“Ca, Tần Trạm cũng là quan tâm ngươi.” Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Luật trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Lẫm nghĩ hắn đang tức giận nên lên tiếng khuyên bảo.
Lẫm liền câm miệng, hắn biết ca dám làm như vậy. Tử vong, với kẻ đã chết một lần như ca mà nói, chẳng đáng bận tâm. Cũng vì lẽ đó, Tần Trạm đối với mỗi hành vi mạo hiểm, khinh suất hay không muốn sống của ca mới có thể tức giận như thế.
Lẫm chở Luật về đến nhà, nhìn thân ảnh Luật biến mất sau cánh cửa, hắn lập tức gửi một tin nhắn cho Tần Trạm.
Tần Trạm đang lái xe, nghe được âm báo của dụng cụ thông tin, tính toán thời gian, cũng phải tới rồi, tin nhắn này hẳn là của Lẫm. Tuy rằng đoán chắc như thế, Tần Trạm vẫn mở dụng cụ thông tin, nhìn nội dung trên đó.
Sau khi xem xong, Tần Trạm dựa theo vận tốc quy định, lái xe về nhà, vừa rồi nếu không phải vì đuổi theo Luật, hắn cũng sẽ không vi phạm luật lệ giao thông.
Với thân phận cùng biển số xe của Tần Trạm, cho dù làm trái luật giao thông cũng sẽ không có ai tìm đến hắn, nhưng Tần Trạm chính là người như thế.
Đem xe dừng ở gara, đối với những người hầu ở đó gật đầu, ôn hòa nói: “Vất vả rồi.”
Bọn người hầu đối với lời ân cần thăm hỏi của thiếu gia vô cùng cảm động. Thiếu gia của bọn họ ngay cả khi chân thành như thế cũng rất có mị lực.
Trở về không gian tư mật nơi phòng ngủ, Tần Trạm thu lại nụ cười ấm áp vẫn duy trì nãy giờ.
Ngón tay tháo dần từng khỏa cúc áo, đem áo khoác quân phục treo lên, lại cởi bỏ cúc áo sơ mi màu trắng bên trong. Thân hình rắn chắc, cường tráng ẩn dưới lớp quân trang nghiêm cẩn hiện ra. Đó là thân thể gợi cảm cùng hoàn mỹ có thể khiến nữ nhân mê say đến ngất xỉu. Hắn bước vào phòng tắm, tẩy hết một thân mệt mỏi, sau đó, mặc vào áo tắm, lau mái tóc ướt đẫm, đi ra. Hắn đem khăn lau tóc để trên ghế salon, cũng không vội đến chỗ giường ngủ, mà đi qua ngăn tủ lạnh nhỏ trong phòng, lấy một bình rượu đỏ cùng một cái ly, đi tới cạnh cửa sổ.
Đem ly rượu đặt trên bàn nhỏ, chất rượu đỏ trong suốt như ánh kim theo quán tính chảy vào ly, hắn cầm lấy ly rượu, ngồi ở ghế, khẽ đảo rượu, gương mặt thoáng hiện vẻ cô đơn, rồi bắt đầu uống.
Rượu là thứ duy nhất có thể giúp hắn giải buồn cùng thư giãn. Hắn không phải không thể hút thuốc, chỉ bởi vì một câu chán ghét mùi thuốc lá của Luật, hắn liền bỏ thuốc.
“Luật.” Nỉ non cái tên ấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm bao la không có ánh trăng, cũng không thấy ngôi sao nào, chỉ có ánh đèn nhân tạo trên mặt đất lòe lòe chiếu sáng.
Là từ khi nào tình cảm của hắn đối với Luật biến thành như vậy? Rõ ràng lúc trước hắn vô cùng chán ghét Luật a.
Thời điểm nhận thức Luật, hắn mười tuổi, Luật mười tuổi, Lẫm mười tuổi.
Năm đó, năm tháng sau khi gia gia yêu thương của hắn qua đời, cha mẹ hắn bởi vì công tác, phải xuất ngoại, lo lắng con mình không được chăm sóc tử tế, liền gửi hắn đến nhà thế giao, Văn Nhân gia.
Qua sự giới thiệu của Văn Nhân gia gia, hắn nhận thức hai người ngụ ở nơi ấy, Văn Nhân Luật cùng Văn Nhân Lẫm.
Lẫm lúc đó vẫn chưa mang băng sơn khí chất, hãy còn là một nam hài đáng yêu như nữ hài tử, khi nhìn đến hắn còn chủ động chào hỏi, khiến hắn rất có hảo cảm. Luật lại trái ngược, “Người đã gặp, không còn chuyện gì nữa chứ.” Ngữ khí rất không kiên nhẫn.
“Ca.” Lẫm sợ hãi gọi Luật.
“Câm mồm.” Khẩu khí của Luật đối với Lẫm không tốt tí nào, lúc đó, ấn tượng của hắn với Luật cũng không thể nào tốt đẹp.
Ở nơi này một tháng, hắn rất ít gặp Luật, trái lại, tiếp xúc với Lẫm tương đối nhiều, thực tế, hắn rất thưởng thức Lẫm, tình hữu nghị giữa hai người cũng bắt đầu từ khi đó.
Hắn thực sự không hiểu, vì sao Lẫm tốt như vậy, Văn Nhân gia gia đối Lẫm luôn có vẻ lãnh đạm, đối với Luật tùy hứng ương ngạnh lại vô cùng quan tâm săn sóc, Văn Nhân bá phụ về nhà, cũng hỏi Lẫm, Luật sống tốt không, có cần thứ gì không, chưa bao giờ hỏi Lẫm một câu.
Đối với tình huống này, hắn cũng không tiện xen vào, chỉ là trong lòng vì Lẫm cảm thấy bất bình, vì sao ngay cả Lẫm cũng đối với Luật dung túng như vậy. Trong nhà này, mặc kệ Luật làm gì cũng không có người trách cứ. Hắn không hiểu.
Ngày đó, hắn không ở cùng Lẫm, mà đi đến rừng cây nhỏ. Hoàn cảnh quen thuộc làm hắn nhớ đến gia gia, không khỏi bật khóc.
“Hóa ra là tiểu quỷ thích khóc nhè a.” Từ trên cây truyền xuống thanh âm khiến người ta phải chán ghét. Hắn lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, bao phủ lên một bóng người, thời khắc ấy người kia trông tựa như thiên sứ. Thế nhưng, chỉ một thoáng sau, cảm giác này liền biến mất, bởi người ở trên cây là người mà hắn chán ghét, Luật.
“Luật, như thế rất nguy hiểm.” Lúc đó, hắn đã nói với Luật như vậy.
“Nguy hiểm?” Luật khi ấy hẳn là đang cười nhạo lời của hắn, chỉ thấy Luật thành thục vịn vào một chạc cây, nhảy xuống, tư thế nhẹ nhàng giống như tinh linh, mà hắn nhìn xem lại kinh hồn táng đảm.
Luật chạm đất, nở nụ cười kiêu ngạo với hắn rồi quay đầu rời đi.
“Luật, chúng ta cùng về đi.” Hắn chủ động lấy lòng.
“Tần Trạm, nói thật, ta thực chán ghét ngươi.” Luật xoay người, nói với hắn.
Chán ghét? Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn rất được hoan nghênh, chưa có ai nói với hắn hai từ “chán ghét” này. Rất muốn nổi giận, nụ cười khi ấy của hắn chắc hẳn là vô cùng cứng ngắc, pha lẫn kinh ngạc.
“Nụ cười của ngươi thật khó coi, rõ ràng chán ghét ta, còn lộ ra nụ cười như vậy.” Ngữ khí khinh thường, bóc trần sự dối trá của hắn. Đúng vậy, hắn chỉ vì làm cho người khác thích nên mới luôn cười như thế, đúng vậy, hắn thực chán ghét Luật, lại không thể làm ra vẻ chán ghét được, bởi vì, hắn là khách nhân của nơi này, hắn không thể lộ ra bất mãn với chủ nhân, không thể khiến cho phụ mẫu hắn phải khó xử.
Ở Văn Nhân gia hai năm, đã quen với đủ loại tình huống khiến người ta khó hiểu ở nơi này, cảm tình giữa hắn và Lẫm càng lúc càng tốt, với Luật lại như cũ, vẫn chán ghét Luật, chính là khi đối mặt Luật, nụ cười trên mặt cũng không thể tiếp tục duy trì, mỗi lần thấy Luật ngữ khí khinh thường bảo mình dối trá, hắn thật sự rất giận.
Giữa hè lại đến, thời tiết nóng bức khiến hắn không chịu nổi, nhưng Luật vẫn mặc quần áo dài tay, hắn không nóng sao? Khi hắn lơ đãng hỏi, vẻ thong dong trong ánh mắt Lẫm vỡ tan, loại đau đớn cùng bi ai không hợp độ tuổi của Lẫm hiện lên, “Đây là tội của ta.” Lẫm nói như vậy, sự trầm trọng trong lời nói làm cho hắn không dám tiếp tục theo đuổi đề tài này.
Một trận mưa to bất ngờ trút xuống khiến quần áo Luật ướt đẫm. Vải bị thấm ướt, trở nên trong suốt, ôm sát lấy những đường cong trên cơ thể Luật, cũng làm những vết thương xấu xí hiện lên. Hắn không rõ biểu tình của mình khi ấy là thế nào, chỉ thấy Luật không lộ ra nụ cười kiêu ngạo kia nữa, sắc mặt trầm xuống, theo bên cạnh hắn lướt qua, “So với nụ cười của ngươi, càng khiến cho người ta chán ghét.” Luật nói với hắn như vậy.
Khi nhìn những vết thương này, hắn vô cùng khiếp sợ. Luật, kẻ vẫn được Văn Nhân gia gia, Văn Nhân bá phụ còn có Tống gia nãi nãi, bà ngoại của Luật, quan tâm như vậy, vì cớ gì trên người lại có những vết thương thế kia. Luật không phải là kẻ kiêu căng bốc đồng sao? Vì sao hắn như thấy được một đoạn chuyện cũ không dám nhớ lại, mà những vết thương dày đặc trên người Luật chính là căn cứ chứng minh của tội ác đã qua.
Rốt cuộc, không khắc chế được những nghi vấn trong lòng, hỏi Lẫm, Lẫm bi thương mà nói ra một đoạn chuyện xưa, tội ác của mẫu thân Lẫm, những vết thương tàn phá trên người Luật, cả sự thực Luật thiếu chút nữa đã chết. Nguyên lai, trong nhà này tất cả đối Luật dung túng cũng là bù lại những thương tổn mà Luật đã chịu, nguyên lai, kẻ luôn mang nụ cười kiêu ngạo kia kỳ thật rất đáng thương, nguyên lai Luật thiếu chút nữa đã chết rồi, tất cả chán ghét sau khi biết đoạn chuyện cũ kia đều biến mất vô tung, đối với Luật, hắn chỉ có đồng tình cùng thương hại.
Từ đó, hắn cũng bắt đầu cẩn thận quan tâm Luật, nhưng thái độ của Luật đối với hắn cũng không có gì thay đổi, phải nói là quan hệ giữa hai người ngày càng xấu.
Hắn cảm thấy phiền não, phải làm sao để cải thiện quan hệ với Luật đây.
Mùa hè thường hay có những cơn mưa không báo trước, tiếng sấm giữa đêm khuya khiến hắn bừng tỉnh, rầu rĩ đứng lên, vén màn, định nhìn xem giông tố khi nào mới kết thúc.
Tia chớp màu bạc chói lòa làm hắn thấy được, trong căn phòng ở cách hai bệ cửa sổ, có một người ngồi bên cửa sổ đang để mở, đó là phòng của Luật, người kia là Luật. Hình dáng hiển lộ dưới ánh chớp bàng bạc lóe lên cũng xác nhận điểm này.
Nhưng, hắn không thể tin người kia là Luật, người kia cùng Luật mà hắn gặp qua hoàn toàn bất đồng. Luật mà hắn biết luôn mang nụ cười kiêu ngạo, tựa hồ như châm chọc, khiêu khích người khác, không có vẻ bi thương nặng trĩu làm lòng người tan nát, dòng nước mắt yên lặng chảy xuống gương mặt. Hắn nhìn Luật vươn tay, chạm đến hạt mưa trong cơn cuồng phong, mà hắn có ảo giác, gió mưa cuồng bạo kia khi tiếp xúc tay Luật bỗng trở nên ôn nhu. Sau đó, hắn thấy Luật nở nụ cười, không biết phải hình dung như thế nào?
Giống như liên hoa đang nở rộ, tinh khiết không nhiễm bụi trần, mang lại cứu rỗi có thể tẩy đi hết thảy tội ác. Không thể hình dung được cảm giác ở một khắc kia, đó là một loại rung động, mà kẻ bị rung động là hắn, còn người khiến hắn rung động là Luật.
Bàn tay Luật nắm chặt, mắt nhắm lại, nét tươi cười khiến người ta phải rung động biến mất, tay kia lau đi nước mắt, khi Luật mở mắt ra, đã là một loại kiên định cùng trầm mặc.
Một đêm kia, hắn thấy được một Luật rất khác, khiến hắn không thể nào quên được. Bởi vì những bi thảm Luật đã trải qua mà sinh ra đồng tình, cùng với vì một đêm ấy mà hiếu kỳ, hắn cũng bắt đầu giống những người trong Văn Nhân gia, đối xử tốt với Luật, quan tâm dung túng Luật, vì Luật giải quyết tốt mọi hậu quả.
Khi cha mẹ hắn trở về kinh đô, Văn Nhân bá phụ đề nghị chuyển nhà, để người cả hai nhà ở cạnh nhau, người lớn tự nhiên không có ý kiến, trừ bỏ Luật, hắn và Lẫm đều rất hài lòng với việc này.
Ý thức được tình cảm với Luật thay đổi là khi lần đầu tiên có nữ nhân xuất hiện bên người Luật, sự nôn nóng cùng chua xót khi đó đềulà vì ghen tị, thậm chí hình ảnh của Luật còn xuất hiện cả trong những giấc mộng khi đêm về. Chính mình như vậy thật xấu xí, vì tránh né, hắn nhanh chóng nhảy lớp, tốt nghiệp đại học, lấy bằng tiến sĩ, gia nhập quân đội.
Tôi luyện nơi quân ngũ cũng không thể cải biến chính mình, hắn rốt cuộc cũng tỉnh ngộ tình cảm của mình đối với Luật là không thể thay đổi. Phần cảm tình vặn vẹo này, hắn không muốn cho Luật biết, hắn chỉ cần yên lặng che chở, thủ hộ Luật là được.
Liền như vậy, quan tâm Luật, nghe những lời châm chọc khiêu khích của Luật, vì Luật giải quyết tốt hậu quả, cứ như thế qua nhiều năm.
Những cô gái tốt bên người không ít, nhưng hắn chỉ có thể nói thật có lỗi, tâm tặng cho một người, rốt cuộc không thể lấy trở lại. Lần đó, khi biết Luật cùng nữ nhân phát sinh quan hệ, hắn uống say đến lúc chẳng còn biết gì. Hắn nghĩ rằng Luật sẽ không thoát đi quần áo che kín thân thể kia trước mặt người khác, nhưng, hắn lại sơ sót, loại sự tình ấy, Luật không cởi quần áo cũng có thể làm. Không, phải là theo bản năng không muốn để ý đến, không cho bản thân mình nghĩ tới những điều này. Thế nhưng khi Luật lơ đãng nhắc tới, bản thân hắn liền không thể tiếp tục lừa mình dối người.
May mắn, lúc đó là Lẫm tìm được hắn, cho dù hắn có lộ ra tình cảm với Luật, Lẫm cũng không nói cái gì. Tội ác cảm khiến Lẫm không thể ngăn cản người khác đối xử tốt với Luật.
“Luật, ta yêu ngươi.” Lời thổ lộ đầy đau khổ cùng bi thương, chỉ có bản thân nghe được. Tối nay, khi ngủ, còn có thể mơ thấy ngươi không? Ngươi trong mộng, liệu có cho ta một nụ cười ôn nhu?
END 04.
Danh sách chương