Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Vương Ngọc Cần lộ ra vẻ hưng phấn. Chị ta nghiến chặt hàm răng, ánh mắt đầy vẻ oán độc:
- Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, lần này bà nhất định khiến mày không chịu nổi phải bỏ đi.

Đối với việc bày trò mà Vương Ngọc Cần làm, Liễu Kình Vũ hiển nhiên không hề hay biết. Bởi vì lúc này, hắn và Long Tường đang cùng nhau lên xe chạy đến Phòng Tài chính huyện Cảnh Lâm.

Đối với Phòng Tài chính huyện Cảnh Lâm, hắn không còn lạ lẫm gì. Trước kia hắn đã đến một lần, nhưng lần đó đến vì việc khoản tiền của thành phố Thương Sơn rót xuống bị giữ lại. Lần này lại vì sự việc của Phòng quản lý Đô thị huyện.

Khi chiếc xe đỗ ngoài cửa Phòng Tài chính, Liễu Kình Vũ nói với Long Tường:
- Long Tường, anh đi trước xung phong, đi theo trình tự bình thường, yêu cầu Phòng Tài chính huyện chuyển tiền cho Phòng quản lý đô thị chúng ta. Nếu họ không đưa, anh cũng không cần tức giận, hãy nghe ngóng tỉ mỉ, xem chuyện này rốt cuộc mắc ở đâu. Tôi có dự cảm rằng, sự việc lần này tuyệt đối có người cố ý nhằm vào tôi.

Long Tường gật đầu:
- Được, Trưởng phòng, tôi biết phải làm thế nào rồi.

Nói xong, Long Tường mở cửa xe bước xuống, trực tiếp đi về sảnh lớn của Phòng Tài chính huyện.

Là Chánh văn phòng Phòng quản lý Đô thị, Long Tường tương đối quen thuộc Phòng Tài chính, rất nhanh gã đã đến được chỗ Chủ nhiệm phòng ban phụ trách, theo trình tự thông thường yêu cầu đối phương chuyển tiền xuống. Nhưng đối phương lại trực tiếp nói với Long Tường rằng sắp đến tết rồi, tài khoản của Phòng Tài chính không còn tiền. Còn nói cái gì mà chắc chắn sẽ chuyển tiền cho Phòng quản lý đô thị nhưng phải đợi đến khi tài khoản của Phòng có tiền rồi nói sau. Long Tường nói với đối phương một hồi, thậm chí còn dùng thủ đoạn tặng lễ nhưng đối phương kiên quyết không nhận, nói là việc này anh ta cũng không làm được.

Sự việt phát triển đến bước này, Long Tường biết, sẽ không có được tin gì từ bên này. Nhưng Long Tường vẫn có vài người bạn trong Phòng Tài chính. Gã tìm một người nghe ngóng tình hình thì được biết tiền trong tài khoản của Phòng Tài chính còn không ít, cơ bản không phải là không có tiền. Long Tường lại tìm một người bạn khác nghe ngóng, mới được biết, hai ngày trước, họ chuẩn bị rót tiền xuống rồi, nhưng Hàn Minh Cường lại bảo bên này giãn ra, nói số tiền này không cần phải rót xuống vội. Sau đó, Phó phòng Vương Thành trực tiếp hạ lệnh nói số tiền này tạm thời đừng rót xuống. Nghe đến đây, Long Tường liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Long Tường trở về xe báo cáo với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng, xem ra phân tích của anh là đúng. Người đứng đằng sau vụ này là Hàn Minh Cường. Sau đó Phó phòng tài chính Vương Thành cố ý không cho rót tiền xuống. Nhân viên cấp dưới của họ cũng không dám không nghe chỉ thị của lãnh đạo, cho nên tôi cho rằng mấu chốt lần này là phải thu phục tên Phó phòng Vương Thành kia. Hay là chúng ta theo thông lệ tặng ít đồ cho anh ta? Sau khi nghe xong Liễu Kình Vũ chỉ cười nhạt, hai mắt lóe hàn quang:
- Chuẩn bị quà, tôi không đánh anh ta một trận là may cho anh ta lắm rồi. Vương Thành chứ gì, được, để tôi ra tay. Tôi không tin, lẽ nào đầu năm làm chút chuyện lại phải tặng quà sao. Theo quy trình thông thường chẳng lẽ không làm được việc sao? Lẽ nào nhân viên có liên quan đều phải “ăn thẻ” sao? Tôi thực sự muốn xem xem, tên Vương Thành này rốt cuộc tại sao lại muốn chơi tôi. Anh biết văn phòng của anh ta ở đâu không?

Long Tường gật đầu:
- Tôi biết.

Liễu Kình Vũ mỉm cười:
- Tốt, vậy anh đi trước dẫn đường, tôi sẽ đến gặp vị Phó phòng Vương kia.

Nói xong, Liễu Kình Vũ và Long Tường cùng bước xuống xe. Dưới sự dẫn đường của Long Tường đi thẳng đến phòng làm việc của Vương Thành.

Đến cửa phòng làm việc của Vương Thành, Long Tường đang định gõ cửa thì Liễu Kình Vũ trực tiếp khoát tay, đẩy cửa bước vào.

Lúc này, Vương Thành đang ngồi chơi game trên máy tính, thấy Liễu Kình Vũ và Long Tường bước vào, săc mặt bỗng trầm xuống. Mặc dù y không quen biết Liễu Kình Vũ nhưng lại quen Long Tường, lạnh lùng liếc nhìn Long Tường rồi nói:
- Long Tường, có chuyện gì vậy, lớn thế này rồi đến phép lịch sự cơ bản cũng không hiểu hay sao? Ai cho cậu vào, đi ra cho tôi.

Vương Thành vừa dứt lời, Liễu Kình Vũ liền trực tiếp đi đến trước mặt y, lạnh giọng:
- Phó phòng Vương, thật ngại quá, Long Tường vốn định gõ cửa, là tôi ngăn anh ta lại, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Vương Thành nhìn Liễu Kình Vũ, chau mày nói:
- Anh là ai? Cấp dưới của Long Tường. Anh cũng thật chẳng ra thể thống gì, đi ra ngoài cho tôi.

Lúc này, Long Tường ở bên cạnh nói:
- Phó phòng Vương, vị này là Trưởng phòng Liễu của Phòng quản lý Đô thị chúng tôi.

- Trưởng phòng Liễu của Phòng quản lý Đô thị, Liễu Kình Vũ?
Nghe Long Tường giới thiệu, Vương Thành bỗng giật mình. Mặc dù y chưa từng gặp Liễu Kình Vũ nhưng đã từng nghe qua đại danh của hắn, biết người này vô cùng bá đạo, đến Chủ tịch huyện Cảnh Lâm Tiết Văn Long cũng dám đánh. Y thật sự không dám gây phiền phức với hắn. Cho nên, nghe Long Tường giới thiệu xong, Vương Thành vội đứng dậy cười nói:
- Ô, thì ra là Trưởng phòng Liễu. Thật là thất kính, thất kính. Tôi gọi điện thoại bảo người pha trà cho anh.
Nói rồi, y làm ra bộ dạng gọi điện thoại.

Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
- Trưởng phòng Vương, giữa chúng ta không cần phải hà tất như vậy, chẳng có ý nghĩa gì. Nếu hiện tại anh đã biết tôi là Trưởng phòng Phòng quản lý Đô thị rồi, vậy thì tôi cũng đi vào đề luôn. Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm anh để lấy số tiền thuộc về Phòng quản lý Đô thị chúng tôi. Xin anh giơ cao đánh khẽ, phê duyệt số tiền đó cho chúng tôi, thế nào?

Lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ từ thế cao nhìn xuống Vương Thành.

Liễu Kình Vũ vốn cao hơn Vương Thành, thêm vào Vương Thành đang ngồi trước màn hình máy tính. Lúc này, bị Liễu Kình Vũ đứng ở thế cao như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác tự ti. Nhưng y cũng là người phản ứng nhanh, phát hiện Liễu Kình Vũ đang lấy khí thế đè người, y dứt khoát cúi thấp đầu xuống, tiếp tục nhìn màn hình máy tính chơi trò chơi, vừa xuất bài vừa lạnh giọng:
- Trưởng phòng Liễu à, thật ngại quá, hiện tại tài khoản của Phòng tài chính chúng tôi quả thực không có tiền. Tôi thấy các anh hãy đợi thì hơn. Cũng chỉ một vài ngày nữa là có tiền rồi, đến lúc đó tôi sẽ phê duyệt xuống cho các anh.

Nếu người bình thường đối mặt với câu trả lời thế này của Vương Thành, trong lòng mặc dù hiểu đối phương đang từ chối cũng hết cách, bởi lời Vương Thành vừa nói là giọng quan cách tiêu chuẩn. Bề ngoài thì nói khi nào có tiền sẽ lập tức rót xuống, nhưng thực tế, có tiền cũng không rót xuống. Có người nói lời nói của quan là nghệ thuật, bởi mọi người có thể dùng nó để đùn đẩy trách nhiệm, bảo vệ tôn nghiêm của mình. Nhưng đối với nhiều người, đặt biệt là với người dân mà nói, đây là điều bất đắc dĩ nhất.

Hiện tại, Liễu Kình Vũ đã gặp phải người thích nói giọng quan cách, có sở trường nói giọng quan cách.

Nhưng đây là điều bất hạnh của Vương Thành, bởi từ trước đến giờ, Liễu Kình Vũ không phải là người xuất bài theo lẽ thường.

Nghe Vương Thành nói giọng quan cách xong, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên nói:
- Phó phòng Vương, theo tôi thì đừng nói mấy lời quan cách kiểu này. Liễu Kình Vũ tôi không phải kẻ ngốc, càng không phải kẻ ngu. Tôi và anh đều rõ ràng rằng, kỳ thực không phải tài khoản trong Phòng tài chính không có tiền, mà là anh không muốn phê duyệt khoản tiền đó cho chúng tôi, bởi anh muốn cố ý bóp cổ Liễu Kình Vũ này. Nhưng Phó phòng Vương, tính khí của Liễu Kình Vũ tôi thế nào chắc anh đã từng nghe qua. Con người tôi tính tình không tốt, cực kỳ không tốt. Anh nên đi nghe ngóng xem, nửa năm trước, khi Chủ tịch huyện Tiết Văn Long cố ý không rót tiền xuống cho thị trấn Quan Sơn chúng tôi, tôi đã làm gì ông ta.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Vương Thành.

Cái trừng mắt của Liễu Kình Vũ quả nhiên đã khiến Vương Thành khiếp sợ. Nhưng phản ứng của y cũng rất nhanh. Khi Liễu Kình Vũ trừng mắt, y đang ngồi ghế bỗng đứng dậy, đến cạnh cửa sổ, chộp lấy bình hoa trong tay, giọng run run:
- Liễu Kình Vũ, tôi nói cho anh biết, đừng lại gần đây, đừng lộn xộn, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Lúc nói, hai chân y run rẩy, vẻ mặt sợ hãi tới mức tái nhợt.

Thấy Vương Thành bị dọa sợ đến mức này, Long Tường bên cạnh bỗng trộm cười, trong lòng thầm nói uy danh vị Trưởng phòng này của mình thật lớn, vừa mới nhắc tới chuyện kia thôi đã dọa Vương Thành sợ đến nông nỗi này rồi.

Liễu Kình Vũ liếc nhìn Vương Thành, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Phó phòng Vương này, không phải tôi nói anh, anh cũng thật coi mình là cọng hành. Anh cũng không đi nghe ngóng xem Liễu Kình Vũ tôi có đánh người bừa bãi như vậy không?

Trong lòng Vương Thành thầm đáp: “Con mẹ mày không thế mới lạ. Vừa rồi ánh mắt mày rõ ràng là muốn động thủ. May mà tao phản ứng kịp nhanh, nếu không chắc chắn đã giẫm lên vết xe đổ của Tiết Văn Long rồi”.
Vương Thành lẩm bẩm trong lòng, tự hỏi làm sao để thoát khỏi nguy hiểm bây giờ. Tên Liễu Kình Vũ này quả thực quá bừa bãi, ai biết khi đầu óc hắn nóng lên sẽ làm ra chuyện gì.

Thấy sắc mặt bất định của Vương Thành, Liễu Kình Vũ cười khinh thường:
- Vương Thành, anh sợ rồi sao. Chẳng phải vừa rồi tôi nói là anh không đủ tư cách để chịu trận từ tôi sao. Nói thật, đánh anh tôi còn sợ bẩn tay mình ấy chứ. Giờ tôi trịnh trọng hỏi anh lần cuối, tiền của Phòng quản lý Đô thị chúng tôi anh có đưa không?
Vừa nói Liễu Kình Vũ vừa trừng mắt với Vương Thành.

Lúc này, tim của Vương Thành bắt đầu đập thình thịch, trong lòng không ngừng cân nhắc xem rốt cuộc nên đưa hay không. Nếu đưa thì há chẳng phải quá mất mặt hay sao, nhưng không đưa, tên Liễu Kình Vũ này lại cho mình một trận thì mình lỗ to rồi.

Rốt cuộc mình nên đưa hay không, câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Vương Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện