Hà Đức Bản thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh. Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai vậy? Bà ta trông rất giống một người, ít nhất là giống đến 7-8 phần!”

“Nói đến thằng nhóc đó em lại điên, vừa nấy lúc qua sông Hoàng Tuyền, có một thằng nhãi giống hệt người phụ nữ này!”

“Hắn không những giết một thủ hạ của em, lại còn làm tay em bị thương!” Nói xong. Hà Đức Bản đưa ra bàn tay vẫn giấu trong tay áo ra.

Chiếc băng quấn đã thấm đẫm máu.

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền trên tế đàn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người này, toàn thân run rẩy.

“Lẽ nào Minh Nhi đã tới đây?” Hai người vừa vui mừng vừa sợ hãi. “Minh Nhi!?”

Sắc mặt Hà Tinh Hà trong nháy mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía bàn tế đàn: “Nói như vậy thì, hai người còn một đứa con trai đúng không?”

Diệp Thanh Lam cảm thấy không ổn, vội vàng lấy lại bình tĩnh nói: “Hà công tử, con trai gì cơ? Cậu nghe nhầm rồi”.

“Có phải nghe nhầm hay không, chờ một chút nữa là biết thôi”. Hà Tỉnh Hà thâm thúy nói.

Sau đó, hắn đưa ra một mệnh lệnh: “Người đâu”.

“Công tử”.

Hai ông lão đứng quanh tế đàn màu đen nhanh chóng bước tới trước mặt Hà Tinh Hà, cúi gập người.

Hà Tinh Hà chỉ vào Hà Đức Bản: “Đi theo thiếu gia, bắt thằng nhóc kia về đây, tốt nhất là hắn ta không nên phản kháng”.

“Nếu như hắn dám phản kháng, cứ đem thi thể về đây là được”.

“Vâng!”

Hai ông lão bước nhanh đến phía sau Hà Đức Bản.

“Chúng ta đi”.

Trên mặt Hà Đức Bản hiện lên một tia âm u: “Ranh con, mày chết chắc rồi!” “Hắn chắc hẳn đang ở gần đây, không xa lắm đâu”.

Diệp Thanh Lam lòng như lửa đốt.

Hai lão già kia đều ở cảnh giới Thiên Quân trung kỳ.

Lúc hai người họ rời đi, Thần Nhi còn cách hai người đó ít nhất mười mấy cảnh giới!

Cho dù là đã qua một năm, sức mạnh của Thần Nhi được nâng cao.

Cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người.

“Huyền ca..."

Sắc mặt Diệp Thanh Lam đột nhiên trở nên tái nhợt, nắm chặt lấy tay Dạ Huyền.

Dạ Huyền không nói gì, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào Hà Tinh Hà: “Hà công tử, nếu tôi nói cho cậu biết, dưới tế đàn này có lối đi đến nơi cất giữ đồ vật kia của Thiên Ma tộc, cậu có thể tha cho con trai tôi không?”

“Chờ chút!”

Hà Tỉnh Hà giơ tay lên.

“Anh?”

Hà Đức Bản dừng lại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện