“Ta muốn gặp Luật.” Văn Nhân Chinh vẫn giữ biểu tình lạnh như băng nói, rõ ràng là một kẻ trói gà không chặt, vậy mà cũng dám dùng ngữ khí cao cao tại thượngra lệnh cho “người chấp hành” tócđỏ vô cùng cường đại kia.
“Người chấp hành” cũng không thèm so đo với thái độ của Văn Nhân Chinh, bởi vì hắn vốn không đặt y vào mắt, chỉ là, yêu cầu của y khiến hắn hơi khó xử, y muốn gặp Tế Tư a. Hắn bắt đầu cảm thấy phân vân, nếu là những người khác, hắn tuyệt đối sẽ không buồn để ý đến yêu cầu của bọn họ, thế nhưng, người kia lại là phụ thân của Tế Tư. Sự mâu thuẫn cùng lòng nhân từ của Tế Tư, những “người chấp hành” như bọn hắn vẫn luôn đặt trong mắt, đương nhiên cũng biết Tế Tư có tình cảm với Văn Nhân Chinh. Cũng vì vậy nên hắn không thể không bận tâm, không thể không cân nhắc nhiều hơn một chút, càng không thể tùy ý đưa ra quyết định.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể báo cáo mọi chuyện lại cho Balberith.
“Muốn gặp Luật sao?” Vào thời điểm không còn thứ gì khác để giải trí như hiện tại, mỗi ngày Balberith hầu như đều lấy việc thưởng thức cách nhân loại đối mặt với đủ loại tai nạn làm vui. Mỗi lần một “người chấp hành” xuất động, Balberith nhất định đều sẽ ngồi xem cho đến hết, hôm nay cũng không ngoại lệ, huống chi mục tiêu lần này lại là căn cứ ở kinh đô của Trung Quốc, là nơi Luật sinh ra và lớn lên, là nơi có rất nhiều người liên quan đến Luật, cũng là nơi có một người hắn vẫn luôn chú ý – Tần Trạm.
Vì thế, không cần “người chấp hành” xin chỉ thị, bởi Balberith cũng đã nhìn thấy một màn này. Hắn cũng cân nhắc những điều giống như “người chấp hành”, kẻ duy nhất có thể ra quyết định chính là Luật, cho nên Balberith trả lời để bọn họ chờ một chút.
Nhận được câu trả lời của Balberith, “người chấp hành” liền nói với Văn Nhân Chinh, “Bệ hạ nói chờ một chút.”, bộ dáng thập phần lo lắng. Hắn dừng việc giết chóc lại, bắt đầu cân nhắc, không chừng Tế Tư đại nhân sẽ xuất hiện, mà nếu Tế Tư đại nhân nhìn thấy hắn giết người, tâm tình tuyệt đối sẽ không tốt, vì vậy, tốt nhất là hắn không nên ra tay nữa, đứng đây chờ là được.
Có điều, hắn hoàn toàn không nghĩ đến, hiện trường đầy máu tanh cùng rất nhiều hài cốt và thi thể như vậy, cũng sẽ khiến tâm tình của Luật không tốt, cho nên hắn không bận tâm thu dọn những thứ kia, mà chỉ lẳng lặng đứng chờ ở một bên.
Một số người phản ứng nhanh nhạy đã nhận ra “người chấp hành” không còn ý định ra tay giết chóc nữa, bắt đầu sắp xếp để những người còn sót lại ở đây rời đi. “Người chấp hành” cũng không quan tâm, tùy ý để bọn họ làm gì thì làm. Sau đó, người dân bình thường trong căn cứ đều rời đi, thay vào đó là bộ đội và dị năng giả bắt đầu tập kết. Vệ tinh trên bầu trời cùng các thiết bị giám thị xung quanh cũng đều nhắm vào khu vực này, truyền hình ảnh và thông tin về cho tổng bộ.
.
Balberith không sử dụng năng lực thuấn di mà tự đi bộ qua những hành lang uốn khúc nên khi hắn đến được nơi Luật ở thì cũng đã tốn không ít thời gian. Balberith đưa tay đẩy cánh cửa cao lớn trước mặt, phía sau không phải là không gian nhỏ hẹp của một căn phòng mà là một thế giới bao la với trăm hoa đua nở nhẹ lay trước gió, mỹ lệ không sao tả xiết, trên không là bầu trời bao la xanh thẳm, còn có thể nhìn thấy vài cụm mây trắng đang lững lờ trôi. Nơi đây không có ánh sáng mặt trời nhưng vẫn cực kỳ sáng sủa, khiến người ta không thể phân biệt bản thân đang đứng trong một căn phòng rộng hay thực sự đang ở ngoài thiên nhiên rộng lớn.
Balberith không vội vàng tìm Luật, mà ung dung bước đi như thể đang tản bộ trong vườn. Hắn từ từ lướt qua biển hoa, vượt qua một cánh rừng, sau đó đến cạnh một bờ hồ.
Trên mặt hồ là một cây đại thụ khổng lồ choán hết toàn bộ tầm nhìn, cành lá sum xuê rậm rạp, xanh biếc một màu, mỗi phiến lá đều được những sợi tơ kim tuyến trong không gian này chiếu qua, trở nên trong suốt, lấp lánh, tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Dưới tàng cây, một nam tử tóc đen mặc quần áo trắng đang nhắm mắt, quỳ bên cạnh bờ hồ, vạt áo dài rũ xuống như những đóa hoa nở rộ trên mặt nước, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình nhưng lại không tạo cảm giác lạnh lùng, mà là một loại cảm giác an bình, thánh khiết, trang nghiêm.
Mặt nước không phản xạ khung cảnh xinh đẹp bên trên như những hồ nước bình thường khác, bởi vì nước ở đây có màu đen thẫm, tản ra áp lực đầy khủng bố khiến người ta cảm thấy khó chịu, phía trên là những sợi kim tuyến lấp đầy không gian, mỗi một sợi đều nối với mặt nước. Nếu nhìn kỹ hơn một chút, có thể nhìn thấy ánh vàng từ những sợi kim tuyến kia từ từ nhỏ xuống mặt hồ, sau đó lập tức bị màu đen âm u kia nuốt mất.
“Luật.” Balberith đạp trên mặt nước, đến bên cạnh Luật, gọi.
“Chuyện gì?” Luật hỏi. Hắn quỳ ở đây, không phải vì đang ngẩn người, mà là đang tinh lọc hồ nước đen này. Nó chính là “nghiệp” do nhân loại tạo nên.
“Văn Nhân Chinh muốn gặp ngươi.” Balberith nói.
Nghe được tên của phụ thân, Luật liền mở mắt, sau đó, những sợi kim tuyến lấp đầy không gian lập tức biến mất vô tung.
“Ngươi muốn gặp không?” Balberith hỏi.
Gặp không? Luật tự hỏi, “Gặp đi.” Hắn quả thật vẫn thấy luyến tiếc, tình thân ràng buộc quá sâu, làm sao nói đoạn là đoạn được.
Luật đứng dậy, rời khỏi mặt hồ, vung tay tạo thành một quầng sáng hình cánh cửa ở trước người, sau đó bước qua.
.
“Người chấp hành” tóc đỏ có chút nhàm chán nhìn vòng vây và những ánh mắt đề phòng xung quanh rồi ngáp một cái. Cùng lúc ấy, hắn cảm thấy không gian dao động, lập tức đứng thẳng người.
Một quầng sáng nhu hòa xuất hiện rồi dần dần tản ra, sau đó, có một người xuất hiện từ trong quầng sáng ấy.
Người nọ mặc một bộ trường bào màu trắng, phía trên thêu hoa văn màu vàng và xanh đan xen vào nhau, một chiếc đai lưng màu vàng ôm lấy vòng eo tinh tế khiến cho những đường cong tuyệt mỹ phía dưới lớp áo mơ hồ hiển lộ, lớp tua rua rủ xuống đong đưa nhịp nhàng theo mỗi bước chân, mái tóc đen dài xõa ngang thắt lưng, những sợi tóc mềm mượt như tơ không bị trói buộc, nhẹ bay trong làn gió tràn ngập mùi máu tươi.
Vừa bước ra khỏi quầng sáng, hắn liền giẫm lên một vũng máu lớn khiến vạt áo trắng nhiễm hồng, thế nhưng, dường như hắn không hề cảm nhận được điều đó, bởi vì biểu tình trên khuôn mặt kia vẫn không hề thay đổi. Lúc này, cả người hắn đã hoàn toàn rời khỏi quầng sáng hình cánh cửa kia, khung cảnh đầy máu và thi thể phía sau khiến cảm giác an bình, thánh khiết trước đó trở nên vô cùng tàn khốc và sa đọa.
.
Luật đảo mắt một vòng, lướt qua Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm, Quý Phi Yên, một số người quen cũng như không quen khác, rồi dừng lại khi nhìn thấy Văn Nhân Chinh.
“Tế Tư đại nhân.” “Người chấp hành” cung kính quỳ một gối, thể hiện sự tôn kính của mình đối với Tế Tư, không có dối trá, không phải làm cho có lệ, bởi vì Tế Tư có tư cách nhận sự tôn kính của hắn. Tế Tư là trường hợp đặc biệt trong nhân loại, là tồn tại duy nhất không bị bọn hắn oán hận.
Luật khoát tay chặn lại, ý bảo “người chấp hành” đứng dậy. “Người chấp hành” đứng sang một bên, khác với vẻ lười biếng vừa rồi, lúc này, cả người hắn đều tỏa ra sự nguy hiểm, dữ tợn, đề phòng mọi thứ xung quanh. Những người này tuy không thể khiến hắn bị thương, cũng không thể thương tổn Tế Tư, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ không cảnh giác. Những kẻ này, dù chỉ ra tay với Tế Tư cũng đã là hành vi phạm tội không thể tha thứ, cho nên hắn phải ngăn cản tất cả những kẻ có ý định làm điều đó, cũng như dù đứng trước mặt chỉ là một con kiến đi chăng nữa thì hắn vẫn phải đề phòng móng vuốt của nó thôi.
.
“Ngươi muốn gặp ta.” Nhìn khuôn mặt Luật lúc này, không ai nhìn ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Văn Nhân Chinh tỉ mỉ quan sát nhi tử của mình, không còn nụ cười trào phúng, kiêu ngạo như trước, thay vào đó là vẻ trầm tĩnh với cảm giác thâm sâu khó lường, không giống như một kẻ điên cuồng muốn hủy diệt nhân loại, hoàn toàn không thể nhìn ra y đang nghĩ gì từ đôi con ngươi đen sâu thăm thẳm kia.
“Nếu hận, ngươi có thể giết ta, đừng liên lụy những người khác.” Thời điểm nhìn vào đôi mắt của Luật, Văn Nhân Chinh biết y không hận mình, nhưng vẫn nói ra những lời này, không phải vì gì khác, chỉ là hy vọng có thể khiến tai nạn dừng lại mà thôi. Văn Nhân Chinh hắn mặc dù lãnh khốc, nhưng hắn vẫn là người, hắn không làm được chuyện đứng yên nhìn vô số người hy sinh mà không làm bất cứ chuyện gì cả, cũng giống như nhiều năm về trước, khi nhìn thấy Luật chìm xuống hồ nước, hắn không thể thấy chết mà không cứu vậy, cho nên lúc này, bất luận thế nào hắn cũng muốn dùng hết khả năng của mình vì sự sống còn của nhân loại.
Điều này chứng tỏ Văn Nhân Chinh vốn là một người rất ôn nhu. Hắn cùng Luật thật sự rất giống nhau, khi nên quyết đoán vô tình tuyệt đối sẽ không do dự, khi nên cứu giúp liền có thể trả giá bằng tất cả những gì mình có. Giống nhau đến như vậy, quả thật không hổ là phụ tử.
Mà Luật cũng nhận thấy được điều đó, hắn không nghĩ đến, vào hôm nay, lại có thể phát hiện thì ra hắn và phụ thân giống nhau đến thế, huyết thống thật kỳ diệu, bởi vì có vẻ như tính cách của hắn được di truyền từ phụ thân hắn rất nhiều.
“Ta đã nói rồi, ta không hận ngươi.” Vì sự giống nhau giữa hai người, Luật nở nụ cười nhẹ, dường như rất vui sướng, cũng có một chút ôn nhu.
“Nếu không hận, vậy ngươi ngừng tay được không?” Văn Nhân Chinh nhìn nhi tử đã trở nên cực kỳ xa lạ trước mắt. Hắn không biết, nhi tử vẫn luôn biểu lộ vẻ miệt thị, châm chọc đối với tất cả mọi người, luôn kiêu ngạo khiến người khác khó chịu, thì ra cũng có biểu tình an tĩnh, nhu hòa như lúc này. Thế nhưng, hắn lại cảm thấy nhói đau, bởi vì loại biểu tình này cứ như một loại siêu thoát chỉ có được khi đã trải qua quá nhiều đau đớn, đã nhìn thấu được mọi thứ, nên mới có thể không oán không hận, không vui cũng không buồn như bây giờ.
“Không thể ngừng.” Luật đáp, quay về với biểu tình bình tĩnh như ban đầu. Bởi vì đã không thể ngừng được nữa.
“Ngươi không vui,” Tần Trạm đột ngột xen vào, nói, “Ngươi rõ ràng không vui, tại sao đã không muốn còn miễn cưỡng bản thân mình làm như vậy?”
Luật nhìn về phía Tần Trạm, thanh âm có chút tức giận, “Ta quả thật không vui.” Sao có thể cảm thấy vui vẻ? Hắn không vô tình, lãnh khốc, cũng không phải kẻ điên có thể hủy diệt nhân loại mà còn cảm thấy vui, nhưng khiến hắn phải làm vậy là ai, ngọn nguồn khiến những chuyện này phát sinh là ai chứ? “Thế nhưng, đây là ta tự nguyện.” Là chính bản thân hắn đã lựa chọn con đường không có cách nào quay lại này. Luật ác ý nhìn Tần Trạm. Hắn quả thật không vui vẻ, nhưng hắn tự nguyện làm những chuyện này, cho dù có thống khổ cũng chẳng thể trách ai. Thế nhưng, Tần Trạm lại chạm vào miệng vết thương của hắn, cho nên hắn mới cảm thấy thích ý khi chặn họng y.
Nhìn Tần Trạm thống khổ, Văn Nhân Luật phát hiện bản thân mình cư nhiên lại thấy vui vẻ, cảm giác u ám tối tăm trong lòng cũng giảm bớt một phần. Quả nhiên, hắn chán ghét Tần Trạm, cho nên mới thấy vui khi nhìn y khổ sở.
“Vì cái gì? Luật, cho ta biết nguyên nhân được không?” Là phụ thân, Văn Nhân Chinh muốn có thể chia sẻ nỗi thống khổ của Luật.
“Bởi vì “phải”. Các ngươi thương tổn thế giới quá nhiều, khiến thế giới này bị ô nhiễm quá mức nghiêm trọng. Sự phát triển của nhân loại đã khiến gánh nặng của thế giới vượt mức cực hạn, những chuyện các ngươi làm vượt quá chừng mực rồi.” Luật nghiêm túc nhìn Văn Nhân Chinh, nhấn mạnh từng câu từng chữ một.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Trong số những người xung quanh, có người không nhịn được hỏi, hắn không hiểu việc Luật vừa nói có gì đáng giá để hy sinh toàn bộ nhân loại.
“Cái gì gọi là “chỉ có vậy thôi”?” Luật nổi giận, gằn từng tiếng với người kia, “Nhân loại không phải chủ nhân của thế giới, không chỉ không biết hồi báo lại còn không ngừng thương tổn thế giới này.” Tội của nhân loại, chính là tự đại, nghĩ rằng có thể không ngừng lấy đi mà không cần hồi báo bất cứ thứ gì.
.
END 77.
—-
Mọi người nghỉ lễ vui vẻ =3= ~
“Người chấp hành” cũng không thèm so đo với thái độ của Văn Nhân Chinh, bởi vì hắn vốn không đặt y vào mắt, chỉ là, yêu cầu của y khiến hắn hơi khó xử, y muốn gặp Tế Tư a. Hắn bắt đầu cảm thấy phân vân, nếu là những người khác, hắn tuyệt đối sẽ không buồn để ý đến yêu cầu của bọn họ, thế nhưng, người kia lại là phụ thân của Tế Tư. Sự mâu thuẫn cùng lòng nhân từ của Tế Tư, những “người chấp hành” như bọn hắn vẫn luôn đặt trong mắt, đương nhiên cũng biết Tế Tư có tình cảm với Văn Nhân Chinh. Cũng vì vậy nên hắn không thể không bận tâm, không thể không cân nhắc nhiều hơn một chút, càng không thể tùy ý đưa ra quyết định.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể báo cáo mọi chuyện lại cho Balberith.
“Muốn gặp Luật sao?” Vào thời điểm không còn thứ gì khác để giải trí như hiện tại, mỗi ngày Balberith hầu như đều lấy việc thưởng thức cách nhân loại đối mặt với đủ loại tai nạn làm vui. Mỗi lần một “người chấp hành” xuất động, Balberith nhất định đều sẽ ngồi xem cho đến hết, hôm nay cũng không ngoại lệ, huống chi mục tiêu lần này lại là căn cứ ở kinh đô của Trung Quốc, là nơi Luật sinh ra và lớn lên, là nơi có rất nhiều người liên quan đến Luật, cũng là nơi có một người hắn vẫn luôn chú ý – Tần Trạm.
Vì thế, không cần “người chấp hành” xin chỉ thị, bởi Balberith cũng đã nhìn thấy một màn này. Hắn cũng cân nhắc những điều giống như “người chấp hành”, kẻ duy nhất có thể ra quyết định chính là Luật, cho nên Balberith trả lời để bọn họ chờ một chút.
Nhận được câu trả lời của Balberith, “người chấp hành” liền nói với Văn Nhân Chinh, “Bệ hạ nói chờ một chút.”, bộ dáng thập phần lo lắng. Hắn dừng việc giết chóc lại, bắt đầu cân nhắc, không chừng Tế Tư đại nhân sẽ xuất hiện, mà nếu Tế Tư đại nhân nhìn thấy hắn giết người, tâm tình tuyệt đối sẽ không tốt, vì vậy, tốt nhất là hắn không nên ra tay nữa, đứng đây chờ là được.
Có điều, hắn hoàn toàn không nghĩ đến, hiện trường đầy máu tanh cùng rất nhiều hài cốt và thi thể như vậy, cũng sẽ khiến tâm tình của Luật không tốt, cho nên hắn không bận tâm thu dọn những thứ kia, mà chỉ lẳng lặng đứng chờ ở một bên.
Một số người phản ứng nhanh nhạy đã nhận ra “người chấp hành” không còn ý định ra tay giết chóc nữa, bắt đầu sắp xếp để những người còn sót lại ở đây rời đi. “Người chấp hành” cũng không quan tâm, tùy ý để bọn họ làm gì thì làm. Sau đó, người dân bình thường trong căn cứ đều rời đi, thay vào đó là bộ đội và dị năng giả bắt đầu tập kết. Vệ tinh trên bầu trời cùng các thiết bị giám thị xung quanh cũng đều nhắm vào khu vực này, truyền hình ảnh và thông tin về cho tổng bộ.
.
Balberith không sử dụng năng lực thuấn di mà tự đi bộ qua những hành lang uốn khúc nên khi hắn đến được nơi Luật ở thì cũng đã tốn không ít thời gian. Balberith đưa tay đẩy cánh cửa cao lớn trước mặt, phía sau không phải là không gian nhỏ hẹp của một căn phòng mà là một thế giới bao la với trăm hoa đua nở nhẹ lay trước gió, mỹ lệ không sao tả xiết, trên không là bầu trời bao la xanh thẳm, còn có thể nhìn thấy vài cụm mây trắng đang lững lờ trôi. Nơi đây không có ánh sáng mặt trời nhưng vẫn cực kỳ sáng sủa, khiến người ta không thể phân biệt bản thân đang đứng trong một căn phòng rộng hay thực sự đang ở ngoài thiên nhiên rộng lớn.
Balberith không vội vàng tìm Luật, mà ung dung bước đi như thể đang tản bộ trong vườn. Hắn từ từ lướt qua biển hoa, vượt qua một cánh rừng, sau đó đến cạnh một bờ hồ.
Trên mặt hồ là một cây đại thụ khổng lồ choán hết toàn bộ tầm nhìn, cành lá sum xuê rậm rạp, xanh biếc một màu, mỗi phiến lá đều được những sợi tơ kim tuyến trong không gian này chiếu qua, trở nên trong suốt, lấp lánh, tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Dưới tàng cây, một nam tử tóc đen mặc quần áo trắng đang nhắm mắt, quỳ bên cạnh bờ hồ, vạt áo dài rũ xuống như những đóa hoa nở rộ trên mặt nước, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình nhưng lại không tạo cảm giác lạnh lùng, mà là một loại cảm giác an bình, thánh khiết, trang nghiêm.
Mặt nước không phản xạ khung cảnh xinh đẹp bên trên như những hồ nước bình thường khác, bởi vì nước ở đây có màu đen thẫm, tản ra áp lực đầy khủng bố khiến người ta cảm thấy khó chịu, phía trên là những sợi kim tuyến lấp đầy không gian, mỗi một sợi đều nối với mặt nước. Nếu nhìn kỹ hơn một chút, có thể nhìn thấy ánh vàng từ những sợi kim tuyến kia từ từ nhỏ xuống mặt hồ, sau đó lập tức bị màu đen âm u kia nuốt mất.
“Luật.” Balberith đạp trên mặt nước, đến bên cạnh Luật, gọi.
“Chuyện gì?” Luật hỏi. Hắn quỳ ở đây, không phải vì đang ngẩn người, mà là đang tinh lọc hồ nước đen này. Nó chính là “nghiệp” do nhân loại tạo nên.
“Văn Nhân Chinh muốn gặp ngươi.” Balberith nói.
Nghe được tên của phụ thân, Luật liền mở mắt, sau đó, những sợi kim tuyến lấp đầy không gian lập tức biến mất vô tung.
“Ngươi muốn gặp không?” Balberith hỏi.
Gặp không? Luật tự hỏi, “Gặp đi.” Hắn quả thật vẫn thấy luyến tiếc, tình thân ràng buộc quá sâu, làm sao nói đoạn là đoạn được.
Luật đứng dậy, rời khỏi mặt hồ, vung tay tạo thành một quầng sáng hình cánh cửa ở trước người, sau đó bước qua.
.
“Người chấp hành” tóc đỏ có chút nhàm chán nhìn vòng vây và những ánh mắt đề phòng xung quanh rồi ngáp một cái. Cùng lúc ấy, hắn cảm thấy không gian dao động, lập tức đứng thẳng người.
Một quầng sáng nhu hòa xuất hiện rồi dần dần tản ra, sau đó, có một người xuất hiện từ trong quầng sáng ấy.
Người nọ mặc một bộ trường bào màu trắng, phía trên thêu hoa văn màu vàng và xanh đan xen vào nhau, một chiếc đai lưng màu vàng ôm lấy vòng eo tinh tế khiến cho những đường cong tuyệt mỹ phía dưới lớp áo mơ hồ hiển lộ, lớp tua rua rủ xuống đong đưa nhịp nhàng theo mỗi bước chân, mái tóc đen dài xõa ngang thắt lưng, những sợi tóc mềm mượt như tơ không bị trói buộc, nhẹ bay trong làn gió tràn ngập mùi máu tươi.
Vừa bước ra khỏi quầng sáng, hắn liền giẫm lên một vũng máu lớn khiến vạt áo trắng nhiễm hồng, thế nhưng, dường như hắn không hề cảm nhận được điều đó, bởi vì biểu tình trên khuôn mặt kia vẫn không hề thay đổi. Lúc này, cả người hắn đã hoàn toàn rời khỏi quầng sáng hình cánh cửa kia, khung cảnh đầy máu và thi thể phía sau khiến cảm giác an bình, thánh khiết trước đó trở nên vô cùng tàn khốc và sa đọa.
.
Luật đảo mắt một vòng, lướt qua Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm, Quý Phi Yên, một số người quen cũng như không quen khác, rồi dừng lại khi nhìn thấy Văn Nhân Chinh.
“Tế Tư đại nhân.” “Người chấp hành” cung kính quỳ một gối, thể hiện sự tôn kính của mình đối với Tế Tư, không có dối trá, không phải làm cho có lệ, bởi vì Tế Tư có tư cách nhận sự tôn kính của hắn. Tế Tư là trường hợp đặc biệt trong nhân loại, là tồn tại duy nhất không bị bọn hắn oán hận.
Luật khoát tay chặn lại, ý bảo “người chấp hành” đứng dậy. “Người chấp hành” đứng sang một bên, khác với vẻ lười biếng vừa rồi, lúc này, cả người hắn đều tỏa ra sự nguy hiểm, dữ tợn, đề phòng mọi thứ xung quanh. Những người này tuy không thể khiến hắn bị thương, cũng không thể thương tổn Tế Tư, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ không cảnh giác. Những kẻ này, dù chỉ ra tay với Tế Tư cũng đã là hành vi phạm tội không thể tha thứ, cho nên hắn phải ngăn cản tất cả những kẻ có ý định làm điều đó, cũng như dù đứng trước mặt chỉ là một con kiến đi chăng nữa thì hắn vẫn phải đề phòng móng vuốt của nó thôi.
.
“Ngươi muốn gặp ta.” Nhìn khuôn mặt Luật lúc này, không ai nhìn ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Văn Nhân Chinh tỉ mỉ quan sát nhi tử của mình, không còn nụ cười trào phúng, kiêu ngạo như trước, thay vào đó là vẻ trầm tĩnh với cảm giác thâm sâu khó lường, không giống như một kẻ điên cuồng muốn hủy diệt nhân loại, hoàn toàn không thể nhìn ra y đang nghĩ gì từ đôi con ngươi đen sâu thăm thẳm kia.
“Nếu hận, ngươi có thể giết ta, đừng liên lụy những người khác.” Thời điểm nhìn vào đôi mắt của Luật, Văn Nhân Chinh biết y không hận mình, nhưng vẫn nói ra những lời này, không phải vì gì khác, chỉ là hy vọng có thể khiến tai nạn dừng lại mà thôi. Văn Nhân Chinh hắn mặc dù lãnh khốc, nhưng hắn vẫn là người, hắn không làm được chuyện đứng yên nhìn vô số người hy sinh mà không làm bất cứ chuyện gì cả, cũng giống như nhiều năm về trước, khi nhìn thấy Luật chìm xuống hồ nước, hắn không thể thấy chết mà không cứu vậy, cho nên lúc này, bất luận thế nào hắn cũng muốn dùng hết khả năng của mình vì sự sống còn của nhân loại.
Điều này chứng tỏ Văn Nhân Chinh vốn là một người rất ôn nhu. Hắn cùng Luật thật sự rất giống nhau, khi nên quyết đoán vô tình tuyệt đối sẽ không do dự, khi nên cứu giúp liền có thể trả giá bằng tất cả những gì mình có. Giống nhau đến như vậy, quả thật không hổ là phụ tử.
Mà Luật cũng nhận thấy được điều đó, hắn không nghĩ đến, vào hôm nay, lại có thể phát hiện thì ra hắn và phụ thân giống nhau đến thế, huyết thống thật kỳ diệu, bởi vì có vẻ như tính cách của hắn được di truyền từ phụ thân hắn rất nhiều.
“Ta đã nói rồi, ta không hận ngươi.” Vì sự giống nhau giữa hai người, Luật nở nụ cười nhẹ, dường như rất vui sướng, cũng có một chút ôn nhu.
“Nếu không hận, vậy ngươi ngừng tay được không?” Văn Nhân Chinh nhìn nhi tử đã trở nên cực kỳ xa lạ trước mắt. Hắn không biết, nhi tử vẫn luôn biểu lộ vẻ miệt thị, châm chọc đối với tất cả mọi người, luôn kiêu ngạo khiến người khác khó chịu, thì ra cũng có biểu tình an tĩnh, nhu hòa như lúc này. Thế nhưng, hắn lại cảm thấy nhói đau, bởi vì loại biểu tình này cứ như một loại siêu thoát chỉ có được khi đã trải qua quá nhiều đau đớn, đã nhìn thấu được mọi thứ, nên mới có thể không oán không hận, không vui cũng không buồn như bây giờ.
“Không thể ngừng.” Luật đáp, quay về với biểu tình bình tĩnh như ban đầu. Bởi vì đã không thể ngừng được nữa.
“Ngươi không vui,” Tần Trạm đột ngột xen vào, nói, “Ngươi rõ ràng không vui, tại sao đã không muốn còn miễn cưỡng bản thân mình làm như vậy?”
Luật nhìn về phía Tần Trạm, thanh âm có chút tức giận, “Ta quả thật không vui.” Sao có thể cảm thấy vui vẻ? Hắn không vô tình, lãnh khốc, cũng không phải kẻ điên có thể hủy diệt nhân loại mà còn cảm thấy vui, nhưng khiến hắn phải làm vậy là ai, ngọn nguồn khiến những chuyện này phát sinh là ai chứ? “Thế nhưng, đây là ta tự nguyện.” Là chính bản thân hắn đã lựa chọn con đường không có cách nào quay lại này. Luật ác ý nhìn Tần Trạm. Hắn quả thật không vui vẻ, nhưng hắn tự nguyện làm những chuyện này, cho dù có thống khổ cũng chẳng thể trách ai. Thế nhưng, Tần Trạm lại chạm vào miệng vết thương của hắn, cho nên hắn mới cảm thấy thích ý khi chặn họng y.
Nhìn Tần Trạm thống khổ, Văn Nhân Luật phát hiện bản thân mình cư nhiên lại thấy vui vẻ, cảm giác u ám tối tăm trong lòng cũng giảm bớt một phần. Quả nhiên, hắn chán ghét Tần Trạm, cho nên mới thấy vui khi nhìn y khổ sở.
“Vì cái gì? Luật, cho ta biết nguyên nhân được không?” Là phụ thân, Văn Nhân Chinh muốn có thể chia sẻ nỗi thống khổ của Luật.
“Bởi vì “phải”. Các ngươi thương tổn thế giới quá nhiều, khiến thế giới này bị ô nhiễm quá mức nghiêm trọng. Sự phát triển của nhân loại đã khiến gánh nặng của thế giới vượt mức cực hạn, những chuyện các ngươi làm vượt quá chừng mực rồi.” Luật nghiêm túc nhìn Văn Nhân Chinh, nhấn mạnh từng câu từng chữ một.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Trong số những người xung quanh, có người không nhịn được hỏi, hắn không hiểu việc Luật vừa nói có gì đáng giá để hy sinh toàn bộ nhân loại.
“Cái gì gọi là “chỉ có vậy thôi”?” Luật nổi giận, gằn từng tiếng với người kia, “Nhân loại không phải chủ nhân của thế giới, không chỉ không biết hồi báo lại còn không ngừng thương tổn thế giới này.” Tội của nhân loại, chính là tự đại, nghĩ rằng có thể không ngừng lấy đi mà không cần hồi báo bất cứ thứ gì.
.
END 77.
—-
Mọi người nghỉ lễ vui vẻ =3= ~
Danh sách chương