Đại Tiện nhìn lướt la bàn kỹ thuật số đang đeo trên người, mũi tên màu xanh dạ quang nhắm thẳng vào phương vị kiến trúc mục tiêu, hít thở một hơi sâu, đặt túi ba lô trang bị ra sau lưng, nhảy từ trên du thuyền xuống dòng nước chảy ấm áp, Đại Vương, Talia lần lượt theo sau Đại Tiện, thoáng chốc hoàn toàn chìm xuống dưới nước.
Trang bị lặn của bọn họ khác với thiết bị dân dụng thông thường, là của phòng nghiên cứu nào đó thuộc hải quân thiết kế dụng cụ hô hấp tuần hoàn dạng kín chuyên môn dành riêng hoạt động lặn bí mật cho người nhái, khí CO2 từ phổi của họ thở ra không trực tiếp hòa vào trong nước, như thế sẽ hình thành bong bóng, mà thông qua một cặp màng lọc biến đổi thành khí Oxy có thể hít thở, điều này không chỉ giúp thời gian sử dụng bình khí được kéo dài, mà hầu như không sản sinh ra bong bóng thở ra.
Đại Tiện đạp màng chân vịt một cách linh hoạt, như con cá bơi lượn trong làn nước vịnh Dubai, cảm giác được nước biển bao bọc khiến anh dường như trở về khoảng thời gian trong đội trinh sát hải quân người nhái, khi đó thời gian bơi lội một tuần của anh nhiều gấp mấy lần so với hiện tại trong một năm, anh yêu thích thiết bị điện tử, cũng yêu thích hải dương bao la.
Do trên người Đại Tiện đeo vác dụng cụ hơi nhiều, độ nhanh nhẹn của hành động thậm chí không bì kịp với Talia, nhưng anh vẫn chú ý đến phương vị máy tính lặn nước đeo trên tay và hiển thị địa hình, có khi phải vỗ vào người để nhắc nhở đồng đội phía trước và phía sau cẩn thận né khỏi sỏi đá và một ít rác thải ở khu vực nước cạn, anh là một người anh cả thận trọng.
Hai mươi phút sau, 3 người bơi đến cạnh ống thải nước có đường kính rất to, Đại Tiện giơ tay kéo nhẹ, lan can thép đã mục nát lập tức rời ra, bọn họ từng người chui vào trong.
Đại Tiện vào trước liền kéo bỏ máy hô hấp, bật đèn lặn dưới nước, đây là một ống nước được tạo thành từ xi-măng và thép không gỉ có đường kính khoảng 1 mét, lối thoát còn lại của nó đang hướng về bồn xử lý nước thải dạng nhỏ cách biệt thự của Abu Tariman khoảng 50 mét, dạng bồn xử lý này rất dễ bắt gặp ở Jumeirah, trong số các công trình công cộng chỉ xếp sau đường ống cấp nước tự nhiên.
Vài phút sau, Đại Tiện rút ra một cái ống sợi nhân tạo mềm nhuyễn như đầu dò, đó là ống kính máy quay phim vi quang, anh đeo kính tần số nhìn kết nối với máy quay phim, cẩn thận chuyển động ống sợi nhân tạo mềm nhuyễn, sau đó quay đầu nói nhẹ.
“Phía trên không có người, có thể đi ra.”
Thế là bọn họ từng người một ló đầu ra khỏi bồn thải nước bẩn, mượn vật cố định leo ra.
Bước đầu tiên của hành động lặn nước hoàn thành một cách thuận lợi.
Phía đông bồn xử lý nước thải bẩn có một tòa biệt thự tinh xảo, đó là kí túc xá của vệ binh Abu Tariman, hiện tại tòa nhà này đang trống rỗng, chẳng có một bóng người bên trong, và tường rào của căn phòng này không cài đặt thiết bị rung cảnh báo, cũng không lắp đặt máy quay phim, Abu Tariman luôn nhận định vệ sĩ có thể chịu trách nhiệm an toàn cho bản thân, nếu một vệ sĩ không thể tự bảo vệ mình, vậy có tư cách gì tiếp tục sống trên cõi đời này? Vì vậy, kí túc xá của vệ sĩ không có bất kì thiết bị bảo an công nghệ cao nào cả.
Ba thành viên hành động của nhóm sao Thủy vượt tường rào một cách dễ dàng, đáp nhẹ bên bờ hồ hơi đã hoàn toàn khô ráo, Đại Tiện dùng thiết bị nhiệt quan sát một phen, xác nhận bên trong không có bất kì vật thể tỏa nhiệt nào.
Băng qua hồ bơi là một cánh cửa nhỏ được xây theo phong cách cung đình Ả Rập cổ xưa, cánh cửa này không có bất kì ổ khóa nào, trực tiếp đi thẳng đến kí túc xá người hầu trong biệt thự Abu Tariman.
Ba người cởi màng chân vịt, nhưng vẫn mặc dụng cụ lặn nước, như vậy có thể giảm thiểu bức xạ nhiệt hồng ngoại phát ra từ cơ thể, đối với vài thiết bị cảnh báo hoạt động dựa vào nguyên lý hồng ngoại xa, có thể đạt được hiệu quả ẩn thân nhất định.
Đại Tiện và Đại Vương tiến vào nhà vệ sĩ từ cửa bên hông lầu một, Talia thì yên lặng ẩn náu bên cánh cửa nhỏ, cô đang chờ đợi tín hiệu hành động kế tiếp của mình.
Đại Tiện vào lầu một từ cửa phụ, dưới sự hỗ trợ phóng to của ống kính tần số nhìn vi quang, anh đặt vài thiết bị cảm nhận tia la-de nhỏ bé tại 3 điểm ra vào ở lầu một, một đường tia sáng màu đỏ nhạt thoắt có thoắt không dưới ánh trăng sáng trong, chỉ cần có một ít động tĩnh chạm vào tia sáng, ống kính trên thiết bị cảm ứng sẽ lập tức gửi hình ảnh mục tiêu đến ống kính tần số nhìn đang đeo trên mắt Đại Tiện, điều này có thể cung cấp mười mấy giây thời gian cảnh báo cho nhân viên hành động.
Bọn họ cẩn thận đạp trên thảm trải sàn, từng li từng tí thuận theo chiếc cầu thang duy nhất bò lên lầu ba, ánh trăng soi rọi lên phiến đá cẩm thạch, làm nổi bật căn phòng trống trải, khiến bầu không khí thêm phần ghê rợn.
Đại Tiện lấy một chiếc máy bay mô hình bằng nhựa dẻo từ chiếc túi ba lô, kích cỡ như đồ chơi máy bay điều khiển, nhưng cánh dài cung cấp sức bay đầy đủ, khi tổ hợp đủ điện từ, cung cấp đủ động lực từ máy phát điện dạng nhỏ, bụng máy chứa một thiết bị cỡ nhỏ, bên trên bắt nối thiết bị cảm ứng nhiệt xung quang và ống kính quang học vi quang.
Anh bước đến ban công ở lầu ba, nhẹ nhàng vung tay, như chiếc máy bay bằng giấy, gửi món vật nhỏ bé này lên màn đêm.
“Vù” máy bay nhỏ phát ra tiếng động cực kì nhỏ nhẹ, tiếng này chỉ có ở cự ly gần mới có thể nghe được, cách hơi xa, thì khó lọt vào tai.
Đại Tiện đang thao tác một cái PDA, đây là thiết bị khống chế máy không người, trải qua một hồi sau, ống kính tần số nhìn xuất hiện hai bức ảnh, một bức là ảnh đo nhiệt, một bức là ảnh quang học, vài giây sau hai bức ảnh mới trùng lặp cùng nhau, hiển thị ra một cảnh sắc như trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.
Đại Vương đã cài đặt xong súng trường PSG-1SD đánh úp của mình, hai bao cát nhỏ là giá đỡ súng tạm thời của anh, thông qua ống ngắm, cả tòa biệt thự của Abu Tariman hoàn toàn nằm trong đường lửa xạ kích, chỉ có góc tường là góc chết.
“Talia, xuất phát.” Đại Tiện ra chỉ lệnh hành động tiếp theo.
Một thân hình mềm mại được quấn chặt bởi bộ đồ lặn màu đen như tinh linh trong màn đêm xuyên qua bãi cỏ, nhanh chóng tiến về góc tường tòa nhà chính của biệt thự Abu Tariman có bề ngoài chính quy được xây dựng bởi vật liệu chắc chắn, đứng thẳng người, thở ra không khí từ lá phổi, sau đó như bóng ma áp sát vào bề mặt bức tường, như một con thằn lằn lủi thẳng lên lầu, mỗi khi tiến lên vài mét, cô sẽ dừng lại chờ chỉ thị tiếp theo.
“Bên phải 5 ô.”
Talia di chuyển một đoạn nhỏ về phía bên phải, điều này khiến cô vừa vặn rời khỏi phạm vi tầm mắt của vệ sĩ tuần đêm.
Tai nghe dẫn truyền xương trực tiếp chuyển âm thanh thành sự rung động có tần suất khác nhau, hệ thống dây thần kinh cảm nhận được sự rung động, tiếp tục phiên dịch thành tần suất tín hiệu loài người có thể hiểu được, ngoại trừ người đeo tai nghe, không một ai có thể nghe được tiết tấu này.
Thông qua hệ thống cảm ứng tổ hợp của máy không người, ống kính tần số nhìn của Đại Tiện phát ra một bức ảnh trạng thái, dựa vào đồ án của cảnh tượng đang hoạt động, Đại Tiện đang chỉ huy Talia di chuyển, giờ này phút này, khoa học công nghệ cao cùng cấu tạo bộ não của loài người trở thành hệ thống chỉ huy chiến thuật linh hoạt nhất.
Talia nhảy nhẹ, bò lên mái nhà, cô cong người, dùng cả tay và chân như người mèo thường gặp trong phim ảnh, cẩn thận tiếp cận cục nóng của máy lạnh được đặt bên một góc mái nhà.
Trang bị lặn của bọn họ khác với thiết bị dân dụng thông thường, là của phòng nghiên cứu nào đó thuộc hải quân thiết kế dụng cụ hô hấp tuần hoàn dạng kín chuyên môn dành riêng hoạt động lặn bí mật cho người nhái, khí CO2 từ phổi của họ thở ra không trực tiếp hòa vào trong nước, như thế sẽ hình thành bong bóng, mà thông qua một cặp màng lọc biến đổi thành khí Oxy có thể hít thở, điều này không chỉ giúp thời gian sử dụng bình khí được kéo dài, mà hầu như không sản sinh ra bong bóng thở ra.
Đại Tiện đạp màng chân vịt một cách linh hoạt, như con cá bơi lượn trong làn nước vịnh Dubai, cảm giác được nước biển bao bọc khiến anh dường như trở về khoảng thời gian trong đội trinh sát hải quân người nhái, khi đó thời gian bơi lội một tuần của anh nhiều gấp mấy lần so với hiện tại trong một năm, anh yêu thích thiết bị điện tử, cũng yêu thích hải dương bao la.
Do trên người Đại Tiện đeo vác dụng cụ hơi nhiều, độ nhanh nhẹn của hành động thậm chí không bì kịp với Talia, nhưng anh vẫn chú ý đến phương vị máy tính lặn nước đeo trên tay và hiển thị địa hình, có khi phải vỗ vào người để nhắc nhở đồng đội phía trước và phía sau cẩn thận né khỏi sỏi đá và một ít rác thải ở khu vực nước cạn, anh là một người anh cả thận trọng.
Hai mươi phút sau, 3 người bơi đến cạnh ống thải nước có đường kính rất to, Đại Tiện giơ tay kéo nhẹ, lan can thép đã mục nát lập tức rời ra, bọn họ từng người chui vào trong.
Đại Tiện vào trước liền kéo bỏ máy hô hấp, bật đèn lặn dưới nước, đây là một ống nước được tạo thành từ xi-măng và thép không gỉ có đường kính khoảng 1 mét, lối thoát còn lại của nó đang hướng về bồn xử lý nước thải dạng nhỏ cách biệt thự của Abu Tariman khoảng 50 mét, dạng bồn xử lý này rất dễ bắt gặp ở Jumeirah, trong số các công trình công cộng chỉ xếp sau đường ống cấp nước tự nhiên.
Vài phút sau, Đại Tiện rút ra một cái ống sợi nhân tạo mềm nhuyễn như đầu dò, đó là ống kính máy quay phim vi quang, anh đeo kính tần số nhìn kết nối với máy quay phim, cẩn thận chuyển động ống sợi nhân tạo mềm nhuyễn, sau đó quay đầu nói nhẹ.
“Phía trên không có người, có thể đi ra.”
Thế là bọn họ từng người một ló đầu ra khỏi bồn thải nước bẩn, mượn vật cố định leo ra.
Bước đầu tiên của hành động lặn nước hoàn thành một cách thuận lợi.
Phía đông bồn xử lý nước thải bẩn có một tòa biệt thự tinh xảo, đó là kí túc xá của vệ binh Abu Tariman, hiện tại tòa nhà này đang trống rỗng, chẳng có một bóng người bên trong, và tường rào của căn phòng này không cài đặt thiết bị rung cảnh báo, cũng không lắp đặt máy quay phim, Abu Tariman luôn nhận định vệ sĩ có thể chịu trách nhiệm an toàn cho bản thân, nếu một vệ sĩ không thể tự bảo vệ mình, vậy có tư cách gì tiếp tục sống trên cõi đời này? Vì vậy, kí túc xá của vệ sĩ không có bất kì thiết bị bảo an công nghệ cao nào cả.
Ba thành viên hành động của nhóm sao Thủy vượt tường rào một cách dễ dàng, đáp nhẹ bên bờ hồ hơi đã hoàn toàn khô ráo, Đại Tiện dùng thiết bị nhiệt quan sát một phen, xác nhận bên trong không có bất kì vật thể tỏa nhiệt nào.
Băng qua hồ bơi là một cánh cửa nhỏ được xây theo phong cách cung đình Ả Rập cổ xưa, cánh cửa này không có bất kì ổ khóa nào, trực tiếp đi thẳng đến kí túc xá người hầu trong biệt thự Abu Tariman.
Ba người cởi màng chân vịt, nhưng vẫn mặc dụng cụ lặn nước, như vậy có thể giảm thiểu bức xạ nhiệt hồng ngoại phát ra từ cơ thể, đối với vài thiết bị cảnh báo hoạt động dựa vào nguyên lý hồng ngoại xa, có thể đạt được hiệu quả ẩn thân nhất định.
Đại Tiện và Đại Vương tiến vào nhà vệ sĩ từ cửa bên hông lầu một, Talia thì yên lặng ẩn náu bên cánh cửa nhỏ, cô đang chờ đợi tín hiệu hành động kế tiếp của mình.
Đại Tiện vào lầu một từ cửa phụ, dưới sự hỗ trợ phóng to của ống kính tần số nhìn vi quang, anh đặt vài thiết bị cảm nhận tia la-de nhỏ bé tại 3 điểm ra vào ở lầu một, một đường tia sáng màu đỏ nhạt thoắt có thoắt không dưới ánh trăng sáng trong, chỉ cần có một ít động tĩnh chạm vào tia sáng, ống kính trên thiết bị cảm ứng sẽ lập tức gửi hình ảnh mục tiêu đến ống kính tần số nhìn đang đeo trên mắt Đại Tiện, điều này có thể cung cấp mười mấy giây thời gian cảnh báo cho nhân viên hành động.
Bọn họ cẩn thận đạp trên thảm trải sàn, từng li từng tí thuận theo chiếc cầu thang duy nhất bò lên lầu ba, ánh trăng soi rọi lên phiến đá cẩm thạch, làm nổi bật căn phòng trống trải, khiến bầu không khí thêm phần ghê rợn.
Đại Tiện lấy một chiếc máy bay mô hình bằng nhựa dẻo từ chiếc túi ba lô, kích cỡ như đồ chơi máy bay điều khiển, nhưng cánh dài cung cấp sức bay đầy đủ, khi tổ hợp đủ điện từ, cung cấp đủ động lực từ máy phát điện dạng nhỏ, bụng máy chứa một thiết bị cỡ nhỏ, bên trên bắt nối thiết bị cảm ứng nhiệt xung quang và ống kính quang học vi quang.
Anh bước đến ban công ở lầu ba, nhẹ nhàng vung tay, như chiếc máy bay bằng giấy, gửi món vật nhỏ bé này lên màn đêm.
“Vù” máy bay nhỏ phát ra tiếng động cực kì nhỏ nhẹ, tiếng này chỉ có ở cự ly gần mới có thể nghe được, cách hơi xa, thì khó lọt vào tai.
Đại Tiện đang thao tác một cái PDA, đây là thiết bị khống chế máy không người, trải qua một hồi sau, ống kính tần số nhìn xuất hiện hai bức ảnh, một bức là ảnh đo nhiệt, một bức là ảnh quang học, vài giây sau hai bức ảnh mới trùng lặp cùng nhau, hiển thị ra một cảnh sắc như trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.
Đại Vương đã cài đặt xong súng trường PSG-1SD đánh úp của mình, hai bao cát nhỏ là giá đỡ súng tạm thời của anh, thông qua ống ngắm, cả tòa biệt thự của Abu Tariman hoàn toàn nằm trong đường lửa xạ kích, chỉ có góc tường là góc chết.
“Talia, xuất phát.” Đại Tiện ra chỉ lệnh hành động tiếp theo.
Một thân hình mềm mại được quấn chặt bởi bộ đồ lặn màu đen như tinh linh trong màn đêm xuyên qua bãi cỏ, nhanh chóng tiến về góc tường tòa nhà chính của biệt thự Abu Tariman có bề ngoài chính quy được xây dựng bởi vật liệu chắc chắn, đứng thẳng người, thở ra không khí từ lá phổi, sau đó như bóng ma áp sát vào bề mặt bức tường, như một con thằn lằn lủi thẳng lên lầu, mỗi khi tiến lên vài mét, cô sẽ dừng lại chờ chỉ thị tiếp theo.
“Bên phải 5 ô.”
Talia di chuyển một đoạn nhỏ về phía bên phải, điều này khiến cô vừa vặn rời khỏi phạm vi tầm mắt của vệ sĩ tuần đêm.
Tai nghe dẫn truyền xương trực tiếp chuyển âm thanh thành sự rung động có tần suất khác nhau, hệ thống dây thần kinh cảm nhận được sự rung động, tiếp tục phiên dịch thành tần suất tín hiệu loài người có thể hiểu được, ngoại trừ người đeo tai nghe, không một ai có thể nghe được tiết tấu này.
Thông qua hệ thống cảm ứng tổ hợp của máy không người, ống kính tần số nhìn của Đại Tiện phát ra một bức ảnh trạng thái, dựa vào đồ án của cảnh tượng đang hoạt động, Đại Tiện đang chỉ huy Talia di chuyển, giờ này phút này, khoa học công nghệ cao cùng cấu tạo bộ não của loài người trở thành hệ thống chỉ huy chiến thuật linh hoạt nhất.
Talia nhảy nhẹ, bò lên mái nhà, cô cong người, dùng cả tay và chân như người mèo thường gặp trong phim ảnh, cẩn thận tiếp cận cục nóng của máy lạnh được đặt bên một góc mái nhà.
Danh sách chương