Từ giọng điệu của Hạ Chính Đức, Liễu Kình Vũ cảm nhận được sự lo lắng vô hạn, vội đầy áy náy nói:
- Bí thư Hạ, thật xin lỗi đã khiến ngài lo lắng rồi. Ngài yên tâm đi, đến giờ, tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Hiện tại tôi đang đón xe chạy tới Huyện, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài.

- Hả? Chuyện quan trọng gì?
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, Hạ Chính Đức liền ý thức được chuyện Liễu Kình Vũ định nói tuyệt đối không phải chuyện thường, mà có chuyện gì đó khác lạ. Ông ta trầm giọng nói:
- Được, cậu mau chóng qua bên này đi, tôi đoán hiện tại bên Tiết Văn Long, Thành phố và thậm chí là ở Tỉnh lúc này nhất định sẽ có rất nhiều người đứng ngồi không yên, muốn gây chuyện không tốt. Lát nữa tôi phải tham gia hội nghị trực tiếp qua điện thoại rồi, cậu tới thì trực tiếp đến phòng làm việc của tôi, nếu đến lúc đó tôi chưa trở về, cậu chờ tôi một lát.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ bắt đầu tựa lưng lên ghế, nhắm mắt lại trầm tư. Trong đầu Liễu Kình Vũ từng việc từng việc mình muốn làm lần lượt lướt qua, tự hỏi các loại khả năng, tra tìm các sơ hở.

Liễu Kình Vũ ở ở đại đội Nanh Sói nhiều năm như vậy, làm vô số nhiệm vụ, hắn hiểu rất rõ, mỗi một nhiệm vụ đều là một hành trình sinh tử, nếu để xảy ra sơ xuất, gây chuyện không tốt sẽ phải tan xương nát thịt, điều này đã hình thành cho hắn thói quen luôn phải tự hỏi bản thân.

Nhất là hiện tại, ở Tỉnh, ở Thành phố, ở Huyện sớm đã sôi trào, lúc này, hành động của mình không được có chút sơ hở nào.

Lúc này chính là cơn bão đầu tiên mà Liễu Kình Vũ phát động sau khi tới thị trấn Quan Sơn, hắn tuyệt đối không hy vọng nhận lấy thất bại mà kết thúc. Hai lần giông bão quy mô nhỏ trước, mặc dù Liễu Kình Vũ có cơ hội khuếch trương, nhưng lại không ra tay, bởi vì hắn tỉnh táo nhận ra, lúc đó không phải thời cơ để ra tay, nhưng lúc này thì hoàn toàn ngược lại. Thời cơ lần này thật sự đã chín muồi. Hắn muốn một trận chiến định Càn Khôn! Hắn phải vì dân chúng thị trấn Quan Sơn tranh thủ đoạt lấy cơ hội phát triển, hắn muốn một lưới bắt gọn những thế lực tham nhũng của thị trấn Quan Sơn, thậm chí là cả huyện Cảnh Lâm.

Ngay lúc Liễu Kình Vũ đang trên đường tới huyện Cảnh Lâm, Bí thư Thành ủy thành phố Thương Sơn là Vương Trung Sơn trực tiếp điện thoại cho Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng cùng với Bí thư Đảng ủy Công an Đổng Hạo, gọi hai người bọn họ đến phòng làm việc của mình bàn bạc.

Lúc này, Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo đều đang ngồi trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm, lo lắng tựa như kiến bò trên chảo nóng, thỉnh thoảng đứng dậy đi một hai vòng muốn nghĩ ra một cách xử lý ứng phó với tình trạng khẩn cấp trước mắt. Nhưng, hiện tại có bằng chứng cuộc đối thoại giữa hai người Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá cùng Điền Tiên Phong và Đằng Phi, bất cứ kẻ nào cũng không thể chống chế. Muốn giải quyết được khốn cục trước mắt là rất khó khăn. Lúc này ngay cả Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cũng phải chau mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được đối sách thích đáng nào. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, sau cuộc họp báo lần này của tập đoàn Tiên Phong, huyện Cảnh Lâm và thành phố Thương Sơn đều bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Mà lần này, Tỉnh ủy lại giữ thái độ trầm mặc một cách kỳ lạ, cũng không thêm chút áp lực nào với thành phố Thương Sơn.

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến ba người Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo không dám hành động thiếu suy nghĩ. Phải biết rằng, hai lần trước bởi vì chuyện của Liễu Kình Vũ mà gây ra sự phẫn nộ của truyền thông trong phạm vi nhỏ, Bí thư Tỉnh ủy đã đích thân hỏi tới việc này, nhưng lần này, ngoại trừ bên Ban Tuyên giáo gọi điện thoại thông báo thành phố Thương Sơn chú ý giám sát giải quyết ý kiến và thái độ của công chúng ra, không có bất kỳ lãnh đạo Tỉnh ủy nào gọi điện thoại tới hỏi đến việc này nữa. Hơn nữa Bí thư Tỉnh ủy lại không có bất kỳ phản ứng gì. Lúc này, chỗ dựa vững chắc của Lý Đức Lâm ở Tỉnh lại gọi điện thoại tới cho ông ta, nói cho ông ta biết hiện tại các lãnh đạo ở Tỉnh ủy cũng đang họp và nghiên cứu việc này, chuyện này khá là khó giải quyết, bảo thành phố Thương Sơn bọn họ nhất định phải xử lý thích đáng, đừng để toàn bộ tình thế không khống chế được. Bằng không, thành phố Thương Sơn nhất định sẽ có người phải lãnh đòn của tỉnh đấy.

Cú điện thoại trực tiếp này khiến đám người Lý Đức Lâm hoảng hốt không yên. Từ tin của lão lãnh đạo có thể nhận ra, chỉ e hiện tại các vị lãnh đạo ở tỉnh cũng đang đấu đá lẫn nhau. Sở dĩ các vị lãnh đạo vẫn chưa ra tay, chỉ e là đang tiếp tục quan sát tình thế sẽ tiếp tục phát triển và diễn biến như thế nào. Loại áp lực vô hình này khiến ba người có chút không thở nổi. Tuy nhiên lúc này, ba người thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhất là khi ba người vô cùng hiểu rõ, trong hai sự kiện lần trước, khi Thành phố và huyện Cảnh Lâm xử lý những chuyện có liên quan, mặc dù trên Tỉnh không có nói gì, nhưng đã có một vài tin tức truyền ra ngoài, lãnh đạo Tỉnh ủy đối với kết quả xử lý hai chuyện lần trước của thành phố Thương Sơn cũng không mấy hài lòng, cho nên, lúc này nếu xử lý không tốt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhận được điện thoại của Vương Trung Sơn gọi tới, Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo đều nhìn về phía Lý Đức Lâm, Lý Đức Lâm thản nhiên nói:
- Đi thôi, xem Bí thư Vương rốt cuộc có tính toán gì không, chuyện đã phát triển đến mức này, chúng ta đã bị vây vào thế bị động, xem xem Vương Trung Sơn rốt cuộc muốn cái gì.

Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo chỉ có thể cười khổ gật gật đầu.

Lúc này, Lý Đức Lâm trầm giọng nói:
- Tôi nói lão Trâu, lão Đổng này, không phải tôi nói các ông rồi sao, hai đứa nhỏ nhà các ông thật sự cần phải quản giáo cho tốt. Các ông xem bọn chúng đều là đồ phá hoại mà! Đường đường là con trai của Ủy viên thường vụ Thành ủy không ngờ lại chạy đến thị trấn Quan Sơn nho nhỏ này tranh giành quyền lợi với dân, chúng nó thật sự thiếu tiền như vậy sao? Mấu chốt nhất chính là, chúng nó còn khiến nhà đầu tư bỏ chạy, thật sự là bản lĩnh đó, chẳng lẽ chúng nó không biết hạng mục núi Thúy Bình lần này ngay cả lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đều vô cùng chú ý? Hơn nữa trước đó xung quanh hạng mục này đã xảy ra vài trận tranh cãi rồi, chúng nó lại dám mạo hiểm gây ra sơ suất lớn, dám lấy hạt dẻ trong lò lửa, chúng nó rốt cuộc có đầu óc hay không! Trâu Văn Siêu không phải đứa trẻ khá thông minh sao, sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này vậy! Sau này các ông cũng phải chú ý một chút, thân là cán bộ lãnh đạo cấp quốc gia, nhất định phải luôn quan tâm đến lợi ích của quần chúng nhân dân, bằng không, xảy ra vấn đề gì thì sẽ không có ai bảo vệ nổi các ông đâu.

Nói xong, Lý Đức Lâm cúi đầu xem văn kiện.

Lời nói này khiến hai người mồ hôi túa ra đầy trán. Hai người vô cùng hiểu rõ, vị Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm này tuy rằng cùng phe cánh với mình, tuy rằng tham vọng quyền lực của Chủ tịch thành phố Lý khá lớn nhưng ông ta làm quan khá thanh liêm, hậu thuẫn cũng khá vững chắc, cho nên ở trước mặt Lý Đức Lâm, hai người không dám có chút gì bất kính.

Rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Lý, hai người cùng đi tới văn phòng của Vương Trung Sơn.

Vương Trung Sơn đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy hai người đi vào, Vương Trung Sơn cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhìn văn kiện vừa nói:
- Hai vị, các anh thật là biết cách dạy con, một nhà đầu tư khai thác phát triển tốt như thế, vậy mà bị con trai của các anh ức hiếp đuổi đi mất rồi, các anh nói chuyện này phải xử lý thế nào đây? Trâu Hải Bằng biết rằng lúc này không thể cứng đầu được, chỉ có thể vâng lời nói:
- Bí thư Vương, ngài xem, ngài có ý kiến gì không?

Vương Trung Sơn để cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên sắc mặt âm trầm nhìn hai người nói:
- Hai vị, tôi gọi các anh qua đây, không phải là muốn cho các anh ý kiến gì cả, mà tôi muốn nói cho các anh biết, lần này chuyện do con trai hai anh gây ra, tạm thời do hai anh phụ trách phối hợp xử lý, có chuyện gì khó quyết định thì tiến hành báo cáo với Chủ tịch thành phố Lý. Tôi hy vọng hai anh có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, đừng làm loạn lên đến mức không thể vãn hồi. Tôi chỉ xem kết quả, không xem quá trình. Tôi không hy vọng lãnh đạo Tỉnh ủy vì chuyện này mà gõ đầu thành phố Thương Sơn chúng ta, các anh liệu mà làm đi.

Nói xong, Vương Trung Sơn cúi đầu, tiếp tục phê duyệt văn kiện.

Hai người không ai ngờ đến tình huống như vậy, vốn bọn họ nghĩ lần này Vương Trung Sơn sẽ giở công phu “sư tử ngoạm” chứ, nhưng không ngờ lại chủ động giao quyền xử lý chuyện này vào tay mình, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cũng không nghĩ ra. Tuy nhiên hiện tại Vương Trung Sơn rõ ràng đã bày tỏ thái độ rồi, hai người cũng không tiện ở lại đây quấy rầy, đành đứng dậy cáo từ ra về.

Từ khi hai người rời khỏi, chuyện này đã phát triển theo một hướng không thể lường trước được.

Lần này, ngay cả Lý Đức Lâm cũng không ngờ Vương Trung Sơn không đích thân chủ trì ứng phó chuyện này, mà lại giao cho mình, Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo ba người bọn họ phụ trách. Ông ta vô cùng buồn bực, theo lý mà nói lần này thật sự là một cơ hội tốt để trục lợi, vì sao Vương Trung Sơn cố tình buông bỏ một cơ hội tốt như vậy chứ? Mục đích của ông ta là gì? Lý Đức Lâm liền trầm tư tự hỏi. Ông ta lăn lộn trong quan trường vài chục năm nay nên hiểu rất rõ, trên quan trường không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, đằng sau mỗi một thái độ bất thường nhất định là có một mục đích bất thường.

Kỳ thật, Lý Đức Lâm đã nghĩ sai về chuyện này. Sở dĩ lần này Vương Trung Sơn không tỏ thái độ là có suy nghĩ riêng của ông ta. Bởi vì ông ta sớm đã nghiên cứu kỹ về toàn bộ hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình rồi, biết hạng mục này là do Liễu Kình Vũ, Chủ tịch thị trấn Quan Sơn và Bí thư huyện ủy huyện Cảnh Lâm là Hạ Chính Đức đích thân từ thành phố Yến Kinh dẫn tập đoàn đầu tư Tiên Phong đến thực hiện, cho nên trong hạng mục này, hai người không thể phản đòn. Vì vậy lần này việc tập đoàn đầu tư Tiên Phong cố tình tuyên bố tạm thời ngừng đầu tư, có thể cho thấy đám người Tiết Văn Long đã quá đáng như thế nào.

Nhưng ông ta rất tin tưởng, tập đoàn đầu tư Tiên Phong tổ chức cuộc họp báo tại thành phố Yến Kinh tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên. Hơn nữa Tỉnh ủy lúc này lại bất ngờ duy trì thái độ trầm mặc thần bí, điều này khiến cho người ta nảy sinh một loại dự cảm vô cùng bất an, chính vào lúc này huyện Cảnh Lâm, thậm chí là thành phố Thương Sơn có thể đã xảy ra chuyện. Hơn nữa lần này, Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ cũng không gọi điện thoại báo cáo bất cứ tình hình nào cho mình, điều này chứng minh hiện tại mọi chuyện vẫn chưa phát triển đến giờ phút bùng nổ cuối cùng, cho nên ông ta tạm thời án binh bất động trước, để đám người Lý Đức Lâm xử lý chuyện này. Như vậy, một khi phát sinh biến cố, ông ta có thể ứng phó kịp thời. Hơn nữa ông ta cũng tin, đám người Lý Đức Lâm chắc chắn hy vọng nhìn thấy mình không can dự vào việc này để cho bọn họ tự do xử lý.

Bởi vì thái độ kỳ lạ của các lãnh đạo phía Thành ủy, cho nên phía huyện Cảnh Lâm, Hạ Chính Đức dự cảm về việc Thành ủy sẽ triển khai hội nghị trực tiếp qua điện thoại cũng không đúng.

Khi Liễu Kình Vũ đi vào văn phòng của Hạ Chính Đức, Hạ Chính Đức cũng chưa rời khỏi phòng làm việc.

Liễu Kình Vũ đi đến trước bàn Hạ Chính Đức, đặt tập văn kiện trong tay xuống trước mặt Hạ Chính Đức, trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, ngài xem tập văn kiện này đi. Tôi cho rằng, hiện tại đã đến lúc chúng ta tiến hành chiến lược phản kích rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện