Hành động của Balberith vô cùng tùy ý thản nhiên, tao nhã tiêu sái lại không mất đi vẻ phong lưu vốn có, thế nhưng trong mắt người khách kia, y quả thật quá mức ngạo mạn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tức giận.

Vị khách đến thăm dù sao cũng là bậc kỳ cựu trên chính trường, đã sớm học được cách không lộ cảm xúc trên mặt, biểu tình không có chút giận dữ nào, cũng không để cơn giận làm choáng váng đầu óc, hắn cần phải giữ lý trí sáng suốt để phân tích tình huống trước mắt. Balberith đã nói, điều kiện không được, có nghĩa là y đồng ý với đề nghị của bọn họ, nhưng điều kiện họ đưa ra khiến y bất mãn, như vậy, chuyện này vẫn có thể thương lượng.

“Balberith tiên sinh bất mãn ở điểm nào?” Người khách lễ phép và thân thiết hỏi, phong cách chính trị gia thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Không phải điều kiện của các ngươi không tốt, nhưng, những điều kiện đó không phải là thứ mà ta muốn.”

“Vậy Balberith tiên sinh muốn điều kiện thế nào?” Một tia sáng lóe lên trong mắt người khách ghé thăm.

“Trị an của kinh đô này không được tốt lắm.” Chủ đề mà Balberith đề cập quả thật có một chút quan hệ với cuộc đối thoại giữa hai người. Chẳng qua, vốn hay suy nghĩ sâu xa nên hắn cảm thấy Balberith đang ngầm uy hiếp mình nhằm đạt được nhiều lợi ích hơn. Nghĩ thế, người khách lấy lại tinh thần, chuẩn bị ứng đối.

“Ta thực lo lắng cho sự an toàn của Luật.” Một câu này của Balberith khiến người đang nhìn nơi khác là Luật cũng phải quay sang phía y.

Balberith kéo hắn vào việc này để làm gì? Quen biết cũng nhiều năm, Luật sao lại không nhận ra Balberith đang tính kế hắn. Luật dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Balberith, tuy rằng, hắn cũng tự biết là chẳng có tác dụng gì mấy.

“Ta vẫn biết có rất nhiều người ở kinh đô này hận đến muốn giết Luật, hôm nay là bị ám sát, không biết ngày mai Luật có lại gặp ám sát, hoặc là bị người ta bóp cổ chết hay mấy chuyện tương tự không.” Thanh âm của Balberith ngập tràn nỗi lo lắng.

Câu nói kế tiếp của Balberith khiến toàn thân Tần Trạm cứng đờ, hai tay bất giác nắm chặt lại, khiến móng tay đâm thật sâu vào da thịt. Lời nói của Balberith giống như một nhát dao đâm thêm vào vết thương còn chưa khép miệng, sự hối hận cùng tự trách tựa như máu tươi tuôn trào ra, nỗi đau như bóp chẹt cả ***g ngực khiến hắn cảm thấy khó thở. Tần Trạm không biết phải làm thế nào để xóa đi nỗi đau đớn cùng hối hận này, thế nhưng, hắn nguyện ý dùng tất cả để bù đắp cho Luật. Chỉ là hiện giờ, hắn chỉ có thể tự mình chịu đựng phần đau đớn cùng xót xa này, tự mình nếm trải nỗi thống khổ vì tội lỗi đã gây ra.

Văn Nhân Luật là một thành viên nhận được nhiều sủng ái của Văn Nhân gia, mà người khách ghé thăm kia có thể leo lên đến địa vị ngày hôm nay, thì sao có thể không biết những chuyện liên quan đến Luật. Ở kinh đô này, nói đến người hận đến muốn giết chết Văn Nhân Luật, quả thật là có không ít, trước kia cũng đã có khá nhiều người ra tay, bất quá đều không thành công, Lam Vi hôm nay cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Đúng ra mà nói, nếu như không liên lụy đến Balberith, mọi chuyện cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức này.

“Muốn ta đáp ứng các ngươi, các ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta đã.” Balberith lại quay về vấn đề thương lượng.

“Mời Balberith tiên sinh nói.” Trọng điểm đã đến.

“Ta muốn chỉ định người bảo hộ chuyên môn cho Luật. Quý quốc phải thành lập một ngành chức năng có nhiệm vụ bảo hộ Luật, do người được ta chỉ định quản lý. Chi phí cũng không cần các ngươi bỏ ra, tập đoàn Resatar sẽ cung cấp một tỉ làm vốn đầu tư hoạt động.” Balberith đưa ra yêu cầu của hắn, cũng thể hiện hắn tài đại khí thô đến thế nào. Tiền, hắn quả thật không thiếu, chẳng qua cũng chỉ là mồi nhử khiến một số người mắc câu phải làm việc theo ý hắn mà thôi.

Người khách vừa nghe câu đầu tiên, cứ nghĩ là yêu cầu của Balberith rất đơn giản, sau khi nghe câu thứ hai, cảm thấy có chút khó khăn, có cần thiết phải thế không, chẳng qua chỉ là một người, quốc gia hoàn toàn không cần phải vì người ấy mà lãng phí tài chính cùng nhân tài, đến lúc nghe tới việc được cung cấp một tỉ tài chính, hắn liền choáng váng. Phải biết rằng, trong toàn bộ hệ thống các ngành của quốc gia, ngành có đầu tư một tỉ khá ít ỏi, thế nhưng, dưới các ngành đó còn có rất nhiều đơn vị nhỏ khác, ví dụ như quân đội, ví dụ như tổ chức nghiên cứu khoa học, cho nên mỗi ngành đều phải có quy hoạch hợp lý, tránh các dự toán tài chính cần tiêu phí nhiều tiền của.

Mà hiện tại, chỉ là một đơn vị bảo hộ, Balberith liền tự nguyện cung cấp một tỉ làm vốn, gọi là làm vốn, có nghĩa là sẽ còn tiếp tục đầu tư vào. Nghĩ đến số tiền ấy lớn đến thế nào, lại chỉ đầu tư vào một ngành duy nhất, người khách không nhịn được phải nuốt nước bọt, bởi vì lượng kim ngạch ấy quá khổng lồ, mà hắn cũng không nghĩ ra được cái ngành bảo hộ có nguồn vốn một tỉ này sẽ ra sao? Một tỉ, ngay cả mua trang bị cho một quân đoàn cũng còn dư dả.

“Balberith, không cần làm chuyện dư thừa.” Là người trong cuộc, Luật không đồng ý với đề nghị của Balberith.

“Sao lại dư thừa được, Luật.” Balberith tỏ vẻ cực kỳ vô tội, bày ra bộ dạng: ta chỉ lo lắng cho ngươi, muốn tốt cho ngươi thôi mà.

“Ta không cần bảo hộ.” Luật nói thật gọn gàng, dứt khoát.

“Luật, đừng quên lúc nãy ngươi đã nhờ vả ta một chuyện nha.” Balberith nhắc nhở Luật.

“Hừ,” Luật hừ lạnh một tiếng, “Ta không nghĩ là việc kia đáng giá đến nỗi ta phải nghe theo sắp xếp của ngươi.” Balberith có thể nghĩ đến việc tìm vài người thu thập cục diện rối rắm cho hắn, hắn sao lại không nghĩ ra? Cho dù không có Balberith, cho dù hắn không nói gì, vẫn làm một tên hoàn khố vô tâm vô phế, cũng sẽ có người thực hiện những việc mà hắn muốn làm.

“Còn có nha, Luật, nếu như ta không đáp ứng lời thỉnh cầu của Trung Quốc, ngươi hẳn cũng gặp phải chút phiền toái đó.” Balberith cười vô cùng tự tin.

Lông mày Luật nhíu lại, không thể không nói, Balberith đã nắm được nhược điểm của hắn. Nếu như Balberith không đáp ứng, thì là người có quan hệ với y, hắn sẽ phải chịu đựng áp lực đến từ thượng tầng của quốc gia này. Có gia thế của Văn Nhân gia, hắn không sợ uy hiếp, nhưng nghĩ đến cảnh phải nghe một đám người nói chuyện, khuyên bảo thao thao bất tuyệt về mấy thứ như phải lấy đại nghĩa, lấy quốc gia làm đại cục các loại, hắn đã cảm thấy vô cùng đau đầu.

“Ngươi thắng, ta đồng ý.” Luật đành thỏa hiệp, chẳng qua chỉ là một tổ chức bảo hộ mà thôi, tốt hơn so với việc phải đối mặt với các buổi trò chuyện đáng sợ kia gấp trăm lần.

Văn Nhân Lẫm phi thường kinh ngạc, ca của hắn mà lại chịu thay đổi quyết định của mình. Phải biết rằng, từ trước đến nay, ca hắn luôn rất tùy hứng, hơn nữa, vì cảm thấy áy náy nên chỉ cần ca quyết định chuyện gì, bọn họ liền không có biện pháp thay đổi. Vậy mà, Balberith lại có thể khiến ca thay đổi ý kiến, làm cho ca không thể không thỏa hiệp.

Tần Trạm im lặng nhìn sự hỗ động giữa Balberith và Luật, Luật chịu thỏa hiệp, là vì Balberith hiểu biết y, có thể nắm được yếu điểm của y. Hiểu biết Luật như vậy, Tần Trạm cũng có, chẳng qua, nếu như hắn là người nói ra những lời này, Luật sẽ tuyệt đối không thay đổi quyết định, tình nguyện phải đối mặt với chuyện mình chán ghét chứ nhất định không nhượng bộ. Từ góc độ khác cũng có thể nói, với Luật, Balberith là tồn tại đặc biệt.

Đố kị, tất nhiên là có, bất quá, trong lòng Tần Trạm không chỉ có ghen tị mà còn có chua xót, hối hận cùng trách nhiệm, tâm tình phức tạp đến mức tâm hắn đều chết lặng.

Tần Trạm, ngươi không có tư cách để ghen tị, ngươi đã thương tổn Luật, thương tổn người mà ngươi đã thề phải bảo vệ, không cần nói đến ghen tị, ngay cả tư cách nói yêu Luật, ngươi còn chẳng có nữa là.

Mối tình này, Tần Trạm khao khát sự đáp lại trong vô vọng, kiên trì trong thống khổ khi biết rõ tỉ lệ này rất nhỏ, mà sau sự việc ngày hôm qua, phần tỉ lệ này càng nhỏ đến gần như không có, thế nhưng, hắn vẫn một mực kiên trì.

Không nhận được hồi đáp cũng không sao, hắn chỉ là kiên trì tình yêu này, một tình yêu không có lối thoát, không thể vứt bỏ, ngược lại càng ngày càng sâu đậm.

Cũng vì sự kiên trì này mới giữ cho Tần Trạm không rơi vào tuyệt vọng. Hắn yêu Luật, cho dù không có tư cách, hắn vẫn yêu Luật.

Tình yêu này, hắn sẽ mang cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, yên nghỉ dưới nấm mồ, cả đời này, hắn cũng chỉ yêu duy nhất một mình Luật. Tình yêu này, hắn không thể thổ lộ với Luật, bởi vì, sau khi đã từng có ý muốn giết Luật, hắn không còn tư cách để nói lời yêu ấy. Như vậy, hắn sẽ yên lặng mà thủ hộ, yên lặng mà nhìn Luật hạnh phúc, nhìn Luật sống thật vui vẻ, thoải mái, thế là đủ rồi. Thật sự là đủ lắm rồi.

Đã trải qua một sai lầm đủ để hối hận cả đời, Tần Trạm dần điều chỉnh lại lòng mình, tiêu trừ đi những hắc ám sinh ra vì tình yêu của hắn. Đây là tiến bộ, cũng là một bước tiến rất trọng yếu trên con đường hoàn thiện sứ mệnh thủ hộ của Tần Trạm.

Luật không cần một tình yêu gây thương tổn cho chính mình, nếu Tần Trạm không thể tiêu trừ đi phần hắc ám kia, thì hắn làm gì có tư cách thủ hộ Luật? “Thỉnh Balberith tiên sinh chờ trong chốc lát.” Người khách đứng dậy, rời phòng, đến phòng cạnh bên báo cáo với thượng tầng về thái độ của Balberith.

Khi nghe xong hồi báo của người khách, bọn họ đều khiếp sợ trước sự hào phóng của Balberith, chỉ vì bảo hộ một mình Luật liền đầu tư một tỉ, chẳng lẽ hắn muốn tổ chức cả một quân đội để bảo vệ Luật hay sao?

Từ điều kiện của Balberith, bọn họ có thể nhận ra hắn xem trọng Luật đến mức nào, cũng nhìn thấy một tỉ này có thể mang đến lợi ích thế nào cho bổn quốc, nếu như có thể dàn xếp nhân thủ của mình vào, có thể nắm trong tay một tỉ này, chỉ có điều, bọn họ cũng hiểu được, tỉ lệ thành công không lớn. Chính là, một tỉ a, số tiền này rất nhiều, mà muốn tổ chức một ngành mới thì phải tiêu phí ở rất nhiều mặt, một tỉ này ít nhiều cũng sẽ mang đến ích lợi cho các ngành liên quan, cho dù không nắm giữ được, bọn họ vẫn có biện pháp để rút ruột đôi chút.

Rất nhanh, thượng tầng liền đồng ý yêu cầu của Balberith, bất quá bọn họ phải biết trước, lần đầu tư kế tiếp của Balberith là khi nào, người quản lý tài chính là ai, cộng với Balberith định để ai trở thành giám hộ viên chuyên môn của Luật.

Người khách trở lại phòng, trình bày các vấn đề của thượng tầng với Balberith.

“Vốn đầu tư hàng năm sẽ không đồng nhất, bất quá sẽ không dưới mười tỉ.” Balberith thật sự là không đem tiền để vào mắt, dù sao sau khi thẩm phán cuối cùng diễn ra, số tiền này cũng vô dụng rồi, hiện giờ xem như vì trò chơi mà dùng ở một số chỗ cần thiết thôi.

Chẳng qua, ngoại trừ Luật, tất cả những người ở đây đều cho rằng Balberith có quá nhiều tiền mà không có chỗ dùng mới có thể lãng phí như vậy.

“Người quản lý tài chính là Luật.” Balberith tất nhiên sẽ không để Luật chịu ủy khuất. Trong ngành sắp được thành lập này, lời nói của Luật nhất định phải có trọng lượng. Phải biết rằng, ngành này không đơn giản chỉ để bảo hộ Luật thôi, nó sẽ trở thành một bộ phận trọng yếu trong bộ máy của quốc gia này, chỉ cần người quản lý sắp tới có ý định lợi dụng tổ chức này để tăng cường địa vị. “Tất cả các ngành thuộc sở hữu của tập đoàn tài chính Resatar ở châu Y cùng châu A(*) đều thuộc danh nghĩa của Luật, do Luật làm Tổng tài.” Balberith bảo chứng cho tầm ảnh hưởng của Luật, không nói đến cổ phần của Luật ở Resatar, chỉ những sản nghiệp này thôi cũng có thể đảm bảo cho Luật có chỗ đứng vững chắc trong ngành sắp thành lập kia.

Luật không kiên nhẫn, phất phất tay một cái đầy khinh thường, xem như chấp nhận. Dù sao Balberith cũng sẽ giải quyết gọn gàng mọi chuyện, hắn không cần phải quản lý công ty, chỉ cần nhận phần lãi sinh ra là được.

“Giám hộ viên mà ta chỉ định,” Balberith nhìn về phía Tần Trạm, “Là Tần Trạm.”

.

(*): đây là trong bản gốc của Vô Thố, (ta cũng k chắc nó có phải là châu Âu với châu Á không nên đành để như vậy), các chương tiếp theo cũng sẽ xuất hiện các nước D, E, F, I, Y … ta k rõ là viết tắt cho các nước nào (như C quốc là Trung Quốc, M quốc là nước Mỹ) hay là VT chỉ viết thế thôi =.=. Ai biết thì chỉ giáo nhé TT^TT, xin cảm tạ.

END 34.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện