Vị Trai của bọn ta là tuyệt hảo, khẩu vị của phụ nữ có thai cũng không ngại đâu. Nhìn ngươi xem, tiền cũng không có bao nhiêu, nhưng lại thương vợ, thay vợ nếm thử cũng có một chút xíu, ăn một cái cũng tiếc, tất cả đều cho nàng ta.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thanh Sơn có chút ngượng ngùng mà ửng đỏ, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, theo lời nói của Hạ Kỳ mà tưởng tượng đến tương lai Ninh Hinh trở thành vợ của mình, rồi mang thai… Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cười cười nhận lấy điểm tâm: “Ha ha, Nào chờ ngươi nói, chờ tương lai ta có nhi tử, sẽ mời người uống rượu mừng”
Hạ Kỳ cũng là người tính tình hào sảng, cười to nói: “Được, khi đó ta sẽ đưa ngươi hai bao điểm tâm tốt nhất làm lễ trả, đảm bảo làm vợ ngươi ăn xong sẽ vui vẻ, buổi tối thế nào cũng sẽ hôn hôn ngươi hai cái, ha ha …” (Master Q: Xê ra, đừng ai làm hư Thanh Sơn nhi của ta!)
Cố Thanh Sơn lần đầu nghe người ta nói đến tiết mục ăn mặn như vậy, vội vàng chạy trối chết. (Master Q: Đúng, chạy đi, nữ sắc là dung tục, nữ sắc là dung tục a ~~~~~~)
Chạy qua nửa con phố, ngẩng đầu nhìn lên thế nhưng đã đến tửu lâu lớn nhất trấn, Hương Mãn Lâu, bên trong bay ra một mùi hương khiến Cố Thanh sơn không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt. Nơi này đồ ăn nhiều đến ăn không dậy nổi, hắn cũng không ham thích mấy, nhấc chân muốn đi, lại phát hiện một thân ảnh áo hồng xinh đẹp.
(Master Q: thú thật, gia bắt đầu thấy không thích nữ chính này, gia chỉ thích những nữ chính đơn giản, nhà nông thì phải ra nhà nông….bực!!!)
“Ninh Hinh!” Hắn giật mình lên tiếng.
Ninh Hinh xoay đầu lại nhìn, thấy thân ảnh đứng gần cửa, vội chạy bộ tới đây: “Thanh Sơn ca? Sao huynh lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
“Không, không có việc gì, ta lên trấn bán dưa… muội, muội ăn cơm ở đây à?” Hôm nay Ninh Hinh thật là đẹp, nhất là bộ áo màu hồng kia, trang sức bóng loáng nữa, nhưng giống như không phải làm từ vải bông, mặt trên còn có những hoa văn vân đoá in chìm, trên cổ áo lại thêu hoa đào, đây là tơ lụa thượng đẳng rồi.
“Hôm nay đường tỷ của muội đính hôn, Hạ gia làm lớn, mời hết mọi người trong Ninh gia, trong số các chủ cửa hàng trên trấn…Hạ gia chính là thế gia vọng tộc, ngay cả quan huyện cũng đến, huynh muốn vào uống chén rượu mừng không?” Ninh Hinh vui mừng cười nói
“À, ta còn trở về lấy xe bò, sẽ không vào đâu, muội…” Cố Thanh Sơn đưa tới gói bánh đang cầm chặt trên tay nói: “Đây là điểm tâm ta vừa mua, muội ăn đi”
Ninh Hinh lắc đầu, đưa tay nhỏ ra sau lưng, nói: “Thanh Sơn ca giữ lại ăn đi, ông chủ của Ngũ Vị Trai là tỷ phu tương lai của muội, hôm nay mời khách đều là những món điểm tâm tốt nhất”
Liền có hai phụ nhân đi tới, trong đó có một người đến từ Trữ gia trang, Thanh Sơn biết người đó là tam thẩm của Ninh Hinh, người mặc đẹp hơn kia, chắc là người ở trấn trên: “Ninh Hinh à, nói chuyện với ai vậy? Mau đi thôi, tắm một cái tận nửa ngày, đại nương của con sốt ruột lắm rồi”
Ninh Hinh xoay đầu lại nói: “Dạ, con biết rồi tam thẩm” Sau lại nói với Cố Thanh Sơn: “Thanh Sơn ca, muội phải đi lên lầu rồi, nếu huynh không vào dùng cơm, thì nhanh trở về, đừng để bị đói”
Tiểu cô nương xoay người đi lên cầu thang, làn váy tung bay như tơ bông, Cố Thanh Sơn hai tay cầm bọc giấy, si ngốc nhìn theo hình bóng của nàng, lại bị một giọng nói chanh chua đánh gãy: “Ối! Còn làm ta tưởng là ai, Cố Thanh Sơn phải không? Ánh mắt của người nhìn Ninh Hinh nhà ta là kiểu gì thế hả? Hay là ngươi coi trọng Ninh hinh nhà chúng ta? Nói cho người biết, xú tiểu tử đừng có mơ mộng hão huyền, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Ninh gia nhà ta nay đã kết thân với Ninh gia bố trang, về sau Ninh Hinh cũng không thể kém hơn, đừng để cho lão nương thấy sắc mặt này của người thêm một lần nào nữa, khi đó đừng trách Ninh gia ta không khách khí”
Những cô con gái của Ninh gia đều xinh đẹp, Ninh Quyên chính là trong một lần đi bố trang mua đồ mà bị thiếu gia Hạ Vũ ngắm trúng. Hạ Vũ là một kẻ háo sắc, gặp được Ninh Quyên liền đem lòng tương tư. Sau lại tìm người nói tốt cho mình, rồi tìm tam thẩm làm mai mối, thành nên cuộc hôn nhân này, Bình thường trong thôn, lì xì cho bà mối cũng là một trăm văn tiền, vài thước vải mịn, Hạ gia nay chơi lớn, lì xì cho tam thẩm hai lượng bạc, hai xấp vải bông thượng hạng, hai cái chăn bông, khiến mụ ta hoa tam nở rộ (Master Q: nở cho banh tâm của mụ đi mụ già)
Nếm được trái ngon ngọt, tự nhiên sẽ nhớ nhung hương vị, chỉ là khuê nữ Ninh gia ít quá, còn mỗi Ninh Hinh, mụ ta cũng âm thầm đưa vào hàng tế thần.
Cố Thanh Sơn vừa tràn ngập nhiệt tình quay lại đã bị tạt một gáo nước lạnh, vô cùng khó xử, đứng lặng nhìn mụ ta, không biết nói gì cho phải.
Bên cạnh là Lý tẩu, chủ cửa hàng dầu muối trên trấn, người quen của tam thẩm, cuộc làm mai tồi tệ này là do chính bà ta giật dây. Tò mò tiến lại, bà ta hỏi: “Ai vậy? Sao lại làm cho bà mai giận dữ?”
Ninh tam thẩm khinh thường, trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn một cái, lớn tiếng nói: “Bà nhìn bộ dạng của hắn xem, ngay cả bộ quần áo đàng hoang để mặc cũng không có, còn bày đặt mua cho Ninh Hinh nhà chúng ta điểm tâm ngọt cơ chứ, rõ ràng là trong lòng có quỷ. Cả nhà Nhị ca của ta đều tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ hắn, tiểu tử này lại lấy oán trả ơn. Lý tẩu tử, vừa rồi bà có nhìn thấy tiểu cô nương kia không, bây giờ còn chưa nảy nở, chờ qua hai năm nhất định là một mỹ nhân tuyể sắc, cha nó lại là dòng chính, ca ca thì hiểu biết chữ nghĩa, tương lai còn lo không tìm được người tốt hay sao?”
Lý tẩu hiểu rõ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, trấn trên của chúng ta phú hộ không ít đâu, nhất định có thể tìm được người không hạng nhất thì cũng hạng hai. Ban nãy ta có thấy hai lão chưởng quầy đã có vợ mà còn nhìn trộm nàng đấy.
Ninh tam thẩm nguýt Thanh Sơn một cái xem thường: “Nghe hiểu không? Xú tiểu tử, mau cút đi, dám nhớ thương Ninh Hinh nhà chúng ta, ta đánh gãy chân ngươi”
Tiểu nhị của lâu cũng là người biết nhìn mặt khách, liền tiến lên phụ đuổi người, dùng sức đẩy, suýt chút nữa đẩy ngã Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lảo đảo vài cái, như chợt tỉnh từ trong mộng, siết chặt gói bánh trong tay, chật vật chạy đi.
Mỗi năm Cố Thanh Sơn bán dưa, luôn bán ở trước cửa tiệm bán đậu hũ, những phú hộ lớn ở trấn trên phần lớn đều quen hắn, biết dưa nhà hắn nhiều nước, lại ngon ngọt, đa số mọi người đều không cần thử dưa trước mà đều mua luôn. Đến trưa, một xe dưa đều bán hết rồi, hắn cẩn thận đếm, tổng cộng năm trăm ba mươi văn tiền.
Đem xe bò giao cho Vương đại ca bán đậu hũ nhờ trông hộ, Cố Thanh Sơn lại tặng hắn hai quả dưa đem về nhà cho mấy đứa nhỏ ăn, tâm tình vui vẻ ôm bọc tiền ra phố.
Vương đại ca bán đậu hũ nhìn theo bóng dáng tiểu tử, cười với vợ mình nói: “Nàng nói xem có phải dạo này Thanh Sơn có chuyện vui không? Cả ngày hôm nay miệng hắn toác ra cười, không thấy khép lại chút nào.”
Vương tẩu tử được mệnh danh là đậu hũ Tây Thi, cười rộ lên nói: “Ta đoán, tám phần là có người hỏi vợ cho hắn, hắn còn thật vừa ý cô nương nhà người ta, lúc chàng đến nhà ta cầu hôn không phải là bộ dạng như vậy sao mà còn hỏi”
“Ha ha! Rõ ràng là lúc trước nàng có ý với ta trước, mỗi lần thấy ta đều cười, cố ý câu dẫn ta” Vương đại ca dương dương tự đắc nói.
“Hứ, chàng nói bậy, ai thèm để ý chàng chứ” Đậu hũ Tây Thi liền nổi giận, xoay người tiếp tục dọn dẹp đậu hũ, không đáp lại nam nhân của nàng nữa.
Cố Thanh Sơn chân dài đi mau, rất nhanh đã đi xa, cũng không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Hắn nóng lòng đi mua lễ vật mừng sinh thần cho Ninh Hinh, bước chân cũng thành nhanh như gió. Rất nhanh, đã đến cửa hàng trang sức duy nhất trên trấn – Đổng Ký, nhìn quầy hàng bên trong đầy những cây trâm cũng cài tóc màu sắc rực rỡ, những đôi khuyên tai thượng đẳng, ánh mắt của Cố Thanh Sơn đều muốn sáng rực lên.
Chưởng quầy mập mạp nhìn hắn chỉ là một thiếu niên cao gầy người mặc quần ngắn, trên giày còn dính bùn đất, liền khinh thường bĩu môi.
“Chủ quán, cây trâm hạt châu này bán thế nào?” Cố Thanh Sơn vừa ý cây trâm hạt châu trên tủ, mặt trên đính một con bướm tinh xảo nhìn như đang muốn bay đi, hạt châu màu hồng nhạt trong suốt, trơn bóng, cài lên mái tóc đen nhánh của Ninh Hinh, chắc chắn là rất đẹp
“Chú em thật biết nhìn hàng, cây trâm này là mẫu mới nhất trên kinh thành đấy, hai lượng bạc” Đồng chưởng quầy đáp.
“Đắt như vậy?” Thanh niên mới lớn chưa bao giờ mua trang sức nghe xong liền ngây người.
“Đương nhiên, mua không nổi thì đừng có hỏi, trâm hạt châu này về trấn chỉ có hai cây, một cây mấy ngày trước đã được chưởng quầy của Hạ gia bố trang mua về để tặng cho vị hôn thê xinh đẹp như hoa, còn ngươi cũng không phải thiếu gia nhà giàu, nên đừng si tâm vọng tưởng. Đó, đến đó mà lựa rồi mua cho thê tử nông thôn của người một cái đi” Chưởng quầy Đồng chỉ tay về phí kệ đồ cũ.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khó chịu, nhưng lại không có cách nào, mình cũng chẳng nhiều tiền như vậy, đành phải ngượng ngùng đi đến góc kệ đồ cũ, chọn một đôi bông tai ngọc trai, giá hai văn tiền, dùng một miếng vải bông gói kỹ, cất vào trong túi tiền của mình. (Master Q: gặp gia..gia về hái hết dưa thồn vào họng thằng cha chưởng quầy đó >”<)
Dù cái túi tiền nhẹ đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn không đau lòng, tiêu tiền cho Ninh Hinh, hắn chẳng đau lòng chút nào, chính là có chút tiếc nuối, trâm châu đẹp như vậy nhưng hắn không mua nổi.
Bất quá không sao, về sau hắn sẽ cho Ninh Hinh thứ tốt nhất. Hắn tự an ủi chính mình, bước nhanh tới Ngũ Vị Trai. Nơi này điểm tâm ngọt gì cũng có, hương vị lại đặc biệt ngon. Trước kia, thời điểm nương của hắn sinh bệnh, cha hắn cắn răng mua hơn nửa cân. Nương của Thanh Sơn lại xót con trai, liền cho hắn thử một chút, hắn không biết gọi là bánh gì, dù sao cũng thật ngon, vừa mềm vừa mịn, bỏ vào miệng như muốn tan ra.
Hắn cũng muốn mua cho Ninh Hinh nửa cân, đắt đến thế nào cũng mua.
Bất quá, nếm qua cũng đã lâu, chính hắn cũng không nhớ rõ hình dáng của cái bánh đó, chỉ nhớ rõ bánh màu trắng, hình tròn, có hai điểm đỏ ở trên. Hắn dạo qua tiệm bánh một lần, rồi dừng trước một cái kệ trưng bày điểm tâm có hình dạng hao hao trong trí nhớ; “Cái này gọi là bánh gì? Bao nhiêu tiền một cân?”
Tiểu nhị của quán tên Hạ Kỳ mới hơn hai mươi tuổi, cười hì hì nói: “Bánh này là bánh Phù Dung, bánh mới của tiệm, bốn mươi văn một cân, ngươi mua nhiều hay ít?”
Bốn mươi văn, đắt muốn chết, bằng nửa tháng tiền sinh hoạt của hắn.
“Ta sợ ăn không ngon, ta muốn nếm thử một chút, nếu là ngon thật, ta sẽ mua một khối” Cố Thanh Sơn thật cẩn thận nói.
Sắc mặt Hạ Kỳ không mấy tốt, nói: “Một cái bọn ta không bán đâu, muốn mua ít nhất là nửa cân, nhà bọn ta là tiệm lâu đời, không cần nếm qua vẫn biết ngon ngay, muốn mua thì mua, không mua thì đi chỗ khác.
Cố Thanh sơn thở dài một cái, mím môi hạ quyết tâm: “Được rồi, vậy bán nửa cân”
Hạ Kỳ nhanh nhẹn gói nửa cân bánh Phù Dung, dùng tờ giấy gói lại, đang muốn lấy dây cỏ gói lại, lại bị Cố Thanh Sơn ngăn trở: “Thế nào? Lại không muốn mua?”
“Không phải, tôi muốn nếm thử nửa cái xem có hợp khẩu vị hay không, nếu là không ăn được, tôi sẽ mua loại khác” Cố Thanh Sơn nhanh tay bẻ một miếng bỏ vào trong miệng, quả nhiên thật ngọt, vừa mềm vừa mịn, bỏ vào miệng liền tan. Hắn cười cười gật đầu: “Ăn ngon, nàng nhất định sẽ thích”
Hạ Kỳ bị bộ dáng hàm hậu của hắn chọc cho cười: “Tiểu tử, mua cho vợ ngươi ăn à? Có phải vợ ngươi mang thai nên thèm những loại đồ ngọt này không? Ngươi yên tâm đi, Ngũ Vị Trai của bọn ta là tuyệt hảo, khẩu vị của phụ nữ có thai cũng không ngại đâu. Nhìn ngươi xem, tiền cũng không có bao nhiêu, nhưng lại thương vợ, thay vợ nếm thử cũng có một chút xíu, ăn một cái cũng tiếc, tất cả đều cho nàng ta.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thanh Sơn có chút ngượng ngùng mà ửng đỏ, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, theo lời nói của Hạ Kỳ mà tưởng tượng đến tương lai Ninh Hinh trở thành vợ của mình, rồi mang thai… Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cười cười nhận lấy điểm tâm: “Ha ha, Nào chờ ngươi nói, chờ tương lai ta có nhi tử, sẽ mời người uống rượu mừng”
Hạ Kỳ cũng là người tính tình hào sảng, cười to nói: “Được, khi đó ta sẽ đưa ngươi hai bao điểm tâm tốt nhất làm lễ trả, đảm bảo làm vợ ngươi ăn xong sẽ vui vẻ, buổi tối thế nào cũng sẽ hôn hôn ngươi hai cái, ha ha …” (Master Q: Xê ra, đừng ai làm hư Thanh Sơn nhi của ta!)
Cố Thanh Sơn lần đầu nghe người ta nói đến tiết mục ăn mặn như vậy, vội vàng chạy trối chết. (Master Q: Đúng, chạy đi, nữ sắc là dung tục, nữ sắc là dung tục a ~~~~~~)
Chạy qua nửa con phố, ngẩng đầu nhìn lên thế nhưng đã đến tửu lâu lớn nhất trấn, Hương Mãn Lâu, bên trong bay ra một mùi hương khiến Cố Thanh sơn không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt. Nơi này đồ ăn nhiều đến ăn không dậy nổi, hắn cũng không ham thích mấy, nhấc chân muốn đi, lại phát hiện một thân ảnh áo hồng xinh đẹp.
(Master Q: thú thật, gia bắt đầu thấy không thích nữ chính này, gia chỉ thích những nữ chính đơn giản, nhà nông thì phải ra nhà nông….bực!!!)
“Ninh Hinh!” Hắn giật mình lên tiếng.
Ninh Hinh xoay đầu lại nhìn, thấy thân ảnh đứng gần cửa, vội chạy bộ tới đây: “Thanh Sơn ca? Sao huynh lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
“Không, không có việc gì, ta lên trấn bán dưa… muội, muội ăn cơm ở đây à?” Hôm nay Ninh Hinh thật là đẹp, nhất là bộ áo màu hồng kia, trang sức bóng loáng nữa, nhưng giống như không phải làm từ vải bông, mặt trên còn có những hoa văn vân đoá in chìm, trên cổ áo lại thêu hoa đào, đây là tơ lụa thượng đẳng rồi.
“Hôm nay đường tỷ của muội đính hôn, Hạ gia làm lớn, mời hết mọi người trong Ninh gia, trong số các chủ cửa hàng trên trấn…Hạ gia chính là thế gia vọng tộc, ngay cả quan huyện cũng đến, huynh muốn vào uống chén rượu mừng không?” Ninh Hinh vui mừng cười nói
“À, ta còn trở về lấy xe bò, sẽ không vào đâu, muội…” Cố Thanh Sơn đưa tới gói bánh đang cầm chặt trên tay nói: “Đây là điểm tâm ta vừa mua, muội ăn đi”
Ninh Hinh lắc đầu, đưa tay nhỏ ra sau lưng, nói: “Thanh Sơn ca giữ lại ăn đi, ông chủ của Ngũ Vị Trai là tỷ phu tương lai của muội, hôm nay mời khách đều là những món điểm tâm tốt nhất”
Liền có hai phụ nhân đi tới, trong đó có một người đến từ Trữ gia trang, Thanh Sơn biết người đó là tam thẩm của Ninh Hinh, người mặc đẹp hơn kia, chắc là người ở trấn trên: “Ninh Hinh à, nói chuyện với ai vậy? Mau đi thôi, tắm một cái tận nửa ngày, đại nương của con sốt ruột lắm rồi”
Ninh Hinh xoay đầu lại nói: “Dạ, con biết rồi tam thẩm” Sau lại nói với Cố Thanh Sơn: “Thanh Sơn ca, muội phải đi lên lầu rồi, nếu huynh không vào dùng cơm, thì nhanh trở về, đừng để bị đói”
Tiểu cô nương xoay người đi lên cầu thang, làn váy tung bay như tơ bông, Cố Thanh Sơn hai tay cầm bọc giấy, si ngốc nhìn theo hình bóng của nàng, lại bị một giọng nói chanh chua đánh gãy: “Ối! Còn làm ta tưởng là ai, Cố Thanh Sơn phải không? Ánh mắt của người nhìn Ninh Hinh nhà ta là kiểu gì thế hả? Hay là ngươi coi trọng Ninh hinh nhà chúng ta? Nói cho người biết, xú tiểu tử đừng có mơ mộng hão huyền, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Ninh gia nhà ta nay đã kết thân với Ninh gia bố trang, về sau Ninh Hinh cũng không thể kém hơn, đừng để cho lão nương thấy sắc mặt này của người thêm một lần nào nữa, khi đó đừng trách Ninh gia ta không khách khí”
Những cô con gái của Ninh gia đều xinh đẹp, Ninh Quyên chính là trong một lần đi bố trang mua đồ mà bị thiếu gia Hạ Vũ ngắm trúng. Hạ Vũ là một kẻ háo sắc, gặp được Ninh Quyên liền đem lòng tương tư. Sau lại tìm người nói tốt cho mình, rồi tìm tam thẩm làm mai mối, thành nên cuộc hôn nhân này, Bình thường trong thôn, lì xì cho bà mối cũng là một trăm văn tiền, vài thước vải mịn, Hạ gia nay chơi lớn, lì xì cho tam thẩm hai lượng bạc, hai xấp vải bông thượng hạng, hai cái chăn bông, khiến mụ ta hoa tam nở rộ (Master Q: nở cho banh tâm của mụ đi mụ già)
Nếm được trái ngon ngọt, tự nhiên sẽ nhớ nhung hương vị, chỉ là khuê nữ Ninh gia ít quá, còn mỗi Ninh Hinh, mụ ta cũng âm thầm đưa vào hàng tế thần.
Cố Thanh Sơn vừa tràn ngập nhiệt tình quay lại đã bị tạt một gáo nước lạnh, vô cùng khó xử, đứng lặng nhìn mụ ta, không biết nói gì cho phải.
Bên cạnh là Lý tẩu, chủ cửa hàng dầu muối trên trấn, người quen của tam thẩm, cuộc làm mai tồi tệ này là do chính bà ta giật dây. Tò mò tiến lại, bà ta hỏi: “Ai vậy? Sao lại làm cho bà mai giận dữ?”
Ninh tam thẩm khinh thường, trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn một cái, lớn tiếng nói: “Bà nhìn bộ dạng của hắn xem, ngay cả bộ quần áo đàng hoang để mặc cũng không có, còn bày đặt mua cho Ninh Hinh nhà chúng ta điểm tâm ngọt cơ chứ, rõ ràng là trong lòng có quỷ. Cả nhà Nhị ca của ta đều tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ hắn, tiểu tử này lại lấy oán trả ơn. Lý tẩu tử, vừa rồi bà có nhìn thấy tiểu cô nương kia không, bây giờ còn chưa nảy nở, chờ qua hai năm nhất định là một mỹ nhân tuyể sắc, cha nó lại là dòng chính, ca ca thì hiểu biết chữ nghĩa, tương lai còn lo không tìm được người tốt hay sao?”
Lý tẩu hiểu rõ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, trấn trên của chúng ta phú hộ không ít đâu, nhất định có thể tìm được người không hạng nhất thì cũng hạng hai. Ban nãy ta có thấy hai lão chưởng quầy đã có vợ mà còn nhìn trộm nàng đấy.
Ninh tam thẩm nguýt Thanh Sơn một cái xem thường: “Nghe hiểu không? Xú tiểu tử, mau cút đi, dám nhớ thương Ninh Hinh nhà chúng ta, ta đánh gãy chân ngươi”
Tiểu nhị của lâu cũng là người biết nhìn mặt khách, liền tiến lên phụ đuổi người, dùng sức đẩy, suýt chút nữa đẩy ngã Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lảo đảo vài cái, như chợt tỉnh từ trong mộng, siết chặt gói bánh trong tay, chật vật chạy đi.
Danh sách chương