"Hắn cũng không để ý cái gì gọi là yêu say đắm, đối với hắn, đó chỉ là một khoảnh khắc nhất thời rung động, thu đi đông tới, hoa lá điêu tàn, tình cảm dâng trào rồi cũng sẽ dần lạnh lẽo như băng giá theo thời gian."
Chương 67: Một giấc mơ xuân (nhất)
Biên tập: Bảo Bảo.
Sửa lỗi: tad.
Sau trận chiến đó, nguyên khí của tiên môn tổn hại rất lớn. Đặc biệt là Viên thị, các đệ tử tinh anh gần như tử thương sạch sẽ, chủ quân Viên Bá Khanh tuy không chết nhưng sống cũng thành tật. Thân thể của hắn ta bị bỏng mức độ nặng, dung mạo hoàn toàn bị hủy hoại, không thể đi đứng, hoàn toàn trở thành một phế nhân tiêu tiểu tại giường. Tám năm trôi qua, tiên môn bách gia lại một lần nữa được mở mang kiến thức về uy lực Nghiệp Hỏa của Bách Lý Quyết Minh. Không một ai nghĩ rằng một thằng nhãi nghèo lập dị vậy mà lại là Bách Lý Quyết Minh, càng không ai ngờ rằng lúc quay về nhân gian công pháp của y còn cao cường hơn trước nhiều. Viên Bá Khanh đã tàn, Dụ phu nhân bại liệt, vọng khắp Giang Tả thì không trông mong được một ai có thể địch lại y.
Đám đệ tử may mắn sống sót đang cùng trưởng lão quỳ gối bên dưới, ai nấy đều co đầu rụt cổ như chim cút, răng va vào nhau lập cập, cần cổ run lẩy bẩy. Mà tên ác quỷ kia đang hống hách ngồi trên bậc cao nhất, bộ dạng giương giương tự đắc không coi ai ra gì. Còn vị đồ đệ xinh đẹp kia đang tựa dưới chân y, ý cười treo bên khóe môi. Dù góc váy bị cháy đen cũng không làm lu mờ dung nhan rực rỡ tỏa sáng của nàng. Dụ Thính Thu đứng xa xa nhìn hai người, nhìn sao cũng cảm thấy bọn họ hệt như một cặp đại ma đầu tàn bạo và sủng phi yêu diễm của hắn ta, quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ bỉ ổi đắc chí.
Bách Lý Quyết Minh đứng lên, thong thả bước xuống, sau đó dùng chân đá một đệ tử đang quỳ gối trước mặt y.
"Đánh ta à, sao không đánh nữa đi? Không phải ban nãy oai lắm à?" Bách Lý Quyết Minh nhìn một đống người đang cúi đầu quỳ bên dưới, trong lòng tức giận, "Xem bộ dạng kém cỏi của các ngươi đi, vậy mà dám tự xưng là tiên môn trăm năm, hậu duệ quý tộc Giang Tả, đúng là làm xấu mặt tổ tông các ngươi. Mấy ngàn người tụ lại một chỗ, ông đây phóng hỏa đốt rụi các ngươi không còn một móng, mẹ nó đúng là thế hệ sau còn không xứng xách dép cho thế hệ trước nữa."
Tất cả mọi người mặt xám mày tro, không ai dám lên tiếng. Bách Lý Quyết Minh xoay mặt qua thì thấy một trưởng lão đã quá năm mươi đang run như cầy sấy.
Trưởng lão cảm nhận được Bách Lý Quyết Minh đang nhìn mình thì run lên, suýt nữa đã mất khống chế, vội vã dập dầu nói: "Lão tổ tông bớt giận, lão tổ tông bớt giận. Đạo pháp của ngài cao thâm, Thiên Tiên Hỏa Pháp tuyệt thế vô song, bọn ta quả thực đánh không lại!"
Bách Lý Quyết Minh đá ông ta ngã lăn quay trên mặt đất, "Lão bất tử nhà ngươi, đám nhóc con trẻ tuổi đều mình đầy thương tích, sao chỉ có ngươi là khỏe mạnh bay nhảy, ngay cả quần áo cũng chỉnh tề vô cùng? Ngươi để cho đệ tử ngươi chiến đấu anh dũng, còn mình thì ở phía sau ôm phụ nữ thưởng trà, đây là tác phong chó má của trưởng lão tiên môn các ngươi à?"
Vị trưởng lão kia khóc lóc thảm thiết, "Sau này tiểu nhân không dám nữa, không dám nữa!"
"Ngày trước lúc Vô Độ chết, tiên môn các ngươi tốt xấu gì cũng có vài nhân vật tiếng tăm." Bách Lý Quyết Minh nhìn khắp nơi, ai nấy đều bê bết bẩn thỉu, đầu bù tóc rối. Y cả giận nói: "Bây giờ ngay cả chọn một đứa con rể ta cũng không vừa mắt nổi ai, tức quá đi mất. Nhãi ranh Bùi Chân kia đâu rồi?"
Bốn bề lặng ngắt như tờ, Khương Nhược Hư đứng trong góc lắc đầu cười khổ.
"Tất cả những người còn sống ở núi Thiên Đô đều ở đây hết à?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Xung quanh vẫn im lặng.
"Ông đang hỏi các ngươi đây, mẹ nó bị câm hết rồi à?" Bách Lý Quyết Minh lại đạp một người khác.
"Đều, đều ở đây ạ." Trưởng lão ban nãy khóc lóc nói.
"Người cuối cùng gặp hắn là ai?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Đệ tử bên dưới lắc đầu, "Hôm nay bọn ta không thấy Bùi tiên sinh..." Bọn họ không nhìn thấu tâm tư của Bách Lý Quyết Minh, ấp úng nói: "Có lẽ có người đã gặp, nhưng bị ngài... thiêu chết rồi."
Bách Lý Quyết Minh bỗng cảm thấy hoảng hốt, lúc nãy đám súc sinh này đã dùng tên bắn Tầm Vi, hơn nữa đại trận Phong Ấn đã hình thành, y giận quá mất khôn, chưa kịp nghĩ gì đã phóng Nghiệp Hỏa ra. Tuy đã khống chế phạm vi của nó, cố ý tránh hoạt thủy tiểu trúc hẻo lánh kia, xa nhất là chỉ tới trận pháp then chốt ở tháp canh bốn góc, không biết khi đó Bùi Chân có chạy lung tung rồi bị Nghiệp Hỏa đốt không nữa. Đám đệ tử tiên môn chó má này chết không luyến tiếc, nhưng nếu là Bùi Chân...
Bách Lý Quyết Minh phiền muộn trong lòng, không dám nghĩ nhiều, đành nói: "Ta ra ngoài tìm thử."
Y bỏ đi không quay đầu lại, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tên ác quỷ này vui buồn thất thường, lúc đối mặt với y ngay cả thở mọi người cũng không dám. Nhưng khi y đi rồi, bọn họ lại không biết làm gì tiếp theo, tất cả mọi người đực mặt nhìn nhau. Các đệ tử thả lỏng, nhưng các trưởng lão vẫn run rẩy không ngừng. Một góc ống tay áo trắng tinh bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, bọn họ ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt diễm lệ của Tạ Tầm Vi. Nàng mang theo ý cười, song trong ánh mắt không hề có chút ấm áp nào. Các trưởng lão hệt như bị lửa đốt, vội vã cúi đầu tránh né ánh mắt nàng.
Năm đó chuyện đạo tràng Hàn Sơn bọn họ cũng biết, nghĩ kỹ lại, những chủ sự và trưởng lão từng đến đạo tràng Hàn Sơn tám năm qua gặp xui xẻo không ít, giờ chỉ còn lại có mấy người. Tuy là như thế, nhưng nếu để Bách Lý Quyết Minh biết được chuyện này, dựa vào tính tình của tên ác quỷ kia nhất định sẽ nổi lửa đốt rụi Giang Tả, thây phơi ngàn dặm, máu chảy tràn lan, tiên môn bách gia làm gì có cửa sống sót? Trưởng lão run rẩy mở miệng: "Tầm Vi cô nương..."
Không biết Khương Nhược Hư đã bước đến gần từ bao giờ, ông cắt ngang lời của gã ta: "Tông môn xảy ra thảm họa, thương vong rất nhiều. Chư vị nhanh chóng quay về nhà tĩnh dưỡng cho tốt. Nghiệp Hỏa của tổ tông thiêu cháy cả xương, chỉ chừa lại tro tàn, chư vị có thể xúc một vốc đất khô cằn nơi đây để hạ táng, an ủi vong linh."
Các trưởng lão liếc nhau, sau đó cung kính nói: "Xin nghe theo ý chỉ của Thiên sư."
Mọi người cáo lui, đệ tử cũng khom người lui ra ngoài. Trên mảnh đất khô cằn chỉ còn lại Tạ Tầm Vi và Khương Nhược Hư đứng đối diện nhau. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, ngước mắt nhìn chốn hoang vu rộng khắp. Tạ Tầm Vi cười lãnh đạm: "Bây giờ lão Thiên sư cũng thẳng thắn đối mặt rồi sao?"
Khương Nhược Hư vê râu cười, "Lão phu chưa từng có chuyện gì giấu giếm, sao phải thẳng thắn?"
"Tám năm qua, tiên môn chủ sự từng ghé thăm đạo tràng Hàn Sơn đều nhiều lần lâm nạn. Trong thiên hạ này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, nhưng tiên môn lại ngoảnh mặt làm ngơ, cứ mặc cho chuyện diễn ra. Nghĩ lại thì nhất định là có người đang âm thầm thúc đẩy kế hoạch thanh trừ, để cho đám cặn bã tiên môn đó biến mất. Người này e là lão Thiên sư đây rồi." Tạ Tầm Vi cụp mắt cười nhạt, "Giang Tả chỉnh đốn phong thái lệch lạc, trừng trị những đệ tử vi phạm tổ huấn. Người thường cho rằng là Lôi đình của lão Thiên sư trấn áp tà ác. Thật ra là lão Thiên sư đang dốc sức mưu cầu một con đường sống cho tiên môn."
"Ồ?"
Tạ Tầm Vi chậm rãi nói tiếp: "Bởi vì ông biết, sư tôn của ta nhất định sẽ quay về nhân gian."
Khương Nhược Hư thở dài.
"Là ta đã phụ sự giao phó của đại Tông sư, theo di nguyện của ngài ấy, Khương gia vốn phải chăm sóc con trưởng thành. Nhưng năm đó Khương thị thế yếu, chủ quân vô lực, hai nhà Dụ Viên ngang ngược như hổ sói, không thể bảo vệ con bình an khỏe mạnh được." Khương Nhược Hư nói.
Không trách Thiên sư nhu nhược được, giữa gia tộc và Tạ Tầm Vi chỉ được chọn một, ông nhất định chọn gia tộc. Trong lòng Tạ Tầm Vi rất rõ một điều rằng, giữa lòng người mênh mang, trước giờ chỉ có sư tôn đặt hắn ở vị trí đầu tim mà thôi.
"Mấy trăm năm qua Việt Quận Khương thị chúng ta vẫn luôn phụng dưỡng núi Bão Trần, tám năm qua, chúng ta thực hiện di mệnh của đại Tông sư, không dám làm trái. Chắc chắn con sẽ muốn hỏi vì sao đại Tông sư lại làm như vậy, chúng ta cũng không hiểu được, chúng ta chỉ hoàn thành những gì mà đại Tông sư dặn dò thôi." Khương Nhược Hư nói, "Dẫn đường Bách Lý tiền bối vào Quỷ Quốc, giúp y giấu đi thân phận thật của mình. Nói thật, tính tình của lệnh sư đúng là... rất đặc sắc, nếu bị người của năm đó đã từng gặp y trông thấy nhất định sẽ nghi ngờ."
"Hài cốt của Dụ Liên Hải mất tích có liên quan đến các ông à?"
Khương Nhược Hư gật đầu, "Không sai, là chúng ta làm. Đại Tông sư đã từng căn dặn rằng tất cả những quỷ quái ra khỏi Hoàng Tuyền Quỷ Quốc đều phải dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy thành tro, ngoại trừ Bách Lý tiền bối. Tông sư không nói nguyên do, đối với chuyện Hoàng Tuyền Quỷ Quốc trước giờ ngài ấy vẫn kín như bưng. Nhưng ta nghĩ, bên trong những hài cốt đó nhất định cất giấu bí mật nào đó. Nếu không làm theo lời Tông sư, e là hậu quả khó mà tưởng tượng nổi."
Tạ Tầm Vi bỗng nhớ tới hài cốt kỳ quái của Tạ Sầm Quan, đoạn cau mày. Nhất định là Tạ Sầm Quan có biết chuyện này, phải tìm cách liên lạc với ông ta.
Tạ Tầm Vi nhìn vào mắt của Khương Nhược Hư, cất tiếng hỏi: "Làm phiền Thiên sư nói xem năm mươi tám năm trước rốt cuộc là tiên môn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sư tôn của ta lại trở thành quỷ quái?"
"Năm mươi tám năm... Con đã phát hiện những cây châm đó, đúng không?" Khương Nhược Hư cười khổ, "Đáng tiếc, trung cung tủy não của ta cũng có một cây châm như thế, ta không có cách nào cho con đáp án mà con muốn được."
Quả đúng như dự kiến. Tạ Tầm Vi cân nhắc một lát, đoạn hỏi: "Thiên sư có từng gặp qua sư tôn lúc sinh thời không?"
Khương Nhược Hư gật đầu, "Có từng thấy qua, nhưng cơ hội đối mặt không nhiều lắm, đa phần là chỉ nghe đồn. Từ lúc ta có ký ức thì sư tôn của con đã ở trên núi Bão Trần rồi. Đại Tông sư từng nói, sư tôn con là thiên chi kiêu tử của núi Bão Trần, y mới vừa sinh ra đã được nội bộ núi Bão Trần quyết định cho trở thành đại Tông sư đời kế tiếp. Sự thật đích xác như thế, sư tôn của con là một nhân vật rất có trọng lượng. Nếu con từng thấy bức bích họa ở tầng ngục thứ mười tám sẽ thấy cảnh tượng đại Tông sư chinh phạt quỷ vực phương bắc. Năm đó hắc giáo Mã Tang lưu truyền trong nhân gian, quỷ quái hoành hành, đại Tông sư dẫn đầu tiên môn bách gia thanh trừ quỷ vực. Thật ra trong đó còn có một người rất quan trọng, chính là sư tôn của con."
Ngón tay của Tạ Tầm Vi siết chặt lại, lịch sử đạo môn là thường thức, chỉ là hắn không ngờ rằng hóa ra sư tôn cũng tham dự vào trận chiến gϊếŧ quỷ mấy năm trăm trước kia. Hắn cũng càng không nghĩ tới việc thì ra dương thọ của sư tôn còn hơn cả trăm năm. Năm mươi tám năm trước đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người có pháp lực cao cường như sư tôn phải dùng mạng mình để trả giá chứ?
"Quả thực là ta không biết gì để nói với con rốt cuộc năm mươi tám năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo mấy năm nay ta phụng dưỡng đại Tông sư, xác thật ta có phát hiện một chút manh mối. Mấy trăm năm qua, dường như ông ấy vẫn luôn làm một chuyện gì đó. Ta không biết rốt cuộc là chuyện thâm thúy gì mà khiến một đại Tông sư đắc đạo hao hết cả thọ mệnh mà vẫn không thể đạt thành. Nhưng cho đến hôm nay, ta nghĩ là chuyện này hẳn là sắp hoàn thành rồi."
Tạ Tầm Vi cau mày, "Người hoàn thành nó... là sư tôn sao?"
"Không." Khương Nhược Hư lắc đầu, "Là con, Tạ Tầm Vi."
———
Bách Lý Quyết Minh quay về hoạt thủy tiểu trúc, trong sân vẫn như ngày xưa, có một cây hạnh thấp thấp tựa thân vào song cửa sổ. Từ khu vườn hoa lá vọng vào, song cửa sổ trắng tinh không có lấy một bóng người, hết thảy đều chìm vào lặng lẽ tịch mịch. Tiểu trúc của Bùi Chân có nét giống với tiểu viện của Tầm Vi ở Dụ gia, không có hơi thở của người sống gì cả. Một điểm khác biệt nhỏ là nếu ngửi kỹ sẽ cảm nhận được một mùi thuốc thoang thoảng, khiến người ta rất dễ chịu.
Không lẽ bị y thiêu chết thật sao? Bách Lý Quyết Minh thấp thỏm đẩy cửa phòng ngủ Bùi Chân đi vào, y phục được xếp rất gọn gàng, trên bàn bày những quyển sách y hắn thường xem, nhưng trong phòng không có ai cả. Y gọi vài tiếng, không ai trả lời, sau đó y vào phòng thuốc của Bùi Chân, mùi thuốc đắng chát xộc thẳng vào mũi, chai lọ vại bình chất đầy giá, khắp căn phòng nhỏ được bao trùm bởi một cỗ khí lạnh. Bách Lý Quyết Minh không thể tưởng tượng nổi, tên nhóc thông minh lanh lợi như vậy làm gì có chuyện bị y thiêu chết chứ?
Nhưng y cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, có lẽ Bùi Chân thấy y biến thành quái vật, định đến cứu y, kết quả lại bị y đốt thành tro. Y cố gắng nhớ kỹ lại xem hôm nay mình có gặp Bùi Chân hay không, nhưng lúc hóa điên y chẳng nhớ được gì cả, hình ảnh duy nhất đọng lại trong đầu y chỉ có mỗi cảnh giữa muôn vàn mưa tên, Tầm Vi nước mắt giàn dụa ôm lấy y.
Tìm kiếm khắp nơi, ngay cả gầm giường cũng nhìn rồi, song Bùi Chân cứ như đang cố ý chơi trốn tìm với y vậy. Y càng lúc càng hoảng hốt, tay phải run bần bật, tầm mắt nhìn quanh quất, bỗng nhiên phát hiện một tấm gương bằng đồng màu hổ phách rất lớn. Bên trên cái thứ này có thuật pháp, y biết. Y vươn tay chạm vào thử, mặt gương hiện lên gợn sóng, không biết chính xác phù văn thì không thể vào trong gương được. Y nhìn gương lớn tiếng gọi: "Bùi Chân, ngươi có trong đó không?"
Không có ai đáp lời, có lẽ mặt gương bị phong ấn có thể cách âm cũng không chừng. Y càng lúc càng sốt ruột, một cái phong ấn nho nhỏ chẳng là cái thá gì với y cả, khắp thiên hạ này ngoại trừ đại Tông sư đã quy tiên thì còn ai mà có đạo pháp mạnh hơn y chứ? Y bất chấp tất cả, lòng bàn tay nổi chân hỏa lên, sau đó cưỡng chế phá hủy phong ấn rồi khom lưng bước vào bên trong.
Theo bậc thang đi xuống dưới, không khí càng lúc càng lạnh. Chẳng lẽ là một hầm băng ư? Bách Lý Quyết Minh nghĩ thầm trong lòng, có loại thảo dược gì mà cần phải ướp lạnh sao? Cuối cùng cũng đến điểm cuối, phía trước rộng mở, cảnh tượng trước mắt khiến Bách Lý Quyết Minh sửng sốt một phen.
Bên trong hầm băng là vô số xác chết lõa thể đang đứng. Nam nữ già trẻ đều có, mỗi cái có tư thái khác nhau. Y đi qua lối giữa, sau đó chọc chọc khuôn mặt cứng đờ của một thi thể. Tất cả thi thể đều trần như nhộng, không có lấy một mảnh vải che thân. Y khiếp sợ, không ngờ Bùi Chân lại là loại người như vậy! Phía trên cùng đặt một chiếc quan tài lớn bằng gỗ lim vàng, y bước lên rướn đầu qua nhìn thử. Một thi thể cháy đen xấu xí đang ngủ bên trong, môi đã bị thiêu cháy đến mức biến dạng, lồi hàm răng ra ngoài, trông cực kỳ dữ tợn.
Lật đũng quần của thi thể lên xem thử, là đàn ông. Bùi Chân đúng là ghê tởm mà, vậy mà lại có đam mê sưu tập thi thể. Tất cả những cái xác này phải hư hỏng đến cỡ nào mới bị cởi trần đặt hết ở đây, mặc cho thằng điên Bùi Chân này thưởng thức? Y nhìn thi thể bị cháy đen, trong lòng buồn bực, sao cả người chết cháy mà Bùi Chân cũng không tha vậy?
Đi qua đi lại trong hầm băng một lúc lâu, nhưng vẫn không gặp được Bùi Chân.
"Các ngươi gặp được ông đây xem như may đấy." Bách Lý Quyết Minh nhấc mảnh vải bố đắp lên mặt cái xác chết cháy, "Tất cả an giấc ngàn thu đi."
Y phóng Tam Muội Chân Hỏa ra, sau đó đưa lưng về phía ngọn lửa hừng hực rời khỏi mật thất hầm băng.
Lúc bước ra khỏi gương, y ngơ ngác ngồi dưới đất hồi lâu mà vẫn không biết nên đi đâu tìm Bùi Chân. Chàng trai xinh đẹp trong trí nhớ kia đã hóa thành nắm tro tàn, y cực kỳ hối hận, đám người tiên môn kia mơ tưởng tim hoa sen của y, xúm lại bao vây tiễu trừ núi Bão Trần của y, còn muốn gϊếŧ đồ đệ bảo bối của y, có chết vạn lần cũng không đủ đền tội. Nhưng sao y lại nhỡ tay gϊếŧ Bùi Chân chứ? Cho dù tên này là một kẻ lập dị thích sưu tập thi thể thì cũng không thể gϊếŧ người ta được.
Đang lúc ngẩn ngơ, âm thanh tiếng mở cửa truyền đến, y ngơ ngác ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Chân đang đẩy cửa tiến vào.
Phong thái nhanh nhẹn, không nhiễm bụi trần, vẫn là dáng vẻ vĩnh viễn ôn tồn lễ độ kia.
"Tiền bối tìm ta sao?" Hắn ôn hòa hỏi, "Xưa nay ta không thích náo nhiệt, lúc trận tỉ thí trong Tông môn diễn ra ta lên núi hái thuốc. Ai ngờ hái được nửa đường thì bỗng thấy lửa đốt ngọn núi, trở về mới biết đã xảy ra chuyện lớn. Không kịp chúc mừng tiền bối đã tìm được tim hoa sen sáu cánh về."
Bách Lý Quyết Minh trừng mắt nhìn hắn, từ đầu đến chân không tổn hại xíu lông tóc nào. Cuối cùng y mới chịu tin rằng Bùi Chân còn sống, không chỉ không chết mà hình như còn xinh đẹp hơn trước kia nữa.
"Mẹ nó ngươi..." Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi.
Y nhìn khuôn mặt tươi cười của Bùi Chân, cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, giờ tự nhiên muốn đập hắn ta một trận.
Trong gương bắt đầu bốc khói, khói đen dày đặc không ngừng tản ra bên ngoài. Bùi Chân thấy làn khói đó thì dần dần biến sắc.
Tên nhóc này cũng có lúc không cười à. Bách Lý Quyết Minh hừ một tiếng, ôm tay nói: "Ông đây đốt rụi mấy cái xác đó rồi, ngươi còn trẻ, vậy mà lại đam mê mấy chuyện bất chính này. Giờ quay đầu vẫn còn kịp, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu. Còn nữa, ta không đính ước đồ đệ cho ngươi nữa, dù sao ngươi cũng không thích nàng ấy."
Giữa làn khói mông lung vắt ngang hai người, bỗng nhiên Bách Lý Quyết Minh không nhìn rõ gương mặt lúc này của Bùi Chân.
"Người cũng đốt cả thi thể chết cháy kia sao?" Bùi Chân hỏi.
"Đương nhiên, đốt hết rồi." Bách Lý Quyết Minh dừng một chút, đoạn bổ sung một câu, "Tro cũng không giữ lại cho ngươi đâu."
"..."
Bùi Chân im lặng.
Tầm nhìn mơ màng, Bách Lý Quyết Minh thấy bóng dáng của Bùi Chân chậm rãi bước về phía y. Xuyên qua sương khói, cuối cùng Bách Lý Quyết Minh cũng thấy rõ mặt hắn. Trên khuôn mặt hắn vẫn là nụ cười như đeo mặt nạ kia, hoàn mỹ không chút tì vết, không chê vào đâu được. Bách Lý Quyết Minh xưa nay không biết nhìn mặt đoán ý, nhưng bây giờ lại nhận ra được ẩn sau nụ cười dịu dàng của hắn là sự u ám không nói thành lời. Trông hắn đang rất tức giận, giận đến mức không kìm nén được.
"Tiền bối thật là... khiến người ta không biết làm sao mà." Hắn nhẹ nhàng nói.
"Ngươi tức giận cũng vô ích thôi," Bách Lý Quyết Minh nói, "Người trẻ tuổi phải đi đường chính đạo, dẹp mấy cái đam mê kỳ quặc đó đi."
Y tự cho là mình rất có kiên nhẫn, nếu đổi lại là người khác y đã vung chân đá vào trán kẻ đó rồi.
Bùi Chân tới gần y, khẽ cúi đầu nhìn chằm chằm y, "Tiền bối đúng là vô lễ, động vào đồ của ta còn ra vẻ hùng hồn nữa."
"Này, ngươi muốn làm gì? Cảnh cáo ngươi là ngươi đánh không lại ta đâu, đừng có xằng bậy."
Không biết là vì khói dày quá hay là Bùi Chân gần quá, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy mình hít thở hơi khó khăn một chút.
"Người biết xác chết cháy kia là ai không?"
"Ông đây đánh rắm!" Bách Lý Quyết Minh bắt đầu bực bội.
Bùi Chân càng lúc càng áp sát, Bách Lý Quyết Minh buộc phải lui ra phía sau, sau lưng y đụng vào vách tường.
"Ngốc," Bùi Chân cười khẽ, "Là người đấy."
Như một tia sét giáng thẳng xuống đỉnh đầu Bách Lý Quyết Minh, hai mắt y trừng lớn.
Là sao? Bỗng nhiên y nhớ ra, tám năm trước lần đầu y phóng Tẩy Nghiệp Kim Hỏa, vì không đủ linh lực nên không thể khống chế ngọn lửa điên cuồng kia được, cuối cùng tự đốt cháy mình thành tro bụi. Y không bao giờ nghĩ rằng thì ra cái xác chết cháy kia lại là nguyên thân của y, sao thằng nhãi này dám làm vậy chứ!? Xác chết của Bách Lý Quyết Minh y lại trở thành vật sưu tập của hắn. Vậy mà hắn còn mặt dày bảo là đồ của mình nữa chứ!
"Người biết vị thê tử qua đời đã nhiều năm của ta là ai không?" Bùi Chân hỏi y.
"Sao ta biết được, liên quan đéo gì tới ta?" Bách Lý Quyết Minh cả giận, "Nhãi ranh, ngươi đúng là lớn mật, dám động tới thân thể của ông đây."
Gượm đã, đầu óc lúc nào cũng trì độn của y bỗng phát giác ra được điều gì đó. Vong thê đã mất nhiều năm nhưng khiến hắn nhớ mãi không quên, thi thể chết cháy giấu dưới hầm băng... Y dần dần ngộ ra, sau đó hết sức kinh hãi. Chẳng lẽ vong thê trong miệng Bùi Chân là Bách Lý Quyết Minh y à!
Sao có thể chứ!?
Bách Lý Quyết Minh tức sùi bọt mép, "Giờ ông nổi lửa thiêu chết ngươi –"
Chữ "ngươi" còn chưa ra khỏi miệng, Bùi Chân đột nhiên khom người, đoạn cúi đầu hôn lên môi y.
Câu từ bị giam lại giữa hai đôi môi. Trong nháy mắt, đất trời chìm vào yên tĩnh.
Xúc cảm xa lạ trên môi khiến Bách Lý Quyết Minh hoảng sợ, y đực ra tại chỗ, cơn thịnh nộ bị thay bằng sự kinh hãi tột độ. Bùi Chân đang làm gì vậy? Y không biết, đầu óc y giờ như cái chong chóng bị hỏng, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng mất đi. Khói đen dày đặc vây lấy bọn họ, ngăn trở với thế giới bên ngoài. Cảm giác dịu dàng vuốt ve cánh môi y, thậm chí có dấu hiệu xâm nhập. Y như thể rơi vào một ảo mộng vô biên, một giấc mộng vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại.
"Bùi..." Y giãy dụa, Bùi Chân chế trụ eo y, chặn môi y lại.
Thoạt nhìn là một tên đại phu gầy yếu gió thổi một cái là bay, thế mà sức lực lại mạnh mẽ đến thế, vậy mà y lại không thoát khỏi tay hắn được. Không đúng không đúng, không phải Bùi Chân mạnh mà là do sức lực của y đã bị Bùi Chân rút cạn. Y cảm thấy mình hệt như một thư sinh bị hồ ly tinh hấp thụ tinh khí, từ sợi tóc cho đến móng tay đều mềm nhũn như bông. Cùng lúc đó, tim hoa sen sáu cánh dường như bị mất khống chế, tiếng tim đập còn nhanh hơn cả gióng trống, còn dồn dập hơn cả giông tố, thịch thịch thịch, như thể muốn văng ra khỏi lồng ngực rồi nhảy vào lòng bàn tay của Bùi Chân.
Sao lại thế này sao lại thế này! Đầu óc Bách Lý Quyết Minh trống rỗng.
Biện pháp này quả nhiên hữu dụng, Bùi Chân hiểu Bách Lý Quyết Minh như hiểu rõ chính bản thân mình. Sư tôn của hắn lúc nào cũng tùy ý làm bậy thế đấy, hắn cũng giữ lại chút ít tâm tư muốn trừng phạt. Quả nhiên, chỉ vỏn vẹn một nụ hôn mà đã dọa sư tôn ngốc nghếch của hắn đực ra tại chỗ, quên luôn cả việc thi thuật pháp không ai địch lại của mình. Đây là lần đầu Bùi Chân cách sư tôn gần như vậy, khắng khít kề bên, hô hấp đan xen lẫn nhau.
Hắn cũng không để ý cái gì gọi là yêu say đắm, đối với hắn, đó chỉ là một khoảnh khắc nhất thời rung động, thu đi đông tới, hoa lá điêu tàn, tình cảm dâng trào rồi cũng sẽ dần lạnh lẽo như băng giá theo thời gian. Tình thâm không mãi trường tồn, sắc tàn tình phai. Thứ hắn muốn không phải là chút ý loạn tình mê ngắn ngủi mà là sự gắn bó vĩnh viễn không chia lìa. Tựa như lúc hắn và sư tôn ôm chặt lấy nhau ở cung Thiên Xu, ngọn lửa nóng rực thổi quét khắp đất trời, hắn ở trong lòng sư tôn là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng giờ khắc này, nhịp tim luôn trầm ổn của hắn cũng bắt đầu dồn dập như nổi trống. Cả người hắn như có vô số bươm bướm nhỏ vỗ cánh bay loạn xạ như thể vui mừng hớn hở.
Hóa ra sư tôn của hắn không chỉ có cao cường, mà còn ngọt ngào nữa.
Lý trí mách bảo hắn không được hãm sâu vào đó, hắn lưu luyến điều khiển luồng gió, tám cây châm bạc mảnh khảnh bay ra rồi ghim vào huyệt vị của sư tôn. Trước tiên phong ấn tay chân, kế đó là thuật pháp. Khi cây châm cuối cùng ghim vào quan khiếu trên đầu, bóng tối dần dần dâng lên, ý thức của Bách Lý Quyết Minh như binh lính Minh Kim dần rút lui khỏi cơ thể y. Y nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn ngã vào vòng tay của Bùi Chân.
Bùi Chân bế y lên, sau đó rời khỏi phòng thuốc ngập tràn khói đen.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước: gặt hái thắng lợi.
Chương này: thất bại thảm hại.
Bách Lý Quyết Minh: Rốt cuộc cái vẹo gì đã xảy ra vậy!?
Sư tun chương này *như một vị nhẫn giả*