"Tôi nói sơ qua tình hình thực hiện nhiệm vụ lần này của tôi trước!” Quan Thành Quân nói, “Nhiệm vụ là do Cục sắp xếp, cục nhận được tình báo, thời gian gần đây có người tiến hành giao dịch tình báo ở ngân hàng nổi tiếng thế giới nằm ở tầng 12, nhiệm vụ của tôi đầu tiên là bắt giữ hai bên giao dịch, sau đó mới là lần theo manh mối, tìm ra đầu đường dây giao dịch. Nhưng tới hiện tại, tình báo tôi nhận được chỉ có địa điểm giao dịch này, căn bản không biết hai bên giao dịch là ai!”

Quan Thành Quân ngừng lại một lát, Tư Hình biết là Quan Thành Quân muốn để mình nói.

“Anh muốn tôi làm gì?” Tư Hình hỏi.

“Anh có thông tin của hai bên giao dịch không?” Quan Thành Quân hạ giọng, hỏi có phần gấp gáp.

“Không có!” Tư Hình trả lời vô cùng chắc chắn.

“Không có thật sao?” Tư Hình trả lời quá nhanh, Quan Thành Quân có chút ngờ vực.

“Những gì không thể nói tôi chắc chắn sẽ không nói, nhưng tôi sẽ không gạt anh!” Tư Hình nói có chút nghiêm túc.

“Ừ!” Quan Thành Quân đáp một tiếng, tiếp tục nói: “Thời gian đầu chúng tôi nghi ngờ một bên giao dịch tình báo là nhân viên trong ngân hàng, nhưng toàn bộ nhân viên đều đã tiến hành điều tra, không hề phát hiện ra có ai khả nghi. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ, hai bên giao dịch có lẽ chỉ xem ngân hàng là địa điểm giao dịch, không phải là nhân viên nội bộ, anh thấy có khi nào có khả năng này không?”

“Ừ…” Tư Hình ừ một tiếng kéo dài, không biết nên trả lời thế nào. Những điều Quan Thành Quân nói ông đều biết, và Đào Bình An cũng đã giải thích trong cuộc họp, nói rằng tình báo Cục 9 nhận được cũng chỉ có như vậy.

So sánh với thông tin Bộ trưởng Lý Tử Hải gửi cho mình, Tư Hình phán đoán rằng tình báo Quan Thành Quân nhận được có sai sót. Đương nhiên, nói một cách nghiêm túc thì cũng không phải là giả. Vì chắc chắn sẽ có người tới ngân hàng lấy đồ, hoặc tìm kiếm thông tin nào đó nhưng tuyệt đối không phải là có người đang giao dịch như Quan Thành Quân nói.

Nên nói thế nào đây? Tư Hình có chút đau đầu, không thể nào nói thẳng tình hình thực tế cho Quan Thành Quân biết.

“Sao vậy, tới việc này cũng khó nói sao?” Quan Thành Quân thắc mắc.

“Aizz…” Tư Hình hít một hơi như thể có chút nhức răng, “Không phải là khó nói…”

“Anh nói xem là có hay không?” Quan Thành Quân trực tiếp ngắt lời.

“Không có!” Tư Hình dứt khoát nói.

“Vậy tức là một bên giao dịch chắc chắn có nhân viên trong ngân hàng?” Quan Thành Quân nhíu mày nói.

“Cũng không có!” Tư Hình lại trả lời một câu.

Quan Thanh Quân cầm điện thoại không nói gì, trong đầu đang mau chóng suy nghĩ.

Tư Hình nói vậy là ý gì? Câu trả lời trước và sau có mâu thuẫn!

“Vậy anh nói xem có người tới ngân hàng hay không?” Quan Thành Quân nói: “Ý tôi nói là loại tương đối khả nghi đấy!”

“Chắc là có!” Tư Hình trả lời không dám chắc.

Câu nói này không hề trái với quy định, vì mục đích chủ yếu của nhiệm vụ lần này của Quan Thành Quân là bắt người, kẻ bắt được rất có thể là gián điệp, ông đã nhận được tình báo này từ lâu, mặc dù tình báo nhận được có thể thiếu hụt nghiêm trọng.

“Chắc là có tới… chắc là có tới!”

Quan Thành Quân đột nhiên nghĩ tới một khả năng, toàn thân run lên, sắc mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ông bị chính những điều mình bất ngờ nghĩ ra được làm cho sợ hãi.

Một bên giao dịch có khi nào là Tư Hình? Quan Thành Quân lắc mạnh đầu, nhưng không tài nào loại bỏ được suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Vì biểu hiện của Tư Hình quá kì quặc.

Ở Kinh Thành, trong đại bản doanh của cơ quan an ninh, tại sao Tư Hình lại làm nhiệm vụ một mình?

Phát hiện ra nhân vật khả nghi là gián điệp, khi không biết đối phương có đồng bọn hay không, tại sao Tư Hình lại một mình truy đuổi không tìm kiếm cứu viện?

Tới chính Cục 9 mà ông ta trực thuộc cũng không biết những việc này.

Hơn nữa trong lúc nguy hiểm tới tính mạng, rất có thể sẽ mất mạng, Tư Hình thậm chí không cầu cứu bất cứ tổ chức nào trong cơ quan an ninh, rốt cuộc anh ta đang sợ hãi điều gì? Hoặc đang giấu giếm điều gì?

Quan Thành Quân căn bản không cần suy nghĩ kỹ báo cáo của Cục trưởng Đào trong cuộc họp, vì ông không tin. Dụng ý cơ bản của Đào Bình An chẳng qua là gánh tội cho Tư Hình mà thôi.

Cách giải thích trong báo cáo cuộc họp quá gượng ép, chỉ cần là nhân viên nội bộ hiểu đôi chút về thông tin nội bộ sẽ đều có những nghi ngờ mãnh liệt.

Nhưng nếu như Tư Hình có vấn đề, vậy Bộ trưởng Lý Tư Hải và Bộ trưởng Hình hạ lệnh cho ông ta lần này thì sao?

Có phải cũng có vấn đề không?

Sao có thể như vậy được chứ?

Nghĩ tới đây, tới chính Quan Thành Quân cũng không thể thuyết phục được mình.

Quan Thành Quân cảm thấy có phần sốt ruột liền đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng giám sát.

Tư Hình ở đầu đối diện không nói gì, cũng không ngắt máy, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Quan Thành Quân bất ngờ dừng bước, biểu cảm trên mặt có phần dịu lại.

Tư Hình chắc không có vấn đề gì.

Nếu như Tư Hình có vấn đề, vậy thì biểu hiện của ông ta lần này là quá tồi tệ.

Năng lực cá nhân tổng hợp của Tư Hình vô cùng lợi hại, kinh nghiệm cũng rất phong phú. Nếu như Tư Hình thực sự có vấn đề, trong tiền đề xảy ra sai sót lớn như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ không thể nào lại xuất hiện ở tòa nhà tài chính. Như vậy khác nào để lộ sơ hở cho người ta tìm được?

Hơn nữa, chế độ thẩm tra nội bộ vô cùng nghiêm ngặt, người thường không thể nào tưởng tượng ra được, có phù hợp với yêu cầu thẩm tra hay không không phải một hoặc hai người nói là xong, cho dù Bộ trưởng Lý Tứ Hải và cả Bộ trưởng Hình cũng đều không được, trừ khi mọi lãnh đạo cấp vụ trở lên đều có vấn đề.

Có khi nào Tư Hình đang câu cá? Mục tiêu chính là câu bằng được nhân vật gián điệp khả nghi?

Nhưng thân phận của Tư Hình sờ sờ ra đó, và trước đây căn bản không hề có kinh nghiệm nằm vùng nào cả. Gián điệp phải đần độn tới mức độ nào mới tin tưởng thân phận của Tư Hình?

Nói không khoa trương, mức độ nguy hiểm khi làm gián điệp lớn gấp không chỉ mười lần so với buôn bán ma túy. Mức độ bảo mật trong nội bộ tổ chức mạnh hơn bất cứ ngành nghề nào khác. Vì hình thức đấu tranh cuối cùng của nó vẫn là sự đối chọi giữa các quốc gia với nhau.

Không phải rằng anh có tình báo cao cấp, đứng trên phố rao một tiếng sẽ có người tìm tới anh giao dịch. Không dám chắc một trăm phần trăm, người khác căn bản không tin anh, chín mươi chín phần trăm cũng không được.

Quan Thành Quân càng nghĩ càng không hiểu, mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng ông thực ra vẫn nằm ở hai vị Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm. Tại sao thân là lãnh đạo cấp cao nhất của cơ quan an ninh lại vòng qua cả cơ quan an ninh, âm thầm cử Tư Hình đi làm nhiệm vụ này, bên trong rốt cuộc là điều gì khiến mình không hiểu?

“Anh có đề xuất nào hay không?” Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Quan Thành Quân liền hỏi thẳng.

Quan Thành Quân biết, nếu như mình lại hỏi thêm một số vấn đề nữa, Tư Hình chắc chắn sẽ không nói với mình, vì thế không bằng nói thẳng vấn đề, dựa vào quan hệ cá nhân giữa mình và Tư Hình, xem Tư Hình có thể ám thị cho mình điều gì hay không.

“Ừ…” Tư Hình trầm ngâm vài giây, sau đó có chút chột dạ nói: “Hay là các anh rút đi!”

“Ha ha… Sao có thể làm vậy chứ!” Quan Thành Quân đúng là bị làm cho tức đến phì cười, “Anh không phải đang nằm mơ đấy chứ?”

Tới cả Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiên đều chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy với mình, Tư Hình lại mạnh mồm tới vậy, phải biết rằng, trên mình có Cục trưởng, còn có cả Thứ trưởng.

“Vậy tôi không có đề xuất nào hay nữa cả!” Tư Hình hết cách nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện