“Luật, nhân loại đã ý thức được, nhân loại đang thay đổi.” Văn Nhân Chinh cảm thấy, là phụ thân, hắn có trách nhiệm sửa chữa ý tưởng quá khích của nhi tử nhà mình.

“Ta biết.” Luật lắc đầu, “Nhân loại đã ý thức được rồi, nhưng họ không hề hành động. Ta quan sát nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ điều này. Thế nhưng, đã muộn, đã quá muộn rồi.” Ý thức được thì sao, không hề hối hận, không chịu có bất cứ hành động quyết đoán nào, nhân loại đã sớm khiến mọi việc phát triển đến mức không còn đường cứu vãn.

“Không muộn, chỉ cần ngươi cho nhân loại cơ hội…” Văn Nhân Chinh không thể nói thêm gì nữa, bởi vì Luật đã kích động cắt ngang lời hắn.

“Ta đã cho cơ hội.” Luật đã gần như thét lên. “Là các ngươi không chịu bắt lấy.”

Đã cho rồi sao? Khi nào vậy? Những người nghe thế đều không hề cảm thấy bọn họ đã được cho bất cứ cơ hội nào.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc cùng khó tin trên mặt một số người, Luật vốn thấu hiểu sâu sắc lòng người sao lại không biết được họ đang nghĩ gì, cũng không đợi có người đưa ra nghi vấn, hắn đã trả lời, “Ngày Tận thế, phụ thân, theo ngươi, nó có ý nghĩa gì?”

Ngày Tận Thế, Văn Nhân Chinh biết, những gì Luật nói trong ngày đó đều đã được các chuyên gia nghiên cứu cẩn thận, hy vọng phát hiện ra những manh mối cùng vấn đề ẩn giấu trong đó, cũng có không ít nhà tâm lý học tiến hành phân tích những dao động trong hành vi, biểu tình, ngôn từ của Luật, tuy nhiên qua những tư liệu có hạn sưu tầm được cùng lời giải thích của người xung quanh đối với hành vi trước đây của Luật, các nhà nghiên cứu cũng không có cách nào suy đoán được gì nhiều.

Bọn họ chỉ xác định được một việc, những gì Luật từng làm đều là cố ý, hắn không muốn có quá nhiều ràng buộc với những người xung quanh, sự kiên định đến dứt khoát ẩn chứa sau đó, chứng tỏ ý chí của hắn rất kiên cường, cũng đã sớm có dự tính và cách ứng đối trước tất cả những gì phải chịu.

Các nhà nghiên cứu không hề biết Luật từng lung lay giữa bờ vực sinh tử cũng không hay hắn từng trải qua cuộc sống bi thảm đến thế nào, nhưng họ vẫn đủ cơ sở để đưa ra một số kết luận.

Căn cứ theo báo cáo của các nhà nghiên cứu, Văn Nhân Luật là một người tâm trí kiên định, nhẫn tính (tính nhẫn nại)cực cao, trí tuệ siêu việt, không hề đặt những bình phán của thế nhân suốt hơn hai mươi năm vào mắt, bất động thần sắc, thoải mái ung dung, nếu như không phải mọi chuyện diễn biến đến mức này, ai cũng sẽ không nghĩ tới, bộ dạng hoàn khố của hắn chỉ là một lớp mặt nạ. Biểu hiện của Văn Nhân Luật khiến không một ai có thể nhìn ra sai lầm, một kẻ khôn khéo tinh tường hiểu biết mọi điều như thế sao có thể là một hoàn khố, hắn có thể xác định vô cùng hoàn mỹ vị trí của mình, những biểu hiện vô cùng chân thật ẩn chứa giữa lớp mặt nạ mới là thứ khiến người ta không thể hoài nghi nhất.

Khi nhìn đến những dòng báo cáo này, Văn Nhân Chinh với tư cách là một trong những thành viên trọng yếu nhất tham gia sự kiện năm đó, không thể không đem việc kia thêm vào, trong suy nghĩ của hắn, Luật bởi vì oán hận nên mới làm ra những chuyện tàn khốc đối với xã hội loài người như vậy.

Chỉ làm một người phụ thân, Văn Nhân Chinh càng cảm thấy bản thân mình thất trách, càng thêm hối hận bản thân năm xưa vì theo đuổi lý tưởng sai lầm mà bỏ qua, sau đó lại vì không dám đối mặt mà tiếp tục lảng tránh hài tử này, nếu như lúc đó hắn không trốn tránh, quan tâm Luật nhiều hơn, có phải sẽ có thể phát hiện ra những gì ẩn giấu dưới lớp mặt nạ của y hay không? Chung quy thì khiến mọi chuyện đi đến bước này là do lỗi lầm của hắn, cho nên hắn mới muốn gặp Luật một lần, hy vọng có thể vãn hồi được chút gì đó.

.

Ngày Tận thế, Văn Nhân Chinh đã nghe qua, nhưng muốn nói đến hàm nghĩa của nó, câu trả lời của hắn chỉ có thể là, “Ta không biết.”

“Ngày Tận thế (chú thích xem lại chap 48), có nghĩa là lặng lẽ đưa ra gợi ý, hai giai đoạn của Ngày Tận thế là đưa ra cảnh cáo, cũng là cơ hội. Nếu các ngươi có thể hiểu rõ, hơn nữa hành động, mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến bước này.” Luật trào phúng nói. “Đúng vậy, là ta đánh giá cao trí tuệ của nhân loại.” Đồng thời cũng đánh giá thấp tinh thần lạc quan, chỉ biết đến điều trước mắt của nhân loại.

Kia mà là cơ hội sao? Nhớ đến hai giai đoạn của “Ngày Tận thế”, không ai đồng ý với điều Luật nói. Mà Luật lại vô cùng thấu hiểu suy nghĩ này của họ.

“Ở giai đoạn đầu tiên, các tai họa không ngừng xảy ra chính là lời cảnh báo cho nhân loại, thế giới đã đến cực hạn.” Nhân loại đòi hỏi và chiếm lấy quá nhiều khiến cho thế giới tức giận, hàng loạt tai nạn kia là để tu sửa lại thế giới.

“Luật, ngươi không phải là thế giới, ngươi không thể đại biểu cho nó cảnh báo nhân loại.” Văn Nhân Chinh không đồng ý với cách nói của Luật, hắn phản bác. Hắn nghĩ những việc kia đều xuất phát từ động cơ cá nhân của Luật.

“Ngươi sai rồi, phụ thân, ta có thể làm thế. Theo ngươi, chức Tế Tư này của ta là để cúng tế cho ai?” Luật mỉm cười nói.

Không ai hiểu câu trả lời của Luật có ý gì, bởi nhân loại sao có thể nghĩ đến, thế giới cũng có ý thức của riêng mình.

“Các ngươi sẽ không cho rằng ta tùy ý chỉ định những tai nạn liên tiếp kia đó chứ,” Luật nhìn quét một vòng, quả thật phát hiện không ít người có biểu tình thể hiện điều đó, hắn cười lạnh một tiếng, “Những tai nạn này đều có quy luật, nếu các ngươi tìm ra thì sẽ biết nhân loại đã áp bức thế giới đến mức độ nào.” Bị tàn phá thành mảnh vụn, cho nên thế giới không thể không bắt đầu chỉnh lý. Nhân loại cũng từ đứa con cưng biến thành kẻ bị thế giới oán hận.

Chính một câu này khiến cho các đơn vị có liên quan quyết định tiến hành một đợt điều tra các tai nạn đã từng xảy ra.

“Phụ thân, ngươi nói nhân loại ý thức được, không sai, nhân loại đã ý thức được. Mười năm, ta quan sát mười năm, nhân loại đưa ra sai lầm của mình, nói nhất định sẽ thay đổi, nhưng sự thật thì sao? Nhân loại không thể hoàn toàn quyết đoán, cũng băn khoăn quá nhiều thứ.” Hắn từng nghĩ đến một khi nhân loại nhận ra sai lầm, bọn họ sẽ sửa đổi, thế nhưng hắn thất vọng rồi, cứ một lần lại một lần, “Nhân loại a, nếu như không bị bức đến hoàn cảnh bi thảm, tàn khốc nhất, sẽ vĩnh viễn không đưa ra quyết đoán được.” Thất vọng hết lần này đến lần khác, rốt cuộc hắn cũng ngộ ra điều này.

“Lực lượng hạt giống là ta cho nhân loại một cơ hội nữa,” Không để người khác đánh gãy, Luật tiếp tục nói, “Những trang thiết bị khoa học kỹ thuật trong đó đều là ta cố ý để lại, kết quả thì sao, các ngươi băn khoăn đến đủ loại lợi ích cho mình, không hề dùng đến chúng.”

Văn Nhân Chinh không còn lời nào để nói, bởi vì nếu sử dụng thì công ty của hắn sẽ là một trong những nơi phải đi tiên phong, trước khi có thể bảo đảm ích lợi cho mình, hắn sẽ tuyệt đối không sử dụng những công nghệ kia.

“Không cần nói với ta, bởi vì zombie nên không thể triển khai các kế hoạch sản xuất này,” Luật không phải nói với riêng Văn Nhân Chinh mà là với toàn bộ những người đang nghe, bởi vì sự hiểu biết về nhân tính của nhân loại cho hắn biết nhân loại sẽ tìm cớ gì, “Đó không phải cái cớ, cũng không thể trở thành lý do, nguyên nhân giai đoạn thứ hai của Ngày Tận thế diễn ra là bởi vì ta thua. Lực lượng hạt giống cũng giống như con dao hai lưỡi, có thể chậm lại diễn biến phía sau, cũng có thể thúc đẩy nó sớm bắt đầu, hết thảy đều tùy thuộc vào hành động của các ngươi, mà kết quả là chính các ngươi đem lưỡi dao kề lên cổ mình.”

Biểu tình của Luật là tràn ngập khinh thường cùng trào phúng, là thái độ của thượng vị giả đối với hành vi cực kỳ buồn cười của nhân loại. Ý của hắn là, ta đã cho cơ hội, các ngươi chẳng những không biết quý trọng mà còn khiến mọi việc càng thêm xấu đi.

“Giai đoạn thứ hai của Ngày Tận thế chính các ngươi đã thấy rõ, các ngươi không vĩ đại đến nỗi có thể nắm giữ toàn bộ thế giới, kết quả cho sự tự đại ấy là những tai nạn các ngươi không khống chế được. Nếu như không có lực lượng hạt giống, các ngươi cho là mình có thể vượt qua những tai nạn này sao?” Luật mang theo thái độ cao ngạo, đầy bố thí nói với mọi người.

Đây còn không phải do ngươi làm. Mọi người nói thầm trong lòng, bất quá vì sự áp bách của “người chấp hành” bên cạnh Luật, không ai dám nói ra. Tần Trạm tuy dám, nhưng hắn sẽ không vì thế mà chỉ trích Luật.

“Ta đã không còn gì để nói với các ngươi rồi.” Nhắm mắt lại một chút, Luật nhìn Văn Nhân Chinh lần cuối cùng. Những gì có thể làm, hắn đều đã làm, những gì nên nói cũng nói xong rồi. “Khi chân tướng lộ ra, cũng là lúc tất cả hy vọng của các ngươi biến thành tuyệt vọng, những gì ta có thể nói chỉ có thế.” Còn lại chút thời gian này, vẫn là ôm hy vọng mà sống đi, so với tuyệt vọng chờ đợi tử vong thì mang theo hy vọng sống sót vẫn tốt hơn nhiều.

“Động thủ đi.” Đây là mệnh lệnh cho “người chấp hành” tóc đỏ, mà mệnh lệnh này có nghĩa là nơi hắn sinh ra và lớn lên chuẩn bị trải qua một trận tinh phong huyết vũ. Đây là bộ dạng bày ra trước mặt những người đang nhìn hắn, những gì đã trải qua, hắn sẽ không quyến luyến. Hận thì hận đi, hắn sớm liền chuẩn bị tâm lý thừa nhận rồi, chính là, hắn không sai, hắn không hề làm sai, hắn sẽ không hối hận, không bao giờ.

Xoay người, vầng sáng xuất hiện.

“Luật.” Nhìn thấy Luật phải đi, phản ứng của Tần Trạm chính là xông lên ngăn cản, chính là “người chấp hành” không để cho hắn làm thế.

“Tránh ra!” Kỵ sĩ kiếm vung lên, muốn chém kẻ ngăn cản hắn thành hai mảnh, chính là thực lực của hắn hiện tại không đánh lại đối phương, tay y duỗi ra, kỵ sĩ kiếm của hắn liền không thể di động nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Luật bước vào vầng sáng rồi biến mất trong tầm mắt.

Cánh cửa đóng lại, Luật cũng không thèm nhìn Balberith đang bày ra bộ dáng xem cuộc vui bên cạnh. Hắn ngồi xuống dưới đại thụ, nhắm mắt lại, khiến những sợi kim tuyến lại tràn ngập trong không gian.

Balberith cũng không nói gì, lẳng lặng rời khỏi nơi này.

“Tần Trạm cũng là một tên ngốc, cần phải đi gõ tỉnh hắn a.” Ở nơi Luật không nhìn thấy, Balberith tỏ vẻ không hài lòng đối với biểu hiện cùng tâm tính chấp nhất của Tần Trạm. Tần Trạm còn chưa hiểu được a, nhận tri của hắn là sai. Còn có, Tần Trạm như vậy đúng là quá chậm chạp, thật sự là không thú vị chút nào. Để ta xem xem, Tần Trạm ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây.

.

Toàn bộ kinh đô của Trung Quốc, đều trải qua một trận huyết tinh vô cùng đáng sợ, không giống với những nơi khác, dân chúng phải chịu tao ương, nơi đây tử vong nhiều nhất chính là bộ đội cùng dị năng giả, ai bảo cấp trên ra lệnh cho dân chúng rút đi, chỉ để lại bộ đội cùng dị năng giả ở lại chiến đấu, cũng may mà “người chấp hành” lần này cũng không ở lại lâu, nếu không thì có khi chẳng còn ai sống sót. Thực lực của “người chấp hành” tóc đỏ quả thực quá sức cường đại. Trước mặt hắn, bộ đội cùng dị năng giả đều có thể cảm nhận được sự vô lực đến tuyệt vọng.

Tần Trạm kéo thân thể chồng chất vết thương trở lại nơi từng là nhà của hắn và Luật, tuy rằng “người chấp hành” không hạ sát chiêu nhưng các lần va chạm liên tiếp khiến cho thương thế của hắn vô cùng trầm trọng, trên lớp băng trắng đã hiện ra nhiều điểm đỏ. Mở cửa, bước qua, Tần Trạm liền nghe được một câu tiếp đón rất nhiệt tình, “Hi.”

Vừa mở cửa liền nghe thấy một tiếng này, bản năng chiến sĩ của Tần Trạm khiến hắn lập tức lùi đến vách tường sau góc cửa, một vòng phòng hộ hiện lên, sau đó mới nhận ra, thanh âm này rất quen tai. Giữ nguyên vòng phòng hộ, Tần Trạm tiến ra khỏi phạm vi phòng hộ ở góc cửa, nhìn người đang ngồi trên sopha, giống như chủ nhân đang vẫy chào mình – Balberith.

“Không cần đề phòng như thế, ta tới để nói chuyện với ngươi,” nhìn thấy địch ý trên mặt Tần Trạm, Balberith khoát tay, “Về Luật.”

Vốn đang định báo cho những người khác Balberith ở đây, nhanh đến bắt y, vừa nghe thấy tên Luật, Tần Trạm liền quyết định vứt bỏ tính toán này, bước đến ngồi trước mặt Balberith.

END 78.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện