Thân trượng màu vàng được trang trí bởi các hoa văn phức tạp khiến cho màu vàng vốn tạo cảm giác tôn quý trở nên càng hoa mỹ, theo cử động của tay Luật, quyền trượng hơi nâng lên rồi từ từ nện xuống mặt đất. Mọi người giống như thấy được một vết nứt màu vàng xuất hiện, sau đó bắt đầu lan rộng ra.

“Lõm xuống.”  Theo tiếng quyền trượng chạm vào nền đất, thanh âm của Luật vang lên.

Ngay lập tức, mọi người cùng cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển, ngọn đèn bắt đầu lay động, mặt bàn cũng lung lay, bất quá, lúc này không ai phản ứng gì, bởi tất cả sự chú ý của họ đều đã dồn về màn ảnh phía sau Luật.

Chỉ thấy căn cứ trên bản đồ đang chấn động vô cùng mãnh liệt, mặt đất liên tục nâng lên hạ xuống, các tòa nhà lắc lư không ngừng, như những chiếc thuyền nhỏ đang vùng vẫy vô vọng giữa đại dương cuồng thét.

Trên màn ảnh không hề có bất cứ tiếng động nào phát ra, thế nhưng mọi người dường như có thể nghe thấy tiếng ầm ầm vang trời lệch đất, đây là thanh âm sinh ra từ tâm lý, bởi vì mặt đất bắt đầu lõm xuống, giống như lốc xoáy trong sa mạc, cắn nuốt tất cả mọi thứ chung quanh, chỉ thấy mọi kiến trúc, cây cối trên mảnh đất kia đều đang ngã xuống, rồi chìm sâu vào lòng đất.

Chưa đầy mười giây, căn cứ trên màn ảnh đã hoàn toàn biến mất, mảnh đất ấy trở nên càng trống trải, trơ trụi, chỉ còn sót lại một chút bùn. Rõ ràng một nơi như thế vốn nên mang đến cảm giác bao la yên bình, lúc này lại khiến cho lòng người sợ hãi cùng kinh hoàng.

Nhìn thần sắc khó tin cùng sợ hãi của mọi người, Luật không hề có chút vui sướng, thỏa mãn nào. Hắn cảm thấy khó chịu, không phải vì biểu tình của bọn họ khiến dao động, mà vì thành thị vừa bị diệt vong kia. Hắn không có thú vui ác độc của Balberith, sẽ không vì biểu tình của những người này mà cảm thấy đắc ý.

“Bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta đang đùa sao?” Luật nói với Tần Trạm, nụ cười trêu tức và chế nhạo nở trên môi, không hề có bất kỳ cảm giác đắc ý hay áy náy gì với hành vi của mình, bình thản như thể hành động vừa rồi chỉ là đang đưa ra bằng chứng để chứng minh cho lời nói của bản thân.

Không đợi Tần Trạm trả lời, “Đây là chuyện thứ hai ta muốn nói với các ngươi,” Tầm mắt quét qua những người đang có mặt, “Ta muốn các ngươi hiểu được rõ ràng, những tai họa xảy ra liên tục trước đây, đều là do ta và Balberith gây ra.” Rõ ràng là những tội ác tày trời, nhưng Luật lại bình thản nói ra như thế.

“Sao các ngươi có thể làm như vậy?” Có người nổi giận, không thèm xác định xem lời Luật có nói thật hay không đã phẫn nộ tấn công Luật, hơn nữa hắn lại là một dị năng giả, tính cách nóng nảy này khiến cho dị năng mà hắn sở hữu thuộc về hệ Hỏa. Ngọn lửa đỏ rực xuất hiện, giống như sao băng lao thẳng về phía Luật.

Bảo hộ Luật như đã trở thành phản xạ có điều kiện của Tần Trạm, vừa thấy Luật bị công kích, phản ứng đầu tiên của Tần Trạm chính là bảo vệ Luật, không để Luật phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Thế nhưng, Luật vốn không cần đến sự bảo hộ của Tần Trạm, trước khi chạm vào quang thuẫn (tấm chắn bằng ánh sáng)của Tần Trạm, ngọn lửa mãnh liệt kia đã hóa thành nhiều điểm sáng nhỏ, rồi biến mất vô tung.

Hình ảnh quen thuộc trước mắt khiến cho mọi người nhớ tới, Luật chính là người chế tạo lực lượng hạt giống, dị năng đến từ lực lượng hạt giống của bọn họ sao có thể thương tổn được Luật.

“Chuyện thứ ba chính là lực lượng hạt giống,” Đáp lại lời kêu gọi của Luật, các lực lượng hạt giống bắt đầu thoát khỏi thân thể kí chủ, bay lượn bên người chủ nhân của mình.

Các dị năng giả đều bắt đầu cảm thấy lo lắng. Dị năng là thứ rất quan trọng với họ, ánh mắt yêu thích, ngưỡng mộ cùng sùng kính của mọi người, địa vị cùng đặc quyền hiện tại, cũng như sự cường đại của bản thân đều là từ lực lượng hạt giống, nếu chúng mất đi, nếu Văn Nhân Luật thu hồi lực lượng hạt giống, điều này có nghĩa, bọn họ sẽ lại trở thành phàm nhân.

So với chuyện khủng bố vừa chứng kiến, việc mất đi dị năng, mất đi lợi ích của bản thân mới khiến cho các dị năng giả càng thêm sợ hãi.

“Lựa chọn của các ngươi là gì, chủ nhân hay là ta?” Thanh âm vô cùng ôn hòa, không hề có chút ép buộc nào.

Lựa chọn! Các dị năng giả nhớ đến cái gọi là “lựa chọn” mà trước đây lực lượng hạt giống đã nói, thì ra chính là chuyện này sao? Lựa chọn kí chủ bọn họ hay là người chế tạo? Sinh ra linh tính là để giúp cho các lực lượng hạt giống hiểu được điều chúng cần lựa chọn là gì, mà không phải theo bản năng, lựa chọn người chế tạo chúng.

Nếu như ban đầu lực lượng hạt giống đều nhớ rõ mọi chuyện, chỉ nhìn thái độ hiện giờ với Văn Nhân Luậtliền biết chúng sẽ chọn hắn, nhưng khi mất đi trí nhớ, tình cảm của bọn chúng cũng giống như trẻ con, từ từ bồi đắp nên, có thể khiến cho lực lượng hạt giống nhận làm chủ nhân, tất nhiên là chúng đã lựa chọn bọn họ.

Các lực lượng hạt giống đang trong hình dạng của vũ khí lay động, chúng đang do dự. Các dị năng giả cũng vội vàng liên hệ với lực lượng hạt giống của mình.

“Không cần can thiệp sự lựa chọn của chúng, bởi vì các ngươi không biết gì cả.” Dị năng giả muốn liên lạc với lực lượng hạt giống, nhưng Luật lại không cho phép. Lực lượng hạt giống cho dù có được linh tính thì vẫn còn rất đơn thuần, chỉ là, chúng biết rất nhiều, chúng biết sự lựa chọn của mình có ý nghĩa gì. Lựa chọn chủ nhân có nghĩa là chống lại hắn, chống lại vị kia,  nếu chọn hắn, tất nhiên sẽ không phải đối kháng với vị kia, nhưng lại phải phản bội chủ nhân đã dưỡng thành bọn chúng.

Các dị năng giả lo lắng nhìn lực lượng hạt giống đang dao động. Những dị năng giả không được hạt giống thừa nhận, sau khi chúng đi theo Văn Nhân Luật, đều mất đi dị năng, nhưng bọn họ lại khác, bọn họ đều có tình cảm với hạt giống của mình, nếu không cũng sẽ không được chúng thừa nhận, cho nên bọn họ khẩn trương như vậy, không chỉ là vì lực lượng, mà còn vì vài phần tình cảm ấy.

Lúc này, chỉ có Tần Trạm bất vi sở động, có dị năng hay không với hắn cũng chẳng quan trọngbằng Luật. Rốt cuộc là vì lý do gì mà giờ đây, hắn và Luật lại trở thành địch nhân? Trước kia, Luật bất quá là xem hắn không vừa mắt, chứ chưa đến nỗi trở thành kẻ thù, thế nhưng hiện tại, những gì Luật làm đều là khiến cho Luật và hắn, cũng như toàn bộ nhân loại đứng ở hai phía đối lập, mà hắn lại không có khả năng bảo hộ Luật trong tình huống này. Tần Trạm nhận ra hắn thật nhỏ bé, sự phẫn nộ của hắn không phải vì Luật giấu giếm hắn rất nhiều chuyện hay sự thần bí của Luật, mà bởi vì những gì Luật làm chính là đẩy bản thân y vào một tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Trong quan niệm của Tần Trạm, Luật sai khi trở thành địch nhân của toàn bộ nhân loại, nguyên nhân sai lầm chính là vì sâu trong nhận thức của hắn, nhân loại sẽ không thua, mà chọn bên chắc chắn sẽ thua, có nghĩa là đã lựa chọn sai lầm.

“Luật, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Khi lực lượng hạt giống đang do dự, Tần Trạm lên tiếng chất vấn.

Câu hỏi của Tần Trạm khiến cho lực chú ý của mọi người chuyển đến trên người Luật.

“Cải tạo thế giới.” Đây là đáp án của Luật, một đáp án chân thực.

Ở xã hội hiện đại, dưới sự hun đúc của sức tưởng tượng phong phú cùng đủ loại truyện tranh, phim ảnh, khiến cho mọi người theo bản năng đem Luật liên hệ cùng đại Boss phe phản diện, đã là Boss thì tất nhiên phải làm những chuyện như hủy diệt thế giới, như thế suy ra, cải tạo lại thế giới chính là phải hủy diệt thế giới đang có.

“Ngươi không có tư cách làm thế.” Tai họa ba năm không hề khiến nhiệt huyết trong lòng nhân loại mất đi, bởi vì có sự tồn tại của Chính phủ cùng sự bảo hộ của dị năng giả, ba năm này tuy vất vả nhưng vẫn chưa đủ để khiến cho nhân loại hoàn toàn tuyệt vọng, nhân tính cũng chưa luân lạc đến mức hoàn toàn rơi vào hắc ám. Bất quá, cho dù nhân tính có hắc ám đến thế nào thì đối với chuyện hủy diệt đi thế giới mà họ đang sinh tồn này, nhân loại chắc chắn sẽ phản đối.

“Ta không có tư cách, nhưng vị kia, có.” Hắn chỉ là một nhân loại, làm sao có tư cách để quyết định vận mệnh của thế giới, tất cả đều là ý muốn của vị kia, hắn chỉ là một trong những người thi hành mà thôi.

“Vị kia là ai?” Nghe được từ ngữ mấu chốt, Tần Trạm hỏi.

Luật chỉ cười mà không đáp, một khi nói ra, nhân loại sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, mà Balberith lại không muốn chuyện này xảy ra, bởi y còn chưa chơi chán, mà hắn cũng không muốn để nhân loại tuyệt vọng, vì hắn muốn nhân loại tiếp tục sống sót, cho dù là giãy giụa thống khổ, cũng hy vọng nhân loại có thể duy trì ý chí sinh tồn của mình.

“Rốt cuộc là ai?” Tần Trạm không muốn buông tha, hắn phải biết được đáp án này.

“Ngươi không có tư cách biết.” Luật bình tĩnh đáp lại sự phẫn nộ của Tần Trạm.

Không có tư cách. Những lời này đâm sâu vào lòng Tần Trạm, cũng dập tắt lửa giận của hắn. Đúng vậy, hắn có tư cách gì để chất vấn Luật, quản thúc Luật? Hắn yêu Luật, thế nhưng, với Luật mà nói, hắn chỉ là một kẻ đáng ghét, không cần để ý hay xem trọng, ngay cả thích còn không có thì nói gì đến yêu. Hắn và Luật bất quá chỉ là cùng nhau lớn lên, tất cả những gì hắn trả giá, Luật cũng không chấp nhận, ngay từ đầu, quyền chủ động vốn nằm trong tay Luật. Với Luật, hắn chỉ là một người quen từ nhỏ, ngay cả bằng hữu cũng không phải, nhưng với hắn, Luật là người mà hắn yêu nhất trên đời này. Ngay từ đầu, đây vốn không phải là một đoạn tình cảm ngang hàng.

“Lựa chọn của các ngươi?” Trong lòng Tần Trạm nghĩ gì, sự đau đớn hiển lộ trên mặt là vì sao, Luật không có hứng thú biết, giờ phút này, các lực lượng hạt giống đều đã có quyết định của mình, chúng lựa chọn kí chủ.

Cảm nhận được lời xin lỗi của các lực lượng hạt giống, Luật ảm đạm cười, “Không cần phải nhận lỗi, các ngươi hẳn đều biết, các ngươi sinh ra đều là do sự vui đùa của Balberith cùng sự lợi dụng của ta.” Balberith là vì chơi đùa, mà hắn chỉ muốn để nhân loại có thêm một cơ hội, “Nếu đã lựa chọn, vậy thì hãy vững bước đi tới, không cần phải hối hận.” Là nói với các lực lượng hạt giống, cũng là nói với chính mình.

“Đứng lại, Luật.” Nhìn thấy Luật xoay người, Văn Nhân lão gia tử rốt cuộc có cơ hội lên tiếng.

Luật không quay đầu lại.

“Nếu như ngươi dám đi thêm một bước, ta sẽ không có tôn tử này.” Văn Nhân lão gia tử uy hiếp.

“Ta không có liên quan gì đến Văn Nhân gia.” Luật dừng bước, không phải vì lời vừa rồi của Văn Nhân lão gia tử, mà là vì hắn đã không còn đường quay lại. Luật vươn tay, đặt lên vách tường.

Câu trả lời của hắn khiến cho Văn Nhân lão gia tử thiếu chút nữa ngất đi.

“Ca, ngươi hận chúng ta đến thế sao?” Văn Nhân Lẫm rốt cuộc có cơ hội chen vào một câu, nếu như không có nguyên nhân, sao ca có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy.

“Ta không hận các ngươi.” Đã sớm không còn hận nữa. Một vầng sáng hiện lên trên bức tường, một cánh cửa xuất hiện.

“Vậy thì tại sao phải hủy diệt thế giới?” Văn Nhân Lẫm không tin.

Luật quay đầu lại, nhìn mọi người, cười giễu cợt, “Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hủy diệt thế giới.”

Vầng sáng tản ra, trên vách tường xuất hiện một thông đạo, phía cuối thông đạo có một số người, trong đó có cả Balberith, y đang ngồi trên vương tọa, những người còn lại đứng thành hàng ở hai bên.

Nhìn thấy Luật xuất hiện, những người đang đứng ở hai bên quỳ một chân xuống, Balberith đứng lên, vươn tay về phía Luật.

Luật bước vào cánh cửa thông đạo.

“Luật.” Tần Trạm muốn kéo Luật lại, chính là sau khi Luật vào thông đạo, vầng sáng kia xuất hiện lần nữa, chặn bước Tần Trạm.

Luật quay đầu lại, lời hắn nói quanh quẩn trong phòng hội nghị, “Trở nên càng cường đại đi.” Chỉ có càng mạnh, mới có tư cách tiếp tục giãy giụa, chỉ có càng mạnh, mới có thể khiến Balberith khoái trá, chỉ có chứng kiến sự kiên trì của các ngươi, mới khiến ta cảm thấy, những thứ ta làm đều đáng giá.

END 74.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện