.

Luật, người vốn nên ở trong phòng của mình, lúc này lại không có ở đó, thế nhưng toàn bộ hệ thống giám thị của Văn Nhân gia căn bản không biết hắn biến mất từ lúc nào.

“Mặt trời mọc như vậy một chút cũng không đẹp, bị những tòa nhà cao tầng bằng sắt thép của đô thị phân cách, trở nên thật xấu xí.” Ngữ điệu trầm thấp tao nhã lộ ra tà ý quỷ mị, nhưng không thể phủ nhận, thanh âm này phi thường dễ nghe.

Vốn đang là đêm khuya, người nói chuyện lại nói về chủ đề mặt trời mọc. Không phải hắn nói sai, mà là sau khi đã vượt qua mười mấy múi giờ, khối đại lục này quả thật chỉ mới nghênh đón sớm mai. Nơi này là nước Mỹ, cách Trung Quốc nơi Luật ở đâu phải chỉ ngàn dặm.

Xuyên qua cửa sổ lớn sát đất vây quanh cả tầng lầu, một quả cầu màu đỏ chói mắt mọc lên từ phương đông, ánh vàng bắt đầu chiếu sáng nhân gian. Cảnh mặt trời mọc vốn dĩ tráng lệ,lại bị những tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng rậm phân cách, nhìn cũng có chút hoành tráng, nhưng lại vì mất đi phân tráng lệ kia mà trở nên quỷ mị.

“Ngươi nói xem có đúng không, Luật?” Nam nhân đang nói chuyện gọi tên của Luật, thật sự là “Luật”, người lúc này vốn nên ở Trung Quốc.

“Nhìn không vừa mắt thì cứ phá hủy chúng đi.” Chính là thanh âm của hắn lại xuất hiện, không phải thông qua thiết bị thông tin đại biểu cho thành tựu khoa học kỹ thuật, mà là thật sự từ người đang có mặt ở đây nói ra.

Luật mặc trên người một cái áo choàng màu đen trang trọng, nghiêm túc, khuôn mặt tuấn mỹ không còn nụ cười kiêu ngạo, tản ra cảm giác trang nghiêm hoàn toàn bất đồng với hình tượng hoàn khố, ánh mắt trầm lãnh tựa hàn băng, không giống với Lẫm mang theo sự tinh thuần rét lạnh, Luật lúc này không khỏi làm cho người ta phải sợ hãi.

“Ngươi nhẫn tâm sao?” Nam nhân vừa mở miệng có một loại tuấn mỹ không thể dùng bút mực để hình dung. Luật đã tuấn mỹ khiến người khác khó quên, còn người nam nhân này tuấn mỹ đến mức làm cho người ta quên cả hô hấp, hoàn toàn không thể tưởng tượng được trên đời lại có người tuấn mỹ như vậy, mái tóc màu đen, đôi mắt xanh thẳm, rõ ràng là gương mặt tuyệt mỹ tựa thiên sứ, cư nhiên lại mang khí chất tà mị như ác ma, còn có cả uy nghiêm của vương giả.

“Ta có khi nào không nhẫn tâm sao?” Lộ ra tiếu dung băng lãnh đến cực điểm.

“Đúng vậy a, ngươi chưa từng do dự, lúc hạ thủ cũng không nương tay.” Đối với lời nói của Luật, nam nhân tỏ vẻ đồng ý.

Luật ngồi vào ghế salon mềm mại, “Thật sự là không hiểu nổi ngươi đang nghĩ gì, rõ ràng biết tất cả sẽ biến mất, còn hứng thú với trò chơi tài chính của nhân loại.”

“Trước khi tất cả chính thức bắt đầu, rất nhàm chán a.” Nam nhân rót cho Luật một ly rượu, đặt trước mặt y, “Ta chỉ là muốn tìm một trò chơi để giết thời gian, hơn nữa nắm trong tay toàn bộ tài chính cũng có thể hủy diệt thế giới không sạch sẽ này từ phương diện khác.”

Nam nhân tất nhiên là có tư cách nói như vậy. Hắn tên là Balberith, cho dù là tổ chức tình báo của Mỹ được mệnh danh bất cứ gì cũng điều tra được cũng không rõ người này có lai lịch như thế nào, chỉ biết hắn đột nhiên xuất hiện tại phố tài chính phồn vinh nhất thế giới, sáng tạo ra kỳ tích làm cho thế nhân phải trố mắt. Trong vòng mười năm ngắn ngủi, có thể nói toàn bộ giới tài chính đều phải theo lời của nam nhân này mà rung chuyển, Hoàng đế tài chính là danh hiệu của Balberith.

“Luật, rõ ràng có thể chữa khỏi chút tổn thương kia trên người ngươi, tại sao lại không trị?” Balberith hỏi, đề tài nói chuyện thay đổi tương đối tùy ý.

“Không liên quan đến ngươi.” Luật biểu tình lạnh lùng.

Đối với sự lãnh đạm của Luật, Balberith cũng không ngại, ngồi vào ghế salon, nằm xuống, đem đầu gối lên đùi Luật.

“Ngươi rất nặng.” Luật chán ghét nói, thế nhưng thân thể cũng không hề động.

“Có cơ hội phục vụ cho ta, ngươi nên thấy vinh hạnh.” Balberith ngạo mạn nói.

“Thật có lỗi, ta không thấy được.” Luật không nhượng bộ.

Balberith vươn tay, Luật trong mắt thoáng hiện sửng sốt, ngay sau đó là thật sâu bi thương. Theo tay của Balberith, hư ảnh một tinh cầu xuất hiện từ trong hư không.

“Nơi này.” Balberith chỉ vào một chỗ, nói.

Nhìn kỹ nơi đó một chút, thanh âm lạnh lẽo của Luật vang lên, “Để đại địa bao phủ tất cả tội nghiệt đi.” Thế nhưng nội dung lại giống như lời cầu nguyện. Sau khi nói xong, Luật nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã không còn bi thương, chỉ có cái lạnh tựa như hàn băng không bao giờ tan chảy.

Ngón tay của Balberith điểm nhẹ lên một vị trí ở nơi đó. Hai, ba giây đồng hồ sau, toàn bộ tòa nhà có thể cảm giác được một đợt lay động rất nhỏ, xuyên qua khung cửa sổ bằng thủy tinh có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát ngoài kia cũng đang lay động, tựa như cây cối đung đưa trong gió.

Một lát sau, khi tất cả đã bình phục lại như cũ, Balberith nói, “Tốt lắm.” Đứng dậy, cố ý đưa mắt nhìn Luật, bất quá từ trên khuôn mặt không chút biểu tình kia cũng không nhìn ra được cái gì.

“Rõ ràng đã chôn vùi nhiều sinh mệnh như vậy, Luật, đáy mắt của ngươi vẫn không có chút âm u nào, là bởi vì không tự tay lây dính máu tươi sao?” Balberith muốn chạm vào khuôn mặt Luật, lại bị Luật tránh đi.

“Đó là bởi vì ta có giác ngộ.” Giác ngộ của hắn không dễ dàng dao động như vậy.

“Đây là nguyên nhân ngươi bị tuyển làm tế tư sao? Nhân loại thật là khó hiểu.” Balberith thu lại tay của mình.

“Ngươi cũng không cần thiết phải hiểu, Hủy diệt chi quân.” Luật nói với Balberith. Cùng là nhân loại, hắn còn không hiểu được, huống chi Balberith không phải. Balberith chính là tập hợp của ý thức tiêu cực, vì tinh lọc thế giới, tiêu trừ nhân loại mà ra đời. “Chuyện hôm nay đã làm xong, ta phải về.” Luật đứng dậy.

“Luật.” Gọi lại người chuẩn bị rời đi, “Hữu tình không nói, bằng hữu của ngươi a, chỉ sợ chỉ có một mình ta, thân tình, bất quá thứ ngươi đang có thật sự là thân tình sao?” Balberith nói hắn là bằng hữu của Luật, rồi lại trạc vào miệng vết thương của y, “Như vậy ái tình thì sao? Ngươi sẽ vì ái tình mà đứng về phía nhân loại sao? Ngươi sẽ dao động sao? Ta thật rất hiếu kỳ a.”

Luật đáp lại là cười, nụ cười ngạo mạn trào phúng, nói, “Yêu ta mà nói, vậy thì nên đứng bên cạnh ta.” Hắn sẽ không yêu bất kỳ ai, cũng sẽ không có người nào có thể yêu hắn đến mức này, tình yêu, từ trước đến nay cũng không phải là thứ không bao giờ thay đổi.

Nói xong, thân ảnh của Luật biến mất tại chỗ.

“Vương.” Lại có một thân ảnh xuất hiện trong phòng.

“Tế tư của chúng ta a, thật sự là ôn nhu và thiện lương.” Balberith tà mị cười. “Tên cuồng đồ hôm nay dám động thủ với tế tư của chúng ta, nhanh xử lý sạch đi.”

Ngày hôm nay, những chuyện xảy ra với Luật, Balberith biết rất rõ ràng. Chỉ cần hắn muốn, trên thế giới này không gì có thể giấu giếm được hắn.

“Vâng.” Bóng người biến mất. Trong bọn họ, tế tư là nhân loại duy nhất, nhưng địa vị tế tư rất đặc thù, đó là tồn tại cùng cấp bậc với Vương, có thể ra lệnh cho bọn họ, cũng là tồn tại bọn họ tôn kính. Cho dù đó là một nhân loại, nhưng chỉ cần bị tuyển làm tế tư, vậy chính là quyết định của vị kia, không thể nghi ngờ.

Dám bất kính đối với tế tư, như vậy chết đi, dù sao ngoài tế tư ra, nhân loại đều đáng chết.

“Yêu ta thì nên đứng ở bên cạnh ta sao?” Khi không còn ai, Balberith cười nói, vung tay lên, hình ảnh Tần Trạm xuất hiện trước mặt. “Luật, ngươi làm sao sẽ biết, cho dù mang theo mặt nạ hoàn khố, vẫn có người yêu ngươi.”

Nghiền ngẫm nhìn Tần Trạm, Balberith tà mị nói, “Ta thật sự rất muốn biết, ngươi yêu Luật, vậy có thể vì Luật mà đứng về phía chúng ta hay không. Nếu ngươi có thể, ta không ngại giúp ngươi một phen.”

.

Ngày thứ hai, trên báo chí, tivi đều là tin tức báo cáo về động đất ở nơi nào đó.

“Tối hôm qua, lúc mười một giờ hai mươi ba phút, khu vực này đã có một cơn địa chấn rất mạnh. Mời các vị khán giả xem, đây là hình ảnh vệ tinh chụp được.” Trong tấm hình, đại địa xé mở, xuất hiện một lỗ hổng, nuốt gọn nền văn minh thuộc về nhân loại xuống lòng đất.

“Căn cứ thống kê, mười năm trở lại đây, động đất, sóng thần, núi lửa bùng nổ, các loại thiên tai thiệt hại đặc biệt lớn thường xuyên phát sinh, đây rốt cục là vì nguyên nhân gì? Chúng tôi đã cho mời chuyên gia đưa ra lời giải thích.”

“Nước ta đã bắt đầu tổ chức bộ đội chi viện đi đến khu vực gặp thiên tai, đa phần mọi người đều tự nguyện báo danh, quan tâm lẫn nhau như vậy chính là đức tính tốt đẹp của nhân loại.”

Trên bàn ăn, chỉ có một mình Luật lạnh nhạt ăn điểm tâm. Động đất lần này phát sinh, trung tâm quyền lợi của trung ương như gia gia phải đi họp rồi, muốn từ lần cứu viện này lấy được lợi ích như thế nào đây? Phụ thân của hắn, bởi vì trận động đất này, sẽ bị bao nhiêu tổn thất? Lẫm cũng sẽ vì động đất lần này mà quay lại quân đội đi.

Xem chuyên gia trên tivi giải thích, Luật lạnh lùng cười. Nói nghe thật sự là có lý có cứ, phân tích khoa học thật hảo, thế nhưng a, toàn bộ đều sai, động đất là do hắn và Balberith liên thủ chế tạo. Không chỉ có động đất, thiên tai trong mười năm trở lại đây đều có bóng dáng của hắn và Balberith. Về phần nguyên nhân, thì phải là địa phương bị hủy diệt đã nhiễm bẩn quá nặng nề, không thể tiếp tục tồn tại.

Trong tin tức có thống kê số người tử vong, trong mắt Luật hiện lên nhè nhẹ dao động, lập tức lại bị kiên định vùi lấp.

Hắn đã sớm quyết định rồi, đứng ở mặt đối lập của nhân loại, không phải vì chính mình, cũng không vì cừu hận, mà là bởi vì phải. So với nhân loại, hắn càng yêu tinh cầu này, vì để cho tinh cầu này tiếp tục tồn tại, cho dù phải giết chết toàn bộ nhân loại hắn cũng sẽ không do dự.

Đây chính là hắn, tế tư thẩm phán cuối cùng được lựa chọn, Văn Nhân Luật.

Ăn điểm tâm xong, mở báo ra đọc, trên mặt trang báo bị chiếm cứ toàn bộ bởi tin tức về động đất, có một tin tức nhỏ ở góc về việc có người bất ngờ tử vong ở kinh đô, Luật nhìn tên người chết. Đó là tửu bảo ngày hôm qua tìm hắn gây phiền phức.

Balberith, ngươi vẫn nhiều chuyện như vậy.

Đúng vậy, tất cả những người trước kia đắc tội Luật đều chết oan, nguyên nhân chủ yếu đúng là Luật, nhưng hung thủ trực tiếp cũng không phải hắn, mà là Balberith.

Xem ra, chuyện Tần Trạm hôm nay không tới là không thể xảy ra, tên kia nhất định sẽ tới. Thiết, nói cái gì mà không tin hắn là hung thủ, kỳ thật vẫn cho rằng hắn có liên quan đi, đồ dối trá.

Đặt báo xuống, rời khỏi bàn ăn lạnh lùng.

Thăm bà ngoại đi. Luật quyết định, nhưng trong ánh mắt không có vui sướng, mà là ưu thương.

Bà ngoại sắp không được. Hắn có thể nhìn thấy sinh mệnh của bà ngoại sắp biến mất, bởi vì người đã đến gần với tử vong.

Trên đời này, người cho hắn thân tình đơn thuần nhất chỉ có mẫu thân, dù là bà ngoại, phần lớn cũng là xuất phát từ tâm tính muốn bù đắp.

“Như vậy cũng tốt.” Bà ngoại qua đời cũng tốt, không cần trải qua tai nạn sắp tới, không cần thừa nhận thống khổ khi biết được những gì hắn đã làm, có thể bớt đi một người mắng hắn.

“Văn Nhân Luật, ngươi là đồ hỗn đản, lãnh huyết, vô tình.” Rất nhiều người nói hắn như vậy, hắn cũng cảm thấy bản thân mình như vậy.

Bản thân hắn sớm đã không còn khả năng có được hạnh phúc. Đối với tội nghiệt nhân loại phạm phải, hắn hiểu rõ, không hối hận vì những gì chính mình đã làm, thế nhưng vẫn sẽ thống khổ, bởi vì hắn là nhân loại. Cho dù trở thành tế tư, hắn vẫn là nhân loại, sẽ có thống khổ, áy náy cùng cảm giác tội lỗi đối với nhân loại.

Tất cả đã sớm được quyết định, không thể quay đầu. Rượu đắng do nhân loại tự sản xuất, bất luận thế nào cũng phải tự thân nhấm nháp.

.

END 05.

P/S: Hôm nay bọn mình bổ sung tên chương cho các chương của DTK cùng XVDTULTKH^^

Cám ơn mọi người đã ủng hộ bọn mình XD~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện