Ông ấy vội vàng nói: “Không được đâu Bắc Minh, cháu nghe chú khuyên một câu”.
“Long Đô ngọa hổ tàng long, cháu tùy tiện đến Long Đô như thế, với tính tình của cháu, nói không chắc sẽ vướng phải họa ngập trời”.
Vạn Lăng Phong cũng giật mình: “Chủ nhân, Long Đô không giống như Giang Nam”.
“Dù là tôi thì cũng phải cẩn thận ở Long Đô, không dám làm xằng làm bậy”.
“Cậu đi Long Đô, nói không chừng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Diệp Bắc Minh buồn cười nói: “Cái chết của bố mẹ cháu, cứ bỏ qua như thế à?”
Chu Thiên Hạo giật mình: “Bắc Minh, cháu nói thế là sao?”
“Đến Long Đô, đích thân hỏi Diệp Minh Viễn xem ông ta có ý gì!”, Diệp Bắc Minh nhìn về hướng bắc.
“Và mẹ ruột của cháu, rốt cuộc là ai?”
……
Nửa tiếng sau.
Nhóm Chu Nhược Giai, Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến đã trở về.
Theo cùng họ là Lý Hương Liên cùng với Thẩm Hạc.
Vừa vào cổng phủ Diệp, Thẩm Hạc đã nhướng mày vì ngửi thấy một mùi máu tươi.
Hơn nửa giờ trôi qua, người của Vạn Lăng Phong đã sớm dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ phủ Diệp.
Mấy cô gái thì không nhận ra được điểm gì khác biệt!
“Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì thế?”, Thẩm Hạc kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Chỉ là có mấy con bò đi lạc vào thôi, đã giải quyết hết cả rồi”.
“Thì ra là thế”, Thẩm Hạc nặng nề gật đầu.
Chu Nhược Giai cũng chạy tới, khoác lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, mấy người Nhược Tuyết đã kể với em rồi”.
“Khi bọn họ đã gặp phải đám người xấu ở Giang Nam, anh là người đã cứu họ”.
“Hả?”, Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Nhìn sang Hạ Nhược Tuyết!
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết khẽ lắc đầu.
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được, cô gái đó không kể chuyện ở Kim Lăng cho Chu Nhược Giai.
Tôn Thiến bên cạnh hai mắt bùng lên lửa giận!
Nhìn thế nào cũng thấy Diệp Bắc Minh ngứa mắt!
Tuy Diệp Bắc Minh đã cứu cô ta, nhưng trong mắt Tôn Thiến, anh chắc chắn là kẻ lăng nhăng cặn bã.