“Suốt 1 năm qua, hai vợ chồng các người đã đi theo bổn công tử lang thang trong U Minh Giới này!”
“Tất cả các di tích cổ trong đây hầu như đã tìm kiếm một lượt, nếu như hôm nay còn không tìm thấy đồ mà tộc Thiên Ma để lại, các người cứ chờ chết ở đây đử.
Trên tế đàn.
“Huyền ca, em sắp không kiên trì được nữa rồi...”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam trắng bệch, đôi môi run rẩy.
Mái tóc tím của Dạ Huyền lay động, đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu: “Lam Nhị, đều tại anh không tốt. Nếu không phải anh nhất quyết muốn đến U Minh Giới,
cũng sẽ không xảy ra chuyện này!”
Diệp Thanh Lam cười yếu ớt: “Huyền ca, đã lựa chọn gả cho anh, em sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh”.
“Gánh nặng của Hoa Tộc giao cho Thần Nhi em rất yên tâm, nhưng một mình anh gánh vác cả Thiên Ma Tộc, như vậy thật sự quá mệt mỏi”.
“Em là vợ anh, không giúp anh thì giúp ai?” Ánh mắt Dạ Huyền khế động: “Thần Nhi...” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
Dạ Huyền hít sâu một hơi, truyền âm cho vợ mình: “Lam Nhi, chúng ta rất có thể sẽ chết ở đây!”
“Bởi vì nơi này thật sự là...”
Diệp Thanh Lam thất kinh: “Cái gì? Huyền ca... chúng ta không phải đã đồng ý, đưa Hà Tỉnh Hà tìm di tích giả sao?”
“Sao... sao anh lại dẫn hắn ta đến nơi có di tích thật vậy?”
Ánh mắt Dạ Huyền ngưng trọng: “Anh cũng không rõ nữa. Nhưng em nhìn xem, sau khi máu của hai người chúng ta nhập vào tế đàn”.
“Thì tế đàn này đã có phản ứng, có khả năng chúng ta đã thật sự tìm thấy di tích mà Thiên Ma tộc để lại
“Cũng có lẽ đây là ý trời, chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, thế mà giờ đi bừa vào đây lại tìm được...”
“Điều này...", Diệp Thanh Lam há hốc miệng, sửng sốt không thôi. Cái này cũng trùng hợp quá đi.
Lúc này, một thanh niên mặc áo choàng tím cùng đám người xông về phía này.
“Anh, cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Anh tìm thấy thứ đó chưa?”
“Sao em lại tới đây?”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!