Mấy ông lớn ở đó đều cúi đầu, căn bản không dám nhìn Quân Vô Hối!  

 

Bởi vì khí thế của gã thật sự rất đáng sợ!  

 

Quân Vô Hối còn chưa tới hai lăm tuổi, nhưng cái khí thế của người bề trên đó lại khiến con người ta phải kính sợ!  

 

Koizumi Kotaro biết, hôm nay mình vẫn chưa thể chết được, cuối cùng hắn ta cũng bất chấp tất cả, run rẩy đứng dậy điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tao sẽ không chết! Ha ha ha, mày dám giết tao chắc? Tao là đối tác làm ăn của nhà họ Quân, cậu Quân đang ở đây, mày có thể làm gì được tao?”  

 

“Ầm ĩ!”  

 

Diệp Bắc Minh trở tay tát một cái.  

 

Đầu Koizumi Kotaro xoay tròn vài vòng, cổ đã bị một tát của Diệp Bắc Minh tát gãy.  

 

Âm thanh đã biến mất!  

 

“Ranh con, mày dám làm như thế ư!”, khóe mắt Quân Vô Hối giật mạnh, trước mặt nhiều người như thế, Diệp Bắc Minh lại không nể mặt gã.  

 

Lòng gã bắt đầu bùng lên một ngọn lửa giận!  

 

“Thanh Long, Chu Tước, bắt nó! Nếu nó dám đánh lại thì giết không cần hỏi!”  

 

Quân Vô Hối lại nói thêm một câu rồi xoay người bỏ đi.  

 

“Rõ!”  

 

Thanh Long và Chu Tước gật đầu, đi về phía Diệp Bắc Minh.  

 

“Ngu xuẩn! Dám ra tay trước mặt tao, nếu không có Vương Như Yên, mày tưởng mình có thể sống thêm ngày nào ở Giang Nam chắc? Thế mà dám phớt lờ lời tao?"  

 

Quân Vô Hối thầm nghĩ trong lòng.  

 

Gã đưa lưng về phía Diệp Bắc Minh, đi lững thững trong sân vắng hướng về phía cửa thương hội Đông Doanh.  

 

Một bước, hai bước, ba bước…  

Một nội kình mạnh mẽ bùng lên sau lưng gã!  

 

Thanh Long và Chu Tước ra tay.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện