"Anh họ Sử, anh họ Vương, đúng không?” Hà Huệ Vân cười hỏi.

“Ha ha, cô gọi tôi là “Đại Tiện”, gọi anh ta là “Đại Vương”.” Người đàn ông họ Sử cười trả lời.

“Kế hoạch của các anh là gì?”

“Hôm nay trễ một chút đến nơi gần đảo Palm Jumeirah, mục tiêu là một căn biệt thự ở cuối đảo, chúng tôi phải vào trong đặt một ít đồ.” Đại Tiện trả lời cô.

“Có cần công cụ gì không?” Hà Huệ Vân để ý đến việc họ dường như không mang theo bất kỳ hành lý nào.

“Ồ, 5 giờ chiều, đến sân bay, chúng tôi sẽ có một gói chuyển phát nhanh qua bưu điện.” Đại Vương ăn xong miếng kem cuối cùng.

5 giờ 30 chiều, nhiệt độ của Dubai vẫn gần 45 độ C, bãi đậu máy bay bê tông ở sân bay tỏa ra nhiệt độ ngột ngạt, Hà Huệ Vân đã thuê một chiếc Land Rover tại công ty cho thuê xe ở địa phương, nhưng cô không thể lái xe, chỉ có thể ngồi trong xe bật máy lạnh trong lúc Đại Tiện và Đại Vương đi lấy bưu kiện.

Bãi đậu máy bay riêng của sân bay Dubai là địa điểm các máy bay hạng sang và máy bay kinh doanh trên thế giới tập trung nhiều nhất, sự hạ cánh của Challenger 605 không hề thu hút sự chú ý của nhân viên quản lý sân bay hiểu biết sâu rộng, phi hành đoàn đã dùng 5000 euro để đổi lại sự nhắm mắt làm ngơ của các nhân viên hải quan trước việc họ ngang nhiên vận chuyển các mặt hàng chưa được khai báo qua biên giới, dùng thêm 5000 euro để đổi lấy giấy phép nhập cảnh tạm thời trong vòng 7 ngày, nhưng phi hành đoàn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi khách sạn sân bay và bãi đậu máy bay, nếu muốn đến thành phố thì phải trả cho cục di trú thêm 1 vạn euro.

Thấy Đại Tiện và Đại Vương xách theo vài túi du lịch lớn và bền lên xe, Hà Huệ Vân tò mò hỏi.

“Đây là gì vậy?”

Đại Tiện không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ cười hỏi ngược lại cô.

“Cô biết lặn không?”

Hà Huệ Vân cười rất vui vẻ, tất nhiên cô biết rồi, hơn nữa còn rất thành thạo, đây là một trong số ít sở thích của cô, cô gái này thậm chí từng thi được chứng chỉ huấn luyện viên lặn chuyên nghiệp ở Anh.

Họ thuê một chiếc du thuyền nhỏ, khi mặt trời bắt đầu chấm dứt uy lực, xuất phát từ bến tàu công cộng, đi vòng quanh khu vực biển ấm áp của vịnh Dubai, khoảng 7 giờ tối, bầu trời vẫn sáng ngời, du thuyền nhỏ đã đến gần kênh dẫn nước của đê chắn sóng đảo Palm.

Đại Vương lấy một ống nhòm chống nước nhỏ gọn quan sát kỹ lưỡng mục tiêu trinh sát, nhìn từ vị trí này, biệt thự được bảo vệ bởi những bức tường cao, khó có thể thăm dò khuôn mặt thật của nó, nhưng, tháp nước xa hoa 3 tầng chính thì hoàn toàn ở trong tầm mắt.

“Đây là vị trí bắn tỉa rất tốt, có thể khống chế 2 đến 3 tầng của biệt thự, tôi chắc chắn sẽ ghi được 2 điểm.” Sự nhiệt tình của tay súng Đại Vương đối với việc bắn tỉa chưa từng giảm đi một phút.

Đại Tiện cười, anh không hi vọng cuộc hành động trinh sát lần này sử dụng đến cây súng trường diệt âm HKPSG-1SD trong túi chống nước kia, đó là Đại Vương kiên trì muốn mang theo, Đại Tiện cho rằng đây chẳng qua chỉ là một biện pháp phòng ngừa vô dụng cơ bản.

Mặc dù chiếc du thuyền họ thuê rất tầm thường trong nơi tụ tập du thuyền của Dubai, nhưng cách trang trí bên trong cabin khá thoải mái, bàn điều khiển được trang bị một radio hàng hải công suất lớn do công ty Marconi châu Âu sản xuất, về mặt trách nhiệm của chiếc du thuyền này, công suất mạnh mẽ như vậy, sở hữu một radio trên biển có năng lực nhảy tần nhanh thực sự có chút xa xỉ, lúc này Đại Tiện đang làm việc với thiết bị radio kỹ thuật số này, anh kết nối chỗ nối USB của máy tính xách tay với chỗ nối của radio, mở một cửa sổ ở dòng lệnh đầu cuối ra, sau vài phút, trên màn hình LCD 52 inch treo trên tường của cabin hiển thị một hình vẽ 8 ô vuông, mỗi một ô đều là video và hình ảnh được quay chụp từ các góc độ khác nhau, những hình ảnh video đều được quay bởi các camera giám sát gần tòa nhà mục tiêu đảo Palm, được truyền từ mạng không dây đến trung tâm giám sát thành phố của cục an ninh công cộng Dubai, Đại Tiện truy cập từ xa một thiết bị chuyển mạch không dây gần đó thông qua radio kỹ thuật số trên tàu, từ giờ trở đi, chỉ cần chính quyền Dubai không thay đổi mã bảo mật trên quy mô lớn, anh có thể điều khiển từ xa bất kỳ một camera nào gần đó và sự chuyển động đầu chân máy, mà lần thay đổi mật khẩu cuối cùng đã là nửa năm trước.

Vào khoảng 11 giờ tối, điện thoại của Đại Tiện vang lên, anh không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe, hơn mười giây sau, anh ném chiếc điện thoại vào trong nước biển ấm áp.

“Xem ra, nhân vật mục tiêu của chúng ta hôm nay có một bữa tiệc lớn trong thành phố, trong nhà đoán chừng chỉ có một vài người hầu.”

“Khi nào bắt đầu?” Đại Vương hỏi.

Đại Tiện giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ dạ quang lặn.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị, chắc diễn viên sắp đến rồi.”

Ba người bắt đầu đeo dụng cụ lặn, trang bị chân vịt cho đôi chân của mình, điều chỉnh độ chặt lỏng của máy thở, loại bỏ khí thải có thể có trong bình hơi.

Ngay khi họ đang bận rộn, một chiếc thuyền cao su màu đen đang lặng lẽ đến gần chiếc du thuyền dưới sự thúc đẩy của động cơ điện.

Một cô nàng mặc bikini màu xanh lá cây nhanh nhẹn leo lên du thuyền, dừng chiếc thuyền cao su đó ở cuối du thuyền, mỉm cười bước đến cabin.

Đại Vương rõ ràng chú ý đến cô nàng, nhưng anh không quay đầu lại, chỉ vẫy tay ra phía sau.

“Mau chuẩn bị, cô đến trễ rồi.” Đại Tiện nhìn cô nàng, mỉm cười nói.

Cô nàng này cũng cười nhẹ, lấy một bộ thiết bị lặn cuối cùng từ trong túi trang bị của cabin, mặc vào một cách thông thạo.

Mượn ánh sáng trong cabin, Hà Huệ Vân quan sát kỹ lưỡng vị khách không mời mà đến này, dáng người cô nàng thon dài, vẻ ngoài xinh đẹp, mái tóc nâu nhạt được cột chặt ở sau đầu bởi đồ buộc tóc màu đen, trên mặt vẫn còn dấu vết trang điểm, khuôn mặt trông có vẻ là cư dân của vùng Kavkaz, nhưng con ngươi lại màu đen sẫm, điều khiến Hà Huệ Vân ngạc nhiên nhất là, cơ thể của cô nàng này cực kỳ dẻo dai, khiến cô không kìm được liên tưởng đến người biểu diễn xiếc trong gánh xiếc.

Có lẽ nhận ra được có ánh mắt nhìn mình chăm chú, cô nàng vừa điều chỉnh trang bị, vừa quay mặt sang Hà Huệ Vân, tự giới thiệu bản thân.

“Xin chào, tôi là Talia, cô gọi tôi Talia là được, nói không chừng sau này chúng ta sẽ còn hợp tác.” Cô nàng nói bằng tiếng Anh với giọng Đông Âu.

“Talia cũng là nhân viên ngoại cần của chúng tôi, cô ta là con lai Trung Nga.” Đại Tiện ở bên cạnh giải thích.

“Không, không, không, là Ukraine, mẹ tôi là người Ukraine.” Cô nàng đột nhiên đổi sang tiếng Ukraina.

“Nhóm chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu người?” Hà Huệ Vân thắc mắc hỏi.

“Cô nói sai rồi, phải là có bao nhiêu nhóm nhỏ, nhưng không ai biết cả, cô cũng không cần biết, làm tốt việc của mình là được.” Đại Vương nói với giọng điệu mang chút dạy dỗ.

Đồng hồ dạ quang màu xanh nhạt chỉ vào số 12, Đại Vương dùng ống nhòm hình ảnh nhiệt quan sát một lúc.

“Trong nhà không có người, có lẽ người hầu sống trong khu vườn phía sau, trước cửa có chút tín hiệu nguồn nhiệt mơ hồ, có thể là bảo vệ, cũng có thể là chó.”

“Cô ở lại trên tàu, đảm bảo những camera giám sát này không quay được chúng ta, chốc nữa phải kiểm tra thiết bị, cô làm theo yêu cầu của tôi, nếu có tình huống ngoài ý muốn thì cô bỏ thuyền bơi về, nhớ kĩ, đừng làm liều.”

Đại Tiện nghiêm túc nói với Hà Huệ Vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện