"Vừa phải thôi!” Quan Thành Quân chậm rãi nói, “Từ bây giờ trở đi tôi chắc chắn sẽ để mắt tới anh, không để lại xảy ra việc như lần trước nữa!”
Tư hình cảm thấy khá đau đầu, ông sợ nhất là gặp phải tình hình thế này, hơn nữa trước đây ông cũng đã dự tính tới.
Nếu là người khác rất có thể sẽ có chút ít may mắn, nhưng đổi lại là Quan Thành Quân, mình tuyệt đối sẽ không thể giấu được anh ta. Từ giờ trở đi, chỉ cần mình có chút ít hành động nào đáng ngờ, Quan Thành Quân rất có thể sẽ lấy kính lúp ra để soi.
Một mặt Quan Thành Quân hi vọng có thể tìm được chút ít manh mối từ chỗ Tư Hình, chứ không mù mịt, đoán già đoán non như hiện tại. Nguyên nhân quan trọng nhất là Quan Thành Quân không muốn Tư Hình vì chỉ có một mình, không có người chi viện khiến cho nhiệm vụ thất bại.
“Anh Quan, thương lượng việc này nhé!” Tư Hình lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu.
“Nói thử xem!” Quan Thành Quân ngồi lại xuống ghế, kẹp điện thoại ở cổ, hai tay khoanh trước ngực, dựa chặt xuống ghế. Bây giờ ông đang nắm thế chủ động.
“Đừng báo việc phát hiện ra tôi lên trên!” Tư Hình nói với giọng thấp trầm.
Quan Thành Quân không nói gì, nhưng thể đang suy nghĩ. Nhưng thực ra trước đó ông đã có quyết định, nếu không trước khi gọi điện cho Tư Hình đã không để Doãn Hồng Yên đi ra ngoài!
“Tôi biết rằng theo anh biểu hiện của tôi lần này rất có vấn đề!” Tư Hình hạ thấp giọng nói, “Và tôi cũng nói thực với anh, tình báo lần này tôi nhận được kỳ thực vô cùng mơ hồ, nhiệm vụ của tôi lần này cơ bản không có tính mục đích, chỉ có thể tùy cơ hành động! Nhưng vấn đề rất nghiêm trọng. Mong anh hãy tin tôi, ai có vấn đề chứ tôi tuyệt đối không có vấn đề! Huống hồ bên trên tôi còn có lãnh đạo…”
Tư Hình không dám nói rõ ràng, nhưng ông tin rằng Quan Thành Quân chắc chắn có thể nghe hiểu.
Trong khu Văn Hoa Uyển, mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy Bộ trưởng Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình, còn ông ta bị hai lãnh đạo dẫn đi. Thậm chí không cần động não, nhân viên nội bộ ngành cũng đều đoán được là hai lãnh đạo giao nhiệm vụ lần này cho ông, và hiện giờ lãnh đạo mà ông nói chính là hai vị lãnh đạo tiền nhiệm và đương nhiệm.
Tên khốn này! Quan Thành Quân nghiến răng chửi một câu.
Tư Hình nói nhiều như vậy nhưng vẫn không hề nói câu nào trọng tâm.
Cái gì mà vấn đề rất nghiêm trọng? Nhiệm vụ lần nào của mình hậu quả không nghiêm trọng, lần nào không liên quan tới an ninh quốc gia?
Tên khốn này nói một lô một lốc, thuần túy chỉ là muốn để mình đoán mò.
Nhưng ông vẫn thực sự không muốn báo cáo tình báo về hành tung của Tư Hình lên trên, vì ông cũng không biết một khi mình báo lên, có gây ra ảnh hưởng không tốt gì hay không.
Thứ trưởng Lý Tam Giang đã chính thức đi làm trở lại!
Những người làm việc nhiều năm một chút trong ngành an ninh đều biết, mặc dù ông ta và Bộ trưởng Lý Tứ Hải đã nghỉ hưu là anh em ruột, nhưng quan hệ của hai người như nước với lửa.
Quan Thành Quân cố gắng kiềm chế không lên tiếng chửi bới, lạnh lùng nói: “Biết rồi!”
Nghe được câu nói này của Quan Thành Quân, Tư Hình trong lòng vui mừng. Ông biết Quan Thành Quân như vậy xem ra là đã đồng ý.
“Cám ơn anh Quan, ân tình này sau này sẽ trả!” Tư Hình cười hì hì nói một câu.
“Đừng làm quá, đừng để bị sơ sẩy lần nữa đấy!” Quan Thành Quân lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi!” Tư Hình trả lời một tiếng vô cùng tự tin, Quan Thành Quân nghe xong chỉ biết nhíu mày: Trước đây, Tư Hình mặc dù tự tin nhưng không có tật tự đại.
Không đợi Quan Thành Quân nói gì, Tư Hình lại nói tiếp: “Nếu như việc này không giải quyết được, tôi sẽ báo cho anh ngay lập tức!”
“Đây mới giống lời người nói!” Quan Thành Quân gật đầu nói. Câu nói này của Tư Hình khiến ông gần như yên tâm hẳn.
Ngắt điện thoại, Tư Hình về lại khu lễ tân của ngân hàng, tiếp tục dựa vào sô pha chơi game trên điện thoại. Quan Thành Quân thì dựa vào ghế nhắm mắt trầm ngâm.
Mấy phút sau, Quan Thành Quân gọi một tiếng ra ngoài cửa, Doãn Hồng Yến đứng canh trước cửa liền đẩy cửa bước vào.
“Nghĩ cách lấy được hồ sơ khách hàng của nội bộ ngân hàng!” Doãn Hồng Yến vừa bước vào Quan Thành Quân liền ngay lập tức hạ lệnh.
“…” Doãn Hồng Yến ngây người, sau đó mau chóng đáp một tiếng.
Nghiệp vụ của ngân hàng này vô cùng lớn, hồ sơ khách hàng tuyệt đối không phải con số nhỏ, chắc phòng ban nhỏ nhất cũng được tính bằng “chục nghìn”, Doãn Hồng Yến cũng đoán ra được mục đích của Quan Thành Quân, chẳng qua chính là vì muốn chọn lọc trong số hồ sơ khách hàng này xem có thể tìm được kẻ khả nghi hay không. Nhưng việc này rõ ràng là mò kim đáy bể, nếu như không có phạm vi đặc biệt, xác suất có thể có kết quả là vô cùng nhỏ bé.
“Đợi một lát!” Doãn Hồng Yến toan bước ra ngoài cửa thì Quan Thành Quân lại gọi lại.
Doãn Hồng Yến dừng bước, quay người lại nhìn Quan Thành Quân đang nhíu chặt mày.
“Có thể thu hẹp phạm vi.” Quan Thành Quân trầm ngâm một lát lại nói. “Những người từng có nghiệp vụ với ngân hàng và những người từng tới ngân hàng trong khoảng thời gian nửa năm tính tới thời điểm này. Đặc biệt là nhân viên xuất hiện trong ngân hàng trong thời gian nửa năm trở lại đây!” Quan Thành Quân đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng.
“Tôi hiểu rồi!” Doãn Hồng Yến gật đầu, bước ra khỏi phòng giám sát.
Với năng lực của cơ quan an ninh, muốn lấy được hồ sơ thông thường của một doanh nghiệp nước ngoài ở trong nước là một việc không mấy khó khăn, cho dù hệ thống an ninh và tường lửa có lợi hại thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần ở trong nước, bất cứ đơn vị và doanh nghiệp nào cũng đều sử dụng mạng internet trong nước. Khác biệt duy nhất nằm ở chỗ đơn vị phụ trách điều tra có quyền lấy hồ sơ hay không. Và nói một cách nghiêm túc, mệnh lệnh của Quan Thành Quân lần này đã là thuộc vào loại tự ý hành động.
Đương nhiên nếu như là tài liệu cơ mật cốt lõi thì chắc chắn không lưu trong máy tính sử dụng mạng thông thường. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao dù biết rõ rất nguy hiểm nhưng Mèo Rừng vẫn cải trang thành kỹ sư Tăng để vào phòng hồ sơ trong ngân hàng.
Tư hình cảm thấy khá đau đầu, ông sợ nhất là gặp phải tình hình thế này, hơn nữa trước đây ông cũng đã dự tính tới.
Nếu là người khác rất có thể sẽ có chút ít may mắn, nhưng đổi lại là Quan Thành Quân, mình tuyệt đối sẽ không thể giấu được anh ta. Từ giờ trở đi, chỉ cần mình có chút ít hành động nào đáng ngờ, Quan Thành Quân rất có thể sẽ lấy kính lúp ra để soi.
Một mặt Quan Thành Quân hi vọng có thể tìm được chút ít manh mối từ chỗ Tư Hình, chứ không mù mịt, đoán già đoán non như hiện tại. Nguyên nhân quan trọng nhất là Quan Thành Quân không muốn Tư Hình vì chỉ có một mình, không có người chi viện khiến cho nhiệm vụ thất bại.
“Anh Quan, thương lượng việc này nhé!” Tư Hình lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu.
“Nói thử xem!” Quan Thành Quân ngồi lại xuống ghế, kẹp điện thoại ở cổ, hai tay khoanh trước ngực, dựa chặt xuống ghế. Bây giờ ông đang nắm thế chủ động.
“Đừng báo việc phát hiện ra tôi lên trên!” Tư Hình nói với giọng thấp trầm.
Quan Thành Quân không nói gì, nhưng thể đang suy nghĩ. Nhưng thực ra trước đó ông đã có quyết định, nếu không trước khi gọi điện cho Tư Hình đã không để Doãn Hồng Yên đi ra ngoài!
“Tôi biết rằng theo anh biểu hiện của tôi lần này rất có vấn đề!” Tư Hình hạ thấp giọng nói, “Và tôi cũng nói thực với anh, tình báo lần này tôi nhận được kỳ thực vô cùng mơ hồ, nhiệm vụ của tôi lần này cơ bản không có tính mục đích, chỉ có thể tùy cơ hành động! Nhưng vấn đề rất nghiêm trọng. Mong anh hãy tin tôi, ai có vấn đề chứ tôi tuyệt đối không có vấn đề! Huống hồ bên trên tôi còn có lãnh đạo…”
Tư Hình không dám nói rõ ràng, nhưng ông tin rằng Quan Thành Quân chắc chắn có thể nghe hiểu.
Trong khu Văn Hoa Uyển, mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy Bộ trưởng Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình, còn ông ta bị hai lãnh đạo dẫn đi. Thậm chí không cần động não, nhân viên nội bộ ngành cũng đều đoán được là hai lãnh đạo giao nhiệm vụ lần này cho ông, và hiện giờ lãnh đạo mà ông nói chính là hai vị lãnh đạo tiền nhiệm và đương nhiệm.
Tên khốn này! Quan Thành Quân nghiến răng chửi một câu.
Tư Hình nói nhiều như vậy nhưng vẫn không hề nói câu nào trọng tâm.
Cái gì mà vấn đề rất nghiêm trọng? Nhiệm vụ lần nào của mình hậu quả không nghiêm trọng, lần nào không liên quan tới an ninh quốc gia?
Tên khốn này nói một lô một lốc, thuần túy chỉ là muốn để mình đoán mò.
Nhưng ông vẫn thực sự không muốn báo cáo tình báo về hành tung của Tư Hình lên trên, vì ông cũng không biết một khi mình báo lên, có gây ra ảnh hưởng không tốt gì hay không.
Thứ trưởng Lý Tam Giang đã chính thức đi làm trở lại!
Những người làm việc nhiều năm một chút trong ngành an ninh đều biết, mặc dù ông ta và Bộ trưởng Lý Tứ Hải đã nghỉ hưu là anh em ruột, nhưng quan hệ của hai người như nước với lửa.
Quan Thành Quân cố gắng kiềm chế không lên tiếng chửi bới, lạnh lùng nói: “Biết rồi!”
Nghe được câu nói này của Quan Thành Quân, Tư Hình trong lòng vui mừng. Ông biết Quan Thành Quân như vậy xem ra là đã đồng ý.
“Cám ơn anh Quan, ân tình này sau này sẽ trả!” Tư Hình cười hì hì nói một câu.
“Đừng làm quá, đừng để bị sơ sẩy lần nữa đấy!” Quan Thành Quân lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi!” Tư Hình trả lời một tiếng vô cùng tự tin, Quan Thành Quân nghe xong chỉ biết nhíu mày: Trước đây, Tư Hình mặc dù tự tin nhưng không có tật tự đại.
Không đợi Quan Thành Quân nói gì, Tư Hình lại nói tiếp: “Nếu như việc này không giải quyết được, tôi sẽ báo cho anh ngay lập tức!”
“Đây mới giống lời người nói!” Quan Thành Quân gật đầu nói. Câu nói này của Tư Hình khiến ông gần như yên tâm hẳn.
Ngắt điện thoại, Tư Hình về lại khu lễ tân của ngân hàng, tiếp tục dựa vào sô pha chơi game trên điện thoại. Quan Thành Quân thì dựa vào ghế nhắm mắt trầm ngâm.
Mấy phút sau, Quan Thành Quân gọi một tiếng ra ngoài cửa, Doãn Hồng Yến đứng canh trước cửa liền đẩy cửa bước vào.
“Nghĩ cách lấy được hồ sơ khách hàng của nội bộ ngân hàng!” Doãn Hồng Yến vừa bước vào Quan Thành Quân liền ngay lập tức hạ lệnh.
“…” Doãn Hồng Yến ngây người, sau đó mau chóng đáp một tiếng.
Nghiệp vụ của ngân hàng này vô cùng lớn, hồ sơ khách hàng tuyệt đối không phải con số nhỏ, chắc phòng ban nhỏ nhất cũng được tính bằng “chục nghìn”, Doãn Hồng Yến cũng đoán ra được mục đích của Quan Thành Quân, chẳng qua chính là vì muốn chọn lọc trong số hồ sơ khách hàng này xem có thể tìm được kẻ khả nghi hay không. Nhưng việc này rõ ràng là mò kim đáy bể, nếu như không có phạm vi đặc biệt, xác suất có thể có kết quả là vô cùng nhỏ bé.
“Đợi một lát!” Doãn Hồng Yến toan bước ra ngoài cửa thì Quan Thành Quân lại gọi lại.
Doãn Hồng Yến dừng bước, quay người lại nhìn Quan Thành Quân đang nhíu chặt mày.
“Có thể thu hẹp phạm vi.” Quan Thành Quân trầm ngâm một lát lại nói. “Những người từng có nghiệp vụ với ngân hàng và những người từng tới ngân hàng trong khoảng thời gian nửa năm tính tới thời điểm này. Đặc biệt là nhân viên xuất hiện trong ngân hàng trong thời gian nửa năm trở lại đây!” Quan Thành Quân đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng.
“Tôi hiểu rồi!” Doãn Hồng Yến gật đầu, bước ra khỏi phòng giám sát.
Với năng lực của cơ quan an ninh, muốn lấy được hồ sơ thông thường của một doanh nghiệp nước ngoài ở trong nước là một việc không mấy khó khăn, cho dù hệ thống an ninh và tường lửa có lợi hại thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần ở trong nước, bất cứ đơn vị và doanh nghiệp nào cũng đều sử dụng mạng internet trong nước. Khác biệt duy nhất nằm ở chỗ đơn vị phụ trách điều tra có quyền lấy hồ sơ hay không. Và nói một cách nghiêm túc, mệnh lệnh của Quan Thành Quân lần này đã là thuộc vào loại tự ý hành động.
Đương nhiên nếu như là tài liệu cơ mật cốt lõi thì chắc chắn không lưu trong máy tính sử dụng mạng thông thường. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao dù biết rõ rất nguy hiểm nhưng Mèo Rừng vẫn cải trang thành kỹ sư Tăng để vào phòng hồ sơ trong ngân hàng.
Danh sách chương