Người bố người mẹ nuôi mình mười tám năm lại không phải là máu mủ ruột thịt.
Anh cả đã gọi mười tám năm cũng không chảy chung một dòng máu!
Chu Thiên Hạo im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Xem ra cháu đã biết rồi, không sai, cháu thật sự không phải là con ruột của anh Diệp”.
“Chú Chu biết được bao nhiêu?”
“Chú có thể nói thẳng cho cháu biết, bố cháu là người nhà họ Diệp ở Long Đô”, Chu Thiên Hạo cũng không giấu diếm gì.
Chuyện đã đến nước này, sớm muộn gì Diệp Bắc Minh cũng sẽ điều tra được!
“Diệp Minh Viễn hả?”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười tự giễu.
Chu Thiên Hạo giật mình: “Chuyện này mà cháu cũng biết hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Vạn Lăng Phong: “Có chiến thần hành tỉnh Đông Nam ở đây, cháu không biết cũng khó nhỉ?”
Vạn Lăng Phong vội vàng mở miệng:
“Chủ nhân, cậu nói quá lời!”
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Chu Thiên Hạo nên Vạn Lăng Phong không gọi là cậu Diệp.
“Chủ nhân?”
Chu Thiên Hạo trợn sắp lòi cả mắt ra ngoài!
Ông ấy cứ nghĩ cùng lắm Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong đều đạt được một thống nhất nào đó.
Hoặc vì một nguyên nhân khác mà tạm thời đứng cùng phe!
Nhưng ông ấy nằm mơ cũng không ngờ được rằng Vạn Lăng Phong lại gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân?
“Trời ạ! Bắc Minh, đó chính là Vạn Lăng Phong, người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, có được cái tên chiến thần đấy? Sao ông ta lại gọi cháu là chủ nhân?”, lòng Chu Thiên Hạo là cơn sóng thần gào thét.
Không thể bình tĩnh lại được!
Một lát sau, cuối cùng Chu Thiên Hạo cũng chấp nhận sự thật này.
Hơi thở ông ấy trở nên dồn dập nói: “Bắc Minh, chuyện này dừng lại ở đây thôi”.
“Cháu diệt nhà họ Triệu, lại hủy hoại thương hội Đông Doanh, bây giờ chiến thần Lăng Phong lại… Lại… Lại là người của cháu!”
“Đám nhà giàu ở Giang Nam sẵn sàng bỏ tiền bỏ sức ra xây dựng lại công ty của bố cháu năm đó”.
“Bố cháu ở trên trời có linh có thiêng cũng sẽ được ngủ một giấc yên bình!”
“Nghe chú khuyên một câu, đừng tiếp tục điều tra nữa, mau chóng kết hôn với Nhược Giai, sinh đứa nhỏ rồi sống đến hết đời là được”.