Trầm tư khoảng chừng một phút, Vương Thành cuối cùng quyết định kiên trì đến cùng. Nhất là y đột nhiên nghĩ ra Liễu Kình Vũ vừa rồi đã nói, chính mình còn chưa đủ tư cách để hắn đánh một trận tơi bời. Nếu Liễu Kình Vũ không đánh mình thì chính mình việc gì phải sợ hắn. Dù sao chỉ cần Liễu Kình Vũ làm theo quy trình, khoản tiền này tuyệt đối hắn không thể lấy được. Nhất là đã được Hàn Minh Cường đáp ứng chuyện kia, trong lòng y lại càng hưng phấn và chờ mong. Hai đóa hoa tỷ muội song sinh cơ đấy, nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Thành sắc mặt dần dần khôi phục bình thường. Tuy rằng vẫn đứng ở gần cửa sổ, duy trì một khoảng cách với Liễu Kình Vũ, nhưng tâm tình đã khôi phục lại được thái độ cao cao tại thượng như trước, trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi hiện tại cũng trịnh trọng nói cho anh biết. Phòng tài chính Huyện chúng ta làm việc cũng vô cùng nghiêm túc, cẩn thận dựa theo quy trình liên quan. Tôi sở dĩ không thể phê duyệt được cũng là vì dựa theo quy trình. Tôi đã được báo tin là Phòng tài chính Huyện đã hết tiền rồi. Nếu anh còn nghi ngờ công việc của tôi thì có thể đi tìm lãnh đạo cấp trên của tôi. Nhưng ở đây, tôi chỉ có thể nói với anh một câu: Không có tiền. Chỗ tôi không có tiền nên không thể phê khoản tiền này cho anh.

Trong lúc nói chuyện, Vương Thành cố ý ưỡn ngực, bày ra một bộ dạng không khuất phục uy vũ, thật giống như thể một chiến sĩ sắp sửa hi sinh.

Nghe thấy Vương Thành nói như vậy, Long Tường bên cạnh cũng là đã co vào rồi, thầm nghĩ trong lòng: “Hỏng rồi, hỏng rồi. Trưởng phòng Liễu thể hiện thái độ và lập trường quá sớm. Nếu như không nói cho Vương Thành biết là sẽ không động thủ với y, có lẽ y sẽ sợ bị đánh mà phê khoản tiền này. Hiện giờ y đã thấy Trưởng phòng tỏ thái độ rõ ràng nên càng ương ngạnh. Không biết Trưởng phòng Liễu sẽ làm thế nào để đối phó với y”. Nghĩ đến đây, Long Tường nhìn về phía Liễu Kình Vũ.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ chỉ có điều thản nhiên cười, nói với Vương Thành:
- Phó phòng Vương, anh xác định là sẽ không hối hận với quyết định của mình chứ? Vương Thành ưỡn ngực nói:
- Đương nhiên không hối hận. Thân là cán bộ lãnh đạo, nhất định phải thực sự cầu thị mới được. Nói chuyện làm việc luôn luôn nhất quán.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
- Được, được, Phó phòng rất anh minh quyết đoán. Dũng khí của anh khiến tôi vô cùng khâm phục. Phó phòng Vương đã không nể mặt Liễu Kình Vũ như vậy, đừng trách Liễu Kình Vũ hôm nay không nể mặt anh.

Nói xong, Liễu Kình Vũ bắt đầu ra ngoài gọi điện thoại.

Vương Thành khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ, trong lòng tự nhủ: “Hừ, mày gọi điện cho ai cũng vô dụng thôi. Chuyện này tao đã hứa rồi, không nể mặt một ai cả, cho dù là Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức cũng quên đi”.

Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đến cho Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn - Mạnh Hoan:
- Mạnh Hoan à, tôi là Liễu Kình Vũ đây. Hiện giờ anh làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn thế nào? Ồ, cũng không tệ. Được, vậy thì tốt quá. Phải phối hợp tốt với Tần Duệ Tiệp, giúp cho kinh tế thị trấn Quan Sơn phát triển lên. Hiện tại tình hình tổng thể của thị trấn Quan Sơn không tệ, anh phải cố gắng lên.

Sau khi điện thoại được nối thông, Liễu Kình Vũ liền tuôn một tràng như vậy, khiến cho Mạnh Hoan ở đầu dây bên kia cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

Tuy nhiên Mạnh Hoan cũng là người rất thông mình, dựa theo cách thức nói chuyện kỳ lạ của Liễu Kình Vũ, gã có thể cảm nhận được Liễu Kình Vũ gọi cho mình cuộc điện thoại này, tuyệt đối là có dụng ý khác. Hơn nữa rất có thể là cần mình giúp hóa giải một vài vấn đề.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hoan liền cười nói:
- Sếp, ngài có gì cần chỉ thị thì cứ nói, Mạnh Hoan tôi dù núi đao biển lửa cũng không chối từ.

Mạnh Hoan nói chuyện thanh âm vô cùng lớn, hơn nữa Liễu Kình Vũ lại đang mở loa ngoài, cho nên những lời nói của gã, Vương Thành đang đứng chỗ cửa sổ cũng nghe rất rõ ràng.

Mạnh Hoan là ai? Giờ phút này, trong đầu Vương Thành hiện lên một câu hỏi lớn.

Liễu Kình Vũ cũng là người thông minh, nghe được Mạnh Hoan đột nhiên tăng âm lượng, hơn nữa nói từ “Sếp” lại dùng giọng vô cùng cường điệu, điều này cho thấy rõ ràng là Mạnh Hoan đã hiểu được ý đồ của mình. Điều này làm cho Liễu Kình Vũ hết sức hài lòng. Mạnh Hoan mặc dù là con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, nhưng nói chuyện và làm việc vô cùng đáng tin cậy, làm người cũng vô cùng khiêm tốn, có gan vì dân chúng. Mấu chốt nhất chính là anh bạn thông minh, nhân tài có năng lực như vậy hắn đã quyết định thu nhận vào dòng chính của mình rồi.

Cho nên khi nói chuyện với Mạnh Hoan, Liễu Kình Vũ cũng rất thoải mái. Hắn cười nói:
- Mạnh Hoan à, gần đây có hay đến nhà Chủ nhiệm Dương bên Ủy ban kỷ luật huyện không? Ông ta là cấp dưới cũ của cha anh, anh cũng nên qua lại một chút.
Lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ cố ý thể hiện bộ dáng của một lãnh đạo, khoa chân múa tay với Mạnh Hoan. Thông qua mấy câu này, Liễu Kình Vũ đang ám chỉ cho Mạnh Hoan biết, đề tài kế tiếp của mình sẽ dính đến Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Dương Kiếm Thịnh đấy. Đây cũng chính là chỗ cần Mạnh Hoan phối hợp.

Mạnh Hoan nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức hiểu ý đồ của Liễu Kình Vũ, vội vàng nói:
- Cảm ơn Sếp đã chỉ điểm. Cuối tuần vừa rồi tôi vừa đến nhà chú Dương chơi hai ngày, còn cùng chú Dương đi đánh bóng bàn nữa.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
- Ừ, vậy là tốt rồi. Mạnh Hoan à, hiện tại tôi có một việc muốn nhờ đến anh.

Mạnh Hoan vội vàng nói:
- Sếp có việc gì cứ nói, tôi cam đoan sẽ làm đến nơi đến chốn.

Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Ừ, là như vậy, tôi không phải mới đến Phòng quản lý đô thị huyện nhậm chức sao? Mọi việc đều vô cùng gian nan. Mà Phó phòng Vương Thành của Phòng tài chính huyện không biết là não hỏng rồi hay sao, không ngờ cố ý không trả lại khoản tiền phạt được hoàn trả cho Phòng quản lý đô thị chúng tôi, muốn cho toàn thể cán bộ công nhân viên chức của Phòng quản lý đô thì đều mất ăn tết. Tôi thực sự vô cùng phẫn nộ với người này.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Mạnh Hoan liền hiểu được ý của Liễu Kình Vũ, biết Liễu Kình Vũ là muốn dựa thế rồi. Nhưng dựa thế cũng có mượn thực thế và mượn giả thế. Những lời vừa rồi Liễu Kình Vũ nói thẳng ra, rất rõ ràng là không phải muốn Mạnh Hoan đến làm phiền Dương Kiếm Thịnh, mà là muốn dựa thế của chính mình. Nếu Liễu Kình Vũ thật muốn đến làm phiền Dương Kiếm Thịnh thì chắc sẽ không nói với mình như vậy mà sẽ dùng phương thức khác.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hoan lập tức thể hiện một bộ dáng vô cùng phẫn nộ, giọng điệu cứng rắn nói:
- Tên khốn kiếp nào dám ngăn cản Sếp? Sếp yên tâm, chỉ với quan hệ giữa tôi với chú Dương, trị một gã Phó phòng tài chính nho nhỏ còn dễ hơn cả ăn sáng. Còn nếu không được, tôi có thể nhờ cha tôi phái người từ Ủy ban kỷ luật thành phố xuống. Tôi không tin, một gã Phó phòng Phòng tài chính nho nhỏ mà lại dám bắt nạt Sếp. Sếp cứ yên tâm, tôi sẽ gọi điện cho chú Dương ngay, xem bên chú ấy có tài liệu về Phó phòng Vương này hay không? Nếu như có thì tôi sẽ mời chú Dương đích thân xuất mã, mời tên này lên thẩm vấn một chút. Đến vị lãnh đạo một dòng một dạ vì dân chúng như Sếp mà gã còn dám làm khó, chắc chắn không phải hạng tốt đẹp gì. Chỉ cần Ủy ban kỷ luật muốn tra, tuyệt đối có thể tra ra vấn đề. Đúng rồi Sếp, tên này gọi là Vương Thành, Phó phòng tài chính đúng không?

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Ừ, chính là người đó, tên Vương Thành, Phó phòng Phòng tài chính.

- Yes Sir, Sếp cứ yên tâm đi. Tôi gọi điện cho chú Dương ngay đây, xem bên chú ấy có tài liệu gì về gã này hay không.
Nói xong, Mạnh Hoan ngắt điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ kéo một cái ghế trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy nhiên giờ này khắc này, trong lòng Vương Thành lại bắt đầu bồn chồn khôn nguôi.

Tên này trời sinh chính là một kẻ nhát gan và đa nghi. Giờ phút này nghe được Liễu Kình Vũ gọi điện thoại cho Mạnh Hoan ngay trước mặt mình, không ngờ còn muốn dựa vào quan hệ nhờ Chủ nhiệm Dương của Ủy ban kỷ luật đến thẩm tra mình. Thằng nhãi này rốt cuộc là đang nói thật hay giả? Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Dương chẳng lẽ chỉ Dương Kiếm Thịnh? Vậy Mạnh Hoan này là ai?

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc của Vương Thành lại bắt đầu chuyển động nhanh chóng. Mạnh Hoan, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn, Tần Duệ Tiệp, chú Dương, Ủy ban kỷ luật thành phố…Vương Thành xâu chuỗi một loạt manh mối lại, lúc này hai chân đột nhiên run rẩy. Giờ phút này, y đã rốt cuộc hiểu được Mạnh Hoan vừa nói chuyện với Liễu Kình Vũ là ai. Nhất định chính là con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành. Trước kia, bởi vì y không quản chuyện bên này cho nên cũng không để ý. Nhưng đối với việc điều chỉnh nhân sự của thị trấn Quan Sơn sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi y cũng có nghe nói một chút. Lúc ấy, Phòng tài chính cũng bàn tán xôn xao về việc điều chỉnh nhân sự của thị trấn Quan Sơn này. Ai cũng thật không ngờ, sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, Thạch Chấn Cường bị lật đổ, người tiếp quản chức Bí thư đảng ủy thị trấn lại là Tần Duệ Tiệp. Mọi người lại càng không ngờ người tiếp nhận vị trí Phó bí thư đảng ủy của Tần Duệ Tiệp là Mạnh Hoan. Lúc ấy có người đã nói Tần Duệ Tiệp thật ra có quan hệ rất mạnh với Tỉnh, còn cha của Mạnh Hoan chính là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành. Tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có ai chứng thực được chuyện này.

Tuy nhiên bây giờ nghe Liễu Kình Vũ và Mạnh Hoan nói chuyện. Hơn nữa theo như lời Mạnh Hoan thì gã có quan hệ rất tốt với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Dương Kiếm Thịnh. Điều đó đã trực tiếp miêu tả sinh động thân phận của Mạnh Hoan rồi. Dương Kiếm Thịnh là người của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành, điều này không phải là bí mật gì ở huyện Cảnh Lâm này, mọi người đều biết cả. Như vậy, Mạnh Hoan nhất định là con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành. Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Thành chính là khẽ run rẩy. Vừa rồi chính miệng Mạnh Hoan nói với Liễu Kình Vũ, gã sẽ bảo Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Dương Kiếm Thịnh đến tra chính mình. Lúc này, chân của y đã run đến không còn sức lực rồi.

Nói đùa, con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, muốn làm chút chuyện này thật đúng là không khó khăn gì.

Làm sao bây giờ, mình nên làm gì bây giờ? Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Thành lại bắt đầu do dự. Lúc này đây, y thật sự thấy sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện