Tô Dịch đang chuẩn bị ôm ấp với cô nhân tình bé nhỏ của mình thì điện thoại trên bàn rung lên. Nhìn chữ "SẾP" hiển thị trên màn hình điện thoại, anh khẽ trút ra một hơi dài.
"Alo! Sếp..."
"Mang cho tôi một phần cháo thịt và cả sữa tươi nữa."
"Sếp sếp... Sữa thì có... nhưng cháo thì... em biết lấy đâu ra đây?"
"Đó là chuyện của cậu. Tôi cho cậu ba mươi phút."
"Sếp à..."
Còn chưa kịp nói gì, người bên kia đã lạnh lùng tắt máy. Nhìn vào màn hình điện thoại, Tô Dịch mếu máo nói.
"Nếu biết trước theo anh cực khổ như vậy, tôi sẽ không bao giờ đi theo anh đâu. Đồ máu lạnh tuyệt tình."
Mặc dù nói vậy nhưng Tô Dịch hiểu rất rõ, đây là do anh nợ Tần Tử Sâm. Năm đó, nếu không có Tần Tử Sâm thì có lẽ anh đã sớm nằm dưới lòng đất lạnh lẽo từ lâu rồi. Nói cách khác, cái mạng này là Tần Tử Sâm không màn nguy hiểm mà nhặt lại cho anh. Vậy nên thứ mà anh nợ anh ấy không chỉ là một ân tình mà còn là một mạng người.
Quay sang nhìn chú gấu bông to lớn của mình, Tô Dịch ôm lấy nó rồi lên tiếng dỗ dành như đang dỗ người yêu.
"Em yêu à! Anh có việc phải đi một lát, sẽ trở về nhanh thôi. Đợi anh nha... Moa."
Dỗ dành xong thì anh liền phóng xuống giường, thay vội bộ đồ thể thao dài tay rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Trong lúc đi, anh còn càm ràm một câu.
"Sếp ơi là sếp, cả ngày chỉ biết báo tôi thôi. Tôi đúng là mắc nợ anh mà."
[...]
Trong phòng bệnh, không khí vô cùng an tĩnh.
Tần Tử Sâm ngồi đó, dán mắt vào màn hình laptop để xem lại những bản báo cáo tổng kết doanh thu cuối tháng mà Tô Dịch đã gửi cho anh. Mặc dù không thân thiết, nhưng ông nội của anh vẫn giao quyền quản lý tập đoàn Tần thị lại cho cháu đích tôn là anh. Bây giờ, anh đang giữ chức Tổng giám đốc Tần thị, là người có toàn quyền quyết định tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty. Vậy nên... anh rất bận.
Mộ Nhã Trúc ngồi trên giường bệnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm bao la rộng lớn vậy nhưng lại chẳng đủ để chứa đựng được tâm tư của cô. Ngón tay trái khẽ xoay chiếc nhẫn nhẫn cưới bên bàn tay phải, một cảm giác chua chát dâng lên khiến cô đau đến mức không thể thở được.
Khép hờ lại mí mắt, cô dứt khoát tháo chiếc nhẫn ra. Người ta đã phản bội cô, tình yêu gì đó cũng chỉ toàn là giả dối. Vậy thì giữ lại thứ vô nghĩa này để làm gì nữa chứ, thà cứ vứt đi cho xong.
Khẽ thở dài một hơi, cố gắng lắm mới đưa được đôi chân xuống giường. Nhưng khi chân vừa mới chạm đất, cô đã lập tức ngã xuống sàn.
"Aaaa!"
Nghe tiếng kêu của cô, Tần Tử Sâm quay lại nhìn. Vội đứng dậy đi về phía cô, anh ngồi xuống rồi dìu cô đứng lên.
"Cô làm gì vậy?"
"Tôi... Tôi..."
"Cô thế nào?"
"Tôi... Tôi muốn đi vệ sinh."
Nói xong câu đó, cả hai đều im lặng. Nhã Trúc cúi mặt, thật sự là cô rất muốn độn thổ ngay lập tức. Ui trời ơi... tại sao cô lại cứ tự làm xấu cho bản thân mình thế này chứ... Ai da... Chết mất.
Tần Tử Sâm nghe xong cũng không biết phải nói gì. Lần đầu tiên... lần đầu tiên anh rơi vào tình huống này... thật sự là... không còn gì để nói.
Khẽ thở một hơi dài, anh nói với âm lượng vô cùng nhỏ, chỉ đủ để cho mình cô nghe.
"Tôi đưa cô vào trong."
"Tôi... Xin lỗi!"
"Không có gì!"
Ai... Ai đó hãy giúp cô đào sẵn một cái hố để cô nhảy vào đi. Mất mặt quá đi...
Tần Tử Sâm đưa cô vào trong. Sau khi đã xác định cô có thể tự mình đứng bằng một chân thì anh mới xoay người đi rồi nói.
"Tôi đợi cô bên ngoài. Khi nào xong thì gọi tôi."
"Đ... Được!"
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, anh đưa tay giúp cô đóng cửa. Đôi mắt lạnh lùng khẽ nhắm lại, anh lại thở ra một hơi thật dài. Đây có lẽ sẽ là chuyện khó quên nhất trong cuộc đời của anh. Hy vọng là sau này sẽ không gặp phải những chuyện khó đỡ như vậy nữa. À mà không... tốt nhất là đừng nên có lần sau. Đúng vậy... không nên có lần sau.
Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Nhã Trúc một tay vịn tường, một tay cầm tay nắm cửa. Nhìn thấy dáng người của anh từ phía sau, cô lại càng cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao thì...
Nghe được tiếng mở cửa, Tần Tử Sâm quay lại. Thấy cô đứng đó, anh không chút chần chừ mà đi về phía cô.
"Để tôi dìu cô."
"Cảm ơn anh!"
Đưa tay vịn lấy tay anh rồi nương vào đó mà bước đi. Nhưng còn chưa kịp bước, cơ thể nhỏ nhắn ấy đã ngã xuống vì cơn đau truyền đến từ cổ chân. May mắn là người bên cạnh phản ứng rất nhanh, anh đưa tay đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống.
"Không sao chứ?"
"Chân tôi đau quá."
"Thất lễ rồi."
Nói xong, anh nhấc bổng cơ thể nhỏ nhắn của cô lên rồi đi về phía giường bệnh. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống, anh nhỏ giọng nói.
"Ngày mai tôi sẽ tìm người đến chăm sóc cho cô."
"Không cần đâu! Làm vậy thì phiền phức lắm."
"Tôi rất bận, không thể ở đây với cô được. Dù sao cũng là tôi tông cô, cho nên cô cứ xem như là tôi đang bù đắp cho cô đi."
Nhã Trúc không trả lời cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Thôi thì anh muốn sao cũng được.
"Váy cưới của cô tôi đã cho người mang đi giặt rồi. Khi nào cô muốn lấy thì cứ nói, tôi sẽ cho người mang đến cho cô "
Nghe đến váy cưới, cô nhếch môi lên cười rồi lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Vứt đi!"
"Tại sao?"
"Không cần dùng nữa thì vứt thôi."
"Ừm! Tùy cô! Dù sao thì tôi sẽ cho người mang đến trả lại cho cô."
"Cũng không kết hôn nữa, lấy lại cũng để làm gì đâu."
"Alo! Sếp..."
"Mang cho tôi một phần cháo thịt và cả sữa tươi nữa."
"Sếp sếp... Sữa thì có... nhưng cháo thì... em biết lấy đâu ra đây?"
"Đó là chuyện của cậu. Tôi cho cậu ba mươi phút."
"Sếp à..."
Còn chưa kịp nói gì, người bên kia đã lạnh lùng tắt máy. Nhìn vào màn hình điện thoại, Tô Dịch mếu máo nói.
"Nếu biết trước theo anh cực khổ như vậy, tôi sẽ không bao giờ đi theo anh đâu. Đồ máu lạnh tuyệt tình."
Mặc dù nói vậy nhưng Tô Dịch hiểu rất rõ, đây là do anh nợ Tần Tử Sâm. Năm đó, nếu không có Tần Tử Sâm thì có lẽ anh đã sớm nằm dưới lòng đất lạnh lẽo từ lâu rồi. Nói cách khác, cái mạng này là Tần Tử Sâm không màn nguy hiểm mà nhặt lại cho anh. Vậy nên thứ mà anh nợ anh ấy không chỉ là một ân tình mà còn là một mạng người.
Quay sang nhìn chú gấu bông to lớn của mình, Tô Dịch ôm lấy nó rồi lên tiếng dỗ dành như đang dỗ người yêu.
"Em yêu à! Anh có việc phải đi một lát, sẽ trở về nhanh thôi. Đợi anh nha... Moa."
Dỗ dành xong thì anh liền phóng xuống giường, thay vội bộ đồ thể thao dài tay rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Trong lúc đi, anh còn càm ràm một câu.
"Sếp ơi là sếp, cả ngày chỉ biết báo tôi thôi. Tôi đúng là mắc nợ anh mà."
[...]
Trong phòng bệnh, không khí vô cùng an tĩnh.
Tần Tử Sâm ngồi đó, dán mắt vào màn hình laptop để xem lại những bản báo cáo tổng kết doanh thu cuối tháng mà Tô Dịch đã gửi cho anh. Mặc dù không thân thiết, nhưng ông nội của anh vẫn giao quyền quản lý tập đoàn Tần thị lại cho cháu đích tôn là anh. Bây giờ, anh đang giữ chức Tổng giám đốc Tần thị, là người có toàn quyền quyết định tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty. Vậy nên... anh rất bận.
Mộ Nhã Trúc ngồi trên giường bệnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm bao la rộng lớn vậy nhưng lại chẳng đủ để chứa đựng được tâm tư của cô. Ngón tay trái khẽ xoay chiếc nhẫn nhẫn cưới bên bàn tay phải, một cảm giác chua chát dâng lên khiến cô đau đến mức không thể thở được.
Khép hờ lại mí mắt, cô dứt khoát tháo chiếc nhẫn ra. Người ta đã phản bội cô, tình yêu gì đó cũng chỉ toàn là giả dối. Vậy thì giữ lại thứ vô nghĩa này để làm gì nữa chứ, thà cứ vứt đi cho xong.
Khẽ thở dài một hơi, cố gắng lắm mới đưa được đôi chân xuống giường. Nhưng khi chân vừa mới chạm đất, cô đã lập tức ngã xuống sàn.
"Aaaa!"
Nghe tiếng kêu của cô, Tần Tử Sâm quay lại nhìn. Vội đứng dậy đi về phía cô, anh ngồi xuống rồi dìu cô đứng lên.
"Cô làm gì vậy?"
"Tôi... Tôi..."
"Cô thế nào?"
"Tôi... Tôi muốn đi vệ sinh."
Nói xong câu đó, cả hai đều im lặng. Nhã Trúc cúi mặt, thật sự là cô rất muốn độn thổ ngay lập tức. Ui trời ơi... tại sao cô lại cứ tự làm xấu cho bản thân mình thế này chứ... Ai da... Chết mất.
Tần Tử Sâm nghe xong cũng không biết phải nói gì. Lần đầu tiên... lần đầu tiên anh rơi vào tình huống này... thật sự là... không còn gì để nói.
Khẽ thở một hơi dài, anh nói với âm lượng vô cùng nhỏ, chỉ đủ để cho mình cô nghe.
"Tôi đưa cô vào trong."
"Tôi... Xin lỗi!"
"Không có gì!"
Ai... Ai đó hãy giúp cô đào sẵn một cái hố để cô nhảy vào đi. Mất mặt quá đi...
Tần Tử Sâm đưa cô vào trong. Sau khi đã xác định cô có thể tự mình đứng bằng một chân thì anh mới xoay người đi rồi nói.
"Tôi đợi cô bên ngoài. Khi nào xong thì gọi tôi."
"Đ... Được!"
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, anh đưa tay giúp cô đóng cửa. Đôi mắt lạnh lùng khẽ nhắm lại, anh lại thở ra một hơi thật dài. Đây có lẽ sẽ là chuyện khó quên nhất trong cuộc đời của anh. Hy vọng là sau này sẽ không gặp phải những chuyện khó đỡ như vậy nữa. À mà không... tốt nhất là đừng nên có lần sau. Đúng vậy... không nên có lần sau.
Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Nhã Trúc một tay vịn tường, một tay cầm tay nắm cửa. Nhìn thấy dáng người của anh từ phía sau, cô lại càng cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao thì...
Nghe được tiếng mở cửa, Tần Tử Sâm quay lại. Thấy cô đứng đó, anh không chút chần chừ mà đi về phía cô.
"Để tôi dìu cô."
"Cảm ơn anh!"
Đưa tay vịn lấy tay anh rồi nương vào đó mà bước đi. Nhưng còn chưa kịp bước, cơ thể nhỏ nhắn ấy đã ngã xuống vì cơn đau truyền đến từ cổ chân. May mắn là người bên cạnh phản ứng rất nhanh, anh đưa tay đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống.
"Không sao chứ?"
"Chân tôi đau quá."
"Thất lễ rồi."
Nói xong, anh nhấc bổng cơ thể nhỏ nhắn của cô lên rồi đi về phía giường bệnh. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống, anh nhỏ giọng nói.
"Ngày mai tôi sẽ tìm người đến chăm sóc cho cô."
"Không cần đâu! Làm vậy thì phiền phức lắm."
"Tôi rất bận, không thể ở đây với cô được. Dù sao cũng là tôi tông cô, cho nên cô cứ xem như là tôi đang bù đắp cho cô đi."
Nhã Trúc không trả lời cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Thôi thì anh muốn sao cũng được.
"Váy cưới của cô tôi đã cho người mang đi giặt rồi. Khi nào cô muốn lấy thì cứ nói, tôi sẽ cho người mang đến cho cô "
Nghe đến váy cưới, cô nhếch môi lên cười rồi lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Vứt đi!"
"Tại sao?"
"Không cần dùng nữa thì vứt thôi."
"Ừm! Tùy cô! Dù sao thì tôi sẽ cho người mang đến trả lại cho cô."
"Cũng không kết hôn nữa, lấy lại cũng để làm gì đâu."
Danh sách chương