"Nhớ này, đồ đệ, cả cái thiên hạ này không một ai có thể đánh bại sư tôn của con đâu, trừ khi là con làm nũng."

Chương 66: Đóa sen bùng nở (tứ)

Biên tập: Bab.

Sửa lỗi: tad.

Lặng yên. Một sự lặng yên kéo dài. Máu nóng lăn trên má, nhưng cơn đau chờ đợi đã lâu lại vẫn chưa ập đến. Hàng mi hắn run run, chậm rãi mở mắt ra, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt. Bách Lý Quyết Minh lẳng lặng nhìn hắn, hoa văn màu đen đã rút đi, răng nanh cũng không còn, làn da nứt nẻ khép lại, y đã khôi phục lại hình dáng người thường, biến trở về dáng vẻ của người thanh niên hơi tính trẻ con kia. Thân trên y để trần, hai tay chống ở bên tai Tạ Tầm Vi, lấy thân mình bao bọc đồ đệ.

Tạ Tầm Vi ngơ ngác sờ máu trên mặt, sau mới nhận ra đây không phải là máu của mình, mà là của Bách Lý Quyết Minh. Nếu hắn đứng lên, sẽ nhìn thấy trên lưng Bách Lý Quyết Minh găm chi chít những mũi tên, còn có hết móc câu này đến móc câu khác, toàn thân y chẳng khác gì một con nhím to lớn máu chảy đầm đìa, nom thật buồn cười cũng thật bi thảm.

Không có khiên chắn, Bách Lý Quyết Mình dùng chính thân thể mình làm khiên. Không có áo giáp, Bách Lý Quyết Minh chính là áo giáp của Tạ Tầm Vi. Y chặn lại hết thảy những mũi tên kia, không để đồ đệ của mình phải chịu bất cứ thương tổn gì, dù cho chính bản thân thương tích đầy mình.

"Con là đồ ngốc à?" Bách Lý Quyết Minh khàn giọng nói, "Không nghe thấy ta bảo con chạy đi sao?"

"Sư tôn..." Tạ Tầm Vi run rẩy chạm đến phần lưng của y, máu ướt đẫm bàn tay.

Vết thương quá nhiều, trên lưng y quả thực chẳng còn chỗ thịt nào lành lặn. Phần eo bụng cùng tay phải bị thối rữa đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cả tấm lưng lại thành cái sàng. Sờ lên chỉ thấy gồ ghề, lồi lõm cả tay. Tạ Tầm Vi bàng hoàng, ngây ngốc nhìn máu đen nhớp nháp dính trên tay mình. Mọi chuyện trên đời luôn là hoang đường như vậy, rõ ràng hắn muốn giúp sư tôn tìm về tim hoa sen sáu cánh, rốt cuộc lại hại sư tôn mất đi thần trí, biến thành quái vật. Rõ ràng hắn muốn chết cùng sư tôn, rốt cuộc lại để sư tôn chồng chất vết thương.

Hắn bật khóc, "Con xin lỗi..."

"Đồ đệ ngốc," Bách Lý Quyết Minh chua xót mà nói, "Nói cái gì đần thế."

Phong ấn của Tông môn trấn áp nguyên hình ác quỷ của y, giúp y lấy lại được ý thức. Y nghĩ bản thân bị lộ hình dáng thật hẳn phải xấu xí lắm, không ngờ nhóc ngốc này vẫn cứ ôm lấy y. Đồ đệ bé nhỏ của y lá gan cỡ con thỏ, gặp phải ác quỷ cái là bị dọa cho khóc nhè, rốt cục là dũng khí nào khiến con bé bất chấp tất cả mà ôm y chứ? Tám năm, bé con có trở thành thiếu nữ thì vẫn ngốc nghếch như xưa, ngốc đến mức khiến y đau lòng.

"Sư tôn, chúng ta chạy trốn đi." Tạ Tầm Vi vòng lấy cổ y, nằm trong lòng y rơi nước mắt, "Tầm Vi đã trưởng thành, có thể bảo vệ cho người rồi. Chỉ cần chúng ta chạy khỏi Tông môn thì sẽ không còn bất cứ kẻ nào muốn phong ấn người nữa. Người theo con đi, có được không? Chúng ta đi đến những nơi non xanh nước biếc, xây nên một núi Bão Trần khác."

"Đùa à, sư tôn của con có khi nào chạy trốn chưa?" Bách Lý Quyết Minh quẹt mũi Tạ Tầm Vi, "Ngoan nào, đợi đó đi, sư tôn muốn ra đại chiêu."

Tạ Tầm Vi giữ chặt cổ tay y, buồn bực lắc đầu, "Không được, không được giáng Nghiệp Hỏa, con không muốn lại nhìn thấy người tự thiêu thân mình thành tro đâu."

Bách Lý Quyết Minh cười cười. Ngón tay Tạ Tầm Vi bấu chặt, tên khốn tự cao tự đại này, thế mà còn cười được.

Đằng sau y, Viên Bá Khanh trèo lên nóc cung Thiên Xu, tự mình phất cờ hiệu. Bọn chúng sẵn sàng khởi động tầng phong ấn thứ tư, một khi phong ấn được kích hoạt thì chắc chắn sẽ không thể cứu vãn được nữa, sư tôn sẽ lại giống như tám năm trước, chìm vào giấc ngủ dài đằng đẵng.

Bách Lý Quyết Minh thấp giọng nói: "Tầm Vi, thật ra thì con rất lợi hại đấy. Con tin không, chỉ cần con thơm ta, ta sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, không một ai có thể đánh bại."

"Người nói dối!" Tạ Tầm Vi nghẹn ngào.

"Không lừa con đâu," Bách Lý Quyết Minh chìa mặt về phía hắn, "Con thử mà xem."

Tạ Tầm Vi cảm thấy y đang nói dối, sư tôn đúng là đồ ngốc, ngay cả lời nói dối cũng giả trân như vậy. Hắn nào có sức mạnh thần kỳ như thế, hôn một người là có thể khiến người đó dũng mãnh vô địch ư? "Ngoan, tin ta một lần đi." Bách Lý Quyết Minh xoa đầu hắn.

Hắn nhìn vào mắt sư tôn, người đàn ông này vẫn luôn ngạo mạn cuồng vọng như thế. Nhưng sư tôn có một loại sức mạnh kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy chỉ cần ở bên y thì sẽ chẳng cần phải lo sợ bất cứ điều gì. Đáy lòng Tạ Tầm Vi bừng lên hy vọng khó có thể tin được, xưa nay hắn luôn là người trầm ổn, mọi chuyện đều phải lên kế hoạch chu toàn. Thế nhưng ở thời khắc này, hắn sẵn lòng tin vào lời nói dối buồn cười ngớ ngẩn như vậy, giống như một đứa trẻ tin rằng vị anh hùng sẽ đánh bại hết thảy lũ người xấu giải cứu công chúa.

Nhưng điều đó có gì sai cơ chứ? Bởi vì sư tôn chính là anh hùng của hắn cơ mà.

Hắn nhắm mắt lại, sau đó hôn Bách Lý Quyết Minh.

Bách Lý Quyết Minh mỉm cười, xúc cảm này thật dịu dàng và điềm tĩnh, tựa như một đóa hoa nhẹ nhàng đậu trên má y vậy.

Trong nội tâm y gọi: "Ác Đồng, ngươi có thể phá bỏ phong ấn trong tâm vực của ta rồi."

"Ngươi muốn làm gì?" Giọng nói Ác Đồng vang lên bên tai.

"Nguyên nhân Tẩy Nghiệp Kim Hỏa thiêu đốt cả ta không phải vì thuật pháp này quá kinh khủng, mà là một nửa công thể của ta đã bị phong ấn, nên không thể khống chế ngọn lửa một cách chuẩn xác. Chỉ cần khai mở phong ấn, lấy lại linh lực vốn có của ta là có thể hoàn toàn khống chế ngọn lửa. Ngươi mạnh như thế, cái phong ấn rách nát kia căn bản là không nhốt ngươi được, ngươi tự nguyện ở lại tâm vực ta đúng không?" Bách Lý Quyết Minh nói, "Bây giờ, khai mở phong ấn kia đi."

"Đây là phong ấn do Vô Độ hạ, ta không có khả năng phá mở."

"Chắc vẫn có thể mở được một cửa chứ, lấy về được chút nào hay chút nấy."

Ác Đồng nhìn hoàng hôn ở đằng xa, lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ hối hận. Với tiền lệ này, ngươi sẽ không còn đường lui nữa."

"Không quan tâm được nhiều vậy đâu." Bách Lý Quyết Minh nhếch môi, "Ông đây lỡ khoác lác trước mặt đồ đệ rồi, sao có thể để mất mặt được chứ?"

"Ngươi chắc chắn sẽ hối hận, Bách Lý Quyết Minh." Ác Đồng nói.

Đứa trẻ giơ tay lên, hướng lòng bàn tay về phía hoàng hôn. Một cái khe nứt xuất hiện và lớn dần lên trong ánh tà dương, nhìn giống như vết nứt trên đồ gốm sứ men đỏ cổ xưa. Có thứ cứng rắn nào đó đang từ từ vỡ vụn, những hình ảnh hỗn loạn như lông quạ lướt qua trong tâm trí Bách Lý Quyết Minh. Nơi trạch viện rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, đèn quang minh phác lên hỏa phù, lờ mờ nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt của đám đàn ông đang nhìn xuống y, trầm giọng nói: "Tiên Thiên Hỏa Pháp, thiên chi kiêu tử, chắc chắn sẽ bước đến đỉnh cao, trở thành đại Tông sư đời kế tiếp..." Tiếng nói chuyện của bọn họ trầm thấp, nghe giống như chú ngữ cổ xưa thần bí nào đó.

Sự nóng lòng cùng cơn phẫn nộ không sao giải thích được kéo đến trong lòng, y lùi bước về sau rồi bỏ chạy, băng qua những bức tường dày cao ngất, lòng bàn chân dẫm lên con đường phiến đá xanh mãi chẳng thấy điểm cuối. Y nhìn thấy một cái giếng sâu rêu xanh ẩm ướt ở sân sau, trong đó mọc đầy lông tóc, có thứ gì đó ở đằng kia đang gọi y. Cái gì vậy? Rốt cuộc đó là cái quái gì? Bách Lý Quyết Minh cau mày, muốn nắm lấy một góc nhưng bị sượt qua mất. Vết nứt thôi kéo dài, tất cả ký ức trong phút chốc vụt xa khỏi y, lần nữa mở mắt ra tựa như vừa tỉnh lại sau giấc mơ dài. Không một ai nhìn thấy sâu trong đôi mắt y là một đóa sen đỏ rực cháy yêu diễm xinh đẹp.

Một cỗ linh lực dồi dào chưa từng có chảy dọc khắp cơ thể, lấp đầy kỳ kinh bát mạch. Bách Lý Quyết Minh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nhưng cũng lại thấy thân quen lạ kỳ. Y thử hít thở, bàn tay nắm chặt rồi mở ra, máu thịt trên lưng lúc nhúc, mũi tên và móc vàng từng cái một bị rơi ra, lộp bộp rớt xuống mặt đất.

Ngước mắt nhìn xung quanh, màu sắc tươi đẹp vô ngần, ánh sáng rực rỡ biết bao, từng cử chỉ động tác của đám người cũng rất rõ ràng như vậy. Đây là lần đầu tiên y tinh tường nhìn rõ diện mạo của những người này, chút biến đổi nhỏ trên vẻ mặt của họ cũng hiện rõ trong mắt y, có người thương hại Tầm Vi hồng nhan bạc mệnh, có kẻ vì Viên thị lập công to mà mong một người làm quan cả họ được nhờ, lại càng nhiều người hả hê khi nghĩ y sắp chết đến nơi rồi.

Thật buồn cười và lố bịch thay, mắt chuột thì làm sao có thể nhìn thấy sự hùng vĩ của một ngọn núi? Lũ sâu bọ sớm nở tối tàn sao biết được bốn mùa bao la? Thời khắc này, y rốt cuộc cũng chạm vào được một góc quá khứ bị đánh mất từ lâu, sức mạnh như dòng thủy triều dâng cao cuồn cuộn bao lấy y. Từ từ ngồi dậy, áp lực như núi đè bên trong tầng phong ấn bị y mạnh mẽ chống đỡ, ngọn núi vô hình trên vai sụp đổ, tầng phong ấn thứ nhất trên bầu trời nứt ra. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi sự phản kháng ngoan cố cũng chỉ là trò hề mà thôi. Sức mạnh sâu thẳm tích tụ trong lồng ngực, y cảm nhận được sự hân hoan của tạo hóa. Tất cả máu tươi trên mặt đất tiến lại gần y rồi ngưng tụ thành màn sương mỏng có sắc đỏ nhạt lơ lửng trong không trung, y khép tay lại, sương mù tụ lại nơi đầu ngón tay, miệng vết thương sau lưng mọc lên thịt mới rồi từ từ khép lại.

Niềm vui sướng từ nguồn sức mạnh dồi dào tràn ngập trong y, y ngẩng mặt lên, nở một nụ cười càn rỡ. Hai tầng kính phong ấn phía trước bầu trời như nứt ra, thuật pháp của y lại lần nữa căng tràn sức sống.

Hóa ra đây mới chân chính là y, thuật pháp trời sinh vốn có của y, là ngọn lửa vĩnh hằng của y. Y là đứa con của trời cao, độc nhất trong thiên hạ!

Nụ cười trên mặt các đệ tử cứng lại, "Sao lại thế này...Con ác quỷ kia, sao lại có thể đứng lên được!"

Bốn góc tháp canh sáng rực lên, Viên gia gắng hết sức tu bổ lại nguyên ấn. Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện những phù văn mỹ lệ và rực rỡ, tầng phong ấn thứ tư cũng sắp hoàn thành.

Y đỡ Tạ Tầm Vi đứng dậy, che mắt hắn, "Nhắm mắt lại, tiểu tiên nữ thì không nên xem cảnh tượng sắp tới đâu."

Tạ Tầm Vi ngoan ngoãn vùi mặt vào cổ Bách Lý Quyết Minh.

"Nhớ này, đồ đệ, cả cái thiên hạ này không một ai có thể đánh bại sư tôn của con đâu," y nói nhỏ bên tai Tạ Tầm Vi, "Trừ khi là con làm nũng."

Y ôm eo đồ đệ, giơ tay phải lên rồi mở lòng bàn tay hướng ra thế giới, như thể vạn vật đều đã nằm trong tay y.

Mặc dù có ngàn vạn con người, nhưng cũng chỉ toàn là kiến mà thôi.

"Gϊếŧ."

Không cần quá trình, không cần niệm chú, cũng chẳng cần tích lực.

Hết sức đơn giản, chỉ là lời nói suông, Tẩy Nghiệp Kim Hỏa, phóng ra trong tích tắc.

Khắp đất trời tĩnh lặng trong giây lát, không có tiếng la hét ồn ào của của đám đệ tử, cũng không có tiếng gào rống của Viên Bá Khanh, mọi sự ầm ĩ khó chịu đều đã biến mất, tựa như hết thảy đã chìm sâu dưới mặt nước. Thời gian lao xao trôi ngược dòng, thế giới trở lại với sự im lặng tột cùng thuở ban sơ.

Ngọn lửa lấy Bách Lý Quyết Minh và Tạ Tầm Vi làm trung tâm, với cơn thịnh nộ dễ dàng càn quét Thiên Đô, lấp đầy mọi hang cùng ngõ hẻm. Chỉ trong chớp mắt sức mạnh của Bách Lý Quyết Minh bao trùm khắp nơi này, cung Thiên Xu, bốn góc Thiên Nhai quanh cung điện, học xá đệ tử, trung tâm tháp canh, tất cả vật chết hay sống đều bị ánh lửa đỏ vàng cắn nuốt, bị thiêu rụi đến mức biến dạng. Dưới tháp canh, mũi tên vàng xé toạc màn trời, các ác quỷ hung dữ xông vào cuộc chiến, lưỡi đao va chạm lưỡi đao tắm trong bể máu. Bọn chúng cùng bị nhấn chìm trong ngọn lửa dữ dội, người sống đứng hình, sắt thép cong queo, cuối cùng tất cả đều hóa thành tro bay trong gió.

Khi Nghiệp Hỏa cháy hết, trên mặt đất không còn nhìn thấy chút dấu vết nào của thi thể, bọn chúng ngay đến cả tí mảnh xương cũng không sót lại, đều đã hóa thành tàn tro trộn lẫn cùng bùn đất. Chỉ có mình Viên Bá Khanh là hoàn toàn toàn không thể nhận ra, cả người cháy đen nằm trong đất, ấn vàng hộ thể gia truyền của Viên thị đã cứu hắn một mạng.

Dưới sườn núi, Khương Nhược Hư và Khương Vấn Nan đang lánh nạn ở đây. Ông lão cao tuổi vuốt râu nhìn về phía biển lửa ngùn ngụt ở đằng xa, thở dài nói: "Áo nghĩa Hỏa Pháp của núi Bão Trần, cuối cùng cũng tái hiện nhân gian."

Tạ Tầm Vi khẽ mở mắt, Bách Lý Quyết Minh gần ngay trong gang tấc, lành lặn và nguyên vẹn.

Y xoa nhẹ sau gáy Tạ Tầm Vi, áp trán mình lên trán Tạ Tầm Vi.

Y nói:

"Vì con, ta vô địch thiên hạ."

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hai ngày nay cứ bị chóng mặt, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Cùng là đi được nửa truyện, Hạ Hầu Liễm thì hàng ngày bị đánh cho tơi bời, Thích Ẩn vẫn là con gà mờ, có mỗi ông lớn Bách Lý là trâu bò uy phong lẫm liệt.

Thích Ẩn: Hiểu rồi, bọn này không phải con ruột.

Hạ Hầu Liễm: Ta cút nhé?

Ông lớn Bách Lý giẫm lên Dương Tố, bễ nghễ thiên hạ.

"Đứa nào dám ngược ông mày?"

Dương Tố với Liễm Liễm, Tiểu Ẩn ôm nhau khóc ròng.

*Chương này có fanart, mọi người vào wordpress xem nhé*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện