Lúc này, Rose đã về lại quầy lễ tân, nhìn máy tính, không biết đang làm gì. Tư Hình vẫn dựa lưng vào sô pha, một tay kẹp một điếu thuốc, tay còn lại không ngừng nhấn vào màn hình điện thoại.
“Reng…” Điện thoại bàn đặt trên bàn lễ tân không ngừng đổ chuông, Rose thuận tay nhấc điện thoại lên, sau khi nói một câu tiếng Anh chào hỏi, lại tiếp tục nói một câu tiếng Anh nữa.
“Hãy giúp tôi tìm vị khách hàng đòi nợ đó!” Quan Thành Quân nhìn màn hình máy tính, cố gắng sử dụng giọng điệu ôn hòa để nói.
Rose liếc mắt nhìn hiển thị số gọi tới trên máy bàn, nhíu mày cảm thấy có chút kỳ quái, vì số điện thoại này rất quen thuộc, là số điện thoại máy bàn phòng bảo vệ trong tòa nhà.
“Cho hỏi anh tìm anh ấy có việc gì sao?” Rose khách khí hỏi, mặc dù điện thoại được gọi từ nội bộ nhưng Rose vẫn giữ được thói quen làm việc chuyên nghiệp, không vì đây là nhân viên nội bộ mà không lễ độ.
Cho dù cô không thích Tư Hình, thậm chí là rất ghét, nhưng nói thế nào thì nói Tư Hình cũng được coi là khách của ngân hàng, xét về quy định nội bộ ngân hàng hay đạo đức nghề nghiệp, Rose đều nhất thiết phải hỏi rõ ràng phòng bảo vệ nội bộ tòa nhà tại sao lại muốn tìm anh ta? “Có người cần gặp anh ấy, chúng tôi chỉ là hỏi ý kiến khách hàng này theo quy định, xem anh ấy có đồng ý gặp hay không?” Quan Thành Quân vô cùng khách sáo nói.
“Ý của anh là cần khách hàng đó nghe điện thoại phải không?” Rose lại hỏi tiếp.
“Vâng, làm phiền cô rồi!” Quan Thành Quân nói.
“Chào anh, đây là điện thoại của anh!” Rose cầm điện thoại nói với Tư Hình đang ngồi trên sô pha.
“Sao?” Tư Hình có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Rose tỏ vẻ không hiểu.
“Dưới lầu có người muốn gặp anh, anh có gặp hay không, phòng bảo vệ cần xin ý kiến của anh!” Rose mặt không cảm xúc nói, đối mặt với Tư Hình, cô thực sự không thể giả bộ mỉm cười xã giao được.
“Tìm tôi?” Tư Hình nhíu mày theo phản xạ, trong lòng thầm đề phòng.
Nếu như là Bộ trưởng Lý Tứ Hải hoặc là Bộ trưởng Hình tìm ông thì chắc chắn sẽ gọi vào điện thoại di động của ông. Còn những người khác căn bản không hề biết hiện giờ ông đang ở tòa nhà tài chính.
Tư Hình vô cùng ngờ vực đứng dậy khỏi sô pha, bước tới quầy lễ tân, cầm điện thoại trong tay Rose.
“Ai vậy?” Tư Hình hơi gằn thấp giọng xuống, nghi hoặc hỏi.
“Tôi là Quan Quành Quân!” Quan Thành Quân nén thấp giọng lên tiếng.
Anh Quan? Tư Hình thầm lẩm bẩm một câu: Cuối cùng cũng bị anh ta phát hiện rồi.
Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Tư Hình không hề đặc biệt kinh ngạc, xảy ra hàng loạt sự việc như vậy, với năng lực của Quan Thành Quân và mức độ quen thuộc của anh ta đối với mình thì không khó suy đoán ra người lấy danh nghĩa đòi nợ để ở lỳ trong ngân hàng quốc tế tầng 12 tòa nhà tài chính suốt mấy ngày qua, lại còn theo dõi gián điệp mạo danh kỹ sư Tăng xuất hiện trong vụ án khu Văn Hoa Uyển chính là mình.
“Ồ, sao vậy?” Tư Hình lại hỏi một câu, ngẩng đầu lên liếc nhìn camera giám sát trên đỉnh đầu. Số máy Quan Thành Quân gọi là số máy bàn phòng bảo vệ nội bộ tòa nhà, vậy ông ta chắc chắn cũng đang ở trong phòng giám sát bảo vệ.
Sau khi thất bại trong vụ án ở khu Văn Hoa Uyển, Bộ trưởng Lý Tứ Hải vẫn quyết định phái ông đi lần thứ hai, khi đó, Tư Hình đã đoán được rằng cho dù mình cải trang có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa cũng đều có thể bị Quan Thành Quân phát hiện, chẳng qua cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Nhìn Tư Hình đã cải trang trong hình ảnh video, rụt đầu rụt cổ, dáng vẻ thô tục, và như thể phải chịu rất nhiều uất ức, không hề cam tâm tình nguyện, Quan Thành Quân không nhịn được, bất ngờ bật cười.
“Này, đừng như vậy chứ hả!” Nghe thấy tiếng cười vọng tới trong điện thoại, Tư Hình lập tức không hài lòng. Ông và Quan Thành Quân từng cùng nhau làm rất nhiều nhiệm vụ, bỏ ngoài công việc ra, tình cảm cá nhân của hai người cũng không tồi, biết rằng Quan Thành Quân đang cười nhạo mình ông cũng không tức giận.
“Sao cảm giác anh bây giờ như thể bị giày vò lên bờ xuống ruộng vậy!” Quan Thành Quân cười hỏi.
“Lẽ nào không phải thế sao? Tôi cảm giác bây giờ không còn mặt mũi gặp ai nữa!” Tư Hình bực bội nói.
“Ai cũng có lúc sơ sẩy cả, việc này có gì to tát chứ?” Quan Thành Quân động viên nói, “làm nghề này như chúng ta, chỉ cần không mất mạng thì đâu có gì đáng nói!”
Tư Hình lạnh lùng hừ một tiếng, không vui nói: “Anh cũng thử bị vậy xem!”
Hai người trò chuyện vài câu, Quan Thành Quân liền nghiêm mặt nói: “Có việc này cần hỏi anh!”
Tư Hình lập tức hiểu ý, bình tĩnh nói: “Tôi gọi vào di động cho anh!”
Quan Thành Quân báo số điện thoại, Tư Hình liền ngắt điện thoại bàn.
Tư Hình bước vào lối thoát hiểm, bên trong không có ai cả. Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, ông không dùng điện thoại vệ tinh, chỉ dùng điện thoại thông thường để gọi cho Quan Thành Quân.
Chiếc điện thoại vệ tinh bị ông dùng làm bom sớm đã tan tành xác pháo. Bộ trưởng Lý Tứ Hải cấp lại cho ông một chiếc khác nhưng bây giờ ông không dùng. Đương nhiên không phải là không tin tưởng Quan Quành Quân, chỉ có điều nhiệm vụ lần này của ông có chút nhạy cảm, bất giác cũng trở lên thận trọng.
Quan Thành Quân lấy điện thoại vệ tinh chuyên dụng ra, bên trên hiển thị số điện thoại dân dụng thông thường, ông liền nhíu máy, sau đó nghe máy, bên trong vọng ra tiếng Tư Hình.
“Không cấp thiết bị liên lạc cho anh sao?” Quan Thành Quân hỏi.
Nhiệm vụ loại này, chín mươi chín phần trăm đều cấp phát thiết bị liên lạc đặc biệt cho người thực hiện nhiệm vụ, nhằm tránh việc trinh sát của các tổ chức khác bắt được tín hiệu liên lạc, từ đó tiết lộ nội dung trò chuyện. Nhiệm vụ lần này của Tư Hình rõ ràng là do hai Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm hạ lệnh, cấp bậc rất cao, sao có thể không cung cấp thiết bị tối thiểu nhất?
“Hỏng rồi, chưa cấp cái mới!” Tư Hình trả lời không mấy rõ ràng.
Quan Thành Quân không hỏi dồn, cũng không nghi ngờ điều Tư Hình nói là thật hay giả. Tư Hình đã không dùng tới thì chắc chắn có nguyên nhân, mình cũng không cần phải băn khoăn nhiều.
“Hỏi riêng một câu được không?” Quan Thành Quân nửa kín nửa hở nói.
“Ừ?” Tư Hình sững người. Ông biết ý của Quan Thành Quân là gì.
Quan Thành Quân biết rõ nhiệm vụ Tư Hình đang thực hiện là nhiệm vụ đặc biệt, cũng chắc chắn đã kí điều khoản bảo mật. Nhưng vì lời nhắc nhở của Doãn Hồng Yến, bây giờ trong lòng ông đang có rất nhiều nghi ngờ, ngoài Bộ trưởng Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình ra, người duy nhất biết một chút thông tin cũng chính là Tư Hình, vì thế ông hi vọng có thể biết được điều gì đó từ chỗ Tư Hình.
Bởi vậy Quan Thành Quân mới nói với Tư Hình một câu như vậy, xem trong trường hợp không vi phạm quy định và điều khoản, Tư Hình có thể tiết lộ chút ít với mình được hay không?
“Anh nói trước đi!” Sau vài giây trầm ngâm, Tư Hình nói.
Ông không biết Quan Thành Quân sẽ hỏi mình điều gì, nhưng có một điểm ông biết rất rõ, chỉ cần là các thông tin liên quan tới nhiệm vụ lần này, ông tuyệt đối không thể tiết lộ cho Quan Thành Quân biết. Mặc dù Bộ trưởng Lý Tứ Hải không nói rõ, nhưng trong những lời nói của ngài lãnh đạo, Tư Hình loáng thoáng cũng có chút nghi ngờ, ngài lãnh đạo lần này bảo mình đề phòng người trong nội bộ, đặc biệt là những người như Quan Thành Quân.
“Có chút nghi ngờ tôi không rõ lắm, anh giúp tôi phân tích!” QuanThành Quân dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại nói.
“Ừ, anh nói đi!” Tư Hình trả lời rất ngắn gọn, không hề đồng ý điều gì.
“Reng…” Điện thoại bàn đặt trên bàn lễ tân không ngừng đổ chuông, Rose thuận tay nhấc điện thoại lên, sau khi nói một câu tiếng Anh chào hỏi, lại tiếp tục nói một câu tiếng Anh nữa.
“Hãy giúp tôi tìm vị khách hàng đòi nợ đó!” Quan Thành Quân nhìn màn hình máy tính, cố gắng sử dụng giọng điệu ôn hòa để nói.
Rose liếc mắt nhìn hiển thị số gọi tới trên máy bàn, nhíu mày cảm thấy có chút kỳ quái, vì số điện thoại này rất quen thuộc, là số điện thoại máy bàn phòng bảo vệ trong tòa nhà.
“Cho hỏi anh tìm anh ấy có việc gì sao?” Rose khách khí hỏi, mặc dù điện thoại được gọi từ nội bộ nhưng Rose vẫn giữ được thói quen làm việc chuyên nghiệp, không vì đây là nhân viên nội bộ mà không lễ độ.
Cho dù cô không thích Tư Hình, thậm chí là rất ghét, nhưng nói thế nào thì nói Tư Hình cũng được coi là khách của ngân hàng, xét về quy định nội bộ ngân hàng hay đạo đức nghề nghiệp, Rose đều nhất thiết phải hỏi rõ ràng phòng bảo vệ nội bộ tòa nhà tại sao lại muốn tìm anh ta? “Có người cần gặp anh ấy, chúng tôi chỉ là hỏi ý kiến khách hàng này theo quy định, xem anh ấy có đồng ý gặp hay không?” Quan Thành Quân vô cùng khách sáo nói.
“Ý của anh là cần khách hàng đó nghe điện thoại phải không?” Rose lại hỏi tiếp.
“Vâng, làm phiền cô rồi!” Quan Thành Quân nói.
“Chào anh, đây là điện thoại của anh!” Rose cầm điện thoại nói với Tư Hình đang ngồi trên sô pha.
“Sao?” Tư Hình có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Rose tỏ vẻ không hiểu.
“Dưới lầu có người muốn gặp anh, anh có gặp hay không, phòng bảo vệ cần xin ý kiến của anh!” Rose mặt không cảm xúc nói, đối mặt với Tư Hình, cô thực sự không thể giả bộ mỉm cười xã giao được.
“Tìm tôi?” Tư Hình nhíu mày theo phản xạ, trong lòng thầm đề phòng.
Nếu như là Bộ trưởng Lý Tứ Hải hoặc là Bộ trưởng Hình tìm ông thì chắc chắn sẽ gọi vào điện thoại di động của ông. Còn những người khác căn bản không hề biết hiện giờ ông đang ở tòa nhà tài chính.
Tư Hình vô cùng ngờ vực đứng dậy khỏi sô pha, bước tới quầy lễ tân, cầm điện thoại trong tay Rose.
“Ai vậy?” Tư Hình hơi gằn thấp giọng xuống, nghi hoặc hỏi.
“Tôi là Quan Quành Quân!” Quan Thành Quân nén thấp giọng lên tiếng.
Anh Quan? Tư Hình thầm lẩm bẩm một câu: Cuối cùng cũng bị anh ta phát hiện rồi.
Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Tư Hình không hề đặc biệt kinh ngạc, xảy ra hàng loạt sự việc như vậy, với năng lực của Quan Thành Quân và mức độ quen thuộc của anh ta đối với mình thì không khó suy đoán ra người lấy danh nghĩa đòi nợ để ở lỳ trong ngân hàng quốc tế tầng 12 tòa nhà tài chính suốt mấy ngày qua, lại còn theo dõi gián điệp mạo danh kỹ sư Tăng xuất hiện trong vụ án khu Văn Hoa Uyển chính là mình.
“Ồ, sao vậy?” Tư Hình lại hỏi một câu, ngẩng đầu lên liếc nhìn camera giám sát trên đỉnh đầu. Số máy Quan Thành Quân gọi là số máy bàn phòng bảo vệ nội bộ tòa nhà, vậy ông ta chắc chắn cũng đang ở trong phòng giám sát bảo vệ.
Sau khi thất bại trong vụ án ở khu Văn Hoa Uyển, Bộ trưởng Lý Tứ Hải vẫn quyết định phái ông đi lần thứ hai, khi đó, Tư Hình đã đoán được rằng cho dù mình cải trang có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa cũng đều có thể bị Quan Thành Quân phát hiện, chẳng qua cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Nhìn Tư Hình đã cải trang trong hình ảnh video, rụt đầu rụt cổ, dáng vẻ thô tục, và như thể phải chịu rất nhiều uất ức, không hề cam tâm tình nguyện, Quan Thành Quân không nhịn được, bất ngờ bật cười.
“Này, đừng như vậy chứ hả!” Nghe thấy tiếng cười vọng tới trong điện thoại, Tư Hình lập tức không hài lòng. Ông và Quan Thành Quân từng cùng nhau làm rất nhiều nhiệm vụ, bỏ ngoài công việc ra, tình cảm cá nhân của hai người cũng không tồi, biết rằng Quan Thành Quân đang cười nhạo mình ông cũng không tức giận.
“Sao cảm giác anh bây giờ như thể bị giày vò lên bờ xuống ruộng vậy!” Quan Thành Quân cười hỏi.
“Lẽ nào không phải thế sao? Tôi cảm giác bây giờ không còn mặt mũi gặp ai nữa!” Tư Hình bực bội nói.
“Ai cũng có lúc sơ sẩy cả, việc này có gì to tát chứ?” Quan Thành Quân động viên nói, “làm nghề này như chúng ta, chỉ cần không mất mạng thì đâu có gì đáng nói!”
Tư Hình lạnh lùng hừ một tiếng, không vui nói: “Anh cũng thử bị vậy xem!”
Hai người trò chuyện vài câu, Quan Thành Quân liền nghiêm mặt nói: “Có việc này cần hỏi anh!”
Tư Hình lập tức hiểu ý, bình tĩnh nói: “Tôi gọi vào di động cho anh!”
Quan Thành Quân báo số điện thoại, Tư Hình liền ngắt điện thoại bàn.
Tư Hình bước vào lối thoát hiểm, bên trong không có ai cả. Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, ông không dùng điện thoại vệ tinh, chỉ dùng điện thoại thông thường để gọi cho Quan Thành Quân.
Chiếc điện thoại vệ tinh bị ông dùng làm bom sớm đã tan tành xác pháo. Bộ trưởng Lý Tứ Hải cấp lại cho ông một chiếc khác nhưng bây giờ ông không dùng. Đương nhiên không phải là không tin tưởng Quan Quành Quân, chỉ có điều nhiệm vụ lần này của ông có chút nhạy cảm, bất giác cũng trở lên thận trọng.
Quan Thành Quân lấy điện thoại vệ tinh chuyên dụng ra, bên trên hiển thị số điện thoại dân dụng thông thường, ông liền nhíu máy, sau đó nghe máy, bên trong vọng ra tiếng Tư Hình.
“Không cấp thiết bị liên lạc cho anh sao?” Quan Thành Quân hỏi.
Nhiệm vụ loại này, chín mươi chín phần trăm đều cấp phát thiết bị liên lạc đặc biệt cho người thực hiện nhiệm vụ, nhằm tránh việc trinh sát của các tổ chức khác bắt được tín hiệu liên lạc, từ đó tiết lộ nội dung trò chuyện. Nhiệm vụ lần này của Tư Hình rõ ràng là do hai Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm hạ lệnh, cấp bậc rất cao, sao có thể không cung cấp thiết bị tối thiểu nhất?
“Hỏng rồi, chưa cấp cái mới!” Tư Hình trả lời không mấy rõ ràng.
Quan Thành Quân không hỏi dồn, cũng không nghi ngờ điều Tư Hình nói là thật hay giả. Tư Hình đã không dùng tới thì chắc chắn có nguyên nhân, mình cũng không cần phải băn khoăn nhiều.
“Hỏi riêng một câu được không?” Quan Thành Quân nửa kín nửa hở nói.
“Ừ?” Tư Hình sững người. Ông biết ý của Quan Thành Quân là gì.
Quan Thành Quân biết rõ nhiệm vụ Tư Hình đang thực hiện là nhiệm vụ đặc biệt, cũng chắc chắn đã kí điều khoản bảo mật. Nhưng vì lời nhắc nhở của Doãn Hồng Yến, bây giờ trong lòng ông đang có rất nhiều nghi ngờ, ngoài Bộ trưởng Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình ra, người duy nhất biết một chút thông tin cũng chính là Tư Hình, vì thế ông hi vọng có thể biết được điều gì đó từ chỗ Tư Hình.
Bởi vậy Quan Thành Quân mới nói với Tư Hình một câu như vậy, xem trong trường hợp không vi phạm quy định và điều khoản, Tư Hình có thể tiết lộ chút ít với mình được hay không?
“Anh nói trước đi!” Sau vài giây trầm ngâm, Tư Hình nói.
Ông không biết Quan Thành Quân sẽ hỏi mình điều gì, nhưng có một điểm ông biết rất rõ, chỉ cần là các thông tin liên quan tới nhiệm vụ lần này, ông tuyệt đối không thể tiết lộ cho Quan Thành Quân biết. Mặc dù Bộ trưởng Lý Tứ Hải không nói rõ, nhưng trong những lời nói của ngài lãnh đạo, Tư Hình loáng thoáng cũng có chút nghi ngờ, ngài lãnh đạo lần này bảo mình đề phòng người trong nội bộ, đặc biệt là những người như Quan Thành Quân.
“Có chút nghi ngờ tôi không rõ lắm, anh giúp tôi phân tích!” QuanThành Quân dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại nói.
“Ừ, anh nói đi!” Tư Hình trả lời rất ngắn gọn, không hề đồng ý điều gì.
Danh sách chương