Tần Tử Sâm ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Cả ngày hôm nay anh đều ở trong phòng bệnh, vậy nên chỉ có thể điều hành công việc qua chiếc laptop này mà thôi.

Khẽ đóng chiếc laptop lại, anh quay sang nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh. Cô nằm đó, trên đầu quấn một miếng vải trắng che đi đường chỉ được may ở bên trong.

Tần Tử Sâm nhìn cô một lúc, trong đầu lại không thể giấu được sự tò mò của mình. Cô ấy mặc váy cưới, chắc là chuẩn bị kết hôn. Vậy thì cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có thể khiến cô ấy lao ra đường trong bộ dạng này kia chứ? Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ vớ vẩn của mình. Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn gửi đến từ một số điện thoại quen thuộc. Là quen thuộc nhưng lại chẳng dám lưu tên.

Chậm rãi mở tin nhắn ra xem, gương mặt điển trai ấy khẽ cong lên một nụ cười hoàn mỹ. Diệp Linh Chi... cô ấy đã đến nơi an toàn rồi.

Tần Tử Sâm là cậu cả Tần gia. Mẹ anh mất sớm, ba anh lại vội vã rước người vợ lẽ về nhà, còn mang theo cả một đứa con trai lớn hơn anh hai tuổi. Mặc dù người mẹ kế luôn đối xử với anh rất tốt, thậm chí là còn có phần thiên vị nhưng anh lại chẳng thể hòa hợp được với bà ta. Bởi lẽ... mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.

Cũng chính vì lẽ đó, anh đã phải trưởng thành từ lúc còn nhỏ. Phải tự mình tính toán mọi chuyện, vừa phải bảo vệ bản thân, vừa phải đề phòng bị người ta hãm hại. Mặc dù là máu mủ ruột thịt, nhưng anh biết đám người đó chẳng có ai là thật lòng muốn tốt cho anh cả. Có chăng chỉ là một vở kịch, một vở kịch mà tất cả bọn họ đều đeo lên cho mình chiếc mặt nạ với khuôn miệng cười để lừa gạt những người xung quanh mà thôi.

Chán chê với những mưu đồ toan tính của chính những người thân bên cạnh mình, anh quyết định nhập ngũ. Thời gian ở trong quân đội, anh đạt được nhiều thành tích xuất sắc và chỉ trong ba năm, anh đã được thăng chức lên làm Đại úy.

Nhưng rồi chẳng được bao lâu, anh lại quyết định xuất ngũ. Tất cả chỉ vì một lời nói của người con gái đó, người mà anh yêu bằng tất cả sinh mạng của mình... Diệp Linh Chi...

"Em không thích quân nhân đâu. Quân nhân vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc, lại còn rất nhàm chán nữa... cho nên em không muốn anh làm quân nhân đâu "

Chỉ vì câu nói đó, anh từ bỏ ước mơ của mình, trở về nơi này chỉ để được ở cạnh cô ấy. Vậy mà cuối cùng, cô ấy vẫn bỏ anh mà đi.

"Ưm..."

Cô gái nhỏ trên giường khẽ kêu lên, gương mặt ưa nhìn kia cũng nhăn lại đầy đau đớn. Gác lại những suy nghĩ mông lung ấy, Tần Tử Sâm đứng dậy, đôi chân dài sải bước đi đến bên cạnh giường bệnh của cô.

"Cô tỉnh rồi sao?"

Mộ Nhã Trúc nhăn mặt, đôi mắt xinh đẹp chầm chậm mở ra. Mùi thuốc sát trùng xộc vào trong mũi, cô mơ màng nhìn lên trần nhà rồi nhỏ giọng hỏi.

"Đây ... Tôi... đang ở đâu vậy?"

"Bệnh viện!"

Nghe được giọng nói của ai đó, cô đưa mắt nhìn sang người kia. Xuất hiện trong tầm mắt cô là một gương mặt lạnh lùng nhưng lại đẹp không chút khuyết điểm. Làn da nâu mạnh mẽ nam tính, đôi mắt lạnh lùng, sóng mũi cao cao, đôi môi mỏng cùng biểu cảm nghiêm nghị ấy... hình như là cô đã từng gặp ở đâu rồi.

"Anh... Anh là ai?"

"Tôi là người đã tông trúng cô. Cô đợi một lát, bác sĩ sẽ tới ngay."

Nói rồi, anh đưa tay nhấn chuông báo trên đầu giường. Một lúc sau thì bác sĩ đến.

Sau khi kiểm tra một chút, vị bác sĩ nâng cặp kính lên rồi nói.

"Tạm thời mọi thứ đều ổn. Tuy nhiên vẫn cần phải ở lại theo dõi vài ngày. Sáng mai chúng tôi sẽ kiểm tra tổng quát cho cô ấy."

"Vậy chân của cô ấy thì sao?"

"Yên tâm đi! Chúng tôi đã chụp X quang rồi, chỉ bị trật khớp thôi không đáng ngại."

"Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ."

Vị bác sĩ gật đầu rồi rời đi. Nhã Trúc thở dài, cô cảm thấy khát nước nên muốn ngồi dậy nhưng bản thân lại chẳng có chút sức lực nào. Nhíu mày nhìn sang người bên cạnh, cô khẽ mỉm cười rồi nói.

"Ngại quá! Anh có thể rót cho tôi cốc nước được không?"

Tần Tử Sâm không trả lời, chỉ im lặng rồi xoay người đi. Lúc anh quay lại, trên tay mang theo một cốc nước ấm đưa cho cô.

Mộ Nhã Trúc nhìn cốc nước trước mặt, cô chỉ biết thở dài rồi cố dùng hết sức của mình để ngồi dậy.

Nhận lấy ly nước trong tay anh, cô gật đầu rồi nói.

"Cảm ơn anh!"

"Cô có thấy chỗ nào không khỏe hay không?"

"Không có! Tôi chỉ là hơi đau đầu một chút thôi."

"Nếu như cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì cứ nói với tôi."

"Vâng! Thật ngại quá, là tôi gây phiền phức cho anh rồi."

"Cô không sao là tốt rồi."

"Ừm... Anh... tên là gì?"

"Tần Tử Sâm! Còn cô?"

"Mộ Nhã Trúc."

Nói xong thì cả anh và cô đều không nói thêm một câu nào nữa. Cũng đúng thôi, anh và cô, hai người không quen biết, chỉ vì sự cố không mong muốn nên mới ở cùng một chỗ với nhau. Nếu đã không quen biết, vậy thì có chuyện gì để nói đâu chứ.

Từ trong bụng của Nhã Trúc phát ra một âm thanh khiến cô ngượng đỏ mặt vì xấu hổ. Cô cúi gằm mặt xuống, mím chặt môi để cố gắng giấu đi sự ngại ngùng của mình. Thật là... xấu hổ đến chết mất.

Tần Tử Sâm nhìn thấy cô như thế, bản thân anh cũng không nhịn được mà cong môi lên cười. Nén lại sự buồn cười của mình,. anh nói.

"Cô đói rồi đúng không! Tôi đi mua chút gì đó cho cô ăn."

"Không cần đâu! Bây giờ đã hơn mười giờ đêm rồi, lấy đâu ra người bán mà anh mua kia chứ."

Tần Tử Sâm không trả lời, anh cũng quên mất cả thời gian. Đã trễ như vậy rồi thì đâu còn ai bán nữa. Nhưng anh cũng không thể để cô ôm bụng đói như vậy mà ngủ.

"Cô cố đợi một chút."

Nói xong, anh xoay người đi về phía chiếc bàn nhỏ. Cầm điện thoại lên, anh nhấn vào một cái tên xuất hiện nhiều nhất trong lịch sử cuộc gọi mà nhấn nút gọi đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện