Trong toà tứ hợp viện ở Kinh Thành, Bộ trưởng Lý Tứ Hải ngồi dựa vào chiếc ghế ở trong thư phòng yên lặng suy tư. Vài phút sau, ông cầm điện thoại lên gọi, điện thoại kêu lên ba tiếng liền được kết nối. Đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói khá gượng gạo, tiếng phổ thông của đối phương dường như không chuẩn xác cho lắm. Hơn nữa thì không khí xung quanh cũng khá là ồn ã, hơi chút lại vọng lên giọng của người khác, nghe bối cảnh xung quanh vừa giống ở trên phố lại vừa giống như ở trong trung tâm thương mại.

“Lần này ngài lại có sắp đặt gì đó?” Một giọng nói vang lên trong điện thoại.

“Cái cần sắp đặt đã sắp đặt cho cậu rồi!” Bộ trưởng Lý Tứ Hải nén thấp giọng nói.

“Có lẽ không vấn đề gì đâu, các bước đều dựa trên sự sắp xếp của ngài!” Đầu dây bên kia nói.

“Tiêu huỷ hết đoạn băng giám sát rồi chứ!” Bộ trưởng Lý Tứ Hải không yên tâm hỏi.

“Cả hai lần đều tiêu huỷ rồi, đều thao tác theo cách mà ngài dạy đấy, chỉ cần cách đó của ngài không vấn đề thì là không vấn đề gì!” Người trong điện thoại trả lời.

“Vậy thì ổn rồi!” Bộ trưởng Lý Tứ Hải khẽ thở phào một tiếng.

“Nhưng tôi chắc chắn là không có cách nào xử lý được camera giám sát ghi lại ở nội bộ bảo vệ trong ban quản lý toà nhà đâu, cái này cần ngài tự làm!” Người trong điện thoại lại nói tiếp.

“Cái này không cần cậu phải lo, tôi đã bố trí ổn thoả rồi!” Lý Tứ Hải nói.

“Tư liệu đón tiếp khách hàng ở lễ tân không xoá đi liệu có sao không?” Người ở đầu dây bên kia không yên tâm hỏi: “Mồi câu chẳng phải đã thả ra rồi sao? Ngài còn định câu ai nữa?”

“Cái này cậu không cần phải lo, tôi ắt có chỗ dùng tới!” Lý Tứ Hải nói.

“…” Trầm ngâm một lúc, đầu dây bên kia lại hỏi: “Vậy lần này ngài gọi tới có việc gì cần dặn dò?”

“Đã bố trí điều động nhân viên chưa?” Lý Tứ Hải lại hỏi.

“Đã sắp xếp ổn thoả rồi, ngày mai là có thể hành động luôn!” Đầu dây bên kia nói.

“Phải nhanh lên, tranh thủ mấy hôm nay đối phương chưa kịp phản ứng thì nhanh chóng đưa những nhân vật quan trọng này đi.” Lý Tứ Hải cấp thiết nói: “Hơn nữa trong những ngày này phải đặc biệt chú ý, nhất định sẽ có người công phá mạng lưới an ninh của các cậu!”

“Cái này tôi đã sớm nghĩ tới rồi!” Người trong điện thoại nói: “Những tài liệu cần tiêu huỷ thì tôi đã tiêu huỷ sạch rồi, những cái để lại đều làm theo yêu cầu của ngài!”

“Vậy thì tốt, nếu có ai hỏi tới cậu thì cậu biết phải nói thế nào rồi chứ?” Lý Tứ Hải lại hỏi.

“Tôi biết rồi, ngài cứ yên tâm!” Người trong điện thoại nói.

“Vậy cứ thế đi, chú ý an toàn đấy!” Bộ trưởng Lý Tứ Hải dặn dò.

“Tôi biết rồi, cảm ơn ngài!” Đầu dây bên kia đáp rồi cúp máy.

Ở khu Triều Dương, đèn đỏ ở một ngã tư vừa sáng lên thì một chiếc xe taxi liền đỗ lại trước vạch kẻ. Lúc này, một người đàn ông đội mũ và đeo kính râm bản lớn theo vạch kẻ ưu tiên đi bộ qua đường. Anh ta bước từ một góc phố tới, kéo cửa sau của xe taxi ra rồi ngồi vào đó.

