"Vâng!” Đào Bình An gật đầu, bình tĩnh nói: “Để tôi nói trước về ngọn nguồn sự việc!”

“Một tuần trước, Cục 9 nhận được tình báo rằng Ngân hàng nổi tiếng thế giới ở tầng mười hai toà nhà tài chính có kẻ hoạt động gián điệp. Hơn nữa cũng chính trong thời gian gần đây, phần tử gián điệp sẽ liên hệ với thế lực ở nước ngoài để tiến hành giao dịch, địa điểm giao dịch chính là toà nhà tài chính. Theo thường lệ, chúng tôi phái nhân viên trinh sát đặc nhiệm thâm nhập vào toà nhà tài chính với hai mục đích. Thứ nhất, tìm trước ra được gián điệp, điều tra rõ những thông tin mà gián điệp nắm được. Thứ hai, ngăn chặn hai bên giao dịch với nhau, phá hoại mạng lưới liên hệ của đôi bên.”

Tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều chăm chú lắng nghe, kể cả các vị lãnh đạo đang ở trên bục chủ tịch. Thứ trưởng Lý Tam Giang không hề có bất cứ biểu hiện gì bất thường, chỉ có điều ánh mắt ông nhìn Đào Bình An vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Đào Bình An tiếp tục nói: “Chính vào ngày hôm qua, khi nhân viên trinh sát của chúng tôi tiến hành điều tra nhân vật có liên quan, do không cẩn thận đã đánh động phần tử gián điệp. Phần tử gián điệp vô cùng xảo quyệt, hắn dùng cách giả vờ báo cảnh sát đề điều động cảnh sát hình sự địa phương. Kết quả là cả hai bên đều tưởng rằng đối phương là phần tử phạm tội rồi ở thế giằng co. May mà cả hai phía đều vô cùng kiềm chế nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc...”

“Chờ đã!” Thứ trưởng Lý Tam Giang ngồi ở trên bục chủ tịch giơ tay lên ngắt lời Đào Bình An. Vốn dĩ ông ta có thể giả bộ như không biết gì giống như một pho tượng, ngồi im mà không ho he gì. Nhưng thật sự ông không bằng lòng nhìn một số người giấu trời lấp biển, đổi trắng thay đen.

“Ý của anh là gián điệp gọi điện thoại báo cảnh sát, nói người của chúng ta là tội phạm, kết quả là người của chúng ta đụng độ với cảnh sát hình sự còn gián điệp thực sự chạy mất sao?” Lý Tam Giang hỏi.

“Là như vậy đấy!” Đào Bình An ngập ngừng một giây rồi gật đầu trả lời.

“Hê hê hê!” Lý Tam Giang nở nụ cười quái gở: “Tên gián điệp này cũng thông minh thật đấy!”

Khuôn mặt của Đào Bình An đỏ bừng lên, như vậy cũng đủ khiến người ta hiểu được nội tâm ông lúc này cảm xúc lẫn lộn ra sao. Ông ta có là kẻ ngốc thì cũng nghe hiểu được ý tứ mà Lý Tam Giang nói. Không phải do đối phương quá thông minh mà là do chúng ta quá ngốc.

Giả vờ, anh cứ giả vờ nữa đi! Lý Tam Giang nhìn biểu cảm của Đào Bình An, trong lòng lạnh lùng nói.

Ông dám thề với trời rằng vụ án lần này chẳng có bất kỳ liên quan gì tới Đào Bình An cả. Đào Bình An chẳng qua là bia đỡ đạn mà thôi. Không hiểu là anh ta tự nguyện hay bị ép buộc nữa!

“Tôi thực sự nghĩ không thông được, bắt đầu từ bao giờ mà nhân viên đặc nhiệm của chúng ta lại đơn độc làm nhiệm vụ một mình thế?” Lý Tam Giang cười khẩy hỏi: “Huống hồ lại còn ở đại bản doanh Kinh Thành!”

“Cái chính là tình hình của ngân hàng này khá là đặc biệt, trong thời gian ngắn chúng tôi không tìm được nhân viên đặc nhiệm thích hợp để trà trộn vào, chỉ có thể điều tra từ vòng ngoài mà thôi. Nếu có quá nhiều khuôn mặt mới thì sẽ khiến gián điệp nghi ngờ, vậy nên chúng tôi chỉ phái một nhân viên đặc nhiệm đi.” Đào Bình An bình tĩnh nói.

“Ai phê chuẩn cho anh mà anh lại tự ra quyết định như vậy!” Lý Tam Giang lại lớn tiếng hỏi.

“Cái này này tôi biết chuyện, quả thực tôi cũng có lỗi bởi không ngờ rằng gián điệp lại mưu mô như vậy!” Triệu Khắc Hùng ngồi ở bên phải ngoài cùng bục chủ tịch nói.

Lý Tam Giang nhìn Triệu Khắc Hùng một cái. Triệu Khắc Hùng là trợ lý Bộ trưởng, tuy cấp bậc của ông không bằng Thứ trưởng nhưng vẫn cao hơn một chút so với cấp vụ, mà Cục 9 lại chính là đơn vị mà ông ta chủ quản.

Hay lắm! Chỉ trong vòng một đêm thôi mà đã tìm được đường lui vẹn toàn rồi. Kể cả có đi sâu truy cứu thì người chịu trách nhiệm lớn nhất cũng chỉ là Đào Bình An – Cục trưởng Cục 9, dẫu rằng Triệu Khắc Hùng cũng chịu trách nhiệm liên đới. Huống hồ, cũng chỉ dùng cái lý do bố trí không hợp lý mà có thể xoá sạch toàn bộ tội lỗi, kể cả có xử phạt Đào Bình An thì cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo, dù sao thì cũng chưa có tổn thất gì nặng nề, cái duy nhất không hay chỉ là động tĩnh quá lớn.

“Tôi rất muốn làm quen với nhân viên ngoại cần này, anh ta thật sự rất thú vị!” Thứ trưởng Lý Tam Giang cười khẩy nói: “đương nhiên là nếu như điều kiện cho phép!”

Hồ sơ của bất kỳ nhân viên đặc nhiệm nào cũng đều được bảo mật cao độ, ngoại trừ lãnh đạo chủ quản ra thì chỉ có cấp Bộ trưởng trở lên mới có quyền xem tài liệu. Mà Cục 9 là do Triệu Khắc Hùng chủ quản, nếu Bộ trưởng Hình và Triệu Khắc Hùng không đồng ý thì Lý Tam Giang cũng không có quyền hạn được biết thân phận của nhân viên đặc nhiệm này.

“Được thôi!” Bộ trưởng Hình nói: “Sau khi kết thúc tôi sẽ bảo người đưa hồ sơ tới chỗ anh!”

Biểu cảm trên mặt Lý Tam Giang hơi nghệt ra. Ông ta chỉ là cảm thấy hơi bực bội, cố ý nói vậy thôi, mục đích cuối cùng chính là muốn những thành viên khác tham gia cuộc họp nảy sinh nghi ngờ. Ông ta chẳng ngờ rằng Bộ trưởng Hình lại thật sự đồng ý!

Xem ra Hướng Đông Nam chắc chắn biết chuyện! Lý Tam Giang thầm nghĩ. Hướng Đông Nam xếp theo thứ tự thì còn hơn cao ông ta một bậc, nếu ông ta có quyền hạn được biết thì Hướng Đông Nam lại càng có quyền hạn hơn thế. Nhưng tại sao Hướng Đông Nam không nói trước một tiếng với ông.

Biểu hiện ấu trĩ như ngày hôm nay ở trong hội nghị kỳ thực là do Lý Tam Giang cố tình. Ông ta muốn để lại phục bút ở vụ án này để đến khi có thời cơ thích hợp sẽ lật nó lại. Nhưng ông ta lại chẳng ngờ là Bộ trưởng Hình trong thời gian ngắn nhất đã kịp chùi mép, chẳng cần biết là cái cớ ông ta bịa có hợp lý hay không, tóm lại là đã đưa ra được một lý do.

“Các vị còn có dị nghị gì về cuộc họp ngày hôm nay không?” Bộ trưởng Hình nói với tám người khác đang ngồi trên bục chủ tịch.

Những người khác đều lắc lắc đầu, Lý Tam Giang thì vẫn làm mặt lạnh, không có động thái gì.

“Thứ trưởng Lý thấy sao?” Bộ trưởng Hình quay đầu sang nhìn Lý Tam Giang hỏi.

“Tôi không có!” Lý Tam Giang lắc đầu nói, biểu cảm trên mặt ông ta rõ ràng là chẳng vui vẻ gì.

Ông ta rất muốn hỏi Bộ trưởng Hình rằng kể cả có liên quan tới vụ án gián điệp nước ngoài thì cũng chẳng phải là lý do để hai lãnh đạo tiền nhiệm và đương nhiệm cao nhất của ban ngành an ninh đích thân tới hiện trường. Thứ nhất là hiện trường không hề phát hiện ra đặc công gián điệp nước ngoài có thân phận cấp cao, thứ hai là không phát hiện ra phần tử khủng bố, cuối cùng là đến ngay cả một cọng lông của phần tử phạm tội cũng chẳng phát hiện ra được, vậy Hình Minh Viễn anh và Lý Tứ Hải chạy tới hiện trường làm gì vậy? Lại còn đích thân đón nhân viên đặc nhiệm đang làm nhiệm vụ đi, bên trong rốt cuộc có vấn đề gì? Cho dù là làm theo quy định, chẳng phải anh cũng nên giải thích một chút sao? May mà Lý Tam Giang lúc này đang giả vờ ấu trĩ chứ không phải thật sự là ấu trĩ về mặt chính trị, vậy nên ông ta không hề hỏi ra trước mặt nhiều người ở hội trường như vậy. Hơn nữa thì Lý Tam Giang còn chắc rằng trong cuộc họp gặp mặt Thứ trưởng ngày hôm qua, Bộ trưởng Hình chắc chắn đã giải thích vấn đề này rồi. Nếu không thì những Thứ trưởng đang ngồi trên bục chủ tịch kia không thể nào có bộ dạng bình tĩnh như vậy được. Hình Minh Viễn vẫn chưa đạt được cảnh giới như khi Lý Tứ Hải chấp chính đâu.

“Vậy thì giải tán cuộc họp!” Bộ trưởng Hình nói.

Lý Tam Giang vừa trở về phòng làm việc của mình, mặt mũi ông ta đang sầm sì ngồi trên ghế thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Lý Tam Giang lạnh lùng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện