Nói xong, Lâm Vân dẫn đầu đi về phía trước, Vương Tuyết thấy vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng đi theo.
“Hai vị, có chuyện gì vậy?”
Vừa tới cửa, hai nhân viên bảo vệ đã ngăn Lâm Vân lại.
về lý mà nói thì các nhân viên bảo vệ đã nhận ra được Lâm Vân, nhưng họ giả vờ không biết anh.
Lý do rât đơn giản, vừa mới trên đường tới đây, Lâm Vân đã gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Lưu
Ba, nói cho Lưu Ba biết về chuyện này, đồng thời yêu cầu mọi người giả vờ không biết mình sau khi anh đến công ty.
Bằng cách này, mới có thể đảm bảo được thân phận thực sự của anh sẽ không bị Vương Tuyết phát hiện.
“Chúng tôi là sinh viên của đại học Thanh Dương, trường chúng tôi sắp tổ chức ngày hội thể thao mùa Đông, nên muốn quý công ty tài trợ hai vạn, vậy hai anh có thể báo lại với giám đốc được không?” Lâm Vân nói.
“Được, tôi sẽ đi báo lại.
” Bảo vệ gật đầu.
“Anh ấy… anh ấy thật sự đã báo tin rồi?” Vương Tuyết hơi kinh ngạc, cô nghĩ sau khi bọn họ nghe xong sẽ đuổi họ đi chứ.
“Lớp trường, cứ thoải mái đi, đừng lo lắng.
” Lâm Vân cười.
Vương Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn căng thẳng, cô sợ sau khi trở lại bảo vệ sẽ nói cho bọn họ là giám đốc không muốn gặp họ, bảo bọn họ rời đi.
Sau một vài phút, nhân viên bảo vệ đã trở lại đây.
“Hai vị, tổng giám đốc đồng ý gặp hai người, tôi đưa các vị đi gặp giám đốc, đi theo tôi.
” Nhân viên bảo vệ nói.
“Tổng giám đốc? Thật sao?”
Sau khi nghe tin này, Vương Tuyết vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Vốn dĩ Vương Tuyết tưởng nếu quản lý của tập đoàn Hoa Đỉnh chịu gặp bọn họ thì đã là một kỳ tích rồi, kết quả là tổng giám đốc
của công ty lại muốn đích thân gặp mặt họ sao? Điều này khiến cô cảm thấy không thể hiểu được.
“Đương nhiên là thật rồi, đi thôi.
” Lâm Vân cười nói.
Dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, hai người nhanh chóng đến văn phòng của tổng giám đốc.
Ngồi ở văn phòng tổng giám đốc đương nhiên là Lưu Ba.
Lưu Ba và Lâm Vân liếc nhau, hai người đều ngầm giả vờ như không quen biết nhau.
“Tổng giám đốc, ngài… Chào ngài.
”
Vương Tuyết có vẻ căng thẳng và thận trọng, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể nhìn thấy tồng giám đốc công ty con Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.
ở trong mắt cô, đây chắc chắn là một người rất, rất vĩ đại!
“Mời hai bạn ngồi.
” Lưu Ba cười, bày ra tư thế mời.
“Vương Tuyết, chúng ta ngồi đi.
”
Lâm Vân tự nhiên, không căng
thẳng, trực tiếp kéo Vương Tuyết ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống.
.
“Hai vị, có chuyện gì vậy?”
Vừa tới cửa, hai nhân viên bảo vệ đã ngăn Lâm Vân lại.
về lý mà nói thì các nhân viên bảo vệ đã nhận ra được Lâm Vân, nhưng họ giả vờ không biết anh.
Lý do rât đơn giản, vừa mới trên đường tới đây, Lâm Vân đã gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Lưu
Ba, nói cho Lưu Ba biết về chuyện này, đồng thời yêu cầu mọi người giả vờ không biết mình sau khi anh đến công ty.
Bằng cách này, mới có thể đảm bảo được thân phận thực sự của anh sẽ không bị Vương Tuyết phát hiện.
“Chúng tôi là sinh viên của đại học Thanh Dương, trường chúng tôi sắp tổ chức ngày hội thể thao mùa Đông, nên muốn quý công ty tài trợ hai vạn, vậy hai anh có thể báo lại với giám đốc được không?” Lâm Vân nói.
“Được, tôi sẽ đi báo lại.
” Bảo vệ gật đầu.
“Anh ấy… anh ấy thật sự đã báo tin rồi?” Vương Tuyết hơi kinh ngạc, cô nghĩ sau khi bọn họ nghe xong sẽ đuổi họ đi chứ.
“Lớp trường, cứ thoải mái đi, đừng lo lắng.
” Lâm Vân cười.
Vương Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn căng thẳng, cô sợ sau khi trở lại bảo vệ sẽ nói cho bọn họ là giám đốc không muốn gặp họ, bảo bọn họ rời đi.
Sau một vài phút, nhân viên bảo vệ đã trở lại đây.
“Hai vị, tổng giám đốc đồng ý gặp hai người, tôi đưa các vị đi gặp giám đốc, đi theo tôi.
” Nhân viên bảo vệ nói.
“Tổng giám đốc? Thật sao?”
Sau khi nghe tin này, Vương Tuyết vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Vốn dĩ Vương Tuyết tưởng nếu quản lý của tập đoàn Hoa Đỉnh chịu gặp bọn họ thì đã là một kỳ tích rồi, kết quả là tổng giám đốc
của công ty lại muốn đích thân gặp mặt họ sao? Điều này khiến cô cảm thấy không thể hiểu được.
“Đương nhiên là thật rồi, đi thôi.
” Lâm Vân cười nói.
Dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, hai người nhanh chóng đến văn phòng của tổng giám đốc.
Ngồi ở văn phòng tổng giám đốc đương nhiên là Lưu Ba.
Lưu Ba và Lâm Vân liếc nhau, hai người đều ngầm giả vờ như không quen biết nhau.
“Tổng giám đốc, ngài… Chào ngài.
”
Vương Tuyết có vẻ căng thẳng và thận trọng, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể nhìn thấy tồng giám đốc công ty con Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.
ở trong mắt cô, đây chắc chắn là một người rất, rất vĩ đại!
“Mời hai bạn ngồi.
” Lưu Ba cười, bày ra tư thế mời.
“Vương Tuyết, chúng ta ngồi đi.
”
Lâm Vân tự nhiên, không căng
thẳng, trực tiếp kéo Vương Tuyết ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống.
.
Danh sách chương