Tần Trạm không muốn nghe thấy Luật nói những điều hắn không muốn nghe, thế nhưng chuyện này không phải cứ không muốn là được, câu “Ta chính là địch nhân của các ngươi” cùng với biểu tình lạnh lùng xen lẫn vài phần trêu tức của Luật cứ như lưỡi dao khắc vào tim hắn, đau đến mức không thể tự lừa mình rằng kia chỉ là ảo giác mà thôi.
Dù vậy, hắn cũng không biểu lộ sự bi thương ra ngoài, trên khuôn mặt ấy vẫn là nụ cười ấm áp như trước, ngữ khí bất đắc dĩ lại bao hàm sủng nịch, “Luật, không nên nói đùa.”
Luật cười lạnh, nói đùa sao, tất cả những gì nhân loại đã trải qua mới thật sự là một trò đùa, là trò chơi mà Balberith tạo ra cho nhân loại. Luật không nhìn Tần Trạm, mà quét mắt nhìn những người đến tham gia hội nghị khác, trong đôi con ngươi đen bóng của hắn không có chút tình cảm dao động nào, chẳng qua, có ai biết được đằng sau vẻ bình tĩnh ấy là sự bi ai đã lắng đọng qua bao nhiêu năm? Nụ cười ngạo mạn cùng khinh thường hết thảy bất quá cũng chỉ là vỏ bọc để che giấu trái tim mỏi mệt, là chiếc mặt nạ ngụy trang cho sự yếu ớt của mình, cho nên tất cả mọi người đều không biết, Luật căn bản không hề tàn nhẫn, lạnh lùng, hờ hững như biểu hiện của hắn khi vạch trần sự thật tàn khốc cho nhân loại biết.
“Nhiệm vụ do hạt giống tuyên bố rất giống game online, ta biết rất nhiều người có loại cảm giác này,” đây là thú vui ác độc của Balberith, sau khi bị nhân loại ảnh hưởng, “Đúng vậy, đó đúng là một trò chơi.” Nhân loại dù đã có không ít người mơ hồ dự đoán được, nhưng khi nghe Luật khẳng định, bọn họ vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Bất luận là người như thế nào, vừa nghĩ những chuyện phát sinh bên cạnh mình, trên người mình, thậm chí là những chuyện ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, thật ra cũng chỉ là một trò chơi trong mắt người khác, làm sao có thể không cảm thấy gì? Tất cả đều cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ, bất bình, không cam lòng…
“Thật đáng tiếc, trò chơi này, ta đã thua.” Khi nói, Luật rũ mắt, giấu đi sự bi ai chợt lóe rồi biến mất phía sau. Hắn đã làm tất cả những gì có thể, chẳng qua, chung quy vẫn không tránh khỏi kết quả xấu nhất. Trò chơi này vốn là một thanh kiếm hai lưỡi, mà lựa chọn của nhân loại là kéo lưỡi kiếm về phía mình, cũng thúc đẩy quá trình đưa đến kết quả cuối cùng. Hắn không hối hận về những gì mình đã làm, đứng ở vị trí và lập trường của hắn, hắn không làm sai. Hắn đã cho cơ hội, nhưng nhân loại lại bỏ qua cơ hội ấy.
Người đến tham gia hội nghị đều là chính trị gia nên bọn họ đã sớm học được cách khống chế không để cảm xúc ra ngoài, cũng không để người khác phát hiện được suy nghĩ của mình. Mà thượng tầng của Trung Quốc đều là những người đã nhìn Luật từ khi thơ ấu đến lúc trưởng thành, cho nên, vì muốn biết thêm nhiều thông tin từ miệng Luật, đến giờ phút này bọn họ vẫn có thể dùng ngữ khí hòa ái, thân thiết như đối với tiểu bối mà hỏi, “Cư nhiên là một trò chơi, nếu thế, đối thủ của ngươi là ai vậy?”
Có người thua, đương nhiên là phải có người thắng. Chẳng qua, Luật thắng hay không cũng không sao cả, bởi vì thắng cũng vậy mà thua cũng thế, kết quả của nhân loại cũng không có gì thay đổi, chỉ khác ở quãng thời gian còn lại mà thôi. Tóm lại, đây bất quá là một trò chơi để mưu đoạt cơ hội cho nhân loại, không hơn.
“Balberith.” Luật phun ra tên này, cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Hoàng đế tài chính?!” Trong khoảng thời gian zombie hoành hành, danh tiếng của Balberith hoàn toàn không thể so được với các dị năng giả. Khi ấy, sinh hoạt ngày càng trở nên khó khăn, tài chính trở nên hoàn toàn không có ý nghĩa, sự hiển hách năm xưa của Balberith mất đi uy lực vốn có, mọi người cũng dần dần quên đi một nhân vật có thể được xem là thần trong thời kỳ hòa bình như vậy. Thế nhưng, sau ba năm, cũng không hẳn là hoàn toàn ngoài ý muốn, khi Luật nhắc đến y, người ở đây đều nhớ đến sự hiển hách phi phàm của y trong thời kỳ hòa bình. Đây cũng là chuyện tất nhiên, bởi vì Balberith là nhân vật có thể được xem như truyền kỳ, từng là thủ phủ của cả thế giới, là giấc mộng của biết bao người.
Sau ba năm, cái tên này lại được nhắc đến lần nữa.
“Các ngươi gọi hắn là Hủy diệt chi quân sẽ càng chính xác hơn.” Luật thản nhiên sửa sai, nói ra một cách xưng hô vừa dễ hiểu lại vừa không rõ ràng. Trong thời kỳ hòa bình, cách gọi này sẽ khiến người khác cảm thấy đây là một trò đùa quá lố, thậm chí sẽ có một số người cảm thấy buồn cười, thế nhưng, giờ phút này thì không.
Hủy diệt chi quân, vừa nghe đã biết nó không đại biểu được thứ gì tốt đẹp.
“Luật, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?” Văn Nhân lão gia tử tính tình vốn táo bạo, lập tức vỗ bàn đứng dậy, chất vất Luật. Chuyện liên quan đến tôn tử của hắn, lại không có chuyện gì trong số những gì y làm mà hắn hiểu được, đằng sau y có quá nhiều thứ thần bí và mơ hồ khiến hắn trực tiếp bạo phát.
“Làm chuyện ta nên làm.” Luật trả lời Văn Nhân lão gia tử, sau đó nói với tất cả những người còn lại, “Hôm nay đến đây, đầu tiên là để cho các ngươi biết, ta – Tế Tư Luật cùng Hủy diệt chi quân Balberith sẽ không còn ẩn thân sau màn nữa.”
Đây là ý gì? Mọi người đều cảm thấy hỗn loạn.
“Trước đây, ngoại trừ lực lượng hạt giống, ngươi còn làm cái gì?” Mặc dù đối với những chuyện liên quan đến Luật, đôi khi chỉ số thông minh của Tần Trạm sẽ giảm xuống không ít, bất quá đó là đôi khi, tức cũng có ngoại lệ, tỉ như hiện tại. Chuyện này còn liên quan đến một người khác nữa là Balberith, khiến cho thần kinh của Tần Trạm lập tức căng thẳng, tư duy cũng nhanh chóng hoạt động, đem chuyện lực lượng hạt giống cùng “trò chơi”, “Tế Tư”, “Hủy diệt chi quân”, “ẩn thân sau màn” liên kết lại với nhau.
Lực lượng hạt giống biết trước về cấp bậc của zombie, thái độ và cách xưng hô của Alek đối với Luật, từng chi tiết một bắt đầu xâu chuỗi lại. Lực lượng hạt giống biết trước chuyện đó, có phải vì điều đó cần thiết cho trò chơi không? Và có lẽ, Alek căn bản không phải đầu sỏ của đợt tai họa vừa rồi?
“Vậy, ngươi nghĩ ta đã làm những thứ gì?” Luật đưa mắt nhìn Tần Trạm, hỏi.
Tần Trạm nói không nên lời. Nếu suy đoán của hắn chính xác, một khi nói ra, Luật sẽ trở thành công địch của nhân loại, mà hắn, không thể làm ra chuyện đẩy Luật rơi vào nguy hiểm. Trên khuôn mặt của Tần Trạm, những cảm xúc như phức tạp, khó xử, âm lãnh thay thế biểu tình ấm áp lúc trước. Không, sự tình không phải như hắn nghĩ, sẽ không. Hắn không ngừng thuyết phục chính mình, thế nhưng, đến cả hắn cũng không tin được.
“Ta tự nói cũng được.” Đối với những gì đã làm, Luật chưa từng nghĩ đến chuyện giấu giếm cả đời. Tần Trạm quả thật rất thông minh, khi người khác vẫn còn mơ hồ, y đã đoán được tình huống đại khái, chỉ tiếc rằng, y vẫn chưa đủ thông minh để nhận ra nguy cơ thật sự, phát hiện điều đầu tiên mà hắn muốn ám chỉ là gì.
“Zombie,” Từ này khiến tất cả đều tập trung tinh thần. Tai họa vừa kết thúc chưa được bao lâu, nỗi đau xót zombie gây ra cho nhân loại vẫn chưa kịp tan biến, sự thống khổ của khoảng thời gian đó vẫn còn khắc sâu trong lòng nhân loại. Niềm vui thắng lợi có thể xóa tan cừu hận, dù sao zombie cũng đều đã chết hết, nhưng nỗi đau xót phải chịu vẫn chưa từng phai mờ.
“Là giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận Thế” – dịch bệnh,” Trong số những người ở đây, không ai hiểu được những từ này có ý gì. “Virus tạo thành zombie,” Luật nhìn thẳng vào những người ở đây, không có chột dạ, không có áy náy, khuôn mặt bình thản của hắn thông qua camera xuất hiện trước mắt từng người đang theo dõi, gằn từng tiếng, “Chính ta đã phát tán chúng.” Không ai hiểu câu trước có ý gì, nhưng đều hiểu được ý nghĩa của câu sau.
Thế giới thực yên tĩnh, tất cả mọi người đều tạm ngừng để tự hỏi, sau vài giây, bọn họ rốt cuộc cũng tiêu hóa được ý nghĩa của câu này. Đầu tiên đều cảm thấy khó tin, sau đó chính là hận ý mãnh liệt đến mức có thể hủy thiên diệt địa, bọn họ nhìn Văn Nhân Luật, ánh mắt hiện hồng, đan xen trong đó là oán hận, là phẫn nộ, là bi thương.
Đối diện với những ánh mắt như thế, Luật vẫn giữ khuôn mặt bình thản, trong mắt cũng không có lấy một tia dao động.
“Luật, trò đùa này không buồn cười chút nào.” Tần Trạm quát, nhưng từ ngữ khí có thể nghe ra một chút khẩn cầu, hy vọng Luật có thể nói, đây đúng là một trò đùa. So với chuyện Luật nói sự thật cho hắn biết, hắn thà rằng mình vẫn tiếp tục bị lừa. Luật, rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang nói gì, đang làm gì hay không?
“Ngươi biết rõ ta nói thật.” Luật nhìn thẳng vào Tần Trạm, để y thấy hắn tuyệt đối không phải đang đùa. Đây là sự thật.
“Không chỉ có virus tạo nên zombie kia, các loại thiên tai xảy ra liên tục suốt mười năm qua cũng đều là ta làm.” Luật lại vạch trần một sự thật khác.
Tần Trạm nở nụ cười, tựa hồ là vì phát hiện sơ hở trong câu nói của Luật, “Ngươi nói dối, Luật. Ngươi sao có thể làm được chuyện đó? Thiên tai liên tục trong mười năm ấy, ngươi không có khả năng gây ra.”
Tần Trạm nói thật lớn để tất cả mọi người đều nghe được, không đặt nặng chuyện Luật phát tán virus, mà vấn đề nằm ở chỗ Luật không thể chế tạo thiên tai suốt mười năm qua, giống như vô ý mà cho mọi người nhìn thấy sơ hở trong lời nói của Luật, khiến cho mọi người nghĩ y đang nói dối, tính luôn cả chuyện Luật nói y là người phát tán virus,.
Quả nhiên, mọi người đều cảm thấy Tần Trạm nói có lý. Cho dù có dị năng giả tồn tại, những không ai tin được có thể dùng sức người để tạo thành thiên tai. Trong mười năm kia, nhân loại đều từng chú ý đến thiên tai xảy ra liên miên, mỗi một quốc gia đều từng gặp thiên tai, mà những địa phương khác ít nhiều cũng đều bị ảnh hưởng. Dị năng giả rất mạnh, nhưng không ai có thể mạnh đến mức khiến cho thế giới gặp ảnh hưởng như vậy.
Nghe Tần Trạm nói xong, Luật liền nở nụ cười, cười đến càn rỡ, trong ấy pha thêm chút khinh thường. Hắn cười nhân loại ngu xuẩn, cười nhân loại vẫn luôn tự cho là đúng, chỉ biết nhìn mọi thứ theo thế giới quan của mình, đến khi có chuyện ngoài thường thức xảy ra thì lập tức phủ định mọi khả năng ngoài dự đoán. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến nhân loại không đoán được chân tướng của mọi chuyện.
Luật ngừng cười, khinh thường nhìn Tần Trạm, “Đừng dùng quan niệm của các ngươi để phán đoán lực lượng của ta. Tần Trạm, ta không giống với các ngươi, ngay từ đầu, vị giai giữa chúng ta cũng đã không giống nhau.”
Luật đứng lên, vung tay, bức bích họa sau lưng hắn liền phát sinh biến hóa, không còn hình ảnh và sắc thái xinh đẹp của thiên nhiên ban đầu, thay vào đó là một hình ảnh ai cũng biết nó là cái gì. Trong thời kỳ hòa bình, mọi người đều từng nhìn thấy những hình ảnh giống như vậy – là hình ảnh vệ tinh chụp được từ trên cao, lại còn rất dễ nhận biết đó là hình chụp châu lục nào, ngoại trừ một số quốc gia có mức độ giáo dục không đủ, đa phần mọi người đều biết đó là châu nào, chẳng qua là rất khó nhận ra nó thuộc quốc gia nào mà thôi. Bất quá, vậy cũng đủ để tất cả người theo dõi có một nhận thức, đây là một góc nào đó của thế giới.
Độ lớn của bức bích họa vẫn không thay đổi, chỉ có vị trí được đánh dấu càng ngày càng phóng to, cuối cùng, hình ảnh dừng lại khi trước mắt mọi người là một khu căn cứ hoang vu. Hầu hết tất cả người theo dõi đều không biết đây là đâu, nhưng trong số người đến tham gia hội nghị lại có người biết, bởi vì căn cứ này chính là của quốc gia hắn.
Trên bàn tay của Luật, đột nhiên có kim quang lưu chuyển, sau đó luồng kim quang ấy tách ra thành sợi tơ nhỏ, những sợi tơ nhỏ lại quấn quanh rồi tạo thành một cây quyền trượng, kết hợp với bộ quần áo mang khí chất thần thánh, trang nghiêm trên người Luật khiến người khác có ảo giác hắn là một vị thần.
Thanh âm của Luật lúc này rất êm tai, ôn nhu mưa phùn, quanh quẩn nơi đáy lòng của mọi người, thế nhưng nội dung của câu nói rất đáng sợ, mà kết quả của nó cũng cực kỳ đáng sợ.
END 73.
Dù vậy, hắn cũng không biểu lộ sự bi thương ra ngoài, trên khuôn mặt ấy vẫn là nụ cười ấm áp như trước, ngữ khí bất đắc dĩ lại bao hàm sủng nịch, “Luật, không nên nói đùa.”
Luật cười lạnh, nói đùa sao, tất cả những gì nhân loại đã trải qua mới thật sự là một trò đùa, là trò chơi mà Balberith tạo ra cho nhân loại. Luật không nhìn Tần Trạm, mà quét mắt nhìn những người đến tham gia hội nghị khác, trong đôi con ngươi đen bóng của hắn không có chút tình cảm dao động nào, chẳng qua, có ai biết được đằng sau vẻ bình tĩnh ấy là sự bi ai đã lắng đọng qua bao nhiêu năm? Nụ cười ngạo mạn cùng khinh thường hết thảy bất quá cũng chỉ là vỏ bọc để che giấu trái tim mỏi mệt, là chiếc mặt nạ ngụy trang cho sự yếu ớt của mình, cho nên tất cả mọi người đều không biết, Luật căn bản không hề tàn nhẫn, lạnh lùng, hờ hững như biểu hiện của hắn khi vạch trần sự thật tàn khốc cho nhân loại biết.
“Nhiệm vụ do hạt giống tuyên bố rất giống game online, ta biết rất nhiều người có loại cảm giác này,” đây là thú vui ác độc của Balberith, sau khi bị nhân loại ảnh hưởng, “Đúng vậy, đó đúng là một trò chơi.” Nhân loại dù đã có không ít người mơ hồ dự đoán được, nhưng khi nghe Luật khẳng định, bọn họ vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Bất luận là người như thế nào, vừa nghĩ những chuyện phát sinh bên cạnh mình, trên người mình, thậm chí là những chuyện ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, thật ra cũng chỉ là một trò chơi trong mắt người khác, làm sao có thể không cảm thấy gì? Tất cả đều cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ, bất bình, không cam lòng…
“Thật đáng tiếc, trò chơi này, ta đã thua.” Khi nói, Luật rũ mắt, giấu đi sự bi ai chợt lóe rồi biến mất phía sau. Hắn đã làm tất cả những gì có thể, chẳng qua, chung quy vẫn không tránh khỏi kết quả xấu nhất. Trò chơi này vốn là một thanh kiếm hai lưỡi, mà lựa chọn của nhân loại là kéo lưỡi kiếm về phía mình, cũng thúc đẩy quá trình đưa đến kết quả cuối cùng. Hắn không hối hận về những gì mình đã làm, đứng ở vị trí và lập trường của hắn, hắn không làm sai. Hắn đã cho cơ hội, nhưng nhân loại lại bỏ qua cơ hội ấy.
Người đến tham gia hội nghị đều là chính trị gia nên bọn họ đã sớm học được cách khống chế không để cảm xúc ra ngoài, cũng không để người khác phát hiện được suy nghĩ của mình. Mà thượng tầng của Trung Quốc đều là những người đã nhìn Luật từ khi thơ ấu đến lúc trưởng thành, cho nên, vì muốn biết thêm nhiều thông tin từ miệng Luật, đến giờ phút này bọn họ vẫn có thể dùng ngữ khí hòa ái, thân thiết như đối với tiểu bối mà hỏi, “Cư nhiên là một trò chơi, nếu thế, đối thủ của ngươi là ai vậy?”
Có người thua, đương nhiên là phải có người thắng. Chẳng qua, Luật thắng hay không cũng không sao cả, bởi vì thắng cũng vậy mà thua cũng thế, kết quả của nhân loại cũng không có gì thay đổi, chỉ khác ở quãng thời gian còn lại mà thôi. Tóm lại, đây bất quá là một trò chơi để mưu đoạt cơ hội cho nhân loại, không hơn.
“Balberith.” Luật phun ra tên này, cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Hoàng đế tài chính?!” Trong khoảng thời gian zombie hoành hành, danh tiếng của Balberith hoàn toàn không thể so được với các dị năng giả. Khi ấy, sinh hoạt ngày càng trở nên khó khăn, tài chính trở nên hoàn toàn không có ý nghĩa, sự hiển hách năm xưa của Balberith mất đi uy lực vốn có, mọi người cũng dần dần quên đi một nhân vật có thể được xem là thần trong thời kỳ hòa bình như vậy. Thế nhưng, sau ba năm, cũng không hẳn là hoàn toàn ngoài ý muốn, khi Luật nhắc đến y, người ở đây đều nhớ đến sự hiển hách phi phàm của y trong thời kỳ hòa bình. Đây cũng là chuyện tất nhiên, bởi vì Balberith là nhân vật có thể được xem như truyền kỳ, từng là thủ phủ của cả thế giới, là giấc mộng của biết bao người.
Sau ba năm, cái tên này lại được nhắc đến lần nữa.
“Các ngươi gọi hắn là Hủy diệt chi quân sẽ càng chính xác hơn.” Luật thản nhiên sửa sai, nói ra một cách xưng hô vừa dễ hiểu lại vừa không rõ ràng. Trong thời kỳ hòa bình, cách gọi này sẽ khiến người khác cảm thấy đây là một trò đùa quá lố, thậm chí sẽ có một số người cảm thấy buồn cười, thế nhưng, giờ phút này thì không.
Hủy diệt chi quân, vừa nghe đã biết nó không đại biểu được thứ gì tốt đẹp.
“Luật, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?” Văn Nhân lão gia tử tính tình vốn táo bạo, lập tức vỗ bàn đứng dậy, chất vất Luật. Chuyện liên quan đến tôn tử của hắn, lại không có chuyện gì trong số những gì y làm mà hắn hiểu được, đằng sau y có quá nhiều thứ thần bí và mơ hồ khiến hắn trực tiếp bạo phát.
“Làm chuyện ta nên làm.” Luật trả lời Văn Nhân lão gia tử, sau đó nói với tất cả những người còn lại, “Hôm nay đến đây, đầu tiên là để cho các ngươi biết, ta – Tế Tư Luật cùng Hủy diệt chi quân Balberith sẽ không còn ẩn thân sau màn nữa.”
Đây là ý gì? Mọi người đều cảm thấy hỗn loạn.
“Trước đây, ngoại trừ lực lượng hạt giống, ngươi còn làm cái gì?” Mặc dù đối với những chuyện liên quan đến Luật, đôi khi chỉ số thông minh của Tần Trạm sẽ giảm xuống không ít, bất quá đó là đôi khi, tức cũng có ngoại lệ, tỉ như hiện tại. Chuyện này còn liên quan đến một người khác nữa là Balberith, khiến cho thần kinh của Tần Trạm lập tức căng thẳng, tư duy cũng nhanh chóng hoạt động, đem chuyện lực lượng hạt giống cùng “trò chơi”, “Tế Tư”, “Hủy diệt chi quân”, “ẩn thân sau màn” liên kết lại với nhau.
Lực lượng hạt giống biết trước về cấp bậc của zombie, thái độ và cách xưng hô của Alek đối với Luật, từng chi tiết một bắt đầu xâu chuỗi lại. Lực lượng hạt giống biết trước chuyện đó, có phải vì điều đó cần thiết cho trò chơi không? Và có lẽ, Alek căn bản không phải đầu sỏ của đợt tai họa vừa rồi?
“Vậy, ngươi nghĩ ta đã làm những thứ gì?” Luật đưa mắt nhìn Tần Trạm, hỏi.
Tần Trạm nói không nên lời. Nếu suy đoán của hắn chính xác, một khi nói ra, Luật sẽ trở thành công địch của nhân loại, mà hắn, không thể làm ra chuyện đẩy Luật rơi vào nguy hiểm. Trên khuôn mặt của Tần Trạm, những cảm xúc như phức tạp, khó xử, âm lãnh thay thế biểu tình ấm áp lúc trước. Không, sự tình không phải như hắn nghĩ, sẽ không. Hắn không ngừng thuyết phục chính mình, thế nhưng, đến cả hắn cũng không tin được.
“Ta tự nói cũng được.” Đối với những gì đã làm, Luật chưa từng nghĩ đến chuyện giấu giếm cả đời. Tần Trạm quả thật rất thông minh, khi người khác vẫn còn mơ hồ, y đã đoán được tình huống đại khái, chỉ tiếc rằng, y vẫn chưa đủ thông minh để nhận ra nguy cơ thật sự, phát hiện điều đầu tiên mà hắn muốn ám chỉ là gì.
“Zombie,” Từ này khiến tất cả đều tập trung tinh thần. Tai họa vừa kết thúc chưa được bao lâu, nỗi đau xót zombie gây ra cho nhân loại vẫn chưa kịp tan biến, sự thống khổ của khoảng thời gian đó vẫn còn khắc sâu trong lòng nhân loại. Niềm vui thắng lợi có thể xóa tan cừu hận, dù sao zombie cũng đều đã chết hết, nhưng nỗi đau xót phải chịu vẫn chưa từng phai mờ.
“Là giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận Thế” – dịch bệnh,” Trong số những người ở đây, không ai hiểu được những từ này có ý gì. “Virus tạo thành zombie,” Luật nhìn thẳng vào những người ở đây, không có chột dạ, không có áy náy, khuôn mặt bình thản của hắn thông qua camera xuất hiện trước mắt từng người đang theo dõi, gằn từng tiếng, “Chính ta đã phát tán chúng.” Không ai hiểu câu trước có ý gì, nhưng đều hiểu được ý nghĩa của câu sau.
Thế giới thực yên tĩnh, tất cả mọi người đều tạm ngừng để tự hỏi, sau vài giây, bọn họ rốt cuộc cũng tiêu hóa được ý nghĩa của câu này. Đầu tiên đều cảm thấy khó tin, sau đó chính là hận ý mãnh liệt đến mức có thể hủy thiên diệt địa, bọn họ nhìn Văn Nhân Luật, ánh mắt hiện hồng, đan xen trong đó là oán hận, là phẫn nộ, là bi thương.
Đối diện với những ánh mắt như thế, Luật vẫn giữ khuôn mặt bình thản, trong mắt cũng không có lấy một tia dao động.
“Luật, trò đùa này không buồn cười chút nào.” Tần Trạm quát, nhưng từ ngữ khí có thể nghe ra một chút khẩn cầu, hy vọng Luật có thể nói, đây đúng là một trò đùa. So với chuyện Luật nói sự thật cho hắn biết, hắn thà rằng mình vẫn tiếp tục bị lừa. Luật, rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang nói gì, đang làm gì hay không?
“Ngươi biết rõ ta nói thật.” Luật nhìn thẳng vào Tần Trạm, để y thấy hắn tuyệt đối không phải đang đùa. Đây là sự thật.
“Không chỉ có virus tạo nên zombie kia, các loại thiên tai xảy ra liên tục suốt mười năm qua cũng đều là ta làm.” Luật lại vạch trần một sự thật khác.
Tần Trạm nở nụ cười, tựa hồ là vì phát hiện sơ hở trong câu nói của Luật, “Ngươi nói dối, Luật. Ngươi sao có thể làm được chuyện đó? Thiên tai liên tục trong mười năm ấy, ngươi không có khả năng gây ra.”
Tần Trạm nói thật lớn để tất cả mọi người đều nghe được, không đặt nặng chuyện Luật phát tán virus, mà vấn đề nằm ở chỗ Luật không thể chế tạo thiên tai suốt mười năm qua, giống như vô ý mà cho mọi người nhìn thấy sơ hở trong lời nói của Luật, khiến cho mọi người nghĩ y đang nói dối, tính luôn cả chuyện Luật nói y là người phát tán virus,.
Quả nhiên, mọi người đều cảm thấy Tần Trạm nói có lý. Cho dù có dị năng giả tồn tại, những không ai tin được có thể dùng sức người để tạo thành thiên tai. Trong mười năm kia, nhân loại đều từng chú ý đến thiên tai xảy ra liên miên, mỗi một quốc gia đều từng gặp thiên tai, mà những địa phương khác ít nhiều cũng đều bị ảnh hưởng. Dị năng giả rất mạnh, nhưng không ai có thể mạnh đến mức khiến cho thế giới gặp ảnh hưởng như vậy.
Nghe Tần Trạm nói xong, Luật liền nở nụ cười, cười đến càn rỡ, trong ấy pha thêm chút khinh thường. Hắn cười nhân loại ngu xuẩn, cười nhân loại vẫn luôn tự cho là đúng, chỉ biết nhìn mọi thứ theo thế giới quan của mình, đến khi có chuyện ngoài thường thức xảy ra thì lập tức phủ định mọi khả năng ngoài dự đoán. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến nhân loại không đoán được chân tướng của mọi chuyện.
Luật ngừng cười, khinh thường nhìn Tần Trạm, “Đừng dùng quan niệm của các ngươi để phán đoán lực lượng của ta. Tần Trạm, ta không giống với các ngươi, ngay từ đầu, vị giai giữa chúng ta cũng đã không giống nhau.”
Luật đứng lên, vung tay, bức bích họa sau lưng hắn liền phát sinh biến hóa, không còn hình ảnh và sắc thái xinh đẹp của thiên nhiên ban đầu, thay vào đó là một hình ảnh ai cũng biết nó là cái gì. Trong thời kỳ hòa bình, mọi người đều từng nhìn thấy những hình ảnh giống như vậy – là hình ảnh vệ tinh chụp được từ trên cao, lại còn rất dễ nhận biết đó là hình chụp châu lục nào, ngoại trừ một số quốc gia có mức độ giáo dục không đủ, đa phần mọi người đều biết đó là châu nào, chẳng qua là rất khó nhận ra nó thuộc quốc gia nào mà thôi. Bất quá, vậy cũng đủ để tất cả người theo dõi có một nhận thức, đây là một góc nào đó của thế giới.
Độ lớn của bức bích họa vẫn không thay đổi, chỉ có vị trí được đánh dấu càng ngày càng phóng to, cuối cùng, hình ảnh dừng lại khi trước mắt mọi người là một khu căn cứ hoang vu. Hầu hết tất cả người theo dõi đều không biết đây là đâu, nhưng trong số người đến tham gia hội nghị lại có người biết, bởi vì căn cứ này chính là của quốc gia hắn.
Trên bàn tay của Luật, đột nhiên có kim quang lưu chuyển, sau đó luồng kim quang ấy tách ra thành sợi tơ nhỏ, những sợi tơ nhỏ lại quấn quanh rồi tạo thành một cây quyền trượng, kết hợp với bộ quần áo mang khí chất thần thánh, trang nghiêm trên người Luật khiến người khác có ảo giác hắn là một vị thần.
Thanh âm của Luật lúc này rất êm tai, ôn nhu mưa phùn, quanh quẩn nơi đáy lòng của mọi người, thế nhưng nội dung của câu nói rất đáng sợ, mà kết quả của nó cũng cực kỳ đáng sợ.
END 73.
Danh sách chương