Chuyện Luật quản lý tài chính cũng không phải khó chấp nhận, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, phần tài chính khổng lồ như vậy đương nhiên không thể tùy tiện giao cho người khác, vốn nghĩ rằng Balberith sẽ pháithuộc hạ thân tín đến quản lý, kết quả hắn lại trực tiếp giao cho Luật. Bất quá, mọi người đều không cảm thấy quá mức bất ngờ.
Luật là đổng sự của Tập đoàn tài chính Resatar, thoạt nhìn quan hệ giữa hắn và Balberith rất bình đẳng, cho nên, phần tài chính khổng lồ như vậy rơi vào tay hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Ngược lại, người Balberith chỉ định bảo hộ Luật là Tần Trạm mới là chuyện khiến tất cả kinh ngạc.
Balberith vốn không quen biết Tần Trạm, tại sao lại chỉ định y? Người khách tạm thời vứt bỏ nghi vấn này, đơn giản xem xét từ góc độ ích lợi mà nói, nếu Tần Trạm trở thành quản lý cho ngành sắp được thành lập từ số vốn một tỉ, sau đó mỗi năm nhận đầu tư không dưới mười tỉ nữa, đối với thượng tầng, là vô cùng thích hợp.
Thứ nhất, gia tộc của Tần Trạm giữ vai trò quan trọng trong cơ cấu chính phủ, lại ngày càng phát triển mạnh nên không sẽ không có rắc rối phát sinh. Thứ hai, nhân cách của Tần Trạm xem như đáng tin cậy. Thứ ba, năng lực của y không tồi. Mấy năm nay, trên cả phương diện chính trị lẫn quân sự, Tần Trạm đều thể hiện ratài năng xuất chúng của mình, có người thậm chí còn nói, sau hai mươi năm nữa, rất có thể y sẽ được chọn làm thủ tướng trẻ nhất trong lịch sử cũng không chừng. Thứ tư, giữa Tần Trạm và Văn Nhân Luật cũng xem như có giao tình. Chỉ cần chú ý đến Văn Nhân gia cùng Tần gia thì đều biết, thái độ của Tần Trạm đối với Văn Nhân Luật cũng giống như Văn Nhân gia là bảo hộ, cho nên y sẽ vô cùng tẫn trách. Thứ năm, nếu là do Tần Trạm quản lý sẽ có thể ngăn chặn việc Balberith phái những người khác đến, phải biết rằng Balberith là người Mỹ, mà để một người Mỹ trở thành cán bộ của Trung Quốc, không cần nói cũng biết thượng tầng sẽ không chấp thuận, lỡ như kẻ được phái đến là gián điệp thì phải làm sao?
Sau khi phân tích tình huống trước mắt, người khách cảm thấy để Tần Trạm trở thành quản lý cho ngành bảo hộ này quả thật rất thích hợp.
Bản thân Tần Trạm đầu tiên là kinh ngạc vì bị Balberith chỉ đích danh, sau đó liền tỉnh táo lại, công tác bảo hộ Luật này, hắn thật vô cùng nguyện ý tiếp nhận. Xem ra, Balberith cũng không biết tổn thương trên cổ Luật là do hắn gây ra, nếu không, y sao có thể chấp nhận để hắn bảo hộ Luật?
Tần Trạm rất rõ ràng, đối với Balberith mà nói, Luật rất trọng yếu, không phải vì y có loại cảm tình kia với Luật, chỉ là coi trọng mà thôi, chẳng qua, hắn không biết phần coi trọng này đến tột cùng là từ đâu mà tới, bởi vì Luật sẽ không nói cho hắn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Balberith. Mà chẳng lẽ Luật từng đề cập đến hắn trước mặt Balberith rồi à? Sự trân trọng của hắn đối với Luật, có phải trước kia Luật không hẳn hoàn toàn không nhìn, cũng không xem đó là dối trá, cho nên Balberith mới biết hắn đối với Luật như thế nào, cho nên mới chỉ định hắn không?
Nghĩ như vậy, Tần Trạm cảm thấy có chút sung sướng, rồi đều biến thành chua xót cùng đau đớn, bởi vì tất cả đã bị hắn phá hủy. Hắn, đã thương tổn Luật a.
Thân là người trong cuộc, Tần Trạm vui vẻ nhận, mà Luật thì nhảy dựng lên, “Balberith, tại sao lại là Tần Trạm?” Luật chất vấn, ngữ khí kịch liệt, thái độ hoàn toàn phản đối. Balberith sao lại chỉ định Tần Trạm khi biết rõ ràng Tần Trạm đã làm cái gì?
Văn Nhân Lẫm cùng vị khách kia đều biết Luật chán ghét Tần Trạm, đúng ra là chỉ cần biết hai người họ thì đều biết việc này. Nghe thấy người mình chán ghét sẽ trở thành người bảo vệ mình, phản đối cũng là chuyện rất bình thường.
Hai người này biết đến đều là bề ngoài, Tần Trạm lại rất rõ ràng, nguyên nhân chính Luật phản đối kịch liệt như thế là vì hắn đã có ý định giết Luật, cũng đã ra tay. Hắn như vậy, làm gì có tư cách đảm nhiệm vị trí thủ hộ Luật đâu?
“Bởi vì hắn rất thích hợp.” Đối với chất vấn của Luật, Balberith chỉ ung dung đáp lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tần Trạm, “Tần Trạm, ngươi sẽ bảo vệ Luật thật tốt, đúng không?” Mặc dù đang cười, nhưng vẫn đặt áp lực lên người Tần Trạm, trong ánh mắt cũng là sự đánh giá, suy xét tỉ mỉ.
Đối với áp lực Balberith mang lại, Tần Trạm không hề e ngại, nói, “Ta sẽ dốc hết tất cả để bảo hộ Luật.” Chỉ cần là vì bảo hộ Luật, hắn có thể dốc hết tất cả những gì mình có, kể cả vinh dự, và tính mạng. Mỗi một chữ, mỗi một câu của Tần Trạm giống như lời thề, hắn sẽ không bao giờ phạm phải một sai lầm không nên phạm lần thứ hai.
“Ngươi không đáng tin.” Luật đả kích Tần Trạm, một bộ hoàn toàn không tín nhiệm.
“Hy vọng ngươi có thể luôngiữ vững loại suy nghĩ này.” Balberith đạm mạc cười, trong lời nói cũng mang hàm ý sâu xa, bất quá bởi vì trước đó Luật đã phản đối kịch liệt, cho nên không ai nghe ra được hàm ý đó.
Luật mới không thèm bận tâm chuyện Tần Trạm sẽ có biểu tình gì khi nghe mình nói những lời kia, “Balberith, đừng cố gắng nói sang chuyện khác.” Công kích của Luật chuyển sang Balberith.
“Ngươi cho rằng giữa đứng ngoài quan sát và ở gần nhắc nhở, cách nào càng dễ đạt mục đích hơn?” Balberith bí hiểm nói, tối thiểu thì ngoài Luật ra, không có người nào ở đây hiểu hắn đang ám chỉ chuyện gì.
“Ngươi đang có âm mưu gì?” Luật giận tái mặt, Balberith sao có thể tốt bụng đến mức khi không cho hắn có cơ hội nhắc nhở nhân loại?
So với những người khác, đối với hắn và Balberith, Tần Trạm đặc thù ở chỗ y là quân cờ thức tỉnh đầu tiên, lại còn là một quân cờ có thực lực phi phàm, cũng rất có sức ảnh hưởng ở xã hội nhân loại.
Với trí tuệ của hắn, hơn nữa đã quen biết Tần Trạm lâu như vậy, biết rõ nhãn lực và trí tuệ phi phàm của y, sao lại không biết Tần Trạm chắc chắn sẽ nhìn thấy trước ảnh hưởng của lực lượng hạt giống đối với nhân loại, cũng đoán ra những người nhận được hạt giống sẽ ảnh hưởng thế nào đến xã hội. Đối với người luôn lấy quốc gia đại cục làm trọng như Tần Trạm, y sẽ ưu tiên việc tìm cách nắm giữ loại lực lượng này trong tay.
Gia thế, thân phận, năng lực của Tần Trạm, không thể nghi ngờ là có tư cách đứng đầu số người nhận được hạt giống này nhất. Số vốn một tỉ này, rõ ràng chẳng những là vì chuẩn bị cho ngành bảo hộ hắn phát sinh, còn là vì ngành sắp xuất hiện kia. Có phần tài chính một tỉ làm vốn, dùng lý do phải bảo vệ hắn làm cớ, Tần Trạm sẽ có thể lôi kéo những người nhận được hạt giống tập trung vào ngành này.
Cho dù Tần Trạm không có ý tưởng lợi dụng phần tài chính khổng lồ, cũng như ngành này, mọi chuyện vẫn sẽ phát triển thành như thế. Dựa theo cá tính của Tần Trạm, sau ngày hôm nay, chuyện liên quan đến lực lượng hạt giống sẽ được phơi bày trước mặt thượng tầng của quốc gia, bọn họ sẽ đưa ánh mắt về phía phần tiền đầu tư một tỉ và cả sau này của ngành bảo hộ, lấy cớ này sẽ không khiến các nước khác hoài nghi, chắc chắn ngành này rồi sẽ trở thành nơi tập trung các vị “năng lực giả” đặc thù kia.
Với sự tin tưởng vào vũ khí khoa học kỹ thuật, với sự tín nhiệm cực độ vào lực lượng quốc gia, thượng tầng nhất định sẽ cho rằng bọn họ có thể khống chế các “năng lực giả”. Đối với vấn đề này, hắn và Balberith đều rõ ràng, đó là bọn họ sai lầm rồi.
Mà ngay cả Tần Trạm, một quân cờ đã thức tỉnh, cũng không biết chính mình sắp sở hữu loại lực lượng có thể trực diện chống lại vũ khí công nghệ cao.
Điều Balberith muốn chính là khiến cho tâm tính tự mãn của nhân loại đạt đến mức cao nhất, để nhân loại hưởng thụ vinh quang của kẻ mạnh nhất trên thế giới, rồi ngay tại thời điểm đó liền đem sự tự mãn, ngạo mạn cùng cuồng vọng của họ đánh nát, để bọn họ biết, thì ra nhân loại cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà thôi. Vì để nhân loại cảm giác được bọn họ là chúa tể của thế giới, là tồn tại mạnh nhất, cho nên số lực lượng hạt giống Balberith cấp tương đối đầy đủ.
Ngoại trừ hắn và Balberith, không ai biết được kẻ có được lực lượng hạt giống, ban đầu chỉ mạnh hơn người thường năm sáu lần, về sau sẽ có sức mạnh lớn đến thế nào.
Cũng bởi vì không biết, cho nên tổ chức bảo hộ này sẽ vì quốc gia mà thu nạp phần lớn những người nhận được hạt giống, sau đó sẽ bất tri bất giác trở thành một cơ cấu trọng yếu của chính phủ, đặc biệt là khi các nước khác cũng có đồng dạng cơ cấu, thì tổ chức bảo hộ này sẽ trở thành một khâu trọng yếu để cân nhắc thực lực của một quốc gia. Nói cách khác, theo mức độ phát triển của “năng lực giả” ngày càng mạnh, tổ chức này sẽ trở thành cơ cấu trọng yếu nhất của chính phủ.
Mấy chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, những kẻ có được lực lượng hạt giống bất quá là quân cờ, mà nguyên nhân hắn tham gia trò chơi này, chỉ là vì cho nhân loại thêm một phần cơ hội để bắt lấy hy vọng kia.
Thế nhưng, thứ Balberith muốn tuyệt đối không phải chỉ có như vậy.
“Cho ngươi một cơ hội mà thôi, nhưng không cần quá mức nha, Luật.” Balberith nhắc nhở Luật đừng chạm vào điểm mấu chốt, gợi ý chỉ có thể là gợi ý, chứ không phải cho biết. Nếu nhân loại không thể tự suy nghĩ cẩn thật, tự ngộ ra tất cả mà nói, thì mọi thứ đã làm đều là vô nghĩa.
Balberith né tránh câu hỏi của Luật, cũng gián tiếp thừa nhận đang âm mưu chuyện gì đó. Luật biết, thế nhưng, cho dù quả thật là vậy đi chăng nữa, trước cơ hội này, hắn cũng sẽ dựa theo ý nghĩ của Balberith mà làm. Balberith đang âm mưu chuyện gì không quan trọng, đối với Luật mà nói, mục đích của hắn mới là quan trọng nhất.
“Không tín nhiệm ta cũng có thể không cho ta cơ hội.” Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Luật cũng không tự tìm phiền não, lại khôi phục ngữ điệu ác ý trước kia.
“Ta sao có thể không tín nhiệm ngươi đâu, Luật.” Đối với từ ngữ ác độc của Luật, Balberith dường như không nghe thấy, trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên thần vẫn là nụ cười sáng lạn.
Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm cùng người khách đến thăm đều không hiểu Balberith và Luật đang nói chuyện gì, nhưng bọn họ cũng đều biết, Luật hẳn là sẽ không phản đối việc Tần Trạm trở thành người quản lý ngành bảo hộ nữa.
“Balberith tiên sinh còn yêu cầu gì khác không?” Sự tình tiến hành đến đây, mấu chốt vấn đề đã giải quyết xong, việc này xem như đến lúc kết thúc rồi.
“Chỉ cần các ngươi bảo vệ Luật thật tốt là được.”
Luật “thiết” một tiếng, mười phần khinh thường, hắn mới không cần bảo hộ, tất cả bất quá chỉ là một cái lý do để đạt được mục đích thôi.
“Này là đương nhiên.” Người tới chơi khách sáo trả lời.
Tần Trạm kiên định nhìn Luật đang quay mặt sang hướng khác, Văn Nhân Lẫm vẫn ngồi một góc đã quyết định gia nhập nghành này.
Sau khi người khách đem mọi chuyện báo cáo lại cho thượng tầng, nhận được sự đồng ý của bọn họ, ngành đặc thù bảo hộ Luật xem như bắt đầu được khởi động, điều lệ cùng hành động cụ thể sẽ thảo luận sau, hiện tại, vấn đề thứ nhất là ngành này nên gọi là gì. Người khách đưa quyền lợi đặt tên cho Balberith.
“Gọi là Long Tổ (*) đi.” Balberith cười nói, cái tên này rất thích hợp với ngành có năng lực đặc thù ở Trung Quốc nha.
Đến tuổi như người khách đến thăm hẳn là không xem một số bộ sách nhàm chán gần đây, cho nên hắn chỉ thấy tên này không tồi, chẳng qua đặt cho ngành bảo hộ một người thì nghe có vẻ hơi đại khí cuồng vọng chút. Bất quá, đây cũng chỉ là cái tên mà thôi, Balberith chỉ cần lấy cái tên không thuộc loại bất chính đến mức khó nhìn mặt người là quá đủ rồi, phải biết rằng, ở phương diện này, người Mỹ nổi tiếng phóng khoáng cùng không tiết chế a.
Mà ba người trẻ tuổi như Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm cùng Văn Nhân Luật, mặc dù không đọc nhiều sách thuộc thể loại đó, nhưng là thanh niên đồng lứa, dù sao ít nhiều cũng có xem qua vài quyển lưu hành trên thị trường, và Long Tổ chính là một từ có tần suất xuất hiện khá cao. Cho nên, khi nghe cái tên mà Balberith đặt, ba người đồng loạt cảm thấy bị đả kích, cũng minh bạch cái gì gọi là hắc tuyến, cái gì gọi là 囧.
“Ngươi, đến tột cùng đã đọc những loại sách gì vậy?” Luật tỏ vẻ thật bất đắc dĩ với phạm vi đọc sách của Balberith, đặc biệt là khi hắn biết rất rõ ràng y là cái gì.
Cứ như vậy, tổ chức tên là Long Tổ ra đời trong thế giới hiện thực.
(*) Long Tổ: tên một tổ chức quốc gia thường xuyên xuất hiện trong các tiểu thuyết Trung Quốc, đặt dưới quyền chỉ huy của người lãnh đạo quốc gia, các thành viên đều là những người mang tuyệt kỹ (trong phần lớn các tiểu thuyết là dị năng), vô cùng lợi hại, có nhiệm vụ bảo hộ giai cấp thống trị của quốc gia.
END 35.
Luật là đổng sự của Tập đoàn tài chính Resatar, thoạt nhìn quan hệ giữa hắn và Balberith rất bình đẳng, cho nên, phần tài chính khổng lồ như vậy rơi vào tay hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Ngược lại, người Balberith chỉ định bảo hộ Luật là Tần Trạm mới là chuyện khiến tất cả kinh ngạc.
Balberith vốn không quen biết Tần Trạm, tại sao lại chỉ định y? Người khách tạm thời vứt bỏ nghi vấn này, đơn giản xem xét từ góc độ ích lợi mà nói, nếu Tần Trạm trở thành quản lý cho ngành sắp được thành lập từ số vốn một tỉ, sau đó mỗi năm nhận đầu tư không dưới mười tỉ nữa, đối với thượng tầng, là vô cùng thích hợp.
Thứ nhất, gia tộc của Tần Trạm giữ vai trò quan trọng trong cơ cấu chính phủ, lại ngày càng phát triển mạnh nên không sẽ không có rắc rối phát sinh. Thứ hai, nhân cách của Tần Trạm xem như đáng tin cậy. Thứ ba, năng lực của y không tồi. Mấy năm nay, trên cả phương diện chính trị lẫn quân sự, Tần Trạm đều thể hiện ratài năng xuất chúng của mình, có người thậm chí còn nói, sau hai mươi năm nữa, rất có thể y sẽ được chọn làm thủ tướng trẻ nhất trong lịch sử cũng không chừng. Thứ tư, giữa Tần Trạm và Văn Nhân Luật cũng xem như có giao tình. Chỉ cần chú ý đến Văn Nhân gia cùng Tần gia thì đều biết, thái độ của Tần Trạm đối với Văn Nhân Luật cũng giống như Văn Nhân gia là bảo hộ, cho nên y sẽ vô cùng tẫn trách. Thứ năm, nếu là do Tần Trạm quản lý sẽ có thể ngăn chặn việc Balberith phái những người khác đến, phải biết rằng Balberith là người Mỹ, mà để một người Mỹ trở thành cán bộ của Trung Quốc, không cần nói cũng biết thượng tầng sẽ không chấp thuận, lỡ như kẻ được phái đến là gián điệp thì phải làm sao?
Sau khi phân tích tình huống trước mắt, người khách cảm thấy để Tần Trạm trở thành quản lý cho ngành bảo hộ này quả thật rất thích hợp.
Bản thân Tần Trạm đầu tiên là kinh ngạc vì bị Balberith chỉ đích danh, sau đó liền tỉnh táo lại, công tác bảo hộ Luật này, hắn thật vô cùng nguyện ý tiếp nhận. Xem ra, Balberith cũng không biết tổn thương trên cổ Luật là do hắn gây ra, nếu không, y sao có thể chấp nhận để hắn bảo hộ Luật?
Tần Trạm rất rõ ràng, đối với Balberith mà nói, Luật rất trọng yếu, không phải vì y có loại cảm tình kia với Luật, chỉ là coi trọng mà thôi, chẳng qua, hắn không biết phần coi trọng này đến tột cùng là từ đâu mà tới, bởi vì Luật sẽ không nói cho hắn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Balberith. Mà chẳng lẽ Luật từng đề cập đến hắn trước mặt Balberith rồi à? Sự trân trọng của hắn đối với Luật, có phải trước kia Luật không hẳn hoàn toàn không nhìn, cũng không xem đó là dối trá, cho nên Balberith mới biết hắn đối với Luật như thế nào, cho nên mới chỉ định hắn không?
Nghĩ như vậy, Tần Trạm cảm thấy có chút sung sướng, rồi đều biến thành chua xót cùng đau đớn, bởi vì tất cả đã bị hắn phá hủy. Hắn, đã thương tổn Luật a.
Thân là người trong cuộc, Tần Trạm vui vẻ nhận, mà Luật thì nhảy dựng lên, “Balberith, tại sao lại là Tần Trạm?” Luật chất vấn, ngữ khí kịch liệt, thái độ hoàn toàn phản đối. Balberith sao lại chỉ định Tần Trạm khi biết rõ ràng Tần Trạm đã làm cái gì?
Văn Nhân Lẫm cùng vị khách kia đều biết Luật chán ghét Tần Trạm, đúng ra là chỉ cần biết hai người họ thì đều biết việc này. Nghe thấy người mình chán ghét sẽ trở thành người bảo vệ mình, phản đối cũng là chuyện rất bình thường.
Hai người này biết đến đều là bề ngoài, Tần Trạm lại rất rõ ràng, nguyên nhân chính Luật phản đối kịch liệt như thế là vì hắn đã có ý định giết Luật, cũng đã ra tay. Hắn như vậy, làm gì có tư cách đảm nhiệm vị trí thủ hộ Luật đâu?
“Bởi vì hắn rất thích hợp.” Đối với chất vấn của Luật, Balberith chỉ ung dung đáp lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tần Trạm, “Tần Trạm, ngươi sẽ bảo vệ Luật thật tốt, đúng không?” Mặc dù đang cười, nhưng vẫn đặt áp lực lên người Tần Trạm, trong ánh mắt cũng là sự đánh giá, suy xét tỉ mỉ.
Đối với áp lực Balberith mang lại, Tần Trạm không hề e ngại, nói, “Ta sẽ dốc hết tất cả để bảo hộ Luật.” Chỉ cần là vì bảo hộ Luật, hắn có thể dốc hết tất cả những gì mình có, kể cả vinh dự, và tính mạng. Mỗi một chữ, mỗi một câu của Tần Trạm giống như lời thề, hắn sẽ không bao giờ phạm phải một sai lầm không nên phạm lần thứ hai.
“Ngươi không đáng tin.” Luật đả kích Tần Trạm, một bộ hoàn toàn không tín nhiệm.
“Hy vọng ngươi có thể luôngiữ vững loại suy nghĩ này.” Balberith đạm mạc cười, trong lời nói cũng mang hàm ý sâu xa, bất quá bởi vì trước đó Luật đã phản đối kịch liệt, cho nên không ai nghe ra được hàm ý đó.
Luật mới không thèm bận tâm chuyện Tần Trạm sẽ có biểu tình gì khi nghe mình nói những lời kia, “Balberith, đừng cố gắng nói sang chuyện khác.” Công kích của Luật chuyển sang Balberith.
“Ngươi cho rằng giữa đứng ngoài quan sát và ở gần nhắc nhở, cách nào càng dễ đạt mục đích hơn?” Balberith bí hiểm nói, tối thiểu thì ngoài Luật ra, không có người nào ở đây hiểu hắn đang ám chỉ chuyện gì.
“Ngươi đang có âm mưu gì?” Luật giận tái mặt, Balberith sao có thể tốt bụng đến mức khi không cho hắn có cơ hội nhắc nhở nhân loại?
So với những người khác, đối với hắn và Balberith, Tần Trạm đặc thù ở chỗ y là quân cờ thức tỉnh đầu tiên, lại còn là một quân cờ có thực lực phi phàm, cũng rất có sức ảnh hưởng ở xã hội nhân loại.
Với trí tuệ của hắn, hơn nữa đã quen biết Tần Trạm lâu như vậy, biết rõ nhãn lực và trí tuệ phi phàm của y, sao lại không biết Tần Trạm chắc chắn sẽ nhìn thấy trước ảnh hưởng của lực lượng hạt giống đối với nhân loại, cũng đoán ra những người nhận được hạt giống sẽ ảnh hưởng thế nào đến xã hội. Đối với người luôn lấy quốc gia đại cục làm trọng như Tần Trạm, y sẽ ưu tiên việc tìm cách nắm giữ loại lực lượng này trong tay.
Gia thế, thân phận, năng lực của Tần Trạm, không thể nghi ngờ là có tư cách đứng đầu số người nhận được hạt giống này nhất. Số vốn một tỉ này, rõ ràng chẳng những là vì chuẩn bị cho ngành bảo hộ hắn phát sinh, còn là vì ngành sắp xuất hiện kia. Có phần tài chính một tỉ làm vốn, dùng lý do phải bảo vệ hắn làm cớ, Tần Trạm sẽ có thể lôi kéo những người nhận được hạt giống tập trung vào ngành này.
Cho dù Tần Trạm không có ý tưởng lợi dụng phần tài chính khổng lồ, cũng như ngành này, mọi chuyện vẫn sẽ phát triển thành như thế. Dựa theo cá tính của Tần Trạm, sau ngày hôm nay, chuyện liên quan đến lực lượng hạt giống sẽ được phơi bày trước mặt thượng tầng của quốc gia, bọn họ sẽ đưa ánh mắt về phía phần tiền đầu tư một tỉ và cả sau này của ngành bảo hộ, lấy cớ này sẽ không khiến các nước khác hoài nghi, chắc chắn ngành này rồi sẽ trở thành nơi tập trung các vị “năng lực giả” đặc thù kia.
Với sự tin tưởng vào vũ khí khoa học kỹ thuật, với sự tín nhiệm cực độ vào lực lượng quốc gia, thượng tầng nhất định sẽ cho rằng bọn họ có thể khống chế các “năng lực giả”. Đối với vấn đề này, hắn và Balberith đều rõ ràng, đó là bọn họ sai lầm rồi.
Mà ngay cả Tần Trạm, một quân cờ đã thức tỉnh, cũng không biết chính mình sắp sở hữu loại lực lượng có thể trực diện chống lại vũ khí công nghệ cao.
Điều Balberith muốn chính là khiến cho tâm tính tự mãn của nhân loại đạt đến mức cao nhất, để nhân loại hưởng thụ vinh quang của kẻ mạnh nhất trên thế giới, rồi ngay tại thời điểm đó liền đem sự tự mãn, ngạo mạn cùng cuồng vọng của họ đánh nát, để bọn họ biết, thì ra nhân loại cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà thôi. Vì để nhân loại cảm giác được bọn họ là chúa tể của thế giới, là tồn tại mạnh nhất, cho nên số lực lượng hạt giống Balberith cấp tương đối đầy đủ.
Ngoại trừ hắn và Balberith, không ai biết được kẻ có được lực lượng hạt giống, ban đầu chỉ mạnh hơn người thường năm sáu lần, về sau sẽ có sức mạnh lớn đến thế nào.
Cũng bởi vì không biết, cho nên tổ chức bảo hộ này sẽ vì quốc gia mà thu nạp phần lớn những người nhận được hạt giống, sau đó sẽ bất tri bất giác trở thành một cơ cấu trọng yếu của chính phủ, đặc biệt là khi các nước khác cũng có đồng dạng cơ cấu, thì tổ chức bảo hộ này sẽ trở thành một khâu trọng yếu để cân nhắc thực lực của một quốc gia. Nói cách khác, theo mức độ phát triển của “năng lực giả” ngày càng mạnh, tổ chức này sẽ trở thành cơ cấu trọng yếu nhất của chính phủ.
Mấy chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, những kẻ có được lực lượng hạt giống bất quá là quân cờ, mà nguyên nhân hắn tham gia trò chơi này, chỉ là vì cho nhân loại thêm một phần cơ hội để bắt lấy hy vọng kia.
Thế nhưng, thứ Balberith muốn tuyệt đối không phải chỉ có như vậy.
“Cho ngươi một cơ hội mà thôi, nhưng không cần quá mức nha, Luật.” Balberith nhắc nhở Luật đừng chạm vào điểm mấu chốt, gợi ý chỉ có thể là gợi ý, chứ không phải cho biết. Nếu nhân loại không thể tự suy nghĩ cẩn thật, tự ngộ ra tất cả mà nói, thì mọi thứ đã làm đều là vô nghĩa.
Balberith né tránh câu hỏi của Luật, cũng gián tiếp thừa nhận đang âm mưu chuyện gì đó. Luật biết, thế nhưng, cho dù quả thật là vậy đi chăng nữa, trước cơ hội này, hắn cũng sẽ dựa theo ý nghĩ của Balberith mà làm. Balberith đang âm mưu chuyện gì không quan trọng, đối với Luật mà nói, mục đích của hắn mới là quan trọng nhất.
“Không tín nhiệm ta cũng có thể không cho ta cơ hội.” Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Luật cũng không tự tìm phiền não, lại khôi phục ngữ điệu ác ý trước kia.
“Ta sao có thể không tín nhiệm ngươi đâu, Luật.” Đối với từ ngữ ác độc của Luật, Balberith dường như không nghe thấy, trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên thần vẫn là nụ cười sáng lạn.
Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm cùng người khách đến thăm đều không hiểu Balberith và Luật đang nói chuyện gì, nhưng bọn họ cũng đều biết, Luật hẳn là sẽ không phản đối việc Tần Trạm trở thành người quản lý ngành bảo hộ nữa.
“Balberith tiên sinh còn yêu cầu gì khác không?” Sự tình tiến hành đến đây, mấu chốt vấn đề đã giải quyết xong, việc này xem như đến lúc kết thúc rồi.
“Chỉ cần các ngươi bảo vệ Luật thật tốt là được.”
Luật “thiết” một tiếng, mười phần khinh thường, hắn mới không cần bảo hộ, tất cả bất quá chỉ là một cái lý do để đạt được mục đích thôi.
“Này là đương nhiên.” Người tới chơi khách sáo trả lời.
Tần Trạm kiên định nhìn Luật đang quay mặt sang hướng khác, Văn Nhân Lẫm vẫn ngồi một góc đã quyết định gia nhập nghành này.
Sau khi người khách đem mọi chuyện báo cáo lại cho thượng tầng, nhận được sự đồng ý của bọn họ, ngành đặc thù bảo hộ Luật xem như bắt đầu được khởi động, điều lệ cùng hành động cụ thể sẽ thảo luận sau, hiện tại, vấn đề thứ nhất là ngành này nên gọi là gì. Người khách đưa quyền lợi đặt tên cho Balberith.
“Gọi là Long Tổ (*) đi.” Balberith cười nói, cái tên này rất thích hợp với ngành có năng lực đặc thù ở Trung Quốc nha.
Đến tuổi như người khách đến thăm hẳn là không xem một số bộ sách nhàm chán gần đây, cho nên hắn chỉ thấy tên này không tồi, chẳng qua đặt cho ngành bảo hộ một người thì nghe có vẻ hơi đại khí cuồng vọng chút. Bất quá, đây cũng chỉ là cái tên mà thôi, Balberith chỉ cần lấy cái tên không thuộc loại bất chính đến mức khó nhìn mặt người là quá đủ rồi, phải biết rằng, ở phương diện này, người Mỹ nổi tiếng phóng khoáng cùng không tiết chế a.
Mà ba người trẻ tuổi như Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm cùng Văn Nhân Luật, mặc dù không đọc nhiều sách thuộc thể loại đó, nhưng là thanh niên đồng lứa, dù sao ít nhiều cũng có xem qua vài quyển lưu hành trên thị trường, và Long Tổ chính là một từ có tần suất xuất hiện khá cao. Cho nên, khi nghe cái tên mà Balberith đặt, ba người đồng loạt cảm thấy bị đả kích, cũng minh bạch cái gì gọi là hắc tuyến, cái gì gọi là 囧.
“Ngươi, đến tột cùng đã đọc những loại sách gì vậy?” Luật tỏ vẻ thật bất đắc dĩ với phạm vi đọc sách của Balberith, đặc biệt là khi hắn biết rất rõ ràng y là cái gì.
Cứ như vậy, tổ chức tên là Long Tổ ra đời trong thế giới hiện thực.
(*) Long Tổ: tên một tổ chức quốc gia thường xuyên xuất hiện trong các tiểu thuyết Trung Quốc, đặt dưới quyền chỉ huy của người lãnh đạo quốc gia, các thành viên đều là những người mang tuyệt kỹ (trong phần lớn các tiểu thuyết là dị năng), vô cùng lợi hại, có nhiệm vụ bảo hộ giai cấp thống trị của quốc gia.
END 35.
Danh sách chương