“Ta... ngài...”
Hắc Long như ngọn lửa bị dập tắt.
Đường Lạc Âm rất căng thẳng, đến hít thở cũng trở nên gấp gáp.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, cắn môi run rẩy.
“Cô Đường, cô đừng sợ, rất đơn giản! Chỉ cần cô gọi to tên cha mẹ mình, sau đó không ngừng nghĩ đến họ là được!”, Diệp Bắc Minh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Đường Lạc Âm, tiếp thêm dũng khí cho cô.
Đường Lạc Âm hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh, anh Diệp...”
“Đường Phi Phàm!”
“Vương Tĩnh Mail”
Đường Lạc Âm nhanh chóng gọi tên cha mẹ mình, nhưng đài luân hồi vẫn hoàn toàn im ắng, không có động tĩnh gì.
“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mail", Đường Lạc Âm lại hét lên lần nữa.
Vẫn như cũ, không có phản ứng.
“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mail”
Vẫn không có phản hồi.
Đường Lạc Âm lạc giọng: “Anh Diệp, chuyện này là sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày, an ủi một câu: “Đừng sợ, để tôi thử xem sao!”
“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mail”
Cho dù là Diệp Bắc Minh có lên tiếng, đài luân hồi vẫn không chuyển động.
“Có chuyện gì vậy?”
Hai người có chút ngập ngừng.
Hắc Long thở phào một hơi, không nhịn được mà lên tiếng: “Đại nhân, hai người không cần gọi nữa! Bọn họ có lẽ vẫn chưa chết, linh hồn vẫn còn ở nhân gian!”
“Á2”
Đường Lạc Âm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, suýt chút nữa đã nhảy lên vì vui mừng: “Tốt quá rồi! Cha mẹ tôi chưa chết? Thật là tốt quá đi!”
Sau giây phút kích động ngắn ngủi, Đường Lạc Âm lại trở nên vô cùng buồn bã.
Bố mẹ cô ta chưa chết, nhưng cô ta thì lại sắp chết rồi!
Nếu như linh hồn của cha mẹ ở Minh Giới, bọn họ còn có thể gặp nhau một lần. Nếu không e rằng đời này cũng chẳng còn cơ hội nữa.
“Thôi vậy... quan trọng nhất là cha mẹ vẫn sống khỏe mạnh, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình”, Đường Lạc Âm lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Chấp nhận số phận, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Hắc Long nói: “Khí huyết của cô khô cạn, không thể sống quá một tháng”.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!