“Này… này… người anh em?” Tài xế taxi nhìn gương chiếu hậu rồi hô lên: “Ngã tư này không được đón khách đâu, tôi mà bị camera chụp lại ít nhất sẽ bị phạt hai trăm tệ và trừ ba điểm đấy!”

“Tôi có việc gấp, anh giúp tôi đi!” Người đàn ông ngồi ở băng ghế sau dùng khẩu âm gượng gạo nói với tài xế: “Tôi tới Văn Miếu, phiền anh đi nhanh giùm, tiền thừa không cần trả lại!” Nói xong anh ta liền móc ra ba tờ tiền màu đỏ rồi đưa qua khe ở hàng rào bảo vệ cho tài xế.

“Hê, người anh em hào phóng thật đấy! Vậy chúng ta đi thôi!” Tài xế taxi vui tới mức cười híp mắt lại. Đèn xanh vừa bật, chiếc xe liền lao vút đi.

Nửa tiếng sau, chiếc xe taxi tới Văn Miếu, người đàn ông đeo kính râm xuống xe rồi đi vào trong đoàn du khách đang chen chúc ở Văn Miếu. Tranh thủ lúc mọi người xung quanh không để ý, người đàn ông đeo kính râm liền vứt một chiếc điện thoại được bọc trong túi nilon vào thùng rác. Rồi anh ta đi khỏi Văn Miếu từ lối ra.

“Cốc cốc cốc…” Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa rất mạnh, Lý Tam Giang bất giác nhíu chặt mày lại rồi trầm giọng hét lên: “Vào đi!”

“Thứ trưởng, Sở trưởng Bạch đến nói là có chuyện cần báo cáo với ngài!” Thư ký của Lý Tam Giang kính cẩn mở cửa vào rồi líu lo nói.

Thư ký này là do ban ngành sắp xếp tạm thời, đối với kiểu lãnh đạo dùng quen người cũ như Lý Tam Giang thì hoàn toàn không hài lòng với thư ký mới mà ban ngành bố trí cho ông ta, huống hồ thư ký này làm việc vô cùng cẩu thả, chẳng giống như người đã công tác tại cơ quan an ninh lâu năm chút nào. Vì vậy mà kể từ lúc Lý Tam Giang đi làm, ông chưa hề bộc lộ sắc mặt tươi tỉnh với thư ký mới này lần nào.

Cũng chỉ bởi trong tay ông thực sự chẳng còn ai được việc cả, những người dùng được đều đã phái đi hết, nếu không thì ông đã thay người từ lâu rồi. Mà thư ký mới này ở bên cạnh Lý Tam Giang cũng cảm thấy một ngày dài như cả một năm. Bản thân uy thế của Lý Tam Giang vốn đã lớn, thư ký mới ở vài năm trong ban nội cần nào đã được trông thấy nhân vật như thế bao giờ, lần nào đối diện với Lý Tam Giang anh ta cũng có dáng vẻ vô cùng kính cẩn.

“Bảo anh ta vào đây!” Lý Tam Giang hừ một tiếng rồi căn dặn: “Cậu đứng canh ở ngoài, không cho bất kỳ ai vào!”

Lý Tam Giang biết Bạch Ngọc Hổ tìm mình chắc chắn là có chuyện quan trọng, thế nên ông ta mới bảo thư ký đứng canh ở cửa. Tuy khả năng có người tự ý xông vào là rất thấp, nhưng việc mà ông ta sắp xếp cho Bạch Ngọc Hổ không phải là chuyện nhỏ, tuyệt đối không được để người khác nghe thấy, vậy nên mới phải để phòng bất trắc.

“Thứ trưởng!” Bạch Ngọc Hổ vừa béo vừa lùn bước vào chào hỏi Lý Tam Giang.

Bạch Ngọc Hổ và Tần Hán Trung theo ông đã nhiều năm, thậm chí khi Lý Tam Giang ở viện điều trị tĩnh dưỡng thì hai người này còn không rời khỏi ông nửa bước, họ là tâm phúc trong các tâm phúc.

Lý Tam Giang chỉ vào cái ghế sô pha ở trước bàn làm việc ý bảo Bạch Ngọc Hổ ngồi xuống rồi hẵng nói, xong ông ta lại hỏi:

“Có động tĩnh gì rồi à?”

“Cái cần sắp đặt đều sắp đặt ổn thoả hết rồi ạ, vì không để cho người đó phát giác ra nên có vài thủ đoạn không dám dùng tới!” Bạch Ngọc Hổ ngồi trên ghế sô pha, đáp lại một câu không hề liên quan tới câu hỏi.

“Cẩn thận là trên hết, cẩn trọng một chút cũng tốt!” Lý Tam Giang tán đồng nói: “Tuy thủ hạ của cậu ta lúc này chẳng có mấy kẻ dùng được nhưng vẫn toàn là người có kinh nghiệm phong phú, huống hồ họ cũng chẳng phải nhân vật tầm thường, thủ đoạn cực đoan quá cũng đừng có dùng!”

“Cái này tôi hiểu!” Bạch Ngọc Hổ ngồi trên ghế sô pha gật đầu nói.

Nhìn Bạch Ngọc Hổ kính cẩn nghiêng mình, Lý Tam Giang bất giác chau mày lại, ông chần chừ một hồi lâu mới nói: “Thân phận của đối phương quá nhạy cảm, tôi biết để các cậu làm những cái này thì chắc chắn trong lòng các cậu cũng có suy nghĩ riêng, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ, sự việc sớm muộn cũng có ngày phơi bày ra thôi, các cậu bây giờ hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi….”

Lý Tam Giang nói hàm hồ vài câu lại khiến cho Bạch Ngọc Hổ đang ngồi trên ghế sô pha thấp thỏm bất an, cuối cùng anh ta nhảy phắt dậy, mồ hôi đầm đìa nói: “Lãnh đạo à, cái mạng của tôi và anh Tần đều được ngài cứu, có gì mà không tin tưởng cơ chứ? Ngài tuyệt đối đừng nói những lời này, chỉ cần là ngài dặn dò thì chúng tôi đều sẽ làm theo…”

Nhìn thấy Bạch Ngọc Hổ bị doạ tới mức mặt tái mét, mồ hôi trên trán túa ra như tắm thì đôi mắt của Lý Tam Giang bỗng loé lên một sự hài lòng, ông khẽ gật đầu.

“Ngồi đi, mau ngồi xuống, có mấy câu thôi mà đã khiến cậu sợ như vậy rồi!” Lý Tam Giang mỉm cười nói.

“Lãnh đạo à, có chuyện gì ngài cứ dặn dò, kể cả có phải hy sinh cái mạng này tôi cũng không từ…” Bạch Ngọc Hổ không dám ngồi, kính cẩn nói.

“Nói linh tinh gì vậy?” Lý Tam Giang không hài lòng quắc mắt lên nhìn Bạch Ngọc Hổ: “Chỉ e là các cậu kiêng kỵ thân phận của đối phương nên làm việc sẽ run tay run chân thôi, sao lại có thể để các cậu hy sinh vô ích được. Nếu có bị lộ thì cứ đổ lên đầu tôi là được!”

“Lãnh đạo, xin ngài yên tâm…” Bạch Ngọc Hổ xua xua tay, anh ta đang định nói gì thì lại bị Lý Tam Giang lạnh lùng ngắt lời.

“Cậu tưởng là tôi đang nói đùa với cậu à?” Ngữ khí của Lý Tam Giang có chút nặng nề: “Nếu các cậu bị lộ thì người khác sẽ nghĩ ngay tới tôi, cậu tưởng cậu không nói thì không sao chắc.”

Bạch Ngọc Hổ nghe thấy câu này liền ngây ra một lúc, anh ta nghĩ cũng đúng thật như vậy. Bản thân anh ta và Tần Hán Trung theo Lý Tam Giang bao nhiêu năm như vậy, người trong nội bộ có ai mà không biết.

“Thế nên cậu nhớ kỹ lấy, đánh tiếng luôn với cậu Tần đi, nếu thật sự có một ngày xảy ra chuyện gì thì phải khai luôn tôi ra, như vậy cũng giúp các cậu tránh khỏi việc bị ăn hành!” Lý Tam Giang trầm tiếng nói.

Bạch Ngọc Hổ khẽ gật gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện