Hạ Chính Đức nghe thấy Liễu Kình Vũ nói muốn thực hiện chiến lược phản kích thì vô cùng sửng sốt, tuy nhiên sau khi xem xong tập văn kiện mà Liễu Kình Vũ mang tới, sắc mặt liền trầm xuống, đập mạnh xuống bàn một cái nói:
- Khốn kiếp! Vô sỉ! Bại hoại! Thật không ngờ, Thạch Chấn Cường này lại là một người như vậy! Vì suy nghĩ cho bản thân, hy sinh lợi ích của dân chúng, không ngờ lại có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy! Tra, nhất định phải tra rõ việc này! Càng khiến cho người ta không thể ngờ chính là Tiết Văn Long cũng tham dự vào trong đó, thật là khiến cho người ta phẫn nộ!

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không ngờ tới, Chủ tịch huyện Tiết không ngờ lại cũng cùng một giuộc với Thạch Chấn Cường, thậm chí còn cấu kết với Tập đoàn Hải Duyệt, thật là khiến cho người ta tức giận. Tuy nhiên hiện tại vấn đề của chúng ta là nếu chỉ dựa vào những chứng cớ mà Mạnh Hoan thu thập được, khởi tố Thạch Chấn Cường khẳng định không có vấn đề rồi, nhưng nếu muốn bắt Chủ tịch huyện Tiết thì những chứng cớ này chắc chắn là không đủ. Hơn nữa nếu muốn khởi tố Thạch Chấn Cường mà dùng Ủy ban Kỷ luật huyện thì không ổn. Nếu sử dụng Ủy ban Kỷ luật huyện, không thể không cho Ngưu Kiến Quốc biết, nói như vậy nhất định sẽ rút dây động rừng. Chỉ cần Ngưu Kiến Quốc biết Thạch Chấn Cường bị khởi tố, Tiết Văn Long nhất định sẽ biết được trước tiên. Nếu để ông ta chuẩn bị sẵn sàng, muốn lật đổ ông ta lần nữa e rằng sẽ rất khó.

Hạ Chính Đức cũng là kẻ lõi đời rồi, nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Ừ, Tiểu Liễu à, cậu nói không sai. Như vậy đi, cậu cùng tôi lên thành phố một chuyến, chúng ta trực tiếp báo cáo chuyện này với Bí thư Thành ủy Vương.

Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được, tôi xin nghe theo lãnh đạo.

Sau đó, Hạ Chính Đức trực tiếp gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, ngắn gọn nói qua tình hình với ông ta. Vương Trung Sơn hiện tại vốn đang lo lắng đợi tiến triển mới nhất về việc của tập đoàn đầu tư Tiên Phong, không ngờ vào lúc này Hạ Chính Đức lại gọi điện thoại đến. Sau khi nghe Hạ Chính Đức nói, ông ta ngay lập tức ý thức được lần này chỉ e thành phố Thương Sơn thật sự xảy ra chuyện lớn rồi. Tuy rằng Hạ Chính Đức cũng không nói thẳng vấn đề của Thạch Chấn Cường có liên quan tới Tiết Văn Long, nhưng từ giọng điệu của Hạ Chính Đức, ông ta cũng đã hiểu. Tuy rằng Hạ Chính Đức không thuộc phe cánh của mình, nhưng trên lập trường, ông ta vẫn tương đối trung thành với mình, có chuyện gì cũng đều báo cáo kịp thời với mình, đối với người như vậy Vương Trung Sơn khẳng định phải tích cực lôi kéo. Cho nên sau khi nhận được điện thoại của Hạ Chính Đức, ông ta lập tức nói:
- Được, ông và tiểu Liễu cùng nhau tới đây đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi cả Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh qua, cùng nhau nghe báo cáo công tác của hai người.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Hạ Chính Đức cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Được rồi, chúng ta lập tức xuất phát tới thành phố Thương Sơn, Bí thư Thành ủy Vương và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh sẽ đích thân nghe chúng ta báo cáo.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, lần này tôi tự lái xe, chúng ta mau đi thôi. Tuy nhiên lãnh đạo à, ngài cần thắt đai an toàn cho chắc đó, tốc độ lái xe của tôi có thể hơi nhanh đó.

Hạ Chính Đức cười nói:
- Không sao, tôi càng già càng dẻo dai đó.

Hạ Chính Đức cũng đã từng thích đua xe, cho nên đối với việc ngồi xe tốc hành cũng không quá lo lắng. Mà Liễu Kình Vũ bình thường lúc lái xe vô cùng tuân thủ luật giao thông, tuyệt đối sẽ không chạy quá nhanh, nhưng lúc này tình huống khá đặc biệt, cho nên sau khi lên xe và quan sát tình hình giao thông Liễu Kình Vũ liền tăng tốc nhanh như bão, tốc độ xe liền lập tức tăng lên. Liễu Kình Vũ lái xe gần như không giảm tốc độ chút nào, thẳng tiến từ huyện Cảnh Lâm đến thành phố Thương Sơn. Lộ trình trước kia cần hơn hai giờ, Liễu Kình Vũ chỉ cần hơn một giờ đã tới nơi.

Trong quá trình Liễu Kình Vũ lái xe, Hạ Chính Đức ban đầu bị dọa đến mức sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng dù sao ông ta cũng là một tay già đời, trôi nổi trong quan trường đã nhiều năm tay, hơn nữa ông ta phát hiện Liễu Kình Vũ tuy rằng lái xe rất nhanh, nhưng cách lái xe lại rất ổn, gần như không để cho mình cảm thấy có gì không khoẻ, những lúc vượt qua đường, Liễu Kình Vũ cũng vẫn tuân thủ một cách nghiêm chỉnh luật giao thông, cũng không ra tín hiệu sai cho xe phía trước và phía sau, cho nên Hạ Chính Đức ngồi phía sau rất yên tâm, thoải mái nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta tin tưởng, Liễu Kình Vũ dám lái như vậy nhất định cũng có kỹ thuật tương đối. Ông ta hoàn toàn tín nhiệm Liễu Kình Vũ.

Sự tín nhiệm của Hạ Chính Đức rất sáng suốt. Suốt cả quãng đường đi, Liễu Kình Vũ gần như không phải dừng lại lần nào, bọn họ an toàn đến thành phố Thương Sơn. Tuy nhiên lúc này, bởi vì suy xét đến tính đặc biệt của sự việc mà Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ báo cáo, cho nên Vương Trung Sơn cũng không tiếp bọn họ ở tòa nhà Thành ủy, mà tìm một quán trà, chọn một phòng vô cùng yên tĩnh, cùng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Thương Sơn Mạnh Vĩ Thành gặp Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ ở đó.

Kỳ thật, khi Liễu Kình Vũ rảo bước tiến vào phòng, nhìn thấy Vương Trung Sơn và Mạnh Vĩ Thành, lúc đó hắn mới biết được thân phận của Mạnh Hoan mà hắn mới thu nhận. Anh ta nhất định là con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành. Bởi vì hai người này, mặc dù tướng mạo chỉ giống nhau khoảng sáu bảy phần, nhưng cái loại khí chất này thì không khác nhau là mấy. Hầu như đều là người thoạt nhìn thì khiêm tốn, nhưng lại có gì đó rất hùng mạnh. Chẳng qua Mạnh Vĩ Thành so với Mạnh Hoan, khí chất thành thục hơn, điềm đạm hơn, chắc chắn hơn, hướng nội hơn.

Đợi nhân viên phục vụ pha trà cho mọi người xong rồi rời khỏi, đầu tiên Hạ Chính Đức nói qua về tình hình sắp báo cáo một lần, sau đó bảo Liễu Kình Vũ tỉ mỉ kể lại.

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, Chủ nhiệm Mạnh, chuyện là thế này. Sáng sớm hôm nay, tôi đang trong phòng làm việc phê duyệt văn kiện, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn của chúng tôi là đồng chí Mạnh Hoan tìm tôi, giao cho tôi những bằng chứng xác thực có liên quan về việc đồng chí Thạch Chấn Cường vi phạm pháp luật làm loạn kỷ cương mà anh ấy thu thập được từ sau khi nhận chức đến nay. Sau khi tôi xem xong, cho rằng với năng lực của tôi không thể trừng phạt được Thạch Chấn Cường, cho nên tôi liền mang sự phó thác của đồng chí Mạnh Hoan tới huyện giao cho Bí thư Hạ, sau đó. Bí thư Hạ suy xét đến việc Chủ tịch huyện Tiết Văn Long và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Ngưu Kiến Quốc có liên quan đến vụ án tham ô của Thạch Chấn Cường, lo rằng nếu sử dụng nhân viên của Ủy ban Kỷ luật huyện sẽ rút dây động rừng...

Liễu Kình Vũ khi hồi báo, trọng điểm đều là công lao của Mạnh Hoan và Hạ Chính Đức, đối với công lao của mình lại không nói tới một chữ.

Nhưng khi Liễu Kình Vũ báo cáo, bất kể là Vương Trung Sơn hay là Mạnh Vĩ Thành đều âm thầm tán thưởng trong lòng. Nhất là Mạnh Vĩ Thành, đối với biểu hiện không tham công của Liễu Kình Vũ hết sức hài lòng. Nên biết rằng, chuyện có liên quan đến Thạch Chấn Cường, con trai ông ta là Mạnh Hoan đã sớm nói qua với ông ta, ông ta áp dụng sách lược khiêm tốn ẩn nhẫn chính là ngầm đồng ý. Về thời cơ ra tay, ông ta lại không hề nhúng tay vào. Ông ta biết rằng, nhất định phải để con trai mình tôi luyện một chút mới có thể thành tài. Mà con trai mình cuối cùng đã lựa chọn Liễu Kình Vũ, mà biểu hiện của Liễu Kình Vũ cũng khiến ông ta nhận ra con trai mình cũng có mắt nhìn. Mặc dù có ông ta làm chỗ dựa vững chắc, nhưng khi ở cơ sở nhất định phải học được cách mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.

Bởi vì dù sao mình cũng đã lớn tuổi rồi, tuy rằng hiện tại quyền cao chức trọng, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày già đi về hưu, thế nên khi mình tại vị, con trai mình có thể tìm được một đồng minh thậm chí là chỗ dựa vững chắc để có thể hợp tác lâu dài thậm chí là dựa vào, đây là một chuyện vô cùng quan trọng. Mà người đồng minh này phải là một chỗ dựa vững chắc, tuyệt đối không thể là loại người tính toán chi li, phải là loại người lòng dạ rộng lượng. Hiện tại theo như tình hình mà Liễu Kình Vũ báo cáo cho thấy, người này báo cáo vô cùng có thứ tự, hơn nữa không có bất kỳ ý định chiếm đoạt công lao, biết đem công lao tặng cho lãnh đạo và cấp dưới, như vậy mới là người lãnh đạo thích hợp nhất để đi theo.

Kỳ thật, có người lãnh đạo nào ngốc chứ? Cho dù Liễu Kình Vũ không đề cập tới công lao của hắn, lãnh đạo cũng sao có thể quên được công lao của hắn chứ? Chẳng qua có một số người cuối cùng cả đời cũng không chắc có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó, bọn họ liền lòng dạ hẹp hòi cho rằng phải bày công lao của mình lên trước mới đảm bảo. Trên thực tế, lãnh đạo trong lòng tựa như gương sáng, chỉ có điều bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ tâm tư của mình ra mà thôi. Nên làm như thế nào, trong lòng bọn họ có thể tự biết được.

Sau khi Liễu Kình Vũ báo cáo xong, Vương Trung Sơn cũng liền trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng, hỏi:
- Liễu Kình Vũ, ý của cậu là Tiết Văn Long và Ngưu Kiến Quốc tất cả đều có liên quan tới vụ án của Thạch Chấn Cường? Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Theo tài liệu mà đồng chí Mạnh Hoan cung cấp thì đích thực là như thế. Hơn nữa từ sự việc đánh người phát sinh ở thôn Du Thụ thị trấn Quan Sơn của chúng tôi trước kia cũng có thể nhận ra, đồng chí Tiết Văn Long, Ngưu Kiến Quốc tất cả đều có liên quan đến chuyện đất đai ở thôn Du Thụ.

Lúc này, Hạ Chính Đức lấy từ trong túi áo ra một chiếc USB đưa cho Vương Trung Sơn nói:
- Bí thư Vương, chỗ tôi đây cũng có rất nhiều tài liệu của tổ chức quần chúng có liên quan, những tài liệu này bao gồm việc Tiết Văn Long, Ngưu Kiến Quốc, Kim Vũ Bằng thông đồng mưu lợi, ở huyện Cảnh Lâm nhúng tay vào các loại hình hạng mục, cũng thông qua thế lực xã hội đen trung gian là Tạ Lão Lục cùng với các thủ đoạn cho vay nặng lãi để chiếm đoạt lợi ích của dân chúng. Từ khi tôi tới huyện Cảnh Lâm đến nay, vẫn luôn ẩn nhẫn nhượng bộ Tiết Văn Long, kì thực luôn thông qua các mối quan hệ tìm kiếm bằng chứng xác thực về ông ta. Bởi vì tôi mới đến nhận chức có rất nhiều công việc, hơn nữa sau khi đến nhận chức, biểu hiện của Tiết Văn Long cũng khiến tôi xác định đồng chí này có vấn đề, tất cả chứng cớ đều nằm ở đây, mời hai vị lãnh đạo xem xét.

Chiêu này của Hạ Chính Đức khiến Vương Trung Sơn và Mạnh Vĩ Thành đều phải ngạc nhiên, Liễu Kình Vũ vì đã được Hạ Chính Đức thông báo, cho nên cũng không giật mình. Nhưng trong lòng hắn cũng đã xếp Hạ Chính Đức vào hạng người có lòng dạ thâm sâu. Vị Bí thư huyện ủy vẫn luôn tỏ ra vô cùng yếu đuối này tuyệt đối không đơn giản. Chiêu này nắm bắt thời cơ rất chuẩn. Chỉ cần lấy ra sớm một chút nữa, chỉ sợ Vương Trung Sơn và Mạnh Vĩ Thành muốn bắt Tiết Văn Long cũng không đơn giản như vậy, đối chứng thẩm tra thì có thể rút dây động rừng. Chậm chút nữa thì càng không được, đến lúc đó chỉ sợ Tiết Văn Long sẽ có chuẩn bị. Mà toàn bộ chuyện tập đoàn đầu tư Tiên Phong rời khỏi khu du lịch núi Thúy Bình hết sức náo động, đây đúng là thời cơ tốt nhất.

Vương Trung Sơn và Mạnh Vĩ Thành sau khi xem xét toàn bộ tư liệu mà Hạ Chính Đức cung cấp, Mạnh Vĩ Thành sắc mặt bình tĩnh nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy lúc này Ủy ban Kỷ luật chúng tôi có thể trực tiếp hành động được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